Chương 187: Ai thả câu dài, ai là con cá lớn?

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Liên Nhược Hạm xoay mặt đi, quả nhiên không thèm để ý đến hắn.

Hạ Tưởng cười ha hả vài tiếng rồi đứng dậy ho khan một tiếng, nói:

- Đồng chí Liên muội muội kính mến, xét thấy lần trước tôi rất hung dữ với đồng chí khi ở huyện Bá, nói chuyện đơn giản mà lại thô bạo, hơn nữa còn không cẩn thận làm tổn thương tâm hồn mỏng manh của đồng chí. Hôm nay tôi ở đây trịnh trọng xin lỗi đồng chí. Hơn nữa, đối với tất cả những việc đồng chí đã làm, chân thành bày tỏ lòng biết ơn và xin lỗi. Liên Nhược Hạm, cảm ơn đồng chí, Nhược Hạm!

Liên Nhược Hạm bị chọc cười, ngắt một cành lá sen trong hồ đánh vào Hạ Tưởng:

- Anh xin lỗi hay là chọc giận người ta đấy?

Hạ Tưởng đứng bất động, bị đánh một cái thì cũng chẳng đau nhưng đầu lại dính đầy nước hồ. Liên Nhược Hạm không ngờ là Hạ Tưởng lại không né, bèn lại lấy khăn tay giúp hắn lau nước trên đầu:

- Anh chẳng phải là thân thủ không tồi à? Làm sao lại không tránh ra?

Hạ Tưởng vẻ mặt nghiêm trọng:

- Có thể được Nhược Hạm đánh cho vài cái, làm cho nàng tiêu tan cơn giận, làm cho nàng vui vẻ thì dù cho tôi có bị đánh đến đầu rơi máu chảy cũng cam tâm tình nguyện.

Liên Nhược Hạm sững sờ một chút, bỗng nhiên nở nụ cười:

- Gạt người, đại lừa bịp! Chỉ biết hót cho hay thôi.

Cười cười rồi nước mắt bất giác lại rơi xuống, gục lên bàn khóc nức nở:

- Hạ Tưởng, anh có biết là nửa năm nay người ta vất vả thế nào không?

Hạ Tưởng không khỏi thấy lòng chua xót. Hắn vỗ về nhẹ sau lưng Liên Nhược Hạm:

- Chỉ trách em tầm nhìn rất cao. Có phải là trong nhà bắt em đính hôn, em không thấy vừa lòng thì nghĩ biện pháp từ chối ư?

Liên Nhược Hạm đẩy Hạ Tưởng ra:

- Không cần anh lo. Anh cách xa tôi ra một chút. Đừng có vo ve trước mắt làm phiền người ta.

Hạ Tưởng biết là cô nói lẫy, hoàn toàn là nhắc lại những câu lúc trước hắn đã nói với cô nên cũng không giận, lại vẫn an ủi:

- Em không nói với anh rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thì anh làm sao giúp em được? Được rồi, đừng khóc nữa. Anh vẫn thấy em khá kiên cường, không ngờ là còn khóc nhè nữa!

Liên Nhược Hạm ngừng khóc, ngẩng đầu, vẻ mặt quật cường:

- Chính là em vô cùng kiên cường nên mới không cần người khác phải thương hại. Trong nhà chẳng phải là đã cho em đính hôn rồi sao. Được lắm. Bọn họ nhắc tới đính hôn là em giả vờ ốm, không nhắc tới thì không ốm. Kết quả bọn họ nói ra đến bảy tám lần thì em bị ốm cả bảy tám lần. Lần cuối cùng là bệnh thật, thiếu chút nữa là chết toi. Bọn họ sợ quá, không dám nói ra với em chuyện đó nữa. Hừ, có gan nhắc lại thử xem.

Hạ Tưởng nhìn gương mặt quật cường của Liên Nhược Hạm, gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con. Cũng phải, cô mới bao nhiêu tuổi đâu. Trong lòng hắn vừa có chút xúc động, lại vừa có chút bất an, lại không tiện thể hiện ra, đành phải cười ngây ngô:

- Không thích thì không đính hôn nữa. Đừng có lấy chính bản thân mình ra nói đùa như thế. Hay là bạn trai mà mọi người giới thiệu cho em không đủ cao, không đủ đẹp trai?

- Sai! Hắn vừa cao, lại vừa đẹp trai, lại có tiền. Có thể nói là cần cái gì là có cái đó. Nhưng mà lại không có điểm mà em thích, thuần túy là đồ trẻ ranh.

Liên Nhược Hạm thở phì phì nói, hiển nhiên là cực kỳ bất mãn với người đó.

Hạ Tưởng muốn cười mà không cười nổi:

- Tầm nhìn của em rất cao. Có khi tìm không thấy được chàng hoàng tử bạch mã.

