- Nói không muốn là nói dối. Đương nhiên tôi cũng rất rõ ràng tỉnh luôn có chút ý kiến đối với thành phố cấp phó tỉnh. Tôi và Thị trưởng Trần có quan hệ tốt, đi lại gần gũi thì mọi người đều biết, khó tránh khỏi có người nói này nói nọ.
Phó bí thư Lộ cười ha hả, nói:
- Vĩnh Quốc rất thành thật, tôi thích tính cách như vậy. Nói như thế, Vĩnh Quốc, tôi lui ra cũng là điều kiện để người khác thăng lên, chính là để Trần Phong lên tiếp. Cho nên tôi không thể nhắc tới điều kiện được. Đối với sự tiến bộ của cậu, tôi không thể giúp được.
Mặc dù Tào Vĩnh Quốc không hy vọng Phó bí thư Lộ giúp mình bao nhiêu nhưng khi chính tai nghe thấy Phó bí thư Lộ nói vậy, ông vẫn hơi có chút thất vọng, liền gật đầu nói:
- Kỳ thật tôi tới là để cảm tạ Phó bí thư Lộ. Không có lời nói của ngài, tôi cũng không thể ngồi lên được vị trí Phó thị trưởng thường trực này, sao còn dám nhờ ngài giúp việc khác nữa? Được như vậy đã vô cùng cảm tạ ngài rồi.
Phó bí thư Lộ lắc đầu:
- Vĩnh Quốc, có thể giúp cậu thì tôi khẳng định sẽ giúp. Tính cách của cậu và Trần Phong cũng chẳng khác nào tính cách của tôi. Tôi giúp cậu cũng tương đương giúp chính mình.
Ngừng lại một chút, bỗng nhiên sắc mặt ông hơi vui mừng, nói:
- Đúng rồi, Bí thư thành ủy thành phố Bảo cũng tới tuổi rồi, Thị trưởng thành phố Bảo thì lý lịch kinh nghiệm không đủ, không thể tiếp nhận chức vụ bí thư. Nếu vận động một chút, Vĩnh Quốc vẫn có hy vọng đi chủ quản một phương.
Tuy rằng Bí thư Thành ủy thành phố Bảo và Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến là cùng cấp, Tào Vĩnh Quốc tới đó xem như điều chuyển ngang nhưng dù sao Bí thư thành ủy cũng là quan lớn chủ quản một phương, không chịu ai kiềm chế, có thể thoải mái triển khai ý tưởng của mình, là sân khấu tốt nhất để phát huy năng lực cá nhân. So sánh với thành phố Yến trên có tỉnh nhòm ngó, dưới có đủ loại kiềm chế trong Thành ủy thì Thành phố Bảo có tính tự chủ cao hơn nhiều.
Tào Vĩnh Quốc không khỏi động tâm.
Trần Phong hơi không muốn Tào Vĩnh Quốc rời khỏi thành phố Yến, bởi vì nếu Tào Vĩnh Quốc ở lại, chắc chắn vẫn sẽ yên ổn ngồi trên vị trí Phó thị trưởng thường trực, nhờ đó ảnh hưởng của Trần Phong đối với Ủy ban nhân dân sẽ không yếu đi. Nhưng nếu Tào Vĩnh Quốc rời đi, lại điều một Thị trưởng mới tới, chưa cần biết có hợp với ông ta hay không, nhưng tiếp nhận vị trí Phó thị trưởng thường trực của Tào Vĩnh Quốc thì không ai ngoài Đàm Long. Đến lúc đó nếu Đàm Long và Thị trưởng mới tới kết thành đồng minh, tình huống sẽ không hề lạc quan chút nào.
Nhưng xét từ góc độ tiến bộ thêm một bước của Tào Vĩnh Quốc thì Trần Phong lại không có lý do gì để khuyên nhủ Tào Vĩnh Quốc cả.
Tào Vĩnh Quốc cũng có thể đoán được ý tưởng của Trần Phong nên không nói gì thêm. Trong quan trường, vẫn có trường hợp vì bạn bè mà buông tha cơ hội nhưng điều đó quá ít. Nếu thực sự có cơ hội đến thành phố Bảo nhậm chức, ông không hề muốn bỏ qua. Dù sao ghế trống Bí thư Thành ủy là tài nguyên cực kỳ hiếm hoi, có cơ hội nhất định phải bắt lấy.
