Chương 228: Hạ Tưởng đốt lửa, Lý Đinh Sơn nã pháo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Sau khi năm sáu người này đã bị đánh ngã lăn ngã lóc ra đất rồi thì rốt cục, cảnh sát cũng chạy tới.

Viên cảnh sát cầm đầu tai to mặt lớn, nặng cũng phải ít nhất 80 kg. Y vừa thấy đầu trọc bị ngã trên mặt đất thì kêu to:

- Ngưu ca, ai đánh anh? Ai dám đánh anh hả Ngưu ca? Phản rồi phản rồi, người đâu, bắt lại hết đi!

Hạ Tưởng vỗ cái bàn đánh "bốp" một cái:

- Anh tên là gì? Anh là cảnh sát, có biết chấp pháp như thế nào không? Đến cái là hô bắt người, biết sự việc diễn biến thế nào không? Biết là ai ra tay trước không? Biết ai là người bị hại không?

Tai to mặt lớn hoảng sợ, thấy Hạ Tưởng là người trẻ tuổi, trên mặt lại còn cả vết bị đánh, không biết lai lịch thế nào, có điều thấy hắn khí thế kinh người thì cũng không khỏi giật mình, cũng hạ mình hơn một chút, vội vã nói:

- Tôi là Trịnh Thiếu Phong, Trưởng đồn công an Thành Quan. Anh là ai? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Tưởng rót một chén trà đặt trước mặt Trịnh Thiếu Phong:

- Tôi là ai à? Nói ra dọa chết anh! Tôi đang ăn cơm ở nhà hàng này, anh đầu trọc này dẫn người tiến vào, không nói hai lời đã tuyên bố sẽ đóng cửa nhà hàng vì vệ sinh không đạt tiêu chuẩn. Tôi nói vệ sinh đạt tiêu chuẩn, anh ta không nghe, còn muốn cưỡng ép đóng cửa nhà hàng lại. Kết quả là anh ta cho năm người này đánh bừa phá loạn. Nếu không có bạn tôi giúp tôi thì chỉ sợ là tôi sẽ không chỉ bị tát trên mặt như thế này đâu mà nói không chừng xương sườn cũng bị đánh gãy mất mấy cái, tay chân đều chặt đứt cũng nên.

Bộ dạng kiêu ngạo của Hạ Tưởng rất giống, hơn nữa cũng khá là dọa người, Trịnh Thiếu Phong không ngốc, nhìn ra được tình hình có chút không ổn, khoát tay ngăn lại, nói với cấp dưới:

- Trước hết là bảo vệ tốt hiện trường đã. Ai nấy đều không được nhúc nhích.

Sau đó lại nói tiếp với vẻ mặt tươi cười:

- Thế này, tôi lập tức sẽ điều tra rõ sự thật. Có điều là có thể nói rõ cho tôi biết được anh là ai không?

- Tôi là ai thì quan trọng à? Chẳng lẽ nếu nói ra tôi là người dân bình thường thì anh sẽ thiên vị đám người đầu trọc kia à? Nếu tôi là Phó chủ tịch huyện thì anh sẽ thiên vị tôi ư?

Hạ Tưởng trừng mắt, hùng hổ nói.

- Đội trưởng Trịnh, thân là công an, phải chấp pháp theo lẽ công bằng, phải lấy sự thật làm thước đo, lấy pháp luật làm căn cứ, nghiêm trị những phần tử gây rối, trả lại lẽ công bằng cho người dân.

Trịnh Thiếu Phong nghe ra hơi hướng trong lời nói của Hạ Tưởng là có chuyện. Hơn nữa, khẩu khí vừa nghe đã thấy là giọng điệu của quan chức nhà nước khi nói chuyện rồi. Tuy rằng y không biết Hạ Tưởng là ai, nhưng thấy hắn không hề có vẻ gì là sợ hãi cả, lại thấy Liên Nhược Hạm bên cạnh xinh đẹp quá mức, vừa thấy cũng đã biết ngay là không phải là người ở huyện An thì trong lòng đã quyết định chủ ý. Nói chuyện có giọng điệu quan cách, cô gái giúp đỡ hắn vừa xinh đẹp lại có bản lĩnh, chắc chắn là rất có lai lịch, không thể trêu vào được. Cứ theo lời hắn mà làm thôi.

- Trước hết khống chế tất cả hiện trường, người có mặt ở đây không để cho một ai chạy thoát được cả.

