Chương 211: Văn phòng tổ cải tạo đứng trước vận mệnh phải giải thể

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Liên Nhược Hạm không trả lời yêu cầu của Hạ Tưởng, mà tò mò hỏi:

- Anh bảo là phải giúp Vệ Tân, nếu cô ta không tới báo danh thì làm sao bây giờ?

- Không thể nào, cô ta đang rất cần một công việc, bây giờ có một cơ hội lớn tốt như vậy, như thế nào sẽ không đến?

Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm nhắc nhở, cũng ý thức được có chút không ổn.

Liên Nhược Hạm rốt cuộc cũng nghĩ tới một chỗ có lỗ hổng:

- Anh khẳng định Vệ Tân sẽ tới báo danh? Anh cũng quả thật chưa gặp qua cô ấy?

Hạ Tưởng rất thành khẩn gật đầu:

- Trước kia quả thật chưa gặp.

Trong lòng lại nghĩ rằng đúng theo thời gian thì đúng thật, việc này thì sau này mới gặp qua, cho nên lời nói của hắn cũng là rất thật.

Liên Nhược Hạm mỉm cười vẻ cổ quái:

- Gạt người, anh chưa thấy qua Vệ Tân thì như thế nào lại dám khẳng định cô ta sẽ đến báo danh? Chúng ta thông báo là tuyển các cô gái xinh đẹp làm người mẫu, anh chưa nhìn thấy cô ấy sao lại cô ta xinh đẹp? Nếu cô ta không xinh đẹp, chắc chắn sẽ không tới để báo danh.

Hạ Tưởng lập tức á khẩu không trả lời được. Ngàn tính vạn toán, không nghĩ tới lỗ hổng này. Hắn gãi đầu, muốn tìm ra một đối sách, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên:

- Anh cũng đoán thôi, cảm giác cái tên Vệ Tân này nghe như tên của một cô gái xinh đẹp. Hơn nữa, cho dù cô ta không xinh đẹp, cũng rất có khả năng tìm đến để thử vận khí như thế nào. Không tin em xem, trong những người báo danh này thì cũng không phải tất cả đều là xinh đẹp.

Theo hướng tay chỉ của Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm nhìn lại, thấy đúng là có mấy sinh viên nữ dáng dấp bình thường cũng đứng đứng trong đám đông tuyển dụng, tham gia báo danh, thậm chí còn có một số người có miệng rộng đến tận mang tai, người cao không tới một mét rưỡi, đang vừa nhảy nhót vừa kêu lên:

- Nhường một chút, mọi người nhường một chút, quốc sắc thiên hương đến đây.

Liên Nhược Hạm thiếu chút nữa cười đến nỗi thắt lưng không thẳng được, vội vàng với Hạ Tưởng cùng nhau thoát khỏi hiện trường, đi tới các phòng học.

Hai người cũng lười nhác chẳng muốn trèo lên tầng trên. Tiến vào khu lớp học liền xoay người đi vào một phòng học gần nhất. Bởi vì là cuối tuần, người trong phòng học không nhiều lắm, hệ thống sưởi hơi rất ấm, hai người ngồi cạnh bên cánh cửa ra vào, ngồi tại đó bàn luận các viễn cảnh của công viên Rừng Rậm.

Hai người ngồi ở bàn cuối. Cách ba hàng bàn ghế phía trên có bốn, năm cô gái và hai, ba sinh viên nam đang tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, cũng không biết nói cái gì đó. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thảo luận một hồi về bước phát triển tiếp theo của công viên Rừng Rậm. Hai người nhất trí cho rằng tranh thủ mùa xuân sang năm, phải đẩy tiến độ thi công nhanh hơn để vào đầu mùa hè năm tới bước đầu tương đối hình thành được quy mô, đạt được ở một trình độ phát triển nào đó.

Ngồi trong chốc lát, thấy người mình cũng đã ấm lại, Hạ Tưởng liền đề nghị:

- Chúng ta lại ra ngoài hiện trường xem tình hình đi.

