Núi Tây Thủy cách khu biệt thự Tây Sơn một đoạn dài, ở phía Tây Nam thành phố Yến, khu biệt thự Tây Sơn là ở phía Tây Bắc. Đối với núi Tây Thủy thì Hạ Tưởng nhớ cực kỳ rõ ràng, bởi vì đời sau núi Tây Thủy cũng kiến tạo thành một khu dân cư cực kỳ xa hoa, xa xa nhìn lại giống như một khu toàn căn phòng màu trắng, rất đồ sộ. Tuy nhiên, khu này cũng không phải là biệt thự cấp cho người sống mà là âm trạch dành cho người chết, một khu nghĩa địa cực kỳ xa hoa. Nghe nói giá cả rất xa xỉ, một chỗ tốt ở khu này cũng mất khoảng hơn trăm ngàn tệ có mấy mét vuông cho một mộ, tính ra một mét vuông khoảng 30 đến 40 ngàn tệ, giá cả so với giá nhà ở Bắc Kinh thì cũng không hề thua kém.
Không nghĩ tới, kiếp này vì nguyên nhân thật ngẫu nhiên, không ngờ lại được Bất động sản của Cao Kiến Viễn nhìn trúng, lại đầu tư thành khu biệt thự dành cho người sống. Hạ Tưởng cảm thấy không biết là nên khóc hay cười. Cuộc đời đúng là khó lường, bởi vì xuất hiện biến cố không ngờ nên núi Tây Thủy xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ âm trạch biến thành tòa nhà cho người sống.
Đời sau thì các âm trạch vùng núi Tây Thủy kinh doanh rất thịnh vượng, cũng không biết sau khi bị Cao Kiến Viễn khai phá thành biệt thự xong thì có thể bán được giá đặc biệt không?
- Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ giúp chúng tôi làm hai chuyện. Thứ nhất là thiết kế ra ý tưởng, đương nhiên là tiền trà nước là không thể thiếu, bạn bè là bạn bè, kinh doanh là kinh doanh. Thứ hai là tỉnh đang phải tổ chức một cuộc gặp gỡ của các nhân sỹ trong giới doanh nhân, người tham gia đều là những nhân vật có ảnh hưởng trong giới thương gia của tỉnh, cũng là đối tượng có thực lực nhất để mua giữ khu biệt thự này. Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ tham gia, đến buổi gặp gỡ này có thể thay chúng tôi quảng bá một chút về khu biệt thự Tây Thủy. Đương nhiên các ưu đãi cũng có, bởi vì đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, ngài đi làm quen với một vài nhà đầu tư, cũng không chừng với tài cán của ngài có thể kéo không ít nhà đầu tư tới huyện An, có thể từ đó mà thu được một khoản tiền đầu tư rất lớn.
Trong lòng Hạ Tưởng khẽ động, tâm động không phải là có thể hay không thể kéo nhà đầu tư đến, mà là đối với việc tụ hội của các nhân sỹ trong giới thương gia cảm thấy hứng thú:
- Chắc cuộc gặp gỡ này do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức chứ? Người khởi xướng chắc là Phó Chủ tịch tỉnh Phạm?
- Không sai, còn có mấy người Phó Chủ tịch tỉnh khác tham gia, trong đó có Phó Chủ tịch tỉnh Thẩm.
Nghiêm Tiểu Thì cũng giống như Tào Thù Lê, thích vặn các ngón tay vào nhau, so sánh với Tào Thù Lê thì cô có vẻ thiếu chút đáng yêu hơn bởi vẻ mặt chuyên chú, thiếu đi một chút sự dịu dàng.
- À, đúng rồi, còn có Phó Chủ tịch tỉnh Mã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Mắt Hạ Tưởng sáng rực lên, cơ hội tới, trong buổi tụ hội như vậy là cơ hội không thể tốt hơn, có thể tổ chức một cuộc gặp mặt không chính thức cho Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt nhau. Nghe được cái tin tốt lành này thì đúng là hôm nay phục vụ Nghiêm Tiểu Thì chạy tới chạy lui thì cuối cùng cũng không uổng phí.