- Tìm không thấy thì không thấy, thế giới này chả có mấy gã đàn ông là tốt, không cần cũng được.

Liên Nhược Hạm nói xong, hung hăng trừng mắt lườm Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng ủy khuất nói:

- Em mắng mấy thằng khác lại lườm mắt với anh làm cái gì? Anh có trêu ghẹo gì em, có chọc tức em đâu?

- Anh chính là trêu ghẹo chọc tức em đấy. Làm sao nào?

Liên Nhược Hạm không phục, nói:

- Em tới thành phố Yến với thân phận là nhà đầu tư kinh doanh, đại diện cho gia tộc xây dựng cơ sở ở thành phố Yến. Anh là người phụ trách vă phòng tổ cải tạo thôn nội đô, về sau sẽ ra mặt tiếp đón em. Nhớ rõ mà cung kính một chút. Em là doanh nhân đầu tư lớn đến từ Bắc Kinh đấy!

Đã nói đến đầu tư, Hạ Tưởng liền thuận theo lời cô nói:

- Xin chào tổng giám đốc Liên, tôi là Hạ Tưởng ở văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô. Rất hân hạnh được biết cô! Tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo. Làm người kinh doanh, không có lợi thì không dậy sớm, cho dù quý gia tộc có nhà to sản nghiệp lớn hơn đi chăng nữa, muốn làm chuyện công ích thì cũng sẽ lựa chọn ở Bắc Kinh. Tại sao lại phải đến thành phố Yến, dự định xây dựng thôn Tây Lý trở thành công viên nước?

Hạ Tưởng nói một cách nghiêm trang, Liên Nhược Hạm cũng ngồi thẳng người lên, nén cười nói:

- Xin chào Phó Chủ nhiệm Hạ, tôi cũng rất vui được biết anh. Anh nói không sai, trên thương trường nói chuyện kinh doanh, lấy thân phận của một doanh nhân ra mà nói, tôi đại diện cho gia tộc đến đầu tư ở thành phố Yến, tất sẽ cần sự thu hồi. Có điều doanh nhân với doanh nhân cũng không giống nhau. Có người ánh mắt thiển cận, chỉ thích hợp làm ăn ngắn hạn. Có người tầm nhìn xa trông rộng, thả sợi dây dài câu con cá lớn, kế hoạch từ từ. Có một số hạng mục vừa nhìn sẽ không thấy lợi ích hoặc là lợi ích không nhiều, nhưng như thế cho đến hai ba năm sau sẽ tăng giá trị trên diện rộng, vượt xa khoản đầu tư ban đầu. Thu hồi chẳng qua là chỉ nhìn nhất thời, làm người cũng không thể chỉ lo tới lợi ích trước mắt thôi.

Buông sợi dây dài câu con cá lớn, Hạ Tưởng vừa nghe mà không khỏi thấy động tâm, liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, thấy cô tỏ vẻ, lại còn toát ra vẻ thông minh tháo vát thì thầm nghĩ cô đúng là một cô gái muôn màu muôn vẻ, giả vờ cái gì là giống cái đó. Có điều, nghe lời nói của cô thì ngoài ý tứ về sợi dây dài và con cá lớn ra, dường như là còn ám chỉ một điều gì đó khác nữa. Do đó hắn hỏi lại:

- Nói như thế thì Tổng giám đốc Liên dự định ở lại thành phố Yến một thời gian ư?

Liên Nhược Hạm rụt rè gật đầu:

- Chỉ sợ là sẽ ở lại trong một thời gian tương đối dài. Không sợ nói cho anh biết, tôi đã thuê một gian phòng ở Hà Đường Nguyệt Sắc, chính là chuẩn bị để tiện vươn tay đạp chân ở thành phố Yến. Phó Chủ nhiệm Hạ là phó chủ nhiệm của văn phòng tổ cải tạo, có lẽ về sau chúng ta không thể thiếu sự giao tiếp qua lại. Đến lúc đó còn mong Phó Chủ nhiệm Hạ nể tình đã quen biết một thời gian, chiếu cố nhiều hơn một chút.

Hạ Tưởng liền cười:

- Không thành vấn đề, tôi sẽ cố gắng hết khả năng có thể. Cải tạo thôn nội đô ở thành phố Yến là một trận gió đông, mượn dùng vừa tiện. Có thể mở ra cánh cửa lớn của giới bất động sản ở thành phố Yến. Lại nói, hiện giờ tình hình bất động sản ở thành phố Yến còn chưa có doanh nghiệp bên ngoài tiến vào. Quý công ty xem như là công ty đầu tiên rồi. Công ty của Tổng giám đốc Liên tên gọi là gì? Đối với việc khai thác thôn Tây Lý có cân nhắc lâu dài như thế nào?

- Tập đoàn Viễn Cảnh.

