- Phó Bí thư Mai, mọi người luận chuyện theo việc, cô nguyền rủa tôi sao?
- Thật xin lỗi, tôi chỉ lấy một cái ví dụ mà thôi, vừa lúc thuận miệng nói đến anh, đây cũng là luận chuyện theo việc, không phải cố ý nguyền rủa anh, bí thư Đoàn đừng để tâm.
Mai Hiểu Lâm nói là xin lỗi nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một chút vẻ thành khẩn nào.
Lệ Triều Sinh cảm kích nhìn thoáng qua Mai Hiểu Lâm, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ tài liệu chỉnh mình không phải do cô ta gửi? Nhưng mà ngoại trừ cô ta ra còn ai đối nghịch với mình? Chỉ là cô ta vừa rồi mới toàn lực bảo vệ mình, công khai đối nghịch với chủ tịch Khâu, điều này không giống như đáng giả bộ, rốt cuộc là như thế nào đây?
Trong lòng Khâu Tự Phong cực kỳ bất mãn với Mai Hiểu Lâm, trước khi họp hắn đã nói chuyện trước với cô, yêu cầu cô ủng hộ trên hội nghị thường ủy. Mai Hiểu Lâm lập lờ không nói ủng hộ cũng không nói không ủng hộ, chỉ nói xem tình hình.
Khâu Tự Phong mặc dù trong lòng không vui nhưng cũng không có phát tác. Theo hắn thấy, cho dù Mai Hiểu Lâm có ý kiến nào đi chăng nữa nhưng đặt trước lợi ích của gia tộc, cô ta nhất định phải lấy đại cục, ở vấn đề quan trọng trước mắt duy trì ủng hộ hắn.
Dù rằng hắn cũng biết, Mai Hiểu Lâm vô cùng phản cảm với nhà máy xi măng nhưng hắn tin tưởng chắc chắn rằng vào thời khắc biểu quyết cuối cùng, cho dù cô ta vô cùng không muốn cũng sẽ không đưa ra lá phiếu phản đối.
Không ngờ được Mai Hiểu Lâm thật sự không chút lưu tình đi đầu phản đối, còn châm chọc Đoàn Đại Khả vài câu khiến cho cơn tức trong lòng Khâu Tự Phong càng lúc càng lớn. Lại nhớ đến việc cô ta và Hạ Tưởng âm thầm qua lại thân thiết với nhau, trong lòng thầm nhủ nhất định phải mượn cơ hội gõ gõ cô ta để cho cô ta biết hiện tại cô ta là vị hôn thê của hắn, cho dù là trên danh nghĩa cũng phải tuân theo nguyên tắc của cuộc chơi, không thể to gan lớn mật tìm nam nhân khác làm điều xằng bậy.
Khâu Tự Phong kìn nén lửa giận trong lòng, kín đáo trừng mắt với Mai Hiểu Lâm.
Mai Hiểu Lâm vờ như không nhìn thấy, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi khí nóng nhưng lại không hề uống mà đặt lại xuống bàn, như cười như không nhìn Cường Giang Hải. Cô ta biết Cường Giang Hải là quân tiên phong của Khâu Tự Phong, hắn nhất định cũng có lời muốn nói.
Không đợi Cường Giang Hải phát ngôn, phó bí thư Nghe Chánh Phương ủy ban kỷ luật cầm cuốn sổ nhỏ trong tay, nhìn vào đó đọc lên:
- Tôi không quá tán thành việc xây dựng nhà máy xi măng, nguyên nhân có ba điểm; một là xã Đán Bảo có hơn một ngàn mẫu ruộng tốt nhất huyện, nhà máy xi măng sẽ làm ô nhiễm ruộng; hai là xã Đán Bảo là nguồn nước của toàn huyện, nước chúng ta ăn đều lấy từ xã Đán Bảo, vì sức khỏe của bản thân chúng ta và con cháu đời sau tốt nhất là không xây dựng; ba là xuất phát từ tình cảm cá nhân, tôi thích non xanh nước biếc của xã Đán Bảo, không muốn phá học hoàn cảnh môi trường nơi đây. Tôi đã nói xong.