- Nếu là giúp Kiến Viễn thì việc tôi ra mặt không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên tôi cũng có một điều kiện là tôi muốn dẫn theo một người bạn, để anh ta mượn cơ hội kết giao với một ít nhân sỹ trong giới thương gia, có lẽ đối với việc kinh doanh của anh ta về sau sẽ có lợi.
Hạ Tưởng biết lúc này hắn có nói ra yêu cầu gì thì Cao Kiến Viễn sẽ tận sức làm thỏa mãn hắn. Bởi vì cho tới nay hắn chưa từng từ chối Cao Kiến Viễn điều gì cả, cũng chưa từng yêu cầu hồi đáp cái gì.
Nghiêm Tiểu Thì hơi nhíu lông mày.
- Hiện tại thì với những người tham gia cuộc gặp gỡ này sẽ do các cán bộ chuyên trách kiểm tra tư cách một cách nghiêm khắc, bình thường đều là do Hội nghị hiệp thương chính trị và Hội doanh nhân đề cử danh sách, thông qua Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh thẩm tra xét duyệt rồi mới thông báo cho mọi người.
Cô cố ý dừng lại một chút, thấy vẻ mặt của Hạ Tưởng không đổi sắc, liền không cố ý ra vẻ đắn đo nữa, vội nói:
- Nếu Phó Chủ tịch huyện Hạ đề nghị như vậy, dù cho khó khăn đến đâu cũng phải vượt qua. Khi trở về tôi sẽ nói với Phạm Tranh một tiếng, giao cho y đi làm. Ngài nhớ phải đem tên tuổi của người bạn và các tư liệu của anh ta kể lại tỉ mỉ cho tôi.
Hạ Tưởng mỉm cười, nếu Nghiêm Tiểu Thì cảm thấy không được, lại còn cố ý nâng cao độ khó của việc này lên thì càng biểu hiện sự thành tâm của cô. Rất khôn khéo đối với việc hắn đề xuất thì cô lại ra vẻ lùi lại một bước, rất tốt, cô đúng là rất thông minh mà dừng đúng lúc.
Về phần giúp Cao Kiến Viễn đẩy mạnh việc tiêu thụ khu biệt thự thì Hạ Tưởng cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, trong quá trình hàn huyên trong buổi tụ hội này thì cũng tranh thủ lựa chọn một số cơ hội thích hợp để đề cập đến vùng đất của núi Tây Thủy này có phong thủy tốt đến thế nào là được. Trong cuộc gặp gỡ các thương nhân thế này, vốn tất cả đều là người làm ăn, nói chuyện kinh doanh cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Còn vấn đề về thiết kế thì Hạ Tưởng uyển chuyển thoái thác, còn Nghiêm Tiểu Thì cũng không tiếp tục miễn cưỡng.
Nếu tất cả đã đàm phán xong xuôi, Hạ Tưởng liền nói lời từ biệt để đi về. Nghiêm Tiểu Thì do dự một chút, rồi có vẻ có chút ngượng ngùng nói:
- Đêm vẫn còn dài cơ mà, sắc trời vẫn còn sớm, Phó Chủ tịch huyện Hạ cũng không thể tiếp tôi thêm một chốc nữa sao?
Lại sợ Hạ Tưởng hiểu lầm, cô vội vàng giải thích:
- Lối sống ở phương Nam nuôi dưỡng tôi thành thói quen, đến buổi tối không đến 12 giờ thì tôi khó ngủ được. Sau khi đi đến phương Bắc này, tôi vẫn chưa thích ứng với việc lên giường đi ngủ sớm.
Người ở phương Nam thì cuộc sống về đêm rất phong phú, nguyên nhân chính là bởi vì thời tiết khá nóng nên không thể ngủ sớm được, nên đến buổi tối mọi người rất rộn ràng. Điều này cũng có thể lý giải được vẻ không an tâm của Nghiêm Tiểu Thì.
- Tổng giám đốc Nghiêm ở xa tới làm khách, vậy buổi tối nay tôi sẽ phục vụ cô đi xem cảnh đẹp buổi đêm ở thị trấn này vậy.
Nghiêm Tiểu Thì nghe vậy liền nói:
- Vậy làm phiền ngài xuống dưới lầu chờ tôi một chút, tôi đổi bộ quần áo rồi xuống liền. Chúng ta sẽ tùy tiện đi ra ngoài một chút.