Trịnh Thiếu Phong không biết rằng sự lựa chọn anh minh này đã cứu vớt tiền đồ của y. Nếu hắn biết về sau sẽ phát sinh ra những chuyện gì thì có lẽ bây giờ sẽ nhảy dựng lên rồi hung hăng mà đá cho gã đầu trọc kia mấy đá mất. Sau khi chứng tỏ lập trường, y chỉ huy người xử lý hết tất cả mọi chuyện rồi mới đến trước mặt Tiêu Hà nói:

- Lão Tiêu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Tiêu Hà cũng tận mắt thấy Hạ Tưởng là muốn giúp ông, không nhìn rõ thì còn không sợ, đến lúc thấy rõ Hạ Tưởng bị đánh một bạt tai thì trong lòng hết cả hồn. Nói đùa à, Phó chủ tịch huyện bị đánh ở trong nhà hàng của ông ta. Cho dù là Hạ Tưởng không truy cứu, Bí thư Lý nổi giận lên thì e rằng nhà hàng của ông ta cũng đừng nghĩ đến chuyện mở cửa lại nữa.

Tiêu Hà kể lại một lượt tình hình mọi chuyện xảy ra vừa rồi, cũng không khác lời Hạ Tưởng nói nhiều lắm, có điều cuối cùng ông lại nhấn mạnh một câu:

- Đội trưởng Trịnh, anh nhất định phải xử lý theo lẽ công bằng. Phó chủ tịch huyện Hạ đã bị đánh trúng. Chuyện này không xong được đâu!

- Cái gì, cái gì? Ông nói anh ta là ai cơ?

Trịnh Thiếu Phong còn chưa kịp hỏi thăm xem Hạ Tưởng là ai, nghe thấy Tiêu Hà nhắc đến Phó chủ tịch huyện Hạ thì giật mình thon thót, còn mong là mình nghe lầm nữa.

- Ai là Phó chủ tịch huyện Hạ?

- Cái người trên mặt có dấu tay, vừa rồi vừa nói chuyện với anh đấy.

Tiêu Hà nghĩ thầm rằng, "Phó chủ tịch huyện bị đánh, cho anh gặp xem anh làm thế nào."

- Phó chủ tịch huyện Hạ mới đến chính là anh ta ư?

Trịnh Thiếu Phong tuy rằng cũng đoán được Hạ Tưởng có chút lai lịch, nhưng tuyệt đối thật không nghĩ tới, không ngờ rằng hắn lại là Hạ Tưởng, Phó chủ tịch huyện mới tới, là vị Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất ở huyện An! Trên đầu y lập tức mồ hôi chảy ròng ròng. Tình hình là rất tình hình rồi. Vụ việc Phó chủ tịch huyện bị đánh lại rơi vào đầu y, xử lý tốt thì có thể sẽ tạo thành mối quan hệ tốt với Phó chủ tịch huyện, xử lý không tốt thì chính là một trận sấm sét rồi. Trịnh Thiếu Phong âm thầm lau mồ hôi lạnh. May mắn là vừa rồi y đã ứng xử tùy theo hoàn cảnh chứ không có thiên vị Ngưu trọc đầu kia.

Trịnh Thiếu Phong cũng là người thông minh, thấy Hạ Tưởng từ đầu đến cuối đều không lộ ra thân phận, có lẽ là vì hắn là Phó chủ tịch huyện mà bị đánh thì rất là dọa người, ngượng nói ra. Có điều, nếu y đã biết Hạ Tưởng là ai thì cũng làm bộ như không biết, cần phải chấp pháp theo đúng lẽ công bằng. Y bất chấp tất cả, bắt toàn bộ đám người của Ngưu đầu trọc, lại hỏi ý kiến của những người chứng kiến ở hiện trường, cuối cùng xác định tính chất vụ việc là Nhân viên chấp pháp của Phòng Vệ sinh bị nghi ngờ là đã hành hung làm bị thương người khác. Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm đều vì tự phòng vệ, không có bất cứ trách nhiệm nào. Đồng thời Hạ Tưởng bị thương nhẹ, cần đến bệnh viện kiểm tra lại mới có thể xác định được mức độ.

Ngưu đầu trọc thì ầm ĩ kêu lên:

- Chúng tôi không đánh anh ta. Chúng tôi không đánh anh ta! Chúng tôi bị oan! Tôi muốn gặp Trưởng phòng của chúng tôi để nói rõ tình tiết.