Hắn buông cuốn sổ nhỏ xuống, sau khi khép lại thì bổ sung thêm một câu:
- Tôi luôn tin rằng trí nhớ không bằng đầu bút, có ý tưởng phải viết ra mới tốt, ha ha.
Mai Hiểu Lâm ánh mắt chớp động, phó bí thư Nghê Chánh Phương của ủy ban kỷ luật phản đối đề nghị của Khâu Tự Phong, bản thân mình thoạt nhìn cũng không có gì là không ổn, nhưng trước đây đa số thời điểm là y cầm cờ đầu phản đối việc xây dựng nhà máy xi măng thật sự là bởi vì lo lắng bảo vệ hoàn cảnh môi trường ở đó, hay còn là bởi vì đảm bảo nhất trí với Lệ Triều Sinh?
Đã có ba vị thường ủy tỏ vẻ phản đối, trong lòng Khâu Tự Phong không khỏi có chút nôn nóng vội vàng.
Bí thư đảng ủy công an Bình Cát trực tiếp nói:
- Tôi đồng ý, năm nay tất cả lấy nhiệm vụ phát triển kinh tế làm đầu, cần phải đưa việc kiến thiết nền kinh tế làm trung tâm. Nhà máy xi măng mặc dù gây ô nhiêm môi trường nhưng việc gì cũng có hai mặt của nó, muốn kinh tế phát triển thì phải trả bằng một cái giá tương xứng. Tôi cảm thấy ô nhiễm môi trường chỉ là vấn đề nhỏ, kiếm tiền vẫn là nhất.
Trưởng ban quân sự Khổng Kiếm nói không nhiều, chỉ nói một câu:
- Có thể vực dậy nền kinh tế huyện An, tôi ủng hộ.
Trưởng ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài với bộ dạng hiền lành nói:
- Tôi thấy nên ủng hộ, có thể phát triển kinh tế là chuyện tốt, huyện An chỉ dựa vào du lịch cuối cùng vẫn khiến cho người ta cảm thấy trong lòng không chắc chắn. Hơn nữa du lịch mở nửa năm đóng nửa năm, tính phiêu lưu quá lớn, chẳng may năm nào đó xảy ra tình huống ngoài ý muốn, ví dụ như sập đường, du khách không đến được, vậy chẳng phải là không có thu hoạch sao? Cho nên phát triển công nghiệp mới là đường chính.
Trên mặt Khâu Tự Phong dần dần khôi phục lại vài phần thần sắc, tự tin lại một lần nữa tràn ngập trong mắt, hắn khẽ cười nói:
-Có tranh luận mới tốt, chứng minh mọi người nói lời trong lòng cũng chứng minh hạng mục nhà máy xi măng quả thực có ý nghĩa quan trọng. Mọi người đều rất cẩn thận nhưng trải qua luận chứng nhiều mặt và ý kiến của các chuyên gia thủ đô, với hoàn cảnh địa lý của huyện An và trình độ phát triển kinh tế mà nói, xây dựng nhà máy xi măng là lựa chọn phù hợp với thực tế nhất.
- Ý kiến của các chuyên gia thủ đô hình như là đề nghị xây dựng nhà máy thủy tinh chứ không phải đề nghị xây dựng nhà máy xi măng, không biết chuyên gia mà chủ tịch Khâu nói là chuyên gia nào?
Mai Hiểu Lâm nhìn như bình tĩnh nhưng trong mắt mơ hồ có lửa giận thiêu đốt
Khâu Tự Phong quen thuộc với tính khí của cô trong lòng hoảng sợ, không tốt, chẳng lẽ việc đút lót các chuyên gia thủ đô bị cô ta phát hiện ra rồi?
Mai Hiểu Lâm lấy ra một phần tư liệu, ném đánh bịch một tiếng xuống trước mặt Cường Giang Hải:
- Phó chủ tịch Cường, anh tự mình xem thử, vì sao ba chuyên gia thủ đô tôi mời đến có một người quyết liệt phản đối xây dựng nhà máy xi măng, còn hai người kia lúc ban đầu cũng phản đối nhưng sau khi nhận phong bì của anh thì lập tức sửa lời?