Liên Nhược Hạm cũng không dị nghị, hai người đứng dậy đang bước ra ngoài. Bỗng nhiên có một cô gái từ bên ngoài chạy vào, bởi vì chạy nhanh nên thiếu chút nữa va vào người Hạ Tưởng. Cô ta cười xin lỗi Hạ Tưởng, sau đó liền chạy lên đầu lớp, đến trước mặt một nữ sinh mặc quần áo màu đen, trong tay cầm tờ báo danh đặt ở trước mặt cô gái mặc bộ đồ màu đen này, kích động nói:

- Tôi đã vượt qua được sơ tuyển, hơn nữa nghe Tập đoàn Viễn Cảnh người ta nói rằng khi đã vượt qua được lần tuyển dụng này, chẳng những có thể có được một bộ áo lông trị giá 500 tệ. mà mỗi một lần tham gia hoạt động còn được trợ cấp thêm 100 tệ, còn có các khoản khác. Điều kiện cực kỳ ưu đãi, cậu cũng phải thử một lần, Vệ Tân ạ.

Vệ Tân?

Hạ Tưởng lập tức đứng sững sờ tại chỗ.

Hắn và Liên Nhược Hạm rời khỏi bàn tuyển dụng tới đây là mục đích để sưởi ấm và nhìn ngó một chút, thấy đám người phía trước trong đó có Vệ Tân cũng chỉ nhìn lướt qua một chút, cũng không nhận ra được hình dáng của cô lúc còn đang học ở trường Đại học. Vốn ý định của hắn là sau khi giúp cô xong việc này, hắn cũng sẽ âm thầm rời đi, sau này không có quan hệ thêm gì với cô. Cũng không nghĩ tới là, cái phòng học mà hắn cùng Liên Nhược Hạm tới để sưởi ấm, trong lúc vô ý mà tiến vào, lại là phòng học của Vệ Tân.

Liên Nhược Hạm cũng sửng sốt, vẻ mặt ngờ vực vô căn cứ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng cười khổ lắc đầu, ý tứ rằng hắn không phải cố ý.

- Chắc phải hơn phân nửa là lừa gạt người khác? Tập đoàn Viễn Cảnh nghe nói có quy mô rất lớn, tuy nhiên trước kia chưa nghe thấy tên tập đoàn này bao giờ, bây giờ lại thấy bọn họ muốn thành lập đội người mẫu xinh đẹp, trông giống như là mánh lới lừa gạt, tôi không tin Tập đoàn này.

Là âm thanh nói chuyện của Vệ Tân, tim của Hạ Tưởng có chút co rút lại.

Âm thanh của Vệ Tân thời sinh viên rất giống so với tiếng nói Vệ Tân của mười mấy năm sau của đời trước, ngọt ngào, êm tai, giọng nói trong trẻo, uyển chuyển như chim sơn ca. Vệ Tân là người con gái mà Hạ Tưởng quen biết trong đời trước có chất giọng tốt nhất, làm cho người ta phải mê say.

- Không phải lừa gạt người đâu. Vệ Tân, bạn suy nghĩ nhiều quá. Công viên Rừng Rậm chính là do Tập đoàn Viễn Cảnh xây dựng, cậu nghĩ thử xem một công ty lớn dấn thân vào sự nghiệp công ích cho dân chúng, như thế nào lại có khả năng làm ra sự tình lừa gạt học sinh? Mình cảm thấy Tập đoàn Viễn Cảnh không tồi. Bọn họ có lương tri, không chỉ suy xét việc kiếm tiền, khi đến đầu tư ở thành phố Yến thì đầu tiên là khai phá một chỗ như công viên Rừng Rậm. Dù sao mình cũng khá xem trọng bọn họ.

Nữ sinh viên kia rất bảo vệ Tập đoàn Viễn Cảnh, cố gắng khuyên nhủ Vệ Tân.

Vệ Tân có điểm dao động: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Nếu như cậu đã nói như vậy, cũng đáng giá để thử một lần.

- Đương nhiên phải thử một lần, không thử thì làm sao biết được thật, giả hay tốt, xấu?

Xa xa, Nhược Hạm không kìm nổi nói chen vào một câu. Cô tiến lên về phía trước, đến bên cạnh nhóm người Vệ Tân, rất tự nhiên nói:

- Hai bạn, tôi có thể cam đoan Tập đoàn Viễn Cảnh tuyệt đối sẽ không làm ra sự việc nhàm chán là lừa gạt người khác. Tập đoàn Viễn Cảnh là tập đoàn lớn thuộc dạng hàng đầu, mặc dù cũng như tất cả các tập đoàn khác thì cũng sẽ theo đuổi lợi ích kinh tế, nhưng Tập đoàn Viễn Cảnh lại càng chú trọng tới giá trị của xã hội, chú trọng hiệu quả và lợi ích lâu dài của xã hội. Nếu các bạn tham gia hoạt động tuyên truyền của Viễn Cảnh, vì Tập đoàn mà tạo các ấn tượng tốt đẹp cho mọi người, thì sau khi tốt nghiệp sẽ có cơ hội gia nhập vào công tác tại tập đoàn!