Tào Vĩnh Quốc liền lớn mật đề xuất:
- Nếu Trưởng ban Lộ đề xuất chuyện này trong hội nghị thường vụ, mà Phó bí thư Lộ có thể nói tốt vài câu thì thật tốt quá.
Phó bí thư Lộ lơ đãng liếc Trần Phong một cái, Trần Phong đành phải tỏ thái độ:
- Tôi cũng ủng hộ ý tưởng của Vĩnh Quốc. Cậu ấy có thể chủ quản một phương sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này. Nếu trước khi lui ra mà Phó bí thư Lộ có thể nói chuyện giúp cho Vĩnh Quốc cũng là việc đại thiện (công đức lớn).
Tào Vĩnh Quốc được Trần Phong ủng hộ và Phó bí thư Lộ hứa hẹn nên tâm tình tốt hẳn lên, liền uống nhiều hơn mấy chén.
Hạ Tưởng nghe Tào Vĩnh Quốc nói xong, tay vẫn cầm một miếng bánh ngọt, thật lâu không nói gì.
Thành phố Bảo ở phía bắc thành phố Yến, ở giữa thành phố Yến và Bắc Kinh, là một thành phố cổ, kinh tế nửa vời, có cơ sở công nghiệp, nông nghiệp cũng coi như phát triển, xếp hạng giữa trong mười mấy thành phố của tỉnh Yến. Nếu bác Tào có thể lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Bảo cũng là chuyện tốt. Tuy nhiên nếu bác Tào đi thành phố Bảo nhậm chức, Tào Thù Lê và Tào Thù Quân tự nhiên không thể đi cùng, hai người còn phải học đại học. Cô Vương chắc chắn là phải đi cùng theo. Hơn nữa có thể nói, bác Tào mà đi khỏi thì mình sẽ bớt đi một trợ lực rất lớn ở thành phố Yến.
Dù sao Bí thư Thành ủy thành phố Bảo không quản được tới sự tình ở thành phố Yến. Tóm lại, việc này sẽ có chút ảnh hưởng không tốt đối với mình. Tuy nhiên Cao Thành Tùng sắp sửa rơi đài, bác Tào rời xa thành phố Yến, tránh cơn lốc chính trị cũng là việc tốt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Dựa theo tiến trình lịch sử bình thường, Cao gia rơi đài hẳn là còn không tới một năm nữa. Cụ thể lúc nào sự việc này kích phát mồi lửa thì Hạ Tưởng không nhớ rõ lắm, tuy nhiên thời gian thì không chênh lệch bao nhiêu, muộn nhất là nửa cuối năm sau.
Theo lý thuyết, nếu bác Tào muốn đi tới thành phố Bảo thì hắn sẽ ám chỉ với Cao Kiến Viễn một chút. Hiện tại thì Cao Thành Tùng và bác Tào lại không có xung đột lợi ích gì, chỉ cần Cao Kiến Viễn mở miệng, khẳng định Cao Thành Tùng sẽ nói giúp.
Chỉ cần Cao Thành Tùng mở miệng, việc bác Tào đi thành phố Bảo là việc chắc chắn. Tuy nhiên bây giờ Hạ Tưởng muốn tránh xa Cao Kiến Viễn còn không được, chắc chắn sẽ không nhờ y hỗ trợ. Nếu Cao Thành Tùng có thể nói giúp cho bác Tào, chờ sau khi y rơi đài, chỉ sợ bác Tào cũng sẽ bị dính dấu ấn của Cao Thành Tùng, cho dù không bị liên lụy quá lớn thì con đường làm quan sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Hạ Tưởng hơi cảm thấy đau đầu vì thế cục tỉnh Yến lúc này. Đúng là gió nổi mây bay, lại còn một trận động đất sắp tới. Thành phố Yến sắp phải có một Thị trưởng mới, tỉnh Yến sắp đổi một Bí thư, còn cả một Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Tống Triêu Độ cũng sắp lọt vào hàng ngũ Phó chủ tịch tỉnh. Lý Đinh Sơn cũng muốn vận động để làm một Chủ tịch quận. Nhìn xa một chút thì khi Cao Thành Tùng rơi đài, chẳng những trống ra vị trí Bí thư Tỉnh ủy mà chắc chắn không ít tùy tùng của y cũng sẽ ngã ngựa.
Sau đại loạn phải có đại trị (lập lại an ninh và trật tự). Cũng là vì có đại loạn nên càng có nhiều cơ hội lựa chọn, mới khiến nhiều người đạt được kỳ ngộ mà trước kia hằng mơ ước một cách dễ như trở bàn tay.