Mai Hiểu Lâm lại lấy ra một phần tài liệu nữa:
- Anh nói hàm lượng thạch anh của huyện An thấp, vì sao tôi tự mình vào núi đào vài khối sau khi gửi lên Bắc Kinh, chuyên gia đều cho ra kết luận là hàm lượng phong phú, có giá trị khai thác cực cao, Phó chủ tịch Cường, bên trong anh đã đụng tay chân thế nào trong lòng anh phải biết rõ chứ.
Cường Giang Hải nhất thời đỏ mặt, đứng bật dậy:
- Phó bí thư Mai, cô không cần ngậm máu phun người, nói chuyện phải chú ý chứng cớ, không thể nói năng vô lý được! Cô tận mắt nhìn thấy tôi đưa phong bì cho các chuyên gia sao? Cô có chứng có gì chứng mình tôi động tay động chân vào đó? Chuyên gia là cô mời đến lại không phải do tôi mời, cô dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi? Thật là buồn cười!
Mai Hiểu Lâm không ngờ tới Cường Giang Hải dù chết cũng không nhận, nhất thời tức giận sững sờ ngay tại tại chỗ, nói không ra lời. Cô không có bằng chứng chính xác chứng mình Cường Giang Hải âm thầm giở trò quỷ, vốn chỉ muốn dọa hắn một phen cho hắn co rút lại, không ngờ tới bản lĩnh da mặt dày của Cường Giang Hải cũng thuộc hạng nhất, trực tiếp bật lại. Cô không có kinh nghiệm đấu võ mồm với người khác, ngay lập tức bị phản ác á khẩu không nói được lời nào.
Cường Giang Hải mỉm cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ, đừng cho rằng cô là phó bí thư, muốn đấu với tôi còn kém lắm.
Cường Giang Hải mới vừa ngồi xuống thì nghe tiếng cười khiêu khích của Lệ Triều Sinh, nói:
- Bản lĩnh cưỡng từ đoạt lý của Phó chủ tịch Cường nay mới được tận mắt nhìn thấy, nếu chuyên gia là do phó bí thư Mai mời đến dĩ nhiên cô ấy càng quen thuộc với các chuyên gia hơn anh rồi. Anh len lút đưa bao bì cho họ mặc dù không có ai nhìn thấy, cũng không chụp được ảnh hiện trường nhưng cô ấy có thể từ chuyên gia không bị anh thu mua mà biết được việc đã xảy ra. Có những việc không nhất thiết cứ cần phải có bằng chứng rõ ràng mới có thể lên án, hơn nữa nói thật lòng nếu phó bí thư Mai thực sự có chứng cứ trong tay, Phó chủ tịch Cường chạy không thoát với một cái án kỷ luật.
- Bí thư Lệ, anh có ý gì? Chúng ta lấy việc luận việc, tại sao anh lại châm chích cá nhân tôi?
Cường Giang Hải không nén nổi tức giận, lại đứng bật dậy phẫn nộ nói:
- Có chứng cứ thì lấy ra đi, tôi không tin có thật! Muốn chỉnh tôi, không dễ vậy đâu.
Rầm! Lý Đinh Sơn vỗ bàn:
- Phó chủ tịch Cường, có chuyện thì nói, anh đứng dậy làm gì? Có lý không cần nói nhiều, đồng dạng, đứng dậy cũng không cho thấy được vấn đề gì.
Cường Giang Hải không dám chống lại Lý Đinh Sơn, chỉ đành căm giận ngồi xuống, lại nói:
- Bí thư Lệ, tôi thật hi vọng anh và Phó bí thư Mai điều tra một chút chuyện tôi tặng phong bì cho các chuyên gia, nếu không hai người phải xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người ở đây, dù sao nói như vậy cũng tổn hại đến danh dự của tôi.
- Tôi sẽ làm, Phó chủ tịch Cường cứ yên tâm.