Trịnh Thiếu Phong không thèm để ý tới gã.

Hạ Tưởng thầm nhắc nhở Tào Thù Lê, bảo cô về văn phòng trước chờ hắn. Lúc hắn và Liên Nhược Hạm cùng đi đến đồn công an, Kim Trường Doanh, Trưởng phòng Phòng Vệ sinhvốn vẫn không coi hắn ra gì mồ hôi mướt mát chạy tới. Vừa thấy mặt Hạ Tưởng, gã liên tục nói:

- Hiểu lầm, chỉ là do hiểu lầm thôi. Phó chủ tịch huyện Hạ, là tôi quản lý cấp dưới không tốt, trịnh trọng xin lỗi anh!

Ngoài mặt thì nói rất hay, nhưng ngay cả một cái danh xưng tôn trọng "ngài" cũng không nói, có thể thấy được là gã cũng chẳng có thành ý gì.

Kim Trường Doanh đã bốn mươi tuổi, hình thức còn có vẻ hào hoa phong nhã, sắc mặt tái nhợt rất đáng sợ, cũng không biết là trời sinh như thế hay là vì trong lòng lo lắng mà thế.

Hạ Tưởng vẻ mặt không tốt, nói:

- Hiểu lầm ư? Nếu thật sự là hiểu lầm thì trên mặt tôi cũng không bị trúng một cái tát. Trưởng phòng Kim còn nói là hiểu lầm à? Đội trưởng Ngưu, Ngưu Tam Cân lúc đó đã hùng hổ nói, cậu em vợ của anh muốn một chân của Tiêu Ngũ, còn muốn lừa bịp tống tiền ba trăm nghìn tệ nữa cơ mà? Mới là em vợ của Trưởng phòng mà đã khẩu khí lớn như thế rồi. Không biết là chọc tới Trưởng phòng Kim thì liệu có thể bị mất mạng không?

Lời này nói được đủ nặng nề. Kim Trường Doanh biết Hạ Tưởng tức tối mình. Gã khinh thường Hạ Tưởng cũng là có lý do. Dù sao gã cũng là người của Khâu Tự Phong, đi lại tương đối thân thiết với Cường Giang Hải. Vì thế gã mới không xem trọng một người vừa trẻ tuổi lại còn không phải là thường vụ huyện ủy như Hạ Tưởng. Gã vốn là muốn đợi Hạ Tưởng chủ động đi tìm mình rồi mới ra mặt ứng phó. Không ngờ rằng, không chờ được đến cơ hội Hạ Tưởng gọi gã đến gặp mặt thì lại dây dưa khó có thể nhường nhịn được với Hạ Tưởng trong hoàn cảnh này.

- Phó chủ tịch huyện Hạ, chuyện cậu em vợ tôi cũng là hiểu nhầm thôi. Người trẻ tuổi thì tuổi trẻ khí thịnh, có khi nói mấy lời hơi quá đà cũng không tính là gì mà. Phó chủ tịch huyện Hạ người lớn không chấp kẻ tiểu nhân, đừng để chuyện nhỏ đó trong lòng.

Kim Trường Doanh biết là Hạ Tưởng cố ý kiếm chuyện. Có điều tốt xấu gì người ta cũng là Phó chủ tịch huyện, bề ngoài gã vẫn nhất định phải tôn kính vài phần.

- Theo như lời Trưởng phòng Kim nói thì việc lớn việc nhỏ gì cũng chỉ cần một câu hiểu lầm là có thể giải quyết được thôi sao?

Hạ Tưởng lạnh lùng nói, thầm nghĩ rằng, "Cho dù anh có là người của Khâu Tự Phong, hôm nay đã không có mắt gặp phải tôi cũng phải trị cho anh một trận. Nếu không, một gã Trưởng Phòng vệ sinh nho nhỏ như anh mà cũng dám theo tôi tích cực phản ứng, công tác về sau này làm sao khai triển được?" Hắn khoát tay áo, lại nói tiếp với vẻ bất mãn:

- Nếu như Trưởng phòng Kim đã nói tất cả đều là hiểu lầm. Thế được rồi, cứ để cho cơ quan công an xử lý theo luật là được. Tôi và Trưởng phòng Kim cùng ở đây chờ kết quả xử lý của cơ quan công an.

