Nghe nói không khí lúc đó cực kỳ căng thẳng, Đỗ Song Lâm suýt nữa thì nổi sùng lên với người của thành phố, may mắn là Ngô Anh Kiệt giữ ông ta lại đúng lúc. Mấy ủy viên thường vụ khác cũng tức giận mà không dám nói gì, đều lo lắng thay cho Lý Đinh Sơn.
Khi Hạ Tưởng biết tin thì hắn đang ăn cơm ở nhà Tào Vĩnh Quốc. Bình thường cứ cuối tuần, Hạ Tưởng đều đến Tào gia ăn cơm, gần như đã thành thông lệ. Hôm nào không đến, chẳng những Tào Thù Lê cứ nhắc đi nhắc lại mãi không ngừng, ngay cả Vương Vu Phân cũng sẽ thúc giục Tào Vĩnh Quốc gọi điện thoại kêu Hạ Tưởng tới.
Hạ Tưởng ăn cơm được một nửa, nhận được điện thoại, vẻ mặt âm trầm.
Tào Vĩnh Quốc không rõ tình huống, thản nhiên hỏi:
- Có cần tôi hỏi trưởng ban Lô một chút không? Xem thử ông ấy xem có quan hệ gì ở thành phố Chương Trình hay không?
Tuy rằng trong lòng bốc lửa, hận không thể trở lại bên cạnh Lý Đinh Sơn, nhưng Hạ Tưởng vẫn tỉnh táo lại rất nhanh, lắc đầu:
- Không cần, đến thời khắc mấu chốt, nếu Trưởng ban Tống không ra tay, ông ấy sẽ tự mất uy tín. Vũ Phái Dũng cho Hồng Chiêu Quảng chèn ép Bí thư Lý chính là muốn làm cho Trưởng ban Tống khó coi, cháu nghĩ Trưởng ban Tống hẳn là sẽ có động tác rất nhanh.
Hắn còn chưa dứt lời, di động liền đổ chuông.
Nghe điện thoại xong, Hạ Tưởng nhìn Tào Vĩnh Quốc, trả lời nghi vấn của ông ta:
- Trưởng ban Tống bảo cháu tới nhà ông ấy một chuyến, bây giờ cháu đi luôn.
Vương Vu Phân vội hỏi:
- Có chuyện gì gấp như vậy? Cơm nước xong hãy đi.
Hạ Tưởng khoát tay:
- Không ăn nữa, ăn cũng không vào cô ạ. Buổi tối đừng chờ cháu, mọi người cứ ngủ trước đi ạ. Nếu quá muộn cháu sẽ về nhà cháu.
Cho tới bây giờ, Tào Thù Lê chưa bao giờ thấy Hạ Tưởng nghiêm túc như vậy. Cô cũng biết tình cảm của hắn đối với Lý Đinh Sơn, liền nói với vẻ kiên quyết:
- Không được, muộn mấy cũng phải trở về. Em chờ anh trở về mới đi ngủ. Anh không trở về, em sẽ không ngủ...
Khi tới nhà Tống Triêu Độ thì đã hơn chín giờ tối.
Vẫn là Tống Nhất Phàm mở cửa. So với lần trước, cô bé có vẻ cẩn thận hơn, hiển nhiên là đã được dặn dò, vừa thấy Hạ Tưởng liền vội vàng cho hắn đi vào, còn chỉ huy hắn thay dép giống lần trước:
- Đi đôi lớn nhất kìa. Đúng, thay thế đúng rồi, tốt lắm, thật sự là một anh chàng ngoan ngoãn.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, cũng không đếm xỉa tới cô bé, gật gật đầu liền đi về phía phòng sách. Tống Nhất Phàm ngăn hắn lại:
- Ba em ở ban công.