Chỉ chốc lát sau, Nghiêm Tiểu Thì thay đổi thành một bộ trang phục đơn giản. Khi mặc váy thì Nghiêm Tiểu Thì tinh xảo như một bức tranh, bây giờ thì cô bỏ hết trang điểm, thay đổi giống như khi ở nhà lại có vẻ giống như một người bình thường, nhất là đôi mắt, dưới ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào, cặp mắt của cô đầy vẻ dịu dàng như làn nước, hơn nữa làn da của cô cực kỳ nhẵn nhụi, rất tươi ngon mọng nước, cả người như tỏa ra một loại cảm giác như đang ở trong giấc mộng vậy.
Phụ nữ đều là do nước cấu tạo nên, lời này được thể hiện trọn vẹn trên người của Nghiêm Tiểu Thì.
Nhà khách huyện ủy huyện An không rộng bằng, cũng không phủ đầy một màu xanh như nhà khách huyện Bá. Tuy nhiên tâm tư của hai người thì cũng không ở trong việc ngắm cảnh, vừa đi tản bộ, vừa nói chuyện phiếm với nhau. Lúc này mặt trời xế bóng về phía Tây, xung quanh trở nên yên lặng, có thể mơ hồ nghe được tiếng gà kêu chó sủa từ xa xa, thậm chí còn nhìn thấy luồng khói bếp lượn lờ phía chân trời.
Nghiêm Tiểu Thì liền cảm thán nói:
- Tôi trước đây sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ của Giang Nam, sau khi lớn lên học ở trường ở đó, cuối cùng lại công tác tại phương Bắc này. Rất lâu rồi tôi không quay về thị trấn nhỏ đó nữa, thời gian bôn ba càng lâu thì càng thêm hoài niệm thời gian nhàn nhã khi ở thị trấn đó. Hơn nữa, vào mỗi giờ cơm như thế này, khói bếp trong thị trấn nổi lên bốn phía, mọi chốn mọi nơi đều vang lên tiếng gọi con nhỏ trở về nhà ăn cơm, nghĩ đến đây lại càng làm cho lòng tôi thêm đắm đuối.
Thanh âm của cô uyển chuyển như trong giấc mộng, hai mắt như áng mây tạo nên một ý cảnh làm cho người ta phải mê muội. Hạ Tưởng cũng không tránh khỏi cảm thán, Nghiêm Tiểu Thì đối nhân xử thế như thế nào thì hắn cũng không tiện đánh giá, nhưng cô cũng có một cảm xúc thật chân tình, cũng có một loại tình cảm như những cô gái bình thường khác, hoài niệm về quê hương. Lúc này, Nghiêm Tiểu Thì trước mặt hắn như đã cởi ra khỏi quần sáng với thân phận là em họ của Phạm Tranh và người phát ngôn của Cao Kiến Viễn, trở nên rất chân thật.
- Cô một mình ở tại thành phố Yến? Người nhà không ở đây à?
Trong lúc Nghiêm Tiểu Thì còn đang sự cảm thán thì Hạ Tưởng cũng nổi lên một suy nghĩ, hắn liền tùy ý hỏi về gia cảnh của cô.
- Cha mẹ tôi còn ở phía Nam, cha mẹ tôi tuổi lớn rồi, không thích ứng được khí hậu và đồ ăn ở phương Bắc nên không tới đây. Thật ra tôi cũng không nghĩ là tới phương Bắc này, là do Phạm Tranh nhờ vả tôi lại đây để giúp đỡ anh ấy. Cha mẹ tôi cũng hiểu được rằng với quan hệ của bác tôi là Phó Chủ tịch tỉnh thì chắc chắn có thể giúp đỡ tôi phát triển ở tại tỉnh Yến này, vì thế bọn họ rất kiên trì thuyết phục tôi lại đây.
Ánh sáng vàng buổi chiều tà chiếu vào khuôn mặt của Nghiêm Tiểu Thì, thậm chí những sợi lông tơ cũng có thể dễ dàng nhìn ra được, bên cạnh đó lại càng nổi bật làn da vô cùng mịn màng của cô. Đây là cô gái có làn da đẹp nhất trong số những người con gái mà Hạ Tưởng biết.