Kim Trường Doanh trong lòng cũng uất ức, nghĩ thầm rằng, "Mày chỉ là một Phó chủ tịch huyện xếp sau cùng, tinh tướng cái gì chứ. Ở huyện An này, đâu có phần cho mày nói chuyện chứ!"

Nhưng mà dù sao gã cũng là kẻ lão luyện chốn quan trường, mắng thì mắng, trên mặt vẫn biểu hiện đủ cung kính:

- Tôi biết tôi chưa chủ động đến gặp Phó chủ tịch huyện Hạ để báo cáo công tác là không đúng. Có điều là vì công tác bận quá, hơn nữa, Chủ tịch huyện Khâu và Phó chủ tịch huyện Cường luôn tìm tôi có việc, tôi cũng không thể phân thân ra được.

Đến lúc này rồi còn lấy Khâu Tự Phong và Cường Giang Hải ra cảnh cáo mình à, Hạ Tưởng cười thầm, Kim Trường Doanh, anh đúng là nói trúng chuyện cần nói rồi đó. Chính là tôi muốn quậy tung lên một mẻ đấy. Anh không đề cập đến bọn họ còn được, nếu đã nhắc tới bọn họ, tôi sẽ phải hung hăng tát cho anh một bạt tai, xem xem người đứng phía sau anh có bỏ khí lực ra đi bảo hộ anh được hay không! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Công tác là công tác, vụ việc là vụ việc, không thể nói nhập vào làm một được. Hiện giờ chúng ta đang nói đến vụ việc này, không phải là chuyện anh gặp hay không gặp tôi để báo cáo công tác.

Hạ Tưởng không thèm lưu tình chút nào, không hề nể mặt Kim Trường Doanh. Hắn liếc mắt nhìn Trịnh Thiếu Phong một cái, bất mãn nói:

- Đội trưởng Trịnh, sự thật đã rõ ràng, lời khai đã vô cùng xác thực. Kết quả xử lý tại sao còn chưa đưa ra được? Có phải là muốn để tôi vác cái mặt có dấu tay đánh này đi đến trụ sở huyện ủy một chuyến để cho tất cả mọi người nhìn cho rõ? Hay là thôi đi, để tôi đến thành phố Yến một chuyến, để cho người huyện An được nổi tiếng ở thành phố Yến?

Trịnh Thiếu Phong vừa lau mồ hôi vừa nhỏ giọng nói:

- Phó chủ tịch huyện Hạ, chúng tôi đang nghiêm khắc thẩm vấn mấy người bọn họ nữa. Với lại vừa rồi Trưởng đồn Kỷ gọi điện thoại tới, nói là ông ấy lập tức tới ngay, xin ngài chờ một chút.

Kinh động đến Trưởng đồn Kỷ rồi, Kim Trường Doanh đã biết sự việc ầm ĩ, vội hỏi:

- Đội trưởng Trịnh, sự tình quyết định như thế nào rồi?

Trịnh Thiếu Phong trước hết liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, nuốt nước miếng nói:

- Thực xin lỗi, Trưởng phòng Kim, trong khi phá án tạm thời không tiện tiết lộ bất cứ tin tức gì.

Kim Trường Doanh thiếu chút nữa là vỗ bàn nhảy dựng lên, mắng to Trịnh Thiếu Phong giả bộ giơ đuôi cáo ra trước mặt gã, nhưng thấy Hạ Tưởng vẻ mặt bất động như núi thì nhẫn nhịn không phát tác nữa. Gã xoay người, đi ra bên ngoài, lấy điện thoại ra gọi cho Khâu Tự Phong.

Khâu Tự Phong từ chối nghe máy. Kim Trường Doanh sửng sốt một lát, lại gọi điện cho Cường Giang Hải. Cường Giang Hải nghe máy, nhưng chỉ vội vã nói một câu đã cúp điện thoại rồi:

- Bí thư Lý mời họp hội nghị thường vụ huyện ủy khẩn cấp. Bây giờ không tiện nói chuyện, cứ thế đã nhé!

Kim Trường Doanh cũng không có nghĩ nhiều. Đến tận bây giờ, gã còn chưa ý thức được là việc Bí thư Lý khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ huyện ủy có liên quan gì đến vụ việc Hạ Tưởng bị đánh.