Mùa hè trời nóng bức, Tống Nhất Phàm chỉ mặc một chiếc áo may ô và một chiếc quần đùi không dài hơn quần lót là bao nhiêu. Cô bé mới 13, 14 tuổi, tuy nhiên thân thể đã bắt đầu có những đường nét đặc trưng của thiếu nữ. Ngực bắt đầu nổi lên hai quả cau nho nhỏ mà rắn chắc, eo lưng thon thả, mông cũng đầy đặn lên, nhất là cặp chân vừa thon vừa dài, tuy rằng không sáng bóng mê người nhưng vẫn trắng hồng vẻ đẹp thiếu nữ thanh xuân, khiến người ta có cảm giác bị tấn công thị giác.
Tống Nhất Phàm có hình thức vô cùng thanh tú, giống như một đóa hoa thủy tiên. Dáng người cô bé không thấp, hiện tại đã hơn một mét sáu mấy. Cô bé đứng trước mặt Hạ Tưởng, ánh mắt trong veo như nước, cười tinh nghịch, nụ cười toát ra hương vị đặc trưng của một thiếu nữ.
- Xin mời em Nhất Phàm mang anh tới ban công.
Hạ Tưởng không sợ mấy cô bé mới lớn thế này, tuy nhiên hắn cũng phải thừa nhận, hiện tại con gái càng ngày càng to gan. Hắn nhớ rõ khi hắn chừng tuổi cô, con gái chỉ cần bị con trai nhìn một chút đã đỏ mặt, chẳng bù cho Tống Nhất Phàm hiện tại, mắt nhìn hắn chằm chằm không hề có chút ngượng ngùng, thậm chí rõ ràng còn có ý tứ khiêu khích.
- Hình như anh có vẻ hơi sợ em thì phải, đúng không?
Tống Nhất Phàm chống nạnh, hơi chạng chân ra, cũng không chịu lùi.
Sao lại nói vậy? Hạ Tưởng gãi đầu:
- Anh tìm Trưởng ban Tống có chuyện quan trọng, để lần sau rảnh rỗi, anh sẽ thảo luận với em vấn đề ai sợ ai, được không? Em gái!
- Một lời đã định, anh trai!
Tống Nhất Phàm đắc ý cười như thể thực hiện được mưu kế. Hạ Tưởng thì cười thầm, con gái đúng là dễ dụ, tâm tư đơn giản, quá ngây thơ.
Tống Nhất Phàm mang Hạ Tưởng tới ban công, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, quay người đi.
Ban công khá rộng, nhìn qua cửa sổ có thể thấy một vầng trăng rất sáng trên bầu trời. Ánh trăng rơi xuống người Tống Triêu Độ, khiến bóng lưng ông ta có vẻ cực kỳ cô đơn, có cảm giác buồn bực không vui.
Con người dù làm quan lớn cũng có lúc rơi xuống đáy vực. Hạ Tưởng đứng ở sau lưng Tống Triêu Độ, lấy lại bình tĩnh, cung kính chào:
- Trưởng ban Tống!
Tống Triêu Độ quay người lại, vẻ mặt bình tĩnh, không hề có một chút kinh hoàng lúng túng nào. Hạ Tưởng cũng tin rằng ông ta còn có quân bài chưa lật, nếu không cũng không thể luôn vững như Thái Sơn thế này.
- Ngồi đi.
Tống Triêu Độ chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện. Ông ta chỉ chén trà trên bàn trà:
- Đến, uống một chút trà.
Giữa ban công bày một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế dựa thư giãn. Trên chiếc bàn tròn có ấm trà và chén trà.
Vừa lúc Hạ Tưởng đang khát nước, hắn cũng không khách khí uống một cốc. Sau đó hắn lại tiếp nước cho Tống Triêu Độ và cho mình, nói:
- Trưởng ban Tống có chuyện gì xin cứ dạy bảo, tôi sẽ cố gắng làm tốt.
- Cậu thấy Đinh Sơn có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này không?
