- Anh nói cái gì vui đùa vậy? Cô ấy là người dẫn chương trình Thu Ái, được mệnh danh là dẫn chương trình có khí chất nhất thành phố Yến, anh không biết cô ấy sao?
Hạ Tưởng thật có lỗi mà cười cười:
- Tôi thật không biết, bởi vì tôi rất ít xem TV, thật đúng là không xem qua tiết mục mà cô ấy chủ trì.
Tuy nhiên hắn đã nghe qua cái tên Thu Ái. Trước kia cùng Khúc Nhã Hân ăn cơm, Khúc Nhã Hân từng hay nói giỡn nói phải giới thiệu Thu Viên cho hắn làm quen. Không nghĩ tới lại tình cờ gặp mặt ở chỗ này.
Hạ Tưởng không tưởng tượng được chính là cô ấy. Thu Ái đứng dậy cầm lên một ly rượu mới, sau đó chân thành hướng về phía hắn đi tới, nâng chén ra hiệu nói:
- Chủ nhiệm Hạ, à, ngại quá, hiện tại nên gọi Phó chủ tịch huyện Hạ mới đúng. Tôi là Thu Ái, có thể tình cờ gặp mặt Phó chủ tịch huyện Hạ, thật sự làm tôi mừng rỡ.
Nghiêm Tiểu Thì nheo mắt nhìn Hạ Tưởng. Ý người ta là mừng rỡ được gặp anh, anh có vui mừng hay không cũng nên lộ rõ trên nét mặt đi chứ?
Điều Nghiêm Tiểu Thì không ngờ chính là, Hạ Tưởng không giật mình, lại càng không có sự ngạc nhiên bất ngờ, mà thản nhiên đáp:
- Gặp nhau không bằng tình cờ gặp mặt. Trước đó tôi có nghe Phó chủ nhiệm Khúc nói qua tiếng tăm của Thu Ái, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Danh bất hư truyền?
Thu Ái giật mình cười, váy nhẹ nhàng di chuyển, thật là làm điên đảo, mê hoặc chúng sinh
- Phó chủ tịch huyện Hạ trêu đùa tôi, hay là nghĩ một đằng nói một nẻo? Tôi nào có vinh dự được danh bất hư truyền?
Thật hay không đây? Hạ Tưởng cảm thấy không vui vì Thu Ái có chút làm khó dễ, cảm thấy cô ta đã gây chú ý quá mức, liền nói:
- Tuy rằng tôi không có xem qua cô chủ trì tiết mục, tuy nhiên nghe Tổng giám đốc Nghiêm nói cô là nữ dẫn chương trình có khí chất nhất thành phố Yến, cái gọi là nổi tiếng không bằng gặp mặt (trăm nghe không bằng một thấy), quả nhiên là tự nhiên hào phóng, khí chất hơn người.
Thu Ái vươn một ngón tay, nhẹ nhàng lay động trước người:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo… Phó chủ tịch huyện Hạ nếu không có xem qua tiết mục tôi chủ trì, tại sao lại nói nghe danh không bằng gặp mặt?
Cô mỉm cười, phát hiện Hạ Tưởng không cảm thấy quá hứng thú đối với mình, liền lại thức thời nói
- Tôi không quấy rầy nhã hứng Phó chủ tịch huyện Hạ nữa!
Hạ Tưởng một câu giữ lại cũng không có, liền nói thẳng:
- Xin cứ tự nhiên
Trong ánh mắt Thu Ái hiện lên một tia tức giận, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài, xoay người không hài lòng lắm mà đi.
Nghiêm Tiểu Thì kinh ngạc nhìn Hạ Tưởng:
- Tôi là lần đầu tiên thấy anh lạnh nhạt đối với người khác như vậy, còn tưởng rằng đối với bất cứ người nào anh cũng đều khách khí! Không nghĩ tới, đúng là có lúc anh lại không lịch sự với người khác.