Lý Đinh Sơn trên hội nghị thường vụ huyện ủy giận tím mặt, đưa ra hai ý kiến. Một là một Đội trưởng Đội Thanh tra Giám sát chất lượng Vệ sinh môi trường, không nói hai lời đã đòi đóng cửa nhà hàng, phạt tiền, thực sự đã không kiểm tra cẩn thận. Ông thường xuyên đến ăn cơm ở Nhà hàng Thường Sơn, vệ sinh tuyệt đối là đạt tiêu chuẩn. Chỉ cần như thế là đã có thể thấy được Trưởng phòng Phòng Vệ sinh làm ăn như thế nào. Lại thêm nữa, vụ việc đánh nhau thông thường mà lại bởi vì đương sự là cậu em vợ của Trưởng phòng Vệ sinh, lại dám phát ngôn bừa bãi đòi một chân của người khác. Cứ như thế mà truyền ra bên ngoài, sẽ làm cho người ta nghĩ đến huyện An là một huyện của xã hội đen. Hai là tình hình trị an ở huyện An vì sao lại kém như thế. Đường đường là Phó chủ tịch huyện bị đánh ngay lúc đang ăn cơm, Trưởng đồn công an làm ăn thế nào không biết? Nếu không thể thực hiện được trách nhiệm giữ gìn trị an thì không bằng từ chức đi cho xong. Bên dưới còn rất nhiều cán bộ tuổi trẻ đầy hứa hẹn có thể phát huy tài năng được, không thể để cho bọn họ nhụt chí được.

Lời nói của Lý Đinh Sơn quá mức nghiêm trọng, Khâu Tự Phong trên mặt tối om om, còn có chút không nhịn được, bất mãn nói:

- Bí thư Lý nói chuyện rất phiến diện. Chẳng qua là một vụ việc ngẫu nhiên thôi, làm sao có thể nâng tầm chính trị lên thành ra như thế được?

Lý Đinh Sơn một bước cũng không nhường:

- Vụ việc ngẫu nhiên ư? Chủ tịch huyện Khâu, chính trị không có chuyện nhỏ, luôn luôn không thể chủ quan. Phó chủ tịch huyện bị đánh mà vẫn còn là vụ việc ngẫu nhiên thôi, nếu nhỡ có ngày Chủ tịch huyện Khâu đến thành phố Yến, bị đám lưu manh vô lại ở địa phương đánh cho thì liệu anh có thừa nhận là đó là vụ việc ngẫu nhiên không? Đánh giá tầm mức quan trọng của mọi vấn đề đều cần phải công bằng. Phó chủ tịch huyện Hạ vốn được trọng dụng ở Tổ cải tạo thôn nội đô, lúc được điều đến huyện An, Thị trưởng Trần dặn dò đi dặn dò lại, bảo tôi chú ý chăm sóc đồng chí Tiểu Hạ. Giờ thì ngược lại, cậu ta mới tới huyện An được vài ngày đã bị người ta ức hiếp. Chuyện đó đến tai Thị trưởng Trần, là trách nhiệm của một Bí thư như tôi, cũng là trách nhiệm của anh đấy Chủ tịch huyện Khâu, và cũng là trách nhiệm của toàn thể thường vụ huyện ủy của huyện An chúng ta nữa đấy.

Cường Giang Hải đang định lên tiếng thì Lý Đinh Sơn khoát tay chặn lại:

- Nếu ai cảm thấy đây là việc nhỏ, được rồi, lúc Thị trưởng Trần hỏi đến thì người đó chủ động đứng ra mà giải thích với Thị trưởng Trần!

Một câu nói ấy lập tức chặn miệng rất nhiều người. Trần Phong cường thế ai mà không biết? Hạ Tưởng là ái tướng (tướng yêu) của Trần Phong. Ái tướng bị đánh, Trần Phong không phát hỏa mới là lạ! Khâu Tự Phong trong lòng mắng to Kim Trường Doanh là đồ ngu, lại để cho người ta túm được đầu như thế, không phải là tự tìm đường chết còn gì?

Mai Hiểu Lâm ánh mắt chớp động, mãi hồi lâu không nói lời nào, vẻ mặt như đang suy nghĩ, cũng không biết là cô đang nghĩ cái gì nữa.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi đột nhiên giơ tay lên nói:

- Tôi thấy những hành vi ứng xử của Kim Trường Doanh có ảnh hưởng tiêu cực, làm tổn hại đến hình ảnh của huyện An, đã không còn thích hợp để đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng Vệ sinh nữa rồi.