Lệ Triều Sinh như cười như không nói một câu, lại quay sang hỏi Nghê Chánh Phương:
- Phó bí thư Nghê, anh nói xem nếu như thật sự có chứng cứ chứng minh phó chủ tịch Cường tặng phong bì cho các chuyên gia để đạt được mục đích không thể cho ai biết, án chiếu theo luật pháp hắn đáng chịu hình phạt nào? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nghê Chánh Phương nghiêm trang mở cuốn sổ nhỏ, từng câu từng chữ nói:
- Nếu như bởi vì hành vi cá nhân của phó chủ tịch Cường mà dẫn đến sai lầm trong quyết định nhà máy xi măng, vấn đề của anh ta sẽ rất lớn. Nói thêm, nếu như sau khi xây dựng xong nhà máy xi măng, nhưng cuối cùng phát hiện ra lượng quặng đá vôi có vấn đề, nguyên liệu và sản xuất không tương xứng, hậu quả vô cùng cùng nghiêm trọng vậy thì vấn đề của Phó chủ tịch Cường phải chuyển lên ủy ban kỷ luật thành ủy.
Cường Giang Hải tức giận không thể kiềm chế, vỗ bàn đứng lên:
- Lệ Triều Sinh, anh khinh người quá đáng! Có bản lãnh anh cứ tố cáo tôi lên ủy ban kỷ luật thành ủy đi, tôi phụng bồi tới cùng. Còn có, việc này tôi không để cho anh yên đâu.
Lý Đinh Sơn rốt cuộc nổi giận:
- Phó chủ tịch Cường, anh uy phong quá nhỉ! Chủ tịch Khâu, vấn đề nhà máy xi măng trước khi giải quyết vấn đề thật giả trong kết luận của các chuyên gia không thích hợp để đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận, đợi đến khi Phó chủ tịch Cường nói rõ chuyện này nếu không không cần đưa ra cuộc họp làm mất thời gian của mọi người. Tan họp!
Lý Đinh Sơn lập tức phất tay áo bỏ đi.
Khâu Tự Phong tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, đợi cho tất cả mọi người bỏ đi hết hắn cầm chén trà trước mặt lên ném mạnh xuống đất, chỉ vào mũi Cường Giang Hải nói:
- Đầu óc anh thiếu gân phải không? Không nhìn ra phép khích tướng của Lệ Triều Sinh hay sao? Anh thì hay rồi, đổ thêm dầu vào lửa, sao anh không dùng đầu óc một chút? Bây giờ thì tốt rồi, bị bí thư Lý tìm được lý do chính đáng đè vấn đề này xuống, anh thật đúng là thành sự không đủ mà bại sự có dư!
Cường Giang Hải không phục nói:
- Chủ tịch Khâu, phó bí thư Mai thực đáng giận, trước mặt mọi người vây bẩn sự trong sạch của tôi, tôi không phản bác vài câu chẳng khác nào thừa nhận chuyện đưa phong bì cho chuyên gia sao?
- Anh vốn đút tiền mà, vậy còn sợ cái gì?
Khâu Tự Phong càng thêm tức giận:
- Anh không nói ra, có hay không có phong bì đó là chuyện của tổ điều tra chuyên môn, hiện tại hội nghị thường ủy là thảo luận về vấn đề nhà máy xi măng, xin đừng đổi chủ đề. Anh nói như vậy liền đưa chủ đề kéo vào vấn đề nhà máy xi măng, sự tình không phải như vậy sao? Tại sao anh ngu ngốc như vậy, không nên dây dưa ở vấn đề này, nếu không Lệ Triều Sinh làm sao lại đứng ra được?!
- Việc này là do Phó bí thư Mai nêu ra, tại sao lại nói Lệ Triều Sinh đứng ra?
Cường Giang Hải vẫn không hiểu.
- Anh tự mình nghĩ đi, thật quá ngu!
Khâu Tự Phong lười giải thích với hắn, tức giận phì phò ném lại một câu rồi quay về văn phòng.
Nếu nói thái độ của Mai Hiểu Lâm hôm nay khiến Khâu Tự Phong nổi giận thì thái độ của Lệ Triều Sinh khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì Lệ Triều Sinh luôn nhất trí với hắn trong rất nhiều việc, cho dù có bất đồng cũng chỉ bất đồng vài chi tiết nhỏ, chưa bao giờ có lập trường đối ngược, hơn nữa việc khai thác quặng mỏ hắn cũng là gọi điện bàn với Lệ Triều Sinh, Lệ Triều Sinh cũng đã biểu thị ủng hộ, vì sao trên hội nghị thường ủy lại đột nhiên thay đổi?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn báo với Lệ Triều Sinh là mỏ quặng thạch anh nhưng báo lên hội nghị thường ủy lại là quặng đá vôi sao? Cho dù lúc đó không nói rõ là loại quặng nào thì Lệ Triều Sinh cũng không nên phản đối chứ, bởi vì bất kỳ là loại quặng thạch anh hay là đá vôi cũng không đụng chạm gì đến lợi ích của hắn, có gì khác biệt nhau đâu, vì sao hắn lại đột nhiên nhảy ra phản đối?