Liên Nhược Hạm một thân lụa mỏng như dát đầy ánh trăng. Ánh mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, biểu tình thản nhiên như tiên tử chốn nhân gian, phiêu nhiên xuất trần, vô cùng cao quý. Chỉ có điều, rơi vào trong mắt Hạ Tưởng thì bất luận thế nào cũng luôn nhớ tới vẻ mặt bất lực và cô độc của cô khi ở khách sạn, lại cảm thấy cô hết sức chân thực.

Đối với vấn đề sau cùng của Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm trực tiếp không có trả lời:

- Về phần khai thác thôn Tây Lý là nghiệp vụ cơ mật của công ty. Anh là người ngoài, không tiện nói ra.

Hạ Tưởng tuyệt không cảm thấy xấu hổ, đưa tay gõ lên cái bàn:

- Dường như là Tổng giám đốc Liên mời tôi là còn có việc lớn nữa thì phải? Chúng ta mặt cũng đã thấy rồi, cũ thì cũng quen rồi, nên giải quyết vấn đề no bụng đi?

- Anh làm sao mà chỉ có biết đến ăn thôi thế? Thật chẳng ra gì.

Những lời này vừa ra khỏi miệng lập tức đà làm hình ảnh tiên tử và tư thái cao quý của Liên Nhược Hạm biến mất không còn sót lại chút gì. Ở trong mắt Hạ Tưởng cũng lại biến trở về thành cô bé bốc đồng. Cô liếc mắt lườm Hạ Tưởng một cái:

- Trước kia làm sao lại không nhìn ra anh là một cái thùng cơm không biết?

Hạ Tưởng vẻ mặt ủy khuất:

- Em đi từ giữa trưa không ăn cơm thử xem.

Dắt mối Cao lão nói là đi gọi đồ ăn nhưng thật ra là viện cớ chuồn mất. Bởi vì đồ ăn trên bàn đã gọi hết rồi, nói nửa ngày giời, có khi đều nguội hết rồi. Cũng may là mùa hè, Hạ Tưởng cũng không có chú ý gì, vùi đầu ăn như rồng cuốn, chỉ chốc lát sau đã càn quét đống đồ ăn không sót lại tí nào. Sau khi ăn xong, hắn còn cảm khái nói:

- Người ta bảo là đồ ăn ở Hà Đường Nguyệt Sắc mùi vị không tệ. Hôm nay ăn một lần, tạm được. Cũng có thể ăn no.

Lại nghĩ đến một chuyện, hắn liền hỏi:

- Nhược Hạm, em đến thành phố Yến từ lúc nào?

Liên Nhược Hạm không sao ăn được, luôn ở một bên lẳng lặng nhìn Hạ Tưởng ăn, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Nghe Hạ Tưởng vừa hỏi, cô hỏi lại:

- Anh nhận được tin nhắn lúc nào?

- A, đến đây đã lâu như thế, sao lại không gọi điện cho anh?

- Anh không gọi, em việc gì phải chủ động gọi cho anh?

Quên đi, Hạ Tưởng cười lắc đầu. Liên Nhược Hạm tùy hứng, nói chuyện chẳng có đạo lý gì cả, huống chi quả thực là cô cũng bực hắn thật. Hắn là đàn ông, một người đàn ông bình thường, cũng ít nhiều đoán được một chút lời nói nửa đùa nửa thật và tâm tư nho nhỏ của Liên Nhược Hạm. Nhưng hắn không dám vạch trần.

Liên Nhược Hạm không phải là một cô gái bình thường. Gia tộc sau lưng cô có thế lực vô cùng khổng lồ, là một cái lưới lớn đến mức hắn không thể tưởng tượng nổi. Hắn ngàn vạn lần không thể rơi vào trong đó, nếu không, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát ra được.

Liên Nhược Hạm không nói, trong lòng hắn rất rõ ràng. Cô từ chối việc người nhà đính hôn, lại dùng đúng danh nghĩa khai thác thị trường thành phố Yến mà đến đây là vì cái gì chứ? Trong lòng hai người đều biết rõ, có điều ai cũng không thể nói ra được mà thôi.

Liên Nhược Hạm không thể so sánh được với Tào Thù Lê. Tào Thù Lê tuy rằng cũng là thiên kim tiểu thư, nhưng mạng lưới quan hệ và tính tình của Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng đều biết rõ ràng, cũng tự nhận là có thể ứng đối được. Nhưng gia tộc của Liên Nhược Hạm lại có căn cơ ở Bắc Kinh. Bắc Kinh là địa phương gì? Là rồng cuộn hổ ngồi khắp nơi. Đừng nói hắn chỉ là một gã cấp phòng quèn, kể cả là hắn có leo lên địa vị cao như là thị trưởng của thành phố Yến đi nữa, đến Bắc Kinh cũng phải cúi thấp đầu mà đi đường. Hơn nữa, đối với việc gia tộc của Liên Nhược Hạm đến tột cùng là lớn đến thế nào thì trong lòng hắn một xíu xiu tin tức cũng không có.