Vệ Tân và cô gái trong tưởng tượng của Liên Nhược Hạm không giống nhau, quả thật cô ta rất đẹp, nhất là ánh mắt làm cho người ta cực kỳ say mê, có một loại vẻ đẹp bi thương làm người ta mê ly. Hai má của cô gầy yếu làm cho người ta đau lòng, cái cằm đầy đặn làm cho người ta thương tiếc cô nhu nhược, biểu hiện của cô làm cho trong lòng người ta say sưa vẻ ai oán của cô.

Cô gái còn ít tuổi như vậy thì có cái gì ưu sầu lại khiến cô có vẻ đẹp bi thương như vậy? Liên Nhược Hạm là người chưa bao giờ biết nỗi khổ của thế gian, lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Tân, từ trong nội tâm đã có cảm giác mến mộ khí chất đau thương của cô gái này, thậm chí cô còn chủ động giơ tay ra:

- Xin chào Vệ Tân, tôi là Liên Nhược Hạm, đến từ Tập đoàn Viễn Cảnh.

Vệ Tân đứng lên, trong ánh mắt có một chút hoài nghi và khó hiểu. Tuy nhiên cô không chút chần chừ giơ tay nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của Liên Nhược Hạm:

- Xin chào. Xin hỏi cô tới tìm tôi là có chuyện gì?

Lúc Liên Nhược Hạm đem Vệ Tân tới sân trường để báo danh, Hạ Tưởng đi theo phía sau hai người. Hắn vẫn cảm thấy cảnh tượng phát sinh vừa rồi dường như không chân thật, giống như đang nằm mơ. Hắn không nói chuyện với Vệ Tân một câu nào, Vệ Tân lúc này so với Vệ Tân đời trước mà hắn biết thì ngây ngô hơn rất nhiều, cũng gầy yếu hơn rất nhiều. Mặc dù Vệ Tân vẫn chưa liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng tim Hạ Tưởng vẫn nhảy nhót không ngừng, dường như là đang trải qua một quá trình vận động rất mạnh.

Trên thực tế, quả thật hắn cũng có chút thẹn với Vệ Tân.

Nếu không có tái sinh, Vệ Tân là bạn gái trong thời gian dài nhất của hắn, rất có cảm giác sâu sắc với hắn, cũng là rất cẩn thận, dịu dàng với hắn, là người con gái mà tâm tư của hắn có cảm giác áy náy nhất.

Mà hắn đối với Vệ Tân, thì vẫn luôn luôn có thái độ thản nhiên xa cách, vẫn ôm một loại tâm tình được chăng hay chớ với cô, đến tận khi cô hoàn toàn hết hy vọng với hắn, cuối cùng bất đắc dĩ mà chia tay với hắn.

Thậm chí vào thời điểm một khắc trước khi hắn tái sinh, hắn còn ở cùng một chỗ với Vệ Tân. Kiếp trước giằng co, kiếp này hai người sẽ như thế nào? Trong lòng Hạ Tưởng cảm động và nhớ nhung. Hắn vốn không muốn đối mặt cùng với Vệ Tân, rất may là Vệ Tân chỉ có thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái liền dời đi ánh mắt, đối với sự xuất hiện của hắn có vẻ không có chút hứng thú.

Cho dù hai người gặp nhau mà không tạo ấn tượng cho nhau, thế này lại càng tốt. Hạ Tưởng đi theo sau hai người, nghĩ ngợi lung tung, nhìn Vệ Tân đang điền thông tin vào tờ báo danh, lại nhìn Liên Nhược Hạm đang ở một bên đang nhiệt tình truy hỏi cái nhìn, góp ý của Vệ Tân về hoạt động lần này của Tập đoàn Viễn Cảnh. Các suy nghĩ của Vệ Tân thể hiện cái nhìn đơn giản, không có điểm mới. Dù sao thì một người đang là sinh viên, chưa bước chân vào xã hội thì làm sao có hiểu biết sâu được trong các hoạt động kinh doanh. Mặc dù như vậy, nhưng Liên Nhược Hạm vẫn khích lệ cô mấy câu.