Khâu Tự Phong đột nhiên hoảng sợ trong lòng, chẳng lẽ nói khai thác đá vôi sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của Lệ Triều Sinh sao?
Khâu Tự Phong một mình đi lại trong phòng, cau đó, nóng nảy bất an.
Hội nghị thường ủy vừa kết thúc, Phương Cách liền vội vàng chạy đến văn phòng làm việc của Hạ Tưởng, còn tưởng giống như trước đây đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa trong.
Phương Cách không thèm suy nghĩ liền đưa tay gõ cửa, tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng, có người mở cửa, Phương Cách sững sở, lập tức cười ngượng ngùng:
- Phó bí thư Mai ở đây sao?
Lại nhìn thấy Hạ Tưởng như không có việc gì ngồi trên ghế, lại nói thêm một câu:
- Phó chủ tịch Hạ, cửa phòng làm việc của anh luôn không khóa, sao hôm nay đột nhiên lại khóa vậy.
Mai Hiểu Lâm trừng mắt:
- Tôi và Phó chủ tịch Hạ đang thương lượng vài chuyện, đóng cửa lại anh cũng muốn quản sao, hình như quản rộng quá thì phải?
- Không có, tuyệt đối không có.
Phương Cách sợ nhất là Mai Hiểu Lâm, lập tức đầu hàng, xoay người muốn đi, còn nhẹ nhàng khép cửa lại:
- Tôi không có chuyện gì cả, các vị cứ tiếp tục nói chuyện đi, quấy rầy rồi!
Mai Hiểu Lâm quay lại đề tài lúc nãy với Hạ Tưởng:
- Vài bộ môn kỷ luật hai cấp huyện thành phố đều không có tin đồn nào truyền ra, kèm theo bộ dạng như không có chuyện gì của Lệ Triều Sinh, hắn quả thực là một nhân vật rất khó đối phó, tôi cũng bắt đầu bội phục hắn rồi.
- Chẳng qua biểu hiện hôm nay của Lệ Triều Sinh ở hội nghị thường ủy có điểm kỳ lạ, cô không cảm thấy vậy sao?
Hạ Tưởng không chú ý đến cảm nghĩ của Mai Hiểu Lâm, trực tiếp đi vào chủ đề chính:
- Lệ Triều Sinh lâu nay thân cận với Khâu Tự Phong, hơn nữa sớm nghe nói hắn ủng hộ việc khai thác mỏ, tại sao hôm nay lại đột nhiên đứng ra phản đối?
Hắn tự hỏi tự trả lời:
- Chẳng lẽ là hắn vốn ủng hộ khai thác mỏ thạch anh nhưng bởi vì Khâu Tự Phong ngoài ý muốn thay đổi chủ ý, muốn khai thác đá vôi, hắn cảm thấy đá vôi sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh cho nên không đồng ý?
Không thể nào, Lệ Triều Sinh là kẻ ngay cả tiền giống cây trồng cũng có thể tham ô, có thể quan tâm đến vấn đề ô nhiễm môi trường sao?
- Nói không chừng là khai thác quặng thạch anh không ảnh hưởng gì đến hắn mà khai thác đá vôi lại ngăn trở con đường phát tài của hắn cho nên hắn mới kiên quyết phản đối.
Mai Hiểu Lâm đột nhiên nói một câu:
- Anh nói xem tôi đoán có đúng không?
Hạ Tưởng ngẩn người, ý nghĩ trong đầu đảo một vòng, cười nói:
- Cô nói không sai, quả thật có loại khả năng này!