Hạ Tưởng thương tiếc sự quật cường của Liên Nhược Hạm, dung túng sự tùy hứng của cô, khoan dung những bực bội của cô, nhưng phải duy trì một khoảng cách nhất định với cô, tránh cho rơi vào một cái vực sâu làm hắn không thể xoay người dậy nổi.

Làm người quý ở chỗ tự biết chính mình. Nếu Liên Nhược Hạm chỉ là một cô gái bình thường, hắn có thể đối xử với cô thật tốt. Nhưng cô xuất thân trong một đại gia tộc, cô cũng không phải là một người, mà là đại diện cho lợi ích của cả gia tộc. Lợi ích của gia tộc lại không thể bị người khác làm tổn hại. Một khi có người có ý đồ động chạm đến lợi ích của gia tộc, sẽ gặp phải lực phản bác kinh khủng.

Ở trước một gia tộc thế lực như núi cao, Hạ Tưởng biết, hắn nhỏ bé như một cây cỏ nhỏ.

Quả nhiên, Liên Nhược Hạm nói tiếp, lại làm Hạ Tưởng âm thầm cảm thấy may mắn, đồng thời, lại không khỏi hết hồn.

- Cao lão khá là khen ngợi anh đấy. Không ngờ thật, luôn luôn thanh cao như Cao lão mà cũng có thể coi trọng người như anh. Không chỉ có thể vận động được Thị trưởng của thành phố Yến, không những làm cho Cao lão đến phụ trợ em, mà còn điều cả con trai Cao lão là Cao Tấn Chu đến tỉnh Yến, để cho Cao Tấn Chu đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh Yến.

Hạ Tưởng tự nhận mình luôn khá là trấn tĩnh, cũng biết là mình đã trải qua những chuyện lớn nhỏ coi như không ít. Nhưng nghe đến Liên Nhược Hạm nói ra thản nhiên như không chuyện gia tộc của cô đã sắp xếp cả một vị trí Phó chủ tịch tỉnh chỉ vì sẽ khai thác thị trường của thành phố Yến thì hắn vẫn vô cùng khiếp sợ! Đồng thời hắn cũng cảm thấy khó tin, cũng cảm thán vì mình trước giờ kiến thức thật nông cạn. Gia tộc như thế nào mới có thực lực khủng bố đến như thế chứ? Vì khai thác thị trường của một tỉnh, một thành phố, không ngờ có thể sắp xếp xuống dưới một cán bộ cấp phó tỉnh. Hơn nữa, nghe khẩu khí của Liên Nhược Hạm thì chuyện cứ nhẹ như lông hồng.

Thật sự là một cái lưới lớn đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng được!

Một gia tộc với tay tận trời như thế, đừng nói là chính mình, ngay cả Trần Phong cũng không dám đụng chạm đến. Trách sao mà Cao lão bảo, chỉ cần bọn họ muốn điều khiển thôn Tây Lý là có thể bảo đảm được thành phố sẽ thông qua. Đối với những người có đầy đủ tài chính mà nói, nói ra một câu như thế không phải là khoe khoang, không phải là kiêu ngạo, mà chỉ đơn giản là trần thuật lại một chuyện thực tế mà thôi.

- Anh sẽ giúp em.

Hạ Tưởng quyết định chủ ý. Có thể có cơ hội tiếp xúc chính diện với một gia tộc khổng lồ như thế thì không thể buông tha được. Hơn nữa, Cao lão đưa ra ý tưởng về công viên nước, hắn cũng vô cùng đồng ý. Hắn cho rằng gia tộc của Liên Nhược Hạm tuy rằng thế lực khổng lồ, nhưng làm việc có lý có tình, có lễ nghĩa, không bá đạo, không cưỡng ép, làm việc theo quy luật thị trường, thật sự là đầy phong cách quý phái. Cho nên kết giao bè bạn với một gia tộc như vậy cũng là một loại vinh quang.

- Ai bảo em là Liên muội muội của anh chứ, đúng không nào?

- Tôi chả có anh em gì cả.

Liên Nhược Hạm lườm Hạ Tưởng một cái. Dưới ánh trăng, làn da trần lõa lồ của cô càng thêm trắng nõn, lóng lánh một tầng sáng bóng đến mê người.

- Anh định giúp em như thế nào? Nói khoác không biết thẹn. Ngay cả mục đích thực sự của việc em khai thác thôn Tây Lý còn không đoán ra được, lại còn bảo là giúp em. Chẳng qua là nói ngoài miệng thôi.

Hạ Tưởng không dám nhìn Liên Nhược Hạm nhiều.