Khâu Tự Phong lắp bắp kinh hãi, nheo mắt lại liếc nhìn Vinh Chi một cái, nghĩ thầm rằng cô ta đã ngả về phía Lý Đinh Sơn nhanh như thế rồi.

Không ngờ là Mai Hiểu Lâm cũng nhấc tay lên, nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi. Bất kể là như thế nào, dung túng cấp dưới đánh người đã là tổn hại hình tượng của lãnh đạo rồi, lại còn cái gì mà từ việc cậu em vợ đánh nhau, ẩu đả với người ta lại muốn đòi một chân người khác thì không khác gì hành vi của xã hội đen cả.

Lý Đinh Sơn vốn còn chưa nghĩ đến chuyện phải trực tiếp bãi miễn Kim Trường Doanh. Có điều dịp may hiếm gặp, Trưởng ban Tổ chức cán bộ và Phó bí thư đều đồng ý, ông cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền:

- Ý kiến của Trưởng ban Vinh và Phó bí thư Mai đều rất đúng trọng tâm, chúng ta hẳn là nên tiếp thu ý kiến này. Việc này nếu như để cho bên huyện Cảnh biết được, nói không chừng bọn họ còn có thể tuyên truyền khắp nơi là huyện An chúng ta tra soát phạt tiền lung tung, tình hình trị an kém. Chuyện đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lượng du khách đến khu du lịch.

Bất cứ chuyện gì đều có đầu đuôi cớ sự cả. Vừa nhắc tới khả năng có thể ảnh hưởng đến khu du lịch Tam Thạch, lại liên tưởng đến Hạ Tưởng đúng là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý du lịch và vệ sinh môi trường mà còn bị đánh, nếu Vinh Chi và Mai Hiểu Lâm đều đã nói ra, Lý Đinh Sơn cũng biết thời biết thế, có lẽ còn thật sự cần biểu quyết nữa cũng có thể mạnh mẽ duyệt luôn. Một khi đã như thế, chi bằng cũng biết nghe lời nói phải, Khâu Tự Phong cắn răng một cái, cũng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, toàn thể nhất trí thông qua quyết nghị, Trưởng phòng Vệ sinh Kim Trường Doanh tạm thời bị cách chức để điều tra. Cảnh cáo lần thứ nhất Trưởng đồn công an Kỷ Khải Đông.

Lúc Kỷ Khải Đông còn đang đi được nửa đường thì biết được quyết nghị của hội nghị thường vụ huyện ủy, lập tức tức điên lên, nổi trận lôi đình, ân cần thăm hỏi một lượt cả mười tám đời tổ tông nhà Kim Trường Doanh, đối với gã Ngưu đầu trọc kia lại càng hận đến nỗi ước gì ngắt cái đầu trọc của gã ra mà làm gáo múc nước. Nhàn rỗi không có chuyện gì thì đi gây chuyện loạn lên. Chọc ai chẳng được lại chọc tới Phó chủ tịch huyện, lại còn dám đánh Phó chủ tịch huyện một bạt tai trước mặt bao nhiêu người, đúng là sợ mình không chết được sớm hay sao chứ? Kim Trường Doanh cũng thật là, cưới một con sư tử hà đông, lúc nào cũng bị vợ xoắn lỗ tai. Giờ thì hay rồi, bởi vì cái thằng em vợ chó chết kia của gã mà đến cả tiền đồ quan chức cũng vứt đi hết.

Đường quan chức của mày hỏng hay không hỏng mặc xác mày, nhưng lại liên lụy đến cả ông đây cũng bị cảnh cáo theo. Thật đúng là tai bay vạ gió! Để rồi xem ông không trừng trị mày thế nào đây!

Kỷ Khải Đông nhẫn nhịn cơn tức trong bụng, vừa đến đồn công an Thành Quan đã xem ai không vừa mắt thì xả stress trước một lúc đã. Sau đó, vừa nghe Trịnh Thiếu Phong báo cáo, y mới lộ ra chút tươi cười, vỗ vỗ bả vai của Trịnh Thiếu Phong:

- Tiểu Trịnh, việc hôm nay xử lý không tồi, ghi công đầu nhé. Cái thằng đầu trọc kia, còn cả thằng em vợ của Kim Trường Doanh, bắt lại hết, chiêu đãi bọn nó cho tử tế.

- Vâng, sếp Kỷ!

Trịnh Thiếu Phong vẻ mặt vui mừng, trong lòng căng thẳng nửa ngày trời rốt cục xem như thoải mái được rồi.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]