Được Liên Nhược Hạm nói đôi lời khen ngợi, các nhân viên tuyển dụng đương nhiên trong lòng đều hiểu mình phải làm gì, trực tiếp thông báo tuyển dụng Vệ Tân tại chỗ. Vệ Tân mừng rỡ không kìn nén được, ôm lấy cô bạn gái bên cạnh, nhảy nhót loạn xạ lên.

Được Liên Nhược Hạm ngấm ngầm thông tin, nhân viên công tác lại đưa ra cho Vệ Tân một số điều kiện, yêu cầu cô phụ trách toàn bộ công tác chiêu sinh tại khu Đại học, Cao đẳng này, thù lao là mỗi ngày là 50 tệ. Lúc này Vệ Tân đối với Liên Nhược Hạm vừa có cảm tình lại có chút cảm kích từ trong tâm, đương nhiên cô cực kỳ cao hứng, gật đầu đáp ứng.

Sự tình tiến triển như vậy xem như là rất thuận lợi. Vào buổi chiều, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Tào Thù Lê hẹn hắn cùng nhau ăn cơm. Ngẫm lại cũng nên cùng ăn cơm một chỗ với cô bé Lê, Vệ Tân đã có được sự trợ giúp, vì thế hắn liền đề xuất với Liên Nhược Hạm là phải rời đi.

Liên Nhược Hạm nghe nói là cùng ăn cơm với Tào Thù Lê, cũng muốn cùng đi với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng cười ngây ngô vài tiếng:

- Sự việc tối qua như vậy rồi mà hôm nay em còn dám gặp cô bé Lê?

Liên Nhược Hạm còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng:

- Anh dám gặp thì vì sao em lại không dám? Người được thơm là anh, chịu thiệt là em, nói chính xác ra thì anh mới là người chột dạ mới đúng.

Khi Liên Nhược Hạm không nói đạo lý thì thôi, nhưng đã nói ra thì rất sắc bén. Hạ Tưởng đành phải gọi điện cho Tào Thù Lê, nói là hắn gặp Liên Nhược Hạm, bây giờ Liên Nhược Hạm cùng với hắn đi tới nhà cô. Tào Thù Lê vui mừng đồng ý.

Trên đường Liên Nhược Hạm hỏi Hạ Tưởng:

- Da mặt của anh khá dày, lúc lừa cô bé Lê mà trong lòng sẽ không có một chút cảm giác tội ác nào sao?

Hạ Tưởng liền cười:

- Anh là phạm vào điều sai lầm mà mọi người đàn ông đều từng phạm phải, có danh nhân đã từng nói như vậy. Khi đối mặt với chuyện này, anh không phải danh nhân, hơn nữa dường như anh lại còn bị người khác dụ dỗ, cho nên anh cảm thấy người có cảm giác tội ác phải là em mới đúng.

Liên Nhược Hạm hiển nhiên cũng không tiếp thu cách nói này của Hạ Tưởng, dọc đường đi cô cùng hắn không ngừng tranh chấp về đề tài này.

Gặp được Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm bắt đầu khôi phục lại vẻ bình thường, tay trong tay với Tào Thù Lê, nói giỡn với nhau. Hạ Tưởng ở một bên nhìn thấy cảnh này, hắn liên tục cảm khái, ai nói đàn ông mới có thể giả bộ? Chính mình thấy cô bé Lê thì có điểm áy náy, thế mà Liên Nhược Hạm lại tỏ vẻ như không, lại còn trò chuyện thân thiết với Tào Thù Lê cứ như hai chị em.

Thân như hai chị em? Trong đầu Hạ Tưởng bỗng nhiên hiện lên một ý niệm vô cùng tà ác, hai cô này về sau thân như hai chị em, chung sống hòa bình với nhau thì tốt rồi, nếu các cô ấy lại còn thông cảm cho nhau, nguyện ý hai nàng cùng lấy một chồng thì quá tuyệt vời.

Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên trên đùi trúng ngay một cước, hai mắt của Tào Thù Lê trợn lên nhìn hắn:

- Nghĩ đến chuyện gì tốt vậy? Nghĩ đến mức nhập thần như vậy chắc chắn là muốn cô gái khác rồi, có phải hay không?

- Không phải, cô bé Lê hiểu lầm rồi. Đây là anh đang nhớ tới em.

Hạ Tưởng vốn định nói "nhớ em và Liên Nhược Hạm", may mắn là nuốt lời vào bụng đúng lúc, nếu không sự tình trở nên náo loạn.