Lúc này, tình cảnh này, vẻ đẹp của cô có sự hấp dẫn đến kinh người. Gió đêm thổi, quần áo của cô bồng bềnh, yểu điệu bay múa. Là một người đàn ông sẽ không ai kìm nổi mà thả cho trí tưởng tượng đi phiêu lãng. Hơn nữa, hai người lại đang ngồi trong tiểu đình giữa hồ, bốn bề vắng lặng, lại còn là người đàn ông trước kia đã từng có tiếp xúc da thịt với cô thì đối diện với sắc đẹp hấp dẫn đó, sức chống cự trở nên kém đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên Hạ Tưởng cúi đầu giả bộ uống trà. Uống mấy chén liền rồi mới ngẩng đầu lên nói:

- Xây dựng thôn Tây Lý trở thành công viên, nhìn qua thì hình như là không kiếm ra tiền, có lẽ trong vòng hai ba năm thì thật sự không đủ bù vào chi phí. Nhưng một khi nhà máy sản xuất sắt thép và nhà máy chế biến dược phẩm được chuyển đến hết ngoại thành, hai khu đất còn lại có thể xây thành chung cư để bán. Bởi vì có sẵn công viên ở đó, nhà ở chắc chắn có thể bán ra với giá cao. Anh cho rằng bằng vào quan hệ của nhà em với bên chính quyền thì khu đất của nhà máy sắt thép và nhà máy dược chắc chắn là nằm trong lòng bàn tay rồi.

Hắn cố ý tạm dừng một chút, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Liên Nhược Hạm thì hài lòng nở nụ cười:

- Đầu tư vào công viên, nhìn ở góc độ ngắn hạn thì là chuyện làm ăn thua lỗ. Nhưng nhìn ở góc độ lâu dài, nếu anh không đoán sai thì khi nhà em và chính quyền thành phố ký kết một hiệp nghị, chắc chẳn còn có một điều khoản phụ trợ. Điều khoản đó chính là xác định khi di dời nhà máy sắt thép và nhà máy dược, Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ được ưu tiên giành được quyền sử dụng đất.

Liên Nhược Hạm mở to hai mắt nhìn Hạ Tưởng với vẻ khó có thể tin được và liên tục lắc đầu:

- Không thể nào, không thể nào! Anh mới bao nhiêu tuổi, chỉ là một gã trẻ ranh, làm sao lại có thể đoán được ý đồ của nhà em? Tuyệt đối không thể nào! Nhất định là Trần Phong nói cho anh, phải không?

Tiếng bước chân đạp đạp truyền tới, sau đó là giọng nói sang sảng của Cao lão:

- Tôi có thể cam đoan, Thị trưởng Trần tuyệt đối không có lộ ra một chút tin tức nào với anh bạn trẻ cả. Liên tiểu thư, bây giờ tôi không thể không thừa nhận Tiểu Hạ là một nhân tài thông minh tuyệt đỉnh, cũng là một viên chức nhà nước có ánh mắt kinh doanh nhất mà tôi từng gặp! Rất giỏi! Thật sự là hậu sinh khả úy.

Cao lão xuất hiện thật đúng lúc. Hạ Tưởng nhìn ông ta một cái. Người ta đều bảo người già thành tinh, quả là một chút cũng không sai. Đi đúng lúc, đến đúng khi, ông ta cũng là một người thông minh tuyệt đỉnh.

Cao lão bị ánh mắt hoài nghi của Hạ Tưởng nhìn nhìn thì có chút ngượng ngùng, cười ha hả:

- Chịu sự nhờ vả của Liên tiểu thư, không thể không làm, anh bạn trẻ chớ trách. Tôi chừng này tuổi đầu rồi cậu còn giận dỗi với tôi làm gì nữa. Đúng là không tôn kính người già gì cả. Ha ha.

Hạ Tưởng liền có ít thì bán ít:

- Cao lão, ngài cũng không nói sớm là Nhược Hạm tìm cháu, để cho cháu chuẩn bị tử tế một chút, thay quần áo mới, đánh giày sạch sẽ đi, để ý này nọ một chút. Lại đột nhiên tập kích cháu như thế, không phải là cố ý hủy hình tượng của cháu đấy chứ?

Nói giỡn vài câu rồi Cao lão ngồi xuống, cùng Hạ Tưởng nghiên cứu ưu thế của công viên nước và công viên cây xanh. Cuối cùng, Cao lão càng lúc càng có khuynh hướng sang công viên cây xanh, đối với Hạ Tưởng thì càng nhìn lại càng vui:

- Thằng con tôi cũng sắp tới tỉnh Yến rồi. Chắc chắn là nó cũng sẽ thích cậu. Từ nhỏ nó đã chịu sự ảnh hưởng của tôi, cũng thích quy hoạch, thích chỉ điểm giang sơn. Nhưng mà nó chỉ có thể coi như là học hỏi thôi, không có ngộ tính và linh khí như cậu. Trong ngành quy hoạch kiến trúc, hay là cậu làm đệ tử của tôi đi, tôi sẽ đem sở học cả đời này truyền thụ cho cậu?