Hắn không cố ý khen Mai Hiểu Lâm mà là trong nháy mắt nghĩ tới lần ra tay hào phóng của Lệ Triều Sinh mua năm căn biệt thự, ngoại trừ khai khoáng ra hắn còn có biện pháp nào khác có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?
Nhưng vấn đề là, khai khoáng là công trình lớn, cho dù là Lệ Triều Sinh có bản lĩnh tìm được một nhóm người, ẩn núp trong rừng sâu âm thầm, vụng trộm khai thác, hắn bằng cách nào vận chuyển thạch anh hoặc đá vôi ra ngoài? Những việc khác đều dễ, tìm vài chục đến vài trăm người, qua mắt tất cả mọi người đưa vào trong rừng khai thác quặng, chuyện này không khó, nhưng khai thác quặng dễ mà tiêu thụ khó, cho dù chỉ khai thác đem bán cũng cần phải vận chuyển ra ngoài mới được.
- Phó bí thư Mai, nơi lần trước chúng ta đến có mỏ đá vôi hay không?
Hạ Tưởng nghĩ đến một cái vấn đề, vội vàng hỏi Mai Hiểu Lâm.
- Đương nhiên không có, khoáng thạch anh và khoáng đá vôi sao có thể cùng tồn tại với nhau được. Đá vôi ở con đường khác... Ý của anh là, muốn âm thầm điều tra hiện trường?
Mai Hiểu Lâm cũng rất thông minh, chỉ một lát đã nghĩ ra điểm mấu chốt của vấn đề.
- Anh thật sự hoài nghi Lệ Triều Sinh bí mật khai thác quặng? Hắn có lá gan lớn như vậy sao? Cho dù có, làm sao hắn có thể vận chuyển ra ngoài được?
- Trí tuệ của quần chúng nhân dân là vô cùng, chúng ta nghĩ không ra không có nghĩa là người khác cũng nghĩ không ra.
Hạ Tưởng thầm nghĩ việc này không thể chậm trễ, muốn điều tra phải thừa dịp Lệ Triều Sinh đang còn ở trong huyện, hiện tại chạy đến âm thầm điều tra một phen, đánh cho hắn một đòn không kịp trở tay.
- Có đi hay không?
- Đi, vì sao không đi? Việc tốt như vậy sao có thể thiếu tôi được!?
Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm một trước một sau rời khỏi văn phòng huyện ủy, bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay nhưng vẫn bị Phương Cách trốn sau cửa sổ vừa vặn nhìn thấy. Phương Cách âm thầm lắc đầu, vẻ mặt đau lòng:
- Ha ca ơi Hạ ca, anh rất không có nghĩ khí anh em, mặc dù tôi tạm thời không có cơ hội cũng không có nghĩa là sau này không thể theo đuổi Phó bí thư Mai. Anh thì hay rồi, đã có hai cô bạn gái lại còn đánh chủ ý với Phó bí thư Mai, quả thực là lòng tham không đáy.
Hạ Tưởng tự nhiên là không nghe được tiếng oán giận của Phương Cách, hắn một đường đi tới, dưới sự chỉ dẫn của Mai Hiểu Lâm, sau khi đến xã Đán Bảo, quay về phương bắc đi theo con đường lớn, đi không bao xa thì thấy trên đường xe cộ nhiều hơn, tất cả đều là loại xe tải, trên xe chở đầy than đá.
Hạ Tưởng nhớ ra con đường này là con đường liên tỉnh, chạy thẳng đến mỏ than lớn Tây Tỉnh, có rất nhiều xe chở than đá vì tiết kiệm phí dụng đường cao tốc mà đi theo con đường này.
Bởi vì có nhiều xe chở than đá cho nên Hạ Tưởng lái xe không nhanh, cùng nhân cơ hội này quan sát xung quanh.
Ngoại trừ khe suối và dãy muối xa xa nhìn không tới cuối ra thì không còn gì khác.
Đi được vài kilomet, đi đến nơi khai thác đá vôi, Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm xuống xe quan sát. Trước mắt là một khu vực đồi núi bằng phẳng, đừng nói là giấu xe giấu người, ngay cả giấu một con chim nhỏ cũng khó khăn.
Hạ Tưởng lại hỏi:
- Chẳng lẽ chỉ có một chỗ này khai thác đá vôi thôi sao?