Tào Thù Lê lại không tin, cười vẻ cổ quái nói:

- Em biết anh suy nghĩ ai, có phải đang nghĩ tới Vệ Tân không?

Được, Liên Nhược Hạm vì trả thù, đảo mắt một cái là đem hắn bán luôn, đúng là không thể tin nổi. Hắn liếc mắt nhìn Liên Nhược Hạm một cái, Liên Nhược Hạm dường như không có việc gì, ánh mắt nhìn loạn xung quanh, trên mặt lộ vẻ cười yếu ớt, phảng phất việc này và cô không quan hệ gì tới nhau. Hạ Tưởng thề thốt trong lòng, chờ có cơ hội sẽ phải thu thập cô ta cho thật tốt mới được.

Sau đó hắn lại phải vội vã giải thích không ngừng với Tào Thù Lê về sự tình của Vệ Tân.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoát đã qua Tết Nguyên Đán. Thời tiết tháng một này tại thành phố Yến là thời điểm lạnh nhất trong năm. So với thời tiết còn lạnh hơn chính là việc văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô vốn chỉ là một cơ cấu cấp Phó cục trưởng bình thường ở Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng khi đề xuất xin biên chế thì không ngờ bị Bí thư Thôi bác bỏ!

Một cơ cấu cấp Phó cục trưởng không ngờ kinh động đồng thời cả Thị trưởng và Bí thư. Không thể không nói điều này khiến những người có ý tưởng trong Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều phải suy đoán. Người biết rõ nội tình thì đều biết rằng, Thị trưởng Trần đồng ý phê chuẩn biên chế, Bí thư Thôi lại áp chế không đồng ý. Văn phòng tổ cải tạo lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người trong Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, trở thành chiến trường giữa Bí thư và Thị trưởng đấu nhau.

Thần tiên đánh nhau thì người phàm gặp phải tai ương. Trong lòng Hạ Tưởng cũng rất lo lắng. Trước kia bởi vì Cao Thành Tùng không có hứng thú đối với cải tạo thôn nội đô, nên Bí thư Thôi cũng chẳng quan tâm đối với với văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô, đối với các hoạt động cải tạo của thôn nội đô thì luôn áp dụng thái độ tôn trọng nhưng giữ khoảng cách. Nhưng hiện tại hướng gió thay đổi, hoặc nói cách khác, bởi vì Hạ Tưởng xuất hiện nên thế cục đã xảy ra các biến hoá tinh tế. Bí thư Thôi, hay nói chính xác hơn là Cao Thành Tùng cảm thấy rất hứng thú với việc cải tạo thôn nội đô, đã bắt đầu đứng ở giữa nhúng tay đối với việc cải tạo thôn nội đô, dùng quyền lực kiềm chế Trần Phong.

Tất cả các căn nguyên đương nhiên là do sự xung đột giữa bất động sản Cát Thành và bất động sản Lĩnh Tiên.

Hạ Tưởng chỉ bằng suy đoán và phân tích của mình cũng có thể đưa ra một kết luận đúng đến tám, chín phần mười. Thôi Hướng và Cao Thành Tùng bởi vì vấn đề sở hữu lần trước của Tiểu Vương Trang sinh ra các xung đột trực tiếp. Bí thư thành ủy, thường vụ tỉnh ủy Thôi Hướng tuy rằng cũng không dám khiêu chiến quyền uy với Bí thư Tỉnh ủy nhưng đối mặt với từng bước ép sát của Cao Thành Tùng, với sự ra mặt của Vũ Phái Dũng, cũng là cảm thấy đau đầu. Thôi Hướng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, chắc chắn ở Bắc Kinh cũng có hậu trường, trong các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy còn lại cũng có đồng minh, bị tức đến như vậy, tượng đất cũng có ba phần tính năng của đất (con giun xéo mãi cũng phải quằn), huống chi là Bí thư thành ủy của thành phố cấp phó tỉnh, có quyền lực trong tay thì Cao Thành Tùng cũng phải để lại cho chút mặt mũi.

Mà ở lần trước trong vấn đề sở hữu Tiểu Vương Trang rõ ràng Trần Phong có thiên hướng về phía bất động sản Lĩnh Tiên, vì vậy mà tự nhiên bị Thôi Hướng nghĩ là Trần Phong thể hiện thiện ý về hướng Cao Thành Tùng, thậm chí hắn còn cho rằng Trần Phong đầu nhập về phía Cao Thành Tùng. Thôi Hướng dù độ lượng tới đâu thì cũng không thể dễ dàng tha thứ vị phó của mình biến văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô trở thành sân sau nhà mình cả. Muốn bố trí như thế nào thì bố trí như vậy, muốn thiên vị ai thì thiên vị là không được. Vì thế rốt cuộc Thôi Hướng nhúng tay vào văn phòng tổ cải tạo, ẩn tình bên trong là như vậy.