Hạ Tưởng vội vàng xua tay:

- Cao lão hãy tìm một người trong ngành mà dạy đi, cháu chỉ là trình độ nửa mùa, có đôi khi linh quang chợt lóe thì có chủ ý, nhưng có đôi khi thì chết sặc không nghĩ được ra. Chú dạy cháu, nói không chừng lại làm chú thất vọng.

Cao lão cũng không ép:

- Tôi dù sao cũng muốn ở lại thành phố Yến, về sau có khi sẽ có cơ hội. Liên tiểu thư, tôi thấy là quyết định dùng phương án công viên cây xanh đi, lại xây thêm một ít giả sơn và hồ nước, có thể trở thành là điểm thư giãn giải trí rất tốt. So với xây một cái hồ nhân tạo thì tốt hơn nhiều.

Liên Nhược Hạm vô cùng tôn trọng cách nhìn của Cao lão. Cô nhìn Hạ Tưởng vài lần, bất mãn nói:

- Cũng không biết anh có bản lĩnh gì, vừa thấy mặt đã tác động được Cao lão nữa? Nếu Cao lão đã nói là có thể thì em cũng không có ý kiến gì. Thiết kế ban đầu ném vào sọt rác. Phương án công viên cây xanh lại do Cao lão thiết kế lại từ đầu một lần nữa đi.

Cao lão cười tủm tỉm nhìn Hạ Tưởng không nói lời nào. Hạ Tưởng biết ý tứ của ông ta, vội hỏi:

- Cao lão, cháu nói bốc nói phét thì có thể, chứ thật sự cần động tay động chân vào thiết kế thật thì trình độ thực tế có hạn. Có điều cháu có thể giới thiệu cho chú một cô bé. Cô bé này có thiên phú trong phương diện thiết kế, cũng có cách giải thích độc đáo. Thiết kế quảng trường thư giãn chính là cháu với cô ấy cùng hợp tác hoàn thành đấy.

- Là cô bé Lê hử? Nguồn truyện: Truyện FULL

Liên Nhược Hạm chen lời vào, trong ánh mắt thoáng qua một tia cô đơn, nhưng nháy mắt đã khôi phục lại như bình thường:

- Lâu rồi em cũng không gặp cô ấy, cũng nhớ cô ấy phết. Có thời gian gọi cô ấy cùng nhau tụ tập đi, có được không?

- Là bạn gái của cậu à?

Cao lão nghe ra ý tứ bên ngoài lời nói của Liên Nhược Hạm, nghi hoặc nhìn Hạ Tưởng:

- Cậu có bạn gái rồi à?

Nhưng mà rồi lại cảm thấy câu hỏi vừa rồi quá trực tiếp, ý tứ ám chỉ quá sỗ sàng, Cao lão lại ho khan cười cười vài tiếng:

- Tính tôi lắm miệng, tôi già rồi. Chuyện tình cảm của thanh niên, không tiện nói nhiều. Nếu đã là Tiểu Hạ giới thiệu thì có thời gian gặp mặt một lần đi. Có điều phương án tổng thể cậu còn phải giúp chúng tôi đưa ra đấy, thế nào Tiểu Hạ? Cậu không nể mặt lão già này thì cũng phải nể mặt Liên tiểu thư chứ hả?

- Anh ta có nể hay không thì công ty cũng sẽ không bạc đãi anh ta, sẽ trả phí thiết kế cho anh ta.

Liên Nhược Hạm lạnh lùng nói, đột nhiên đưa tay nắn nắn vòng eo:

- Cháu mệt rồi, cháu về trước. Cao lão thay cháu tiễn Phó Chủ nhiệm Hạ.

Liên Nhược Hạm nói đi là đi, chả lưu một tí tình cảm nào cả.

Cao lão nhìn tình trạng Liên Nhược Hạm như thế, trên mặt có vẻ xấu hổ:

- Anh bạn trẻ, thế này... thế này..., làm sao lại có thể thế được chứ?

Hạ Tưởng biết ông ta ngượng thay cho Liên Nhược Hạm. Đối với cô, hắn không có lý do để cho rằng cô phải hay không phải, cũng không bực tức gì, cười nói:

- Nhược Hạm có đôi khi tính nết hơi trẻ con. Cao lão không cần để ý. Cháu sẽ không giận cô ấy. Cô ấy còn nhỏ, cháu phải nhường.

Cao lão lắc đầu, thở dài một hơi, lại chuyển đề tài sang chuyện công viên cây xanh.

Lúc Hạ Tưởng trở về nơi ở đã là buổi tối. Có tờ giấy dán ở cửa, bên trên là nét chữ nho nhã xinh xắn của Tào Thù Lê: "Trở về rồi nhớ uống nước. Uống rượu nhiều thì uống ít trà rồi hẵng ngủ. Đừng uống trà đặc quá sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ đấy."