Từ giọng điệu của Tống Triêu Độ, Hạ Tưởng không nghe được ra là ông ta lo lắng hay bình tĩnh. Hắn ngẫm nghĩ một chút, đành phải đáp:
- Khó mà nói. Bí thư Lý khá mạnh mẽ, không chịu mở miệng nhờ người khác. Mặc dù ông ấy có thủ đoạn ngoài mềm trong cứng, nhưng đối phó với loại người làm việc không thèm để ý tới phương thức như Thị trưởng Hồng, dưới tình thế cấp bách, có lẽ sẽ lấy cứng chọi cứng không biết chừng.
Ngụ ý của Hạ Tưởng là, Lý Đinh Sơn vẫn có khí phách của người trí thức, bình thường không để lộ ra ngoài là bởi vì không có ai bức bách. Nếu áp bách quá, một phần con người thật của Lý Đinh Sơn sẽ lộ ra. Từ hai lần kinh doanh thất bại của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng đã rút ra kết luận, ông ta gặp kẻ mạnh thì cũng cứng rắn nhưng nếu gặp kẻ yếu thì cũng mềm, độ co giãn rất lớn. Nếu đối thủ có kỹ xảo, ông ta cũng có thể bình tĩnh ứng đối. Nếu đối thủ cứng rắn ra tay, ông ta mà nổi giận, cũng có thể làm ra những việc ngoài dự đoán của mọi người.
Tống Triêu Độ hơi biến đổi sắc mặt:
- Cậu còn hiểu về Đinh Sơn hơn cả tôi tưởng tượng. Tôi đã gọi điện thoại cho Bí thư Hồ, tình thế không lạc quan cho lắm. Khi Bí thư Hồ còn chưa kịp chu toàn mọi việc thì Đinh Sơn đã tuyên bố một cách kiên quyết, nếu thành phố không triệt tiêu quyết định phạt làng du lịch thảo nguyên thì anh ta sẽ từ chức Bí thư huyện ủy!
- Cái gì?
Hạ Tưởng đột nhiên đứng lên, không thể tin được nhìn Tống Triêu Độ:
- Trưởng ban Tống, sao Bí thư Lý lại nóng nảy như vậy? Lấy việc từ chức ra để uy hiếp là tối kỵ của quan trường!
Tống Triêu Độ gật đầu khen ngợi:
- Tiểu Hạ, Đinh Sơn thật không nhìn nhầm cậu. Anh ta nói nếu có cậu ở đó, khả năng anh ta cũng sẽ bình tĩnh lại rất nhiều. Tuy nhiên hiện tại sự tình đã xảy ra, nói gì nữa cũng vô dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khắc phục. Đinh Sơn làm được cục diện huyện Bá tới như thế này cũng không dễ, không thể dễ dàng buông tha được. Nếu thật sự từ chức, sinh mạng chính trị của anh ta xong rồi, về sau trong lý lịch đã có một vết đen, không thể có lại tiền đồ được nữa.
- Ý của Trưởng ban Tống là?
Hạ Tưởng thấy Tống Triêu Độ không hề có vẻ gì hoang mang, biết rằng trong lòng ông ta chắc hẳn là đã có tính toán.
- Trước tiên nói cái nhìn của cậu đi.
Tống Triêu Độ ra đề bài cho Hạ Tưởng, hiển nhiên là cũng muốn kiểm tra hắn.
- Trình độ tôi không đủ, nếu còn ở huyện Bá, có lẽ có thể tìm được một ít chi tiết để nói. Hiện tại đã rời xa huyện Bá, cấp bậc rất thấp, không có biện pháp nhìn vấn đề từ đại cục, cho nên tôi cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào.
Hạ Tưởng đúng là nói thật, hiện tại hắn không nghĩ ra biện pháp gì để sử dụng.
Tống Triêu Độ mỉm cười:
- Cũng không tệ lắm, rất rõ cái nhìn của bản thân. Tuy nhiên nếu đặt cậu vào vị trí của tôi, cậu sẽ làm như thế nào?