Không đợi hắn đề xuất sau khi bác Tào tới thành phố Bảo sẽ an bài trong nhà thế nào, bác Tào đã chủ động đưa ra vấn đề này:
- Nếu tôi thật sự phải tới thành phố Bảo, Tiểu Hạ, Thù Lê và Thù Quân phải nhờ cậu chiếu cố. Cậu thay tôi quản lý cái nhà này ở thành phố Yến. Thế nào?
Lời bác Tào nặng trịch, rất có trọng lượng. Hạ Tưởng liền cảm giác một phần trách nhiệm nặng nề đặt lên vai mình, liền trịnh trọng gật đầu nói:
- Yên tâm đi bác Tào, cháu nhất định sẽ chiếu cố tốt cho Thù Lê và Thù Quân.
Vương Vu Phân giơ một miếng bánh ngọt lên nhét vào miệng Tào Vĩnh Quốc:
- Hôm nay là sinh nhật của Hạ Tưởng, không phải đến để nói chuyện công việc, có phiền toái quá không?Hơn nữa, sự việc còn chưa chắc chắn, nói sớm như vậy ích lợi gì?
- Không phiền, phiền cái gì cơ chứ? Có thể lên làm Bí thư Thành ủy cũng không uổng một đời làm quan của tôi. Ha ha...
Tào Vĩnh Quốc bị Vương Vu Phân dùng bánh ngọt quết đầy kem lên mặt nhưng ông cũng không lau mà chỉ cười ha hả.
Cũng đúng, ông vẫn luôn chỉ quanh quẩn trong ngành xây dựng, đột nhiên có một cơ hội lên làm Phó thị trưởng thường trực thành phố Yến đã khiến ông thăng lên một bước lớn, tầm mắt mở rộng hẳn ra, hiện tại lại có cơ hội chủ quản một phương. Chỉ cần có thể lên làm Bí thư Thành ủy thành phố Bảo, cho dù trong nhiệm kỳ không có chiến tích lớn nhưng chỉ cần vững vàng quá độ là có thêm kinh nghiệm trong lý lịch, đến khi về hưu cũng có thể được hưởng thụ chế độ đãi ngộ của cán bộ cấp Thứ trưởng. Đương nhiên điều này khiến ông rất vui vẻ.
Hạ Tưởng có thể hiểu được tâm tình vui sướng của Tào Vĩnh Quốc. Hơn nữa theo hắn thấy, khả năng Tào Vĩnh Quốc tới thành phố Bảo là rất lớn vì đây xem như là điều chuyển ngang, hơn nữa tỉnh cũng đang muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của Trần Phong ở Ủy ban nhân dân thành phố. Có cơ hội điều Tào Vĩnh Quốc đi, xét từ góc độ cân bằng chính trị, lại có thêm Trưởng ban Lô và Phó bí thư Lộ nói giúp, sẽ không có ai ngăn trở cả.
Trừ phi Cao Thành Tùng lại có người một nhà muốn an bài đến thành phố Bảo, nếu không Tào Vĩnh Quốc gần như chắc chắn sẽ trở thành Bí thư Thành ủy thành phố Bảo.
Hạ Tưởng bị Tào Vĩnh Quốc lôi kéo nói chuyện mãi cho đến khuya mới ngủ. Hắn cũng không nói cho Tào Vĩnh Quốc việc mình âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh. Ý tưởng của hắn là, nếu có thể không phiền toái tới bác Tào thì cố hết sức không làm phiền. Hắn hy vọng tự mình có thể giải quyết được khó khăn trước mắt.
Tào Thù Lê không thức nổi nên đã đi ngủ sớm, Hạ Tưởng liền mất đi một cơ hội tốt.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền lái xe tới siêu thị Giai Gia tìm Phùng Húc Quang.
Mặc dù siêu thị Giai Gia có bốn, năm chi nhánh nhưng Phùng Húc Quang lại đặt văn phòng chính ở trên tầng của siêu thị đầu tiên, nói là chỗ này không ở trung tâm thành phố nên khá thanh tĩnh. Lại nói tiếp, hiện tại y cũng là nhân vật cấp bậc tỷ phú, vậy mà phòng làm việc vẫn rất đơn giản, có thể nói là không hề có chút ý tưởng gì. Hạ Tưởng vừa vào cửa liền cười y:
- Anh cũng cần phải ra vẻ một chút chứ, kiếm ít tác phẩm nghệ thuật đặt ở tường, ở tủ, giả vờ lừa người một tí chứ.