Hạ Tưởng nở nụ cười. Khẩu khí dông dài của cô thật giống như một cô vợ trẻ.

Một quái vật lớn như Tập đoàn Viễn Cảnh tiến công vào thị trường bất động sản ở thành phố Yến, lựa chọn đầu tiên không ngờ lại là khai thác một công viên. Điều này làm cho tất cả những doanh nhân trong giới bất động sản của thành phố Yến đang nói ra nói vào đều thở phào nhẹ nhõm. Có điều làm cho Hạ Tưởng buồn bực chính là mặc dù nhìn trên đăng ký tài chính thì Tập đoàn Viễn Cảnh có thực lực hùng hậu nhưng không có bối cảnh gì cả. Từ Tập đoàn Viễn Cảnh, tra không được tin tức có liên quan gì đến Liên Nhược Hạm cả. Có thể thấy được, Tập đoàn Viễn Cảnh cũng có thể là vì gia tộc của Liên Nhược Hạm tấn công vào thị trường bất động sản của thành phố Yến mà được chuyên môn thành lập.

Đang lúc tất cả giới doanh nhân toàn lực ứng phó, huy động các mối quan hệ của mình, chuẩn bị để thuyết phục thành phố phê chuẩn quy hoạch khai thác thôn Tây Lý thành khu chung cư để bán thì ngoài dự đoán của mọi người chính là, khi khắp các mối quan hệ còn chưa ra tay, thành phố đã công khai quyết định: thôn Tây Lý giao cho Tập đoàn Viễn Cảnh khai thác. Mà phương án công viên cây xanh của Tập đoàn Viễn Cảnh cũng là phương án duy nhất được thông qua.

Mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, cũng lờ mờ đoán được, Tập đoàn Viễn Cảnh có lai lịch lớn. Có điều cũng may là bọn họ chỉ xây dựng công viên cây xanh, vẫn còn chưa trực tiếp kinh doanh bất động sản, làm cho đám doanh nhân đang thất vọng vì mất quyền khai thác kinh doanh thôn Tây Lý, đồng thời lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tháng bảy, thành phố Yến đi vào mùa hè nóng bức nhất.

Nhờ Hạ Tưởng giới thiệu, Tào Thù Lê và Cao lão gặp mặt đã hợp tác thiết kế công viên cây xanh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hạ Tưởng phải đưa ra một phương án chung. Cao lão đầu tiên là tán thưởng vô cùng phương án tổng thể của Hạ Tưởng đưa ra, sau lại cùng tiếp xúc với Tào Thù Lê, lại vì sự cẩn thận độc đáo và những ý tưởng ra ngoài dự liệu của mọi người của cô bé mà mừng rỡ mãi không thôi, luôn mồm kêu là vớ được vàng, thương lượng với Hạ Tưởng là muốn nhận Tào Thù Lê là đệ tử. Hạ Tưởng đương nhiên là rất vui. Tào Thù Lê thì tất cả đều nghe lời Hạ Tưởng hết, gật đầu đáp ứng luôn.

Cao lão quá mừng rỡ.

Trung tuần tháng bảy, cách hơn mười ngày sau cái hẹn hai ba ngày gì đó của Thẩm Lập Xuân, Hạ Tưởng rốt cuộc nhận được thông tin của y, nói là Thành Đạt Tài đã dành ra thời gian, hẹn gặp mặt hắn.

Địa điểm mà Thành Đạt Tài lựa chọn để gặp nhau cũng không phải ở trong phòng làm việc của y ở trụ sở của Tập đoàn Đạt Tài trong tòa nhà Đạt Tài nằm phía đông nam thành phố Yến mà là ở trong khu biệt thự dành cho nhân sự cao cấp của Tập đoàn Đạt Tài. Chỗ ở của y là một biệt thự lớn, cao ba tầng, chừng hơn một ngàn thước vuông. Một tiểu viện độc lập cũng đã mấy ngàn thước vuông rồi. Trong viện còn nuôi mấy con chó săn lưng đen giống Đức hình thể cao lớn.

Có người phục vụ dẫn Hạ Tưởng vào trong biệt thự, sau đó không hề nói một lời nào xoay người rời đi. Hạ Tưởng trước kia cũng từng nghe qua những tin đồn về Thành Đạt Tài, quái gở, tính cách cổ quái, thích ru rú trong nhà. Hắn cũng có chuẩn bị tâm lý, thấy thì thấy nhưng không thể trách. Hắn thấy ở cửa có dép lê thì thay dép rồi một mình đến ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.

Phòng khách có đến hơn trăm thước vuông, sàn nhà lát đá cẩm thạch, cột trụ kiểu La Mã, toàn bộ đồ gia dụng đều là gỗ thượng hạng. Lớn là cái kệ để TV cho đến nhỏ như cái chén trà, không một cái gì là không thể hiện rõ ràng sự thưởng thức và xa hoa của chủ nhân.