Giả thiết mà Tống Triêu Độ đề xuất cũng không dễ trả lời. Hạ Tưởng âm thầm oán hận, cho dù tôi đứng ở vị trí của ông để nhìn vấn đề, nhưng tôi lại không biết hậu trường và mạng lưới quan hệ của ông, lại không biết trong tay ông có bao nhiêu lực lượng, lực lượng mạnh tới mức nào, đương nhiên không thể nào ra tay được. Tuy nhiên Tống Triêu Độ đã hỏi vậy, hắn bắt buộc phải trả lời. Đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên trong óc hắn lóe lên một ý tưởng, nghĩ tới mục đích chân thực của Tống Triêu Độ.
- Mời Sử lão ra tay?
Hạ Tưởng nói với giọng điệu nghi vấn, cũng là biểu hiện ra hắn không tự tin. Trên thực tế, đây là hắn cố ý để Tống Triêu Độ đưa ra quyết định cuối cùng. Đây hẳn là hiệu quả mà Tống Triêu Độ muốn, do chính mình đề xuất mời Sử lão ra tay. Tống Triêu Độ gật đầu đáp ứng, cuối cùng cho dù Lý Đinh Sơn không thích thì cũng không trách được Tống Triêu Độ.
Với tính cách của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng là bề dưới, vì sự mất mặt của ông ta mà làm như vậy thì ông ta cũng không thể trách Hạ Tưởng điều gì. Nguồn: http://truyenfull.vn
Quả nhiên Tống Triêu Độ gật đầu:
- Thông minh. Đinh Sơn rất coi trọng mặt mũi. Hiện tại anh ta chấp nhận sẵn sàng từ chức mà không muốn mời Sử lão ra mặt. Nếu tôi ra mặt mời Sử lão, chưa chắc Sử lão đã nể mặt tôi. Cậu thì khác. Cậu trẻ tuổi, lại là người Đinh Sơn tín nhiệm nhất. Hơn nữa nghe anh ta nói, lần trước tới nhà Sử lão, ấn tượng của Sử lão về cậu cũng không tệ, cho nên cậu là lựa chọn tốt nhất.
Hạ Tưởng chỉ gật đầu, trong lòng cảm thán nói chuyện với Tống Triêu Độ thật là mệt. Ông ta muốn nói cho mình một việc nhưng lại không nói rõ mà bắt mình phải đoán. Đoán không được thì gợi ý một chút, gợi ý tới khi mình hiểu được mới thôi. Kỳ thật nếu chuyện này mà đổi thành Trần Phong nói, ông ta sẽ trực tiếp nói cho Hạ Tưởng: "Cậu đi mời, tôi không tiện ra mặt, mà ra mặt thì chưa chắc đã mời được!"
Tống Triêu Độ thì không vậy, ông ta thích vòng vo, cho mình tự nhảy vào cái hố ông ta đã đào sẵn. Mỗi người quả thật khác biệt nhau quá lớn, lãnh đạo cũng là con người cho nên mới tạo thành các lãnh đạo muôn hình muôn vẻ, đủ các loại tính cách trong quan trường. Muốn lĩnh hội đầy đủ ý đồ của mỗi một lãnh đạo, quả thật là nhiệm vụ bất khả thi.
Cũng may, Hạ Tưởng coi như thông qua bài thi của Tống Triêu Độ.
- Vậy trước mặt Sử lão, tôi sẽ không nhắc tới Trưởng ban Tống mà nói thẳng là ý nghĩ của mình.
Hạ Tưởng cẩn thận nói. Hắn đoán được tâm lý Tống Triêu Độ, bởi vì lúc trước Cao Hải đã thuyết minh, Sử lão không thích Tống Triêu Độ cho lắm. Tống Triêu Độ không muốn Sử lão nhớ tới ông ta. Việc hắn cần làm chính là để Lý Đinh Sơn ghi nhớ tới ông ta thôi. Tuy rằng Hạ Tưởng ra mặt mời Sử lão, nhưng điều ông ta muốn là để cho Lý Đinh Sơn hiểu được, chính ông ta mới là người bố trí Hạ Tưởng đi mời Sử lão.