Hạ Tưởng cũng không biết là vì sao, chỉ cảm thấy là không kiên nhẫn cùng Thu Ái làm quen, thậm chí ngay cả cùng cô nói chuyện cũng không có chút hứng thú. Có lẽ mọi người đều có lúc nào đó không hiểu tại sao, hắn cười cười, không giải thích nhiều:
- Cũng không thể nói là vô lễ, chẳng qua nói chuyện không hợp với cô ấy mà thôi.
Ánh mắt Nghiêm Tiểu Thì mang theo sự nghi vấn, đánh giá toàn thể Hạ Tưởng, muốn nói cái gì, há miệng thở dốc, rồi cũng không nói ra cái gì cả.
Hạ Tưởng cũng không có tâm tư để ý Nghiêm Tiểu Thì nhiều lời, bởi vì hắn vừa thấy Mã Vạn Chính đi vào bên trong đám người, cơ hội tốt như thế không thể bỏ qua. Hắn quay đầu, liền phát hiện Phùng Húc Quang vẻ mặt khẩn trương đi về phía hắn, vừa đi vừa nói:
- Đến đây, đến đây, mau theo tôi đi tới đó, tìm một cơ hội xem có thể nói hay không nói. Đến lúc đó nếu chẳng may tôi không nói được, nhất định cậu không được quên phải giúp tôi.
Hạ Tưởng quen biết Phùng Húc Quang cũng không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy y khẩn trương như thế.
Cũng đúng, Phùng Húc Quang tuy rằng hiện tại càng kinh doanh càng lúc lớn, cũng có bài có vở, nhưng dù sao cũng chỉ là kẻ bình dân, cho dù quen biết Cao Kiến Viễn nhưng Cao Kiến Viễn dù sao cũng là con Bí thư Tỉnh ủy mà không phải Bí thư Tỉnh ủy. Ngẫm lại Phùng Húc Quang trước kia chắc cũng từng tiếp xúc với các cán bộ cấp cao nhất là cấp Phòng hoặc cấp Cục, đột nhiên cùng với Phó chủ tịch tỉnh nói chuyện, hơn nữa còn có tâm lý nhận họ hàng, khó tránh khỏi tâm lý hoảng loạn.
Hạ Tưởng cũng ít nhiều hơi bất an. Hắn không phải bởi vì Mã Vạn Chính cấp bậc cao mà hoảng hốt, mà là không đoán ra thái độ của Mã Vạn Chính, nếu chẳng may chữa lợn lành thành lợn què sẽ không tốt lắm. Tuy nhiên hiện tại nếu chỉ kém một bước nữa là mặt đối mặt, chính là tên đã trên dây, không thể không phát.
Mặc kệ, Hạ Tưởng nghĩ vậy liền đơn giản thông suốt đi ra ngoài. Hắn kéo Phùng Húc Quang qua nói:
- Anh đừng nói trước gì cả, để tôi sắp xếp.
Phùng Húc Quang chỉ mong Hạ Tưởng thay mình ra chủ ý, thấy vậy liền lập tức gật đầu.
Hạ Tưởng liền cùng Phùng Húc Quang một trước một sau, chậm rãi tách ra đám người, tới gần Mã Vạn Chính. Mã Vạn Chính đang bị mấy chủ doanh nghiệp vây quanh, trả lời một chút về những chính sách họ quan tâm. Sau khi trả lời mấy vấn đề, Mã Vạn Chính liền nói với đám người:
- Thật có lỗi với các vị, tôi còn có việc phải đi, nên phải đi trước. Mọi người thông cảm.
Vừa nghe nói Mã Vạn Chính phải đi, Phùng Húc Quang hơi sốt ruột. Nếu nói trước kia chỉ muốn cấp tốc tìm vì bị bố gây áp lực đè nén, vì muốn thỏa mãn tâm nguyện của bố mà muốn nhận họ hàng, hiện tại Phó chủ tịch tỉnh Mã gần trong gang tấc, nhìn hắn và phụ thân có khuôn mặt giống nhau, Phùng Húc Quang đầy kích động trong lòng, lần đầu tiên xuất hiện tình cảm máu mủ, trực giác cho rằng Phó chủ tịch tỉnh Mã trước mắt chính làchú ruột thất lạc đã nhiều năm của hắn.