Hơn nữa Bí thư Thôi đưa ra lý do cũng rất thuyết phục, thôn nội đô sắp cải tạo xong, Ủy ban nhân dân thành phố không cần phải tiếp tục thành lập một cơ cấu chuyên môn nữa, vừa lãng phí nhân lực vật lực, lại vừa vi phạm với chủ trương tinh giản cơ cấu.

Trần Phong tỉ mỉ thiết lập văn phòng tổ cải tạo, đúng là vận dụng thành thạo thủ pháp trong thời điểm này, đột nhiên Thôi Hướng muốn phức tạp hóa lên, muốn nhúng một tay vào. Tất nhiên là Trần Phong không muốn theo ý chỉ đạo này của Thôi Hướng. Lý do mà Trần Phong đưa ra cũng rất đầy đủ, theo sự phát triển của thành phố Yến, thôn nội đô vành đai một trên cơ bản cải tạo xong, thôn nội đô vành đai hai cũng không cần cải tạo mấy, theo xây dựng vành đai ba sẽ tồn tại mười mấy thôn bao vây xung quanh thành phố, hình thành các thôn nội đô mới. Chỉ cần thành thị phát triển theo hướng mở rộng địa bàn thì vấn đề thôn nội đô vẫn sẽ tồn tại, cho nên việc thành lập một cơ cấu chuyên môn để xử lý tất cả công việc của thôn nội đô là cực kỳ cần thiết.

Thôi Hướng không chịu buông tha, nói rằng việc này cần bàn bạc kỹ hơn, cần phải nghiên cứu lại. Sắc mặt của Trần Phong cũng tốt, nói ra một câu: " Một chút việc nhỏ như thế này không cần thiết phải huy động cả hội nghị thường vụ để thảo luận", sau đó xoay người rời đi. Nghe nói lúc ấy Thôi Hướng tức giận đến sắc mặt xanh mét, mắng Trần Phong không kiềm chế, động một chút là phát hỏa.

Các nguồn tin trên một phần là do Hạ Tưởng đoán, cũng có phần hắn nghe được tin tức từ Tào Vĩnh Quốc và Cao Hải. Tuy rằng việc mâu thuẫn giữa Thôi Hướng và Trần Phong tạm thời còn không có ảnh hưởng đến việc vận hành của tổ cải tạo bây giờ, nhưng tất cả mọi người trong tổ cải tạo, bao gồm cả Hạ Tưởng đều vô cùng lo lắng. Nếu chẳng may đề nghị của Thị trưởng Trần vẫn bị Bí thư Thôi áp chế, vị trí văn phòng tổ cải tạo đã đứng trước nguy cơ cực kỳ hung hiểm, thậm chí còn có thể đứng trước vận mệnh phải giải tán.

Một khi giải tán, Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân thì không cần phải nói, chắc là quay về vị trí cũ. Hạ Tưởng thì không có vị trí cũ để về, nhưng chắc chắn hắn có thể ở Ủy ban nhân dân thành phố có một vị trí nhỏ nhoi. Mặc kệ là làm sao, không cần Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc ra mặt thì Cao Hải có thể sắp xếp giúp hắn một vị trí tương ứng. Nhưng sự tình này là từ hắn mà ra, hắn không giải quyết được thì đúng là uổng phí với sự trọng dụng và thưởng thức của Trần Phong, đồng thời như vậy cũng sẽ hại Ngô Cảng Đắc và Khúc Nhã Hân. Kể cả là tạm thời lùi lại một bước, cho dù không giải tán thì vị trí cơ cấu của tổ cải tạo này không có vị trí minh bạch trong Ủy ban nhân dân thành phố, như vậy tất nhiên cũng sẽ không tốt. Mà quan trọng là hắn không mượn được cơ hội này để lên cấp Phó cục trưởng, tất nhiên về sau cũng sẽ có cơ hội để thăng chức, nhưng đây đang là kỳ ngộ, nếu chờ đợi cơ hội sau thì ít nhất cũng phải đợi thêm một năm rưỡi nữa.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]