Tạm dừng một chút, Hạ Tưởng lại bổ sung một câu:
- Ở chỗ Bí thư Lý, tôi sẽ không ra mặt, đỡ phải để ông ấy phê bình tôi. Xin nhờ Trưởng ban Tống ra mặt giải thích một chút.
Tống Triêu Độ rốt cục mỉm cười hài lòng. Trẻ nhỏ dễ dạy. Thật sự là một chàng trai chỉ một chút gợi ý đã hiểu, khó trách Đinh Sơn coi trọng tiền đồ của cậu ta như vậy, thật đúng là một nhân tài hiếm có. Lần đầu tiên trong lòng ông ta có ý niệm động tới Hạ Tưởng, nghĩ có lẽ nên tìm một cơ hội thích hợp điều hắn tới bên cạnh mình. Tuy nhiên hiện tại mình đang ở đáy thung lũng, còn hắn lại đang được Trần Phong thưởng thức. So sánh với Thị trưởng thành phố Yến, mình chỉ là một Trưởng ban Công Nông thật sự chẳng có gì là to tát cả.
Thậm chí Tống Triêu Độ còn nghĩ, nếu mình nói ra ý tưởng này, liệu Hạ Tưởng có thể động tâm hay không? Nếu có Hạ Tưởng trợ giúp, kế hoạch của mình hẳn là có thể đẩy mạnh nhanh hơn.
Nghĩ tới Cao Kiến Viễn đã tổn thất mười triệu tài chính, lại thêm mình đang âm thầm điều tra hành vi tham ô của Vũ Phái Dũng, Tống Triêu Độ càng nghĩ càng cảm thấy nếu có Hạ Tưởng giúp đỡ, khẳng định mình có thể nhanh chóng vặn đổ Vũ Phái Dũng, từ đó kéo theo Cao Kiến Viễn.
Suy tính một chút, Tống Triêu Độ vẫn áp chế ý tưởng trong lòng. Hạ Tưởng tuổi còn quá trẻ, hơn nữa kinh nghiệm rất ít, việc mình đang làm là việc đại sự, liên can tới sự sinh tử sống còn, chỉ cần hơi chút vô ý là có thể bị đối phương dồn vào chỗ chết, tốt nhất là cứ để chậm lại rồi nói sau, xem Hạ Tưởng có thể đi được bao xa, đi được tới đâu.
Lần này Tống Triêu Độ tự mình đứng dậy đưa tiễn Hạ Tưởng ra tới phòng khách, khiến Hạ Tưởng được sủng ái mà e ngại, liên tục nói mời Trưởng ban Tống dừng bước. Tống Nhất Phàm xuất hiện đúng lúc, cười nói:
- Ba, để con thay ba đưa đại ca.
Nghe con gái gọi Hạ Tưởng là đại ca, Tống Triêu Độ cười vẻ hiểu ý. Cô con gái này của ông ta tuy rằng khá nghe lời nhưng vẫn rất có cá tính, không dễ dàng thân cận với ai. Hạ Tưởng này cũng thật có sức hấp dẫn, mới đến hai lần đã khiến cho con gái mình chủ động đề xuất ra tiễn.
Nghĩ lại, ông ta không khỏi mỉm cười. Chính mình chẳng phải cũng từ bỏ vẻ bề trên, đưa hắn ra tới đây hay sao? Chàng trai trẻ này đúng là khiến người ta thích thú.
Tống Nhất Phàm đưa Hạ Tưởng ra tới cửa, đột nhiên đứng thẳng, che ở cửa, hai tay giơ ra phía trước:
- Này, viết phương thức liên lạc với anh đi.
Hạ Tưởng sửng sốt:
- Thế này là có ý gì?
- Ý gì chứ, chẳng qua là sợ anh nói trước quên sau thôi.