- Cha mẹ cô trước kia sao không tới tỉnh Yến? Phó Chủ tịch tỉnh Phạm đã làm hai năm tại tỉnh Yến này rồi, có thể nói, nếu bố mẹ cô tới đây thì cũng có thể đứng vững được đấy chứ.
Hạ Tưởng hơi cảm thấy tò mò.
- Cha mẹ tôi đều là giáo viên, bọn họ thích cuộc sống an nhàn bình lặng, vì thế nên bọn họ mặc dù có ông anh làm quan to đến đâu thì bọn họ cũng không tìm đến.
Nghiêm Tiểu Thì mỉm cười, trong nụ cười đầy hương vị hấp dẫn người khác.
- Tôi còn tưởng rằng ngài không hay để ý đến việc khác, hóa ra cũng có thời điểm trở nên rất tò mò. Có phải ngài còn đang muốn hỏi tôi đã có bạn trai hay chưa không?
Hạ Tưởng mỉm cười:
- So với việc đó thì tôi lại càng quan tâm đến gia đình của cô hơn, đối với việc cá nhân của cô thì hứng thú của tôi không nhiều. Hơn nữa, đối với tình cảnh trước mắt của cô mà nói, sự nghiệp và địa vị xã hội như vậy thì việc có bạn trai là chuyện rất không đáng tin.
- Ngài nói thật đúng.
Tấm lòng của Nghiêm Tiểu Thì như mở ra, mỉm cười, cô đi tới một cái ghế dài trước mặt, xoay người ngồi xuống rồi ra hiệu cho Hạ Tưởng ngồi bên cạnh cô, tiếp tục nói:
- Hồi tôi học ở đại học thì có một bạn trai, là người phương Nam. Lại nói tiếp thật buồn cười, lúc ấy không hề ít các chàng thanh niên phương Bắc theo đuổi tôi nhưng tôi đều cố chấp cho rằng đàn ông phương Bắc không tốt. Đầu tiên là thói quen trong cuộc sống quá sức khác biệt, tiếp theo là không cẩn thận và chu đáo như đàn ông phương Nam, vì thế nên loại trừ hết toàn bộ các chàng thanh niên phương Bắc. Kết quả đáng xấu hổ, tự mình tuyển chọn trong vạn thanh niên phía Nam được một người thì lại phát hiện ra khuyết điểm của anh ta rất nhiều, ví dụ như ích kỷ quá mức, không vị tha, lại khôn khéo quá, rất keo kiệt…
Thời điểm Nghiêm Tiểu Thì nói chuyện thì ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, cô không vặn hai tay vào với nhau nữa. Sau khi liệt kê hết các khuyết điểm của người bạn trai trước của cô ra, lại tự mỉm cười giễu cợt mình.
- Sau khi tôi đi đến phương Bắc, lúc đó mới phát hiện nhận thức trước kia của mình quá sức nông cạn. Đàn ông phương Nam quá cẩn thận nên đến mức keo kiệt, lề mề nên không đủ hào phóng. Đàn ông phương Nam quá mức khôn khéo nên luôn phải suy tính, so đo mọi chuyện để rõ ràng ra. Ngược lại đàn ông phương Bắc thì lại có rất nhiều ưu điểm mà trước kia tôi không phát hiện ra được, ví dụ như có thể kiên nhẫn mà không mất sự cẩn thận, trong vẻ hào phóng để lộ ra sự sảng khoái, cho dù là tức giận hay keo kiệt cũng thể hiện luôn ra ngoài, làm cho người ta cảm nhận được con người thực của họ.
Hạ Tưởng liền cười:
- Không phải đâu, mà sao cách nhìn nhận của cô lại biến hóa lớn như vậy? Có phải ước đoán quá chủ quan hay không? Mà tại sao lại phân biệt Nam hay Bắc, người tốt thì chẳng kể Nam Bắc gì cả.
- Nói là nói như vậy. Có lẽ là tôi chưa gặp được người đàn ông phương Nam tốt nhất mà lại gặp người đàn ông tốt nhất phương Bắc. Có khi ngẫm lại, tôi đúng thật là khá hâm mộ Liên Nhược Hạm, cô ta tùy tâm tùy ý, dám yêu dám hận, tính cách như vậy thì các cô gái phương Nam chúng tôi rất khó làm được.