Người thân ngay trước mặt cũng không dám nhận, Phùng Húc Quang không vội mới là lạ. Hắn cuống lên, liền dùng sức giữ chặt Hạ Tưởng: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Mau nghĩ cách giúp tôi!
Khi hai người đang nói chuyện, Phó chủ tịch tỉnh Mã đã được mọi người vây quanh đưa tới cửa đại sảnh.
Hạ Tưởng trong cái khó ló cái khôn, vội vàng nói một tiếng:
- Anh đừng theo tới, chờ tôi gọi anh.
Hắn bước nhanh đi theo đám người, đi ra bên ngoài đại sảnh, thấy Phó chủ tịch tỉnh Mã cùng thư ký đi đến hướng ô tô. Hạ Tưởng liền hô to một tiếng:
- Chú Phùng xin dừng bước, sao chú lại ở chỗ này?
Thanh âm của Hạ Tưởng cũng đủ lớn, lại là trực tiếp hướng về phía Mã Vạn Chính mà hô, Mã Vạn Chính nghe rành mạch, tò mò mà đứng lại, quay đầu về phía Hạ Tưởng mà nói:
- Chú Phùng? Cậu nhận sai người rồi? Tôi họ Mã không họ Phùng, nhận nhầm người rồi. haha…
Hạ Tưởng vẻ mặt xấu hổ mà đi tới trước mặt Mã Vạn Chính ngượng ngùng nói:
- Hóa ra là Phó chủ tịch tỉnh Mã, thật là ngại quá. Vừa rồi tôi thấy bóng dáng ngài, và phụ thân của một bằng hữu quả thực giống nhau như đúc, tôi còn tưởng ngày là ông ấy, cho nên tình thế cấp bách liền mở miệng hô một tiếng. Quấy rấy Phó chủ tịch tỉnh Mã thật là ngượng ngùng.
Mã Vạn Chính cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười vài tiếng:
- Không sao, nhận sai người là chuyện thường, tôi đôi lúc cũng gọi sai tên người khác, haha
Hạ Tưởng gãi đầu:
- Tuy nhiên mắt tôi tốt lắm, lại không cận thị, rất ít khi nhận sai người, chủ yếu là hình dáng Phó chủ tịch tỉnh Mã và chú Phùng rất giống, như là một người, nếu hai người đứng chung một chỗ, giống như anh em ruột vậy!
Hạ Tưởng cố lấy dũng khí nói xong câu này, nghĩ thầm rằng nếu Mã Chủ tịch không còn có phản ứng thì hắn không còn cách nào khác.
Cũng may, Mã Vạn Chính nghe xong những lời này lập tức sửng sốt, nhìn chăm chú Hạ Tưởng sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
- Cậu tên là gì?
- Tôi tên Hạ Tưởng, hiện tại làm Phó chủ tịch huyện An.
Hạ Tưởng cung kính trả lời.
Mã Vạn Chính liếc mắt nhìn thư ký, thư ký lập tức lại gần, hắn nhỏ giọng nói mấy câu, Mã Vạn Chính một bên gật đầu một bên hồ nghi nhìn Hạ Tưởng vài lần, sau đó lại hỏi:
- Cậu trước kia ở thôn nội đô đã từng công tác ở văn phòng tổ cải tạo?
- Đúng vậy, luôn chịu sự chỉ đạo công tác của Thị trưởng Trần
Hạ Tưởng biết những việc mình đã từng trải qua không thể giấu diếm được ai, cũng không thể gạt được Mã Vạn Chính.
- Hôm nay đến đây là muốn vì huyện An mà thu hút vốn đầu tư à?
Mã Vạn Chính lại hỏi, hiển nhiên là ông ta hoài nghi Hạ Tưởng đến buổi gặp gỡ này có mục đích.