Tống Nhất Phàm bất mãn nhăn mũi, không thèm phân trần nhét giấy, bút vào tay Hạ Tưởng:
- Anh đã nói sẽ thảo luận với em về vấn đề ai sợ ai. Nếu không viết phương thức liên hệ thì em tìm anh như thế nào? Hay là sợ rồi? Nếu sợ thì nhận thua em đi, nói anh sợ em, em sẽ tạm tha cho anh.
Hiểu rồi. Hạ Tưởng nhấp nháy mắt. Tống Nhất Phàm đúng là đang ở tuổi thanh xuân thích nổi loạn, là có ý đối nghịch với hắn. Kể cũng lạ, hắn đến nhà Tống Triêu Độ hai lần, cũng không thấy bà chủ nhà tồn tại, chẳng lẽ là nhà gà trống nuôi con? Không có khả năng, với thân phận hiện tại của Tống Triêu Độ, không có khả năng độc thân.
Sợ cô bé này à? Sợ cái gì chứ? Hạ Tưởng cười thật thà, liền viết số điện thoại di động của mình lên giấy:
- Giữ gìn cho tốt, đừng đánh mất lại trách anh.
Tống Nhất Phàm không nhìn giấy mà nhìn chằm chằm trên mặt Hạ Tưởng, nở một nụ cười hài lòng:
- Đúng, cứ cười như vậy. Anh có biết không, khi anh cười lên rất dễ coi, đặc biệt thân thiết, làm cho người ta cảm thấy anh là một người tốt. Đúng, cứ duy trì nụ cười như thế, cười thêm cái nữa cho em xem.
Hạ Tưởng chạy trối chết.
Hắn không thể chịu đựng nổi ánh mắt của cô bé này nhìn mình như thể nhìn một con chó nhỏ đáng yêu, dường như còn muốn đùa giỡn hắn một chút nữa. Cho dù da mặt Hạ Tưởng có dày cũng không có cách nào với Tống Nhất Phàm. Cô bé mới mười mấy tuổi, không thể mắng được cũng không thể đùa được, đành phải bỏ trốn mất dạng.
Khi trở lại Tào gia thì đã hơi khuya. Khi hắn đi, Vương Vu Phân cố ý đưa chìa khóa cho hắn, bởi vậy hắn nhẹ nhàng mở cửa, đẩy cửa ra liền thấy trong phòng khách có một thân mình lả lướt đang nằm ngủ say trên ghế sa lông.
Cô bé này đúng là ngộ, vẫn còn chờ mình. Tuy nhiên cô hẳn là ngủ quên mất. Hạ Tưởng liền rón rén đi tới, nhẹ nhàng lay cô dậy:
- Mau trở về phòng ngủ. Đừng ngủ trên ghế, không thoải mái.
Tào Thù Lê dụi mắt vẻ mờ mịt:
- Lạ thật, sao em lại ngủ nhỉ? Chán thật, rõ ràng vừa rồi còn tỉnh mà. Sao giờ anh mới trở về?
Hạ Tưởng thấy thái độ của cô như vậy, bộ dạng ngây thơ dễ thương, lại thêm cô nằm ngả trên sa lông, lộ ra những đường cong thiếu nữ, hắn không khỏi động tâm, liền cúi xuống hôn:
- Ngoan nào, mau trở về phòng ngủ đi.
Tào Thù Lê nghe lời đứng lên, cùng Hạ Tưởng lên lầu, mơ màng nói:
- Khi anh đi rồi, chị Liên gọi điện thoại tới, nói muốn mời chúng ta cùng ăn cơm. Anh bảo khi nào thì thích hợp?
- Để nói sau, chờ khi anh không bận.
Hạ Tưởng có tâm sự trong lòng, cũng không nghĩ nhiều, liền ôm eo Tào Thù Lê đi lên lầu. Vừa đi được vài bước, đột nhiên đèn phòng khách bật sáng, Vương Vu Phân đứng ở cửa phòng, vẻ mặt như cười như không nói:
- Lê nhi, phòng của con ở dưới lầu, sao lại đưa Hạ Tưởng lên lầu làm gì?