Nghiêm Tiểu Thì nói xong rồi đứng lên.
- Tốt rồi, cảm ơn Phó Chủ tịch huyện Hạ kiên nhẫn nghe tôi nói nhiều như vậy. Ngài là một người nghe đủ tư cách, cũng như trong mắt tôi ngài là người đàn ông tốt nhất phương Bắc.
Hạ Tưởng mặc dù da mặt rất dày nhưng cũng chịu không nổi sự khen ngợi của Nghiêm Tiểu Thì, liền có vẻ hơi ngượng ngùng nói:
- Để tôi mời cô ăn một bữa cơm, cô không đến mức chụp cho tôi một cái mũ to như vậy chứ? Người đàn ông tốt nhất phương Bắc, danh hiệu này rất dọa người, nếu truyền ra ngoài thì tôi sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ đàn ông phương Bắc, cuộc sống tôi ở phương Bắc lúc này không thể yên ổn được.
Nghiêm Tiểu Thì nở nụ cười rất vui vẻ:
- Vậy anh có thể chạy trốn tới phương Nam, nếu muốn đi tới nơi nào thì tôi sẽ cùng đi với anh.
Câu nói này thể hiện nội dung quá mức trắng trợn, Hạ Tưởng không đáp trả câu nói của cô, lại nhìn trời nhìn đất rồi nói:
- Đến giờ ăn tối rồi, ăn cái gì đây. Tôi mời cô ăn tối, như thế cũng tốt, để ngăn chặn sự truyền bá của cô vậy.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Tiểu Thì liền quay trở về thành phố Yến. Sau khi tiễn bước cô trở về, Hạ Tưởng cũng không có tâm tư và thời gian để quay về thành phố Yến, liền gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Húc Quang, nói ra một số tin tức. Phùng Húc Quang khá cao hứng nói:
- Đây là chuyện tốt, mặc kệ là có thể nhận được người thân hay không thì ít nhất cũng có thể kết bạn được với một số người trong giới doanh nhân của tỉnh Yến. Như vậy tôi cũng có thể được xếp hạng vào trong danh sách những người nổi tiếng rồi, rất may là có cậu. Ông em Hạ, không nhiều lời cảm tạ, khi quay về tôi sẽ mời ông em đi ăn lẩu băng chuyền.
Hạ Tưởng lại cười mắng y mấy câu, sau đó lại gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Thì, đầu tiên là ân cần thăm hỏi một vài câu, sau đó lại đem các tư liệu của Phùng Húc Quang nói ra. Nghiêm Tiểu Thì nói làm Hạ Tưởng rất yên tâm, cô khẳng định là có thể làm tốt chuyện này, cuối cùng lại cường điệu nói:
- Tuy nhiên Phó Chủ tịch huyện Hạ có thời gian thì quay về thành phố Yến thì phải nhớ tìm tôi để nói chuyện phiếm. Ngày hôm qua tôi và anh nói chuyện, tán gẫu một lúc như vậy làm tôi thấy rất vui vẻ.
Buổi chiều Hạ Tưởng liền đi tìm Phương Cách lái xe cho hắn và Lý Đinh Sơn cùng nhau đi một vòng xung quanh thị trấn. Hiển nhiên Lý Đinh Sơn không hứng thú mấy đối với việc du ngoạn sơn thủy, từ thái độ có thể thấy đang có rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng nghĩ là vấn đề của Sử Khiết với ông ta lại phức tạp nên cũng không mở miệng khuyên. Có một số việc chỉ dựa vào mình tự giải quyết, người ngoài dù sao cũng là người ngoài, không thể giải được.