- Trước kia bởi vì có quan hệ cộng tác và kết giao với Tổng giám đốc Nghiêm bên bất động sản Lĩnh Tiên, nên cô ấy mời tôi đến tham gia, nói tôi có thể đến để thử xem vận may, xem có thể vì huyện An mà mời gọi đầu tư hay không.
Cho dù quan hệ giữa hắn và Nghiêm Tiểu Thì không nói lộ ra thì Mã Vạn Chính cũng có thể điều tra lại tỉ mỉ. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng hiểu được, Mã Vạn Chính hoài nghi mình và Phạm Duệ Hằng có quan hệ gì đó, cho nên cũng không quá tin tưởng mình.
Hạ Tưởng trả lời khiến Mã Vạn Chính tương đối hài lòng, ông ta xoay người nói với thư ký:
- Sắp xếp một chút, hoãn hội nghị lại, tôi tạm thời có việc không đi được
Sau đó lại chuyển thái độ nói với Hạ Tưởng
- Tiểu Hạ, có thời gian không, chúng ta nói chuyện.
Thấy Mã Vạn Chính vẻ mặt thận trọng. Hạ Tưởng biết mình đã thành công, Mã Vạn Chính hiển nhiên muốn biết một cái gì đó đối với lai lịch của hắn, cho nên mới đối đãi trịnh trọng như thế.
Hạ Tưởng đi theo Mã Vạn Chính lên lầu vào một căn phòng, chỉ có Hạ Tưởng và Mã Vạn Chính, thư ký không vào. Hạ Tưởng hiểu được, Mã Vạn Chính nghĩ không nên để người khác biết việc này. Hắn liền cung kính mà đứng ở một bên, chờ Mã Vạn Chính nói.
Mã Vạn Chính ở trong phòng đi qua đi lại, năm phút trôi qua, ông ta mới khó khăn mà mở miệng hỏi:
- Tiểu Hạ, buổi nói chuyện hôm nay của chúng ta, tôi không muốn cho bất cứ ai biết.
Hạ Tưởng vội nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Mã, tôi sẽ không nói lung tung, tôi không phải người thích loan truyền cho mọi người, cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Mã Vạn Chính yên tâm, gật gật đầu lại hỏi:
- Cậu nói đến chú Phùng, người đó là ai vậy?
Nếu việc đã đến nước này, Hạ Tưởng cũng liền nói ra Phùng Húc Quang.
- Chú Phùng tên là Phùng Hóa Thành, phụ thân bằng hữu của tôi là Phùng Húc Quang. Ông ấy không ở thành phố Yến, mà ở quê nhà huyện Thương Sơn, chỉ có Phùng Húc Quang ở thành phố Yến. Phùng Húc Quang và Phó chủ tịch tỉnh Mã có có vài nét giống nhau.
- Huyện Thương Sơn
Mã Vạn Chính vẻ mặt xúc động, bàng hoàng nhìn ra phía ngoài cửa sổ
- Mấy năm qua, trong lòng tôi như có tảng đá. Người càng về già, lại càng nhớ gốc gác quê hương mình, trong suy nghĩ vẫn không tìm thấy quê nhà, nếu không tìm được về với tông thì mang theo sự tiếc nuối to lớn.
Mã Vạn Chính xúc động mà cầm tay Hạ Tưởng:
- Cảm ơn cậu Tiểu Hạ, cậu khiến tôi sau bao nhiêu năm đau khổ tìm kiếm rốt cuộc đã có kết quản, tự đáy lòng tôi cảm thấy vui mừng.
Hạ Tưởng khiêm tốn nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Mã ngài quá khách khí rồi. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
- Nếu tôi đoán không sai, nếu cậu không có nhìn lầm, chú Phùng mà cậu nói chính là anh ruột mà tôi đã thất lạc nhiều năm. Nếu không, trên thế giới này không có sự tình ngẫu nhiên như thế này!
Mã Vạn Chính không giấu diếm Hạ Tưởng mà nói ra những lời thật.
Hạ Tưởng vừa nghe, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Sự tình liên quan tới bí mật cá nhân của Phó chủ tịch tỉnh Mã, tôi không nên biết thì hơn.