Hai người ôm nhau đi lên lầu trông như thể muốn lên cùng ngủ vậy. Tào Thù Lê đột nhiên giật mình tỉnh ra, mới nhớ rằng mình đã bị điều xuống ngủ dưới lầu. Chết thật, vừa vặn bị mẹ bắt gặp, tay Hạ Tưởng còn đặt bên hông cô. Cô lập tức đẩy tay Hạ Tưởng ra, vội vàng chạy xuống, chui tọt vào phòng không dám trở ra.
Hạ Tưởng vẻ mặt xấu hổ, gãi đầu:
- Cô Vương, chúc ngủ ngon.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, hắn dậy sớm, ăn sáng xong liền đi tới nhà Sử lão.
Gõ cửa, người ra mở cửa là Sử Khiết. Sử Khiết thấy là Hạ Tưởng, biến sắc mặt:
- Cậu không được hoan nghênh, mời cậu rời khỏi.
- Cháu tìm Sử lão, không tìm cô. Nhờ cô chuyển lời với Sử lão một tiếng. Cháu có chuyện quan trọng muốn tìm ông ấy, nếu không để muộn việc thì đừng trách cháu không tận hết tâm hết sức.
Hạ Tưởng không muốn nhiều lời với cô ta, trực tiếp nói ra tình thế nghiêm trọng
Sử Khiết cũng không ngốc:
- Đinh Sơn xảy ra chuyện?
Nghe Lý Đinh Sơn xảy ra sự tình, Sử Khiết lập tức biến đổi thái độ hoàn toàn, vội vàng cho Hạ Tưởng vào nhà, sau đó đi vào nhà trong mời Sử lão.
Sử lão đi tới trước mặt Hạ Tưởng, vẫn không ngừng trách Sử Khiết:
- Gấp cái gì? Trời không sập được! Khi nào thì con có thể bình tĩnh một chút khi gặp sự chứ? Lớn đến thế này rồi mà vẫn không có chút hàm dưỡng nào. Ôi...
Hạ Tưởng đứng lên, cung kính nói:
- Xin chào Sử lão! Lại mạo muội quấy rầy, không làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi thư giãn của ngài chứ ạ?
Sử lão khoát tay chặn lại, cười:
- Ngồi đi, uống chút trà!
- Vâng ạ!
Hạ Tưởng cũng không từ chối, tự mình rót nước pha trà, chờ một lát mới rót trà cho Sử lão, sau đó cũng không quên tự rót cho mình một chén.
Hạ Tưởng tiếp cho Sử lão ba chén trà liên tiếp. Sử lão không mở miệng hỏi, hắn cũng không chủ động nói gì. Sử Khiết ở bên cạnh sốt ruột không chịu được, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng đều bị ánh mắt Sử lão ngăn lại.
Cho đến khi ấm trà không còn mùi vị gì nữa, Sử lão mới thản nhiên hỏi:
- Đinh Sơn làm sao vậy?
Hạ Tưởng kể lại tỉ mỉ sự tình của Lý Đinh Sơn. Sử Khiết nghe xong, vội vàng nói:
- Ba, Đinh Sơn sao lại ngu vậy? Hồng Chiêu Quảng là cái quái gì mà dám bắt nạt Đinh Sơn chứ? Ba, ba phải xả cơn giận này cho Đinh Sơn.
Sử lão hơi nheo mắt trầm tư chốc lát, lại hỏi Hạ Tưởng:
- Cậu cảm thấy Đinh Sơn muốn kết quả gì?
- Hiện tại Bí thư Lý có cảm tình với huyện Bá. Ông ấy muốn làm việc tốt ở huyện Bá, không muốn bị bên ngoài quấy nhiễu.
Hạ Tưởng đáp.
Sử lão đập mạnh ba toong xuống đất:
- Hồng Chiêu Quảng, khinh người quá đáng!