Buổi tối, thời điểm ăn cơm cùng nhau, Lý Đinh Sơn nói ra lo lắng của ông ta:
- Phó Bí thư Mai mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới, đang cùng với Phó Chủ tịch huyện Cường đi đến khảo sát thực địa tại vùng núi khoáng thạch. Vốn tôi tưởng rằng Chủ tịch huyện Khâu không có nhiều hứng thú đối với việc khai thác mỏ, không ngờ tới là y thể hiện thái độ ủng hộ một cách mạnh mẽ, nếu vậy sự tình này trở nên không dễ làm rồi. Nếu trên hội nghị thường vụ thảo luận, có sự liên kết của Phó Bí thư Mai và Chủ tịch huyện Khâu thì khả năng thông qua rất lớn. Một phiếu phủ quyết của tôi có khả năng không được mọi người để ý lắm. Nhưng bản thân tôi cho rằng, việc khai thác mỏ thì vốn đầu tư lớn mà hiệu quả lại chậm, hơn nữa chưa chắc đã sinh lời. Nếu điều hành không tốt thì việc này đúng là hao tiền tốn của.
Hóa ra Lý Đinh Sơn lo lắng chính là chuyện này, Hạ Tưởng liền nói ra cái nhìn của chính mình:
- Bí thư Lý cũng sẽ không ở huyện An lâu lắm, nếu muốn viết được một chiến tích mạnh mẽ trong lý lịch thì nên mạnh mẽ ủng hộ công tác du lịch. Tôi dám cam đoan, trong vòng nửa năm tới thì du lịch huyện An sẽ đi nhanh về phía trước, sẽ ở một bậc thang mới. Nếu Chủ tịch huyện Khâu và Phó Bí thư Mai đều ưu thích khai thác mỏ thì chỉ gây sức ép cho bọn họ thôi, vừa đủ để bọn họ không đủ tinh lực để chú ý đến ngành du lịch, lúc đó ngài cực kỳ thoải mái lấy đi chiến tích này, sau đó đến chỗ khác thăng chức là được.
Sắc mặt của Lý Đinh Sơn trầm xuống:
- Tiểu Hạ, suy nghĩ của cậu như vậy là sai lầm. Tôi ở huyện An này một năm cũng tốt, mà nửa năm cũng vậy, không chỉ muốn chiến tích không mà chủ yếu là mang đến lợi ích thiết thực cho dân chúng. Nếu làm ra các công trình chỉ để thể hiện bộ mặt, thể hiện chiến tích mà không đưa lại một chút lợi ích nào cho dân chúng thì tôi cũng không làm. Đúng là bởi vì ý tưởng khai thác mỏ của Chủ tịch huyện Khâu không thực tế, chẳng những không làm cho kinh tế của huyện An bay lên mà còn có khả năng làm suy sụp nên kinh tế của huyện nên tôi mới lo lắng ngăn cản bọn họ. Cái đó và việc đấu tranh chính trị không có quan hệ với nhau, là quan điểm đường lối xung đột.
Lời vừa nói của Hạ Tưởng thì cũng không phải là lời thật tâm, mà hắn nghĩ là muốn thử Lý Đinh Sơn một chút, xem thử ông ta còn bao nhiêu hùng tâm tráng chí, còn có bao nhiêu quyết tâm muốn tạo phúc cho một phương. Câu trả lời của Lý Đinh Sơn làm hắn cực kỳ vừa lòng, sự ủng hộ với Lý Đinh Sơn càng trở nên kiên định. Hắn nói:
- Bí thư Lý đừng nóng giận, các sự tình trong chính trị cho tới bây giờ thì đều có thể bất ngờ thay đổi, ai cũng không dám chứng minh là trời không phát sinh chuyện gì. Nếu ngăn cản không được thì chúng ta sẽ phát triển mạnh làng du lịch của chúng ta, ngành du lịch càng hưng thịnh lại càng thể hiện ra chúng ta có quyết sách chính xác.
Vẻ mặt của Lý Đinh Sơn ngưng trọng.
- Tiểu Hạ, lần đầu tiên tôi trịnh trọng đề tỉnh cậu, về sau không kể cậu làm quan to đến đâu, quyền lực chói mắt đến đâu thì cũng phải nhớ kỹ một điều, khi trước mặt có hai lựa chọn là chiến tích và tạo phúc cho nhân dân, thì nhất định phải lựa chọn tạo phúc cho dân chúng. Nếu không thể tạo phúc cho nhân dân, không thể để dân chúng nhận được lợi ích thiết thực của bọn họ thì chiến tích của chúng ta sẽ không còn là chiến tích, mà chỉ là tô son điểm phấn trên mặt mình mà thôi.