Hắn ngồi một lúc, không thấy có ai ra đón tiếp thì đứng lên, đi về hướng phòng bếp tiếp giáp ngay với phòng khách. Cửa phòng bếp làm bằng thủy tinh mờ, mơ hồ như có thể thấy được bên trong có bóng người lay động. Đẩy cửa phòng bếp ra, thấy bên trong có người đang mặc tạp dề, đang kiên nhẫn dùng dụng cụ đánh trứng để đánh trứng gà thì nhịn không được mà bật cười.

Theo người ta đồn đãi, Thành Đạt Tài thân hình cao lớn, mũi thẳng miệng vuông, là người phương Bắc đặc thù, cái nhìn đầu tiên đập vào mắt đã khiến cho người ta có cảm giác là người đôn hậu, có thể tin được. Điểm đặc biệt nhất của ông là lông mày vừa rậm lại vừa dài, dính liền vào nhau, là loại lông mày chữ nhất chính hiệu. Lúc Hạ Tưởng đi vào, trên lưng ông đang buộc tạp dề, miệng còn ăn nửa miếng dưa chuột, hai tay dính đầy rau quả, đang hăng say đánh trứng gà trong bát.

Thấy Hạ Tưởng tiến vào, ông cũng không chào hỏi, nói thẳng luôn:

- Đồ đánh trứng kỳ thực cũng không dễ dùng đâu, nhưng mà cũng bởi vì thủ pháp của tôi không quen cho nên trứng gà đánh không đều được. Nếu mà đánh không đều thì lúc rán lên trứng sẽ không mịn, vị còn kém nữa. Cậu có biện pháp gì tốt không?

- Không có! Tôi không biết làm cơm.

Hạ Tưởng lắc đầu, nghĩ nghĩ rồi lại nói:

- Kỳ thật cũng có một biện pháp hơi ngu ngu tí. Người nghèo hồi trước không có trứng gà ăn, không được ăn nhiều, cho nên lúc đánh trứng gà sẽ cho thêm một chút nước vào quấy lên. Trứng gà vừa được trộn nước thì mang ra rán sẽ lại trơn lại mịn.

- Thật hay đùa đấy?

Thành Đạt Tài trong lúc nói chuyện, lông mày nhíu lại, vừa như hưng phấn, lại vừa như nghi ngờ.

Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến:

- Tôi cũng chỉ nghe nói thế thôi. Được hay không thì cũng phải thử một lần mới biết được.

Thành Đạt Tài không chút do dự rót một chút nước vào bên trong bát rồi đổ dầu vào chảo cho nóng, đổ trứng gà vào rán lên. Chỉ chốc lát sau đã rán ra một đĩa trứng gà màu vàng óng ánh. Ông nếm thử một miếng, liên tục gật đầu:

- Không tồi! Quả thật không tệ. Vị trơn mịn rất nhiều. Mà tôi thật không hiểu, nếu đạo lý chỉ đơn giản như vậy thôi thì vì cái gì mà đa phần lúc người ta rán trứng gà lại không cho nước?

Hạ Tưởng lắc đầu cười cười:

- Tổng giám đốc Thành ăn quen sơn hào hải vị rồi, hiện tại lại không hề thích thực vật trắng mịn, lại trở về ăn đồ thanh đạm, là giai đoạn thứ ba. Cho nên mới nói là không biết trứng gà rót thêm nước vào thì như thế nào. Đối với những gia đình mới vừa được ăn trứng thì bọn họ ăn nhiều trứng pha nước, lại cho rằng trứng không pha nước mới thơm, mới dễ ăn. Và lại so sánh với trứng gà tinh khiết vừa thơm lại vừa nguyên chất. Vị trơn mềm của trứng gà pha nước đối với bọn họ mà nói lại ngược lại là ăn không nổi nữa, chỉ là bất đắc dĩ phải làm mà thôi.

Thành Đạt Tài nở nụ cười:

- Giai đoạn ba ư? Thế hai giai đoạn trước đó là cái gì?

- Kỳ thật vẫn là dăm câu ba điều dông dài thôi. Giai đoạn thứ nhất là thấy núi là núi, thấy nước là nước. Giai đoạn thứ hai là thấy núi nhưng không phải là núi, thấy nước nhưng không phải là nước. Giai đoạn thứ ba lại là trở về thấy núi là núi và thấy nước là nước. Đều là thấy núi là núi, thấy nước là nước nhưng tâm thái thì hoàn toàn không giống nhau.

Hạ Tưởng cũng có cảm khái, nhớ tới đời sau chỉ vì theo đuổi việc phát triển kinh tế mà dẫn đến rất nhiều việc xấu, ô nhiễm cả môi trường.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]