- Còn nữa, về sau đừng có ý đồ với Tiếu Giai, chỉ cần chúng ta dựa theo quy định làm việc thì sẽ bình an vô sự, nếu không…
Từ văn phòng Văn Dương đi ra, Hạ Tưởng hít sâu một hơi và thấy vừa nãy có chút kích động, thiếu chút nữa đã cãi nhau với Văn Dương. Loại người này không đáng để hắn tức, xem ra phải chú ý một chút, kiềm chế một chút. Chiêu lợi hại nhất không phải la hét mà là đánh giá sau lưng. Nếu không phải hắn âm thầm nắm giữ việc Văn Dương viết thư, sớm đạt được quan hệ tốt với Phùng Húc Quang, lại được Lý Đinh Sơn tin thì Văn Dương muốn xử lý một thằng sinh viên mới ra trường sẽ tạo cho hắn một tổn thương không nhỏ.
Hạ Tưởng lên tầng thì mới phát hiện cả Lý Đinh Sơn và Cổ Hợp đều ở đây, thấy Hạ Tưởng bọn họ không nhịn được cười. Lý Đinh Sơn không tiện cười Hạ Tưởng, Cổ Hợp lại khác, y nắm vai Hạ Tưởng:
- Được đó ông em, làm Văn Dương tức đến độ nhảy lên nhảy xuống mà còn bị chú xử lý. Giám đốc Lý nói đúng, quen Văn Dương lâu như vậy nên không tiện nói với hắn, chỉ có chú mới làm hắn phải ngoan ngoãn. Đúng là Giám đốc Lý nói chuẩn.
Nhìn Lý Đinh Sơn đang bình tĩnh hút thuốc, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý, Hạ Tưởng không khỏi có chút lo lắng và thầm nhắc mình tuyệt đối không được thấy Lý Đinh Sơn chỉ có vẻ yếu đuối. Y dù sao cũng là người phụ trách một tỉnh của tòa soạn cấp quốc gia, hàng năm quan hệ tốt với lãnh đạo tỉnh, thành phố, không phải người trong quan trường nhưng vẫn hơn người trong quan trường. Bề ngoài là người bên truyền thông nhưng thực sự đã là nửa quan. Có thể ngồi ổn ở chức phụ trách một tỉnh của tòa soạn năm sáu năm, đây không phải nhân vật bình thường.
Nếu về sau tiền đồ của mình gắn chặt với Lý Đinh Sơn thì trước mặt đối phương nhất định phải giữ sự kính trọng và khiêm tốn. Cho dù mình có năng lực, lại có thể nhìn xa nhưng tất cả phải lấy Lý Đinh Sơn làm chủ, tất cả phải suy nghĩ cho lợi ích của Lý Đinh Sơn. Nếu không trước khi mình có thể bay mà lại bị Lý Đinh Sơn ghét bỏ vậy đúng là trò cười cho thiên hạ. Tất cả những gì hắn vất vả làm lụng sẽ thành trò cười.
Không thể nói Lý Đinh Sơn bảo hắn thuyết phục Văn Dương là cố ý lợi dụng hắn, trong này còn có ý thử, thử năng lực và cách làm việc của hắn. Còn Lý Đinh Sơn có ý khác nữa thì hắn không thể hiểu. Chẳng qua hắn cũng càng thêm cẩn thận, mọi người có cùng lợi ích là đúng nhưng thân là cấp dưới thì lúc nào cũng phải nhớ ai là người cầm quyền.
Hạ Tưởng đẩy Cổ Hợp rồi cười hì hì nói:
- Đừng cười tôi, nếu không có ánh mắt sắc của Giám đốc Lý, tất cả mọi việc đều do Giám đốc Lý khống chế, tôi sao dám chống đối với Văn Dương? Hơn nữa có chút việc nhỏ phải do chúng ta ra mặt. Nếu mọi việc đều cần Giám đốc Lý ra tay thì cần cấp dưới như chúng ta làm gì?
Cổ Hợp cười ha hả nói:
- Chỉ một câu này của chú, tối nay tôi mời chú ăn cơm.
Lý Đinh Sơn lúc này rất hài lòng. Câu nói của Hạ Tưởng rất dễ nghe làm y yên tâm, nhìn Hạ Tưởng càng thêm khen ngợi. Y ra hiệu cho Cổ Hợp đóng cửa văn phòng, đứng lên và ngồi xuống ghế sô pha, lại bảo Hạ Tưởng và Cổ Hợp ngồi trước mặt mình. Y nói với giọng rất bình đẳng và nghiêm túc:
- Hạ Tưởng, Cổ Hợp, chuyện coi như đã xong. Nếu không có gì bất ngờ thì trong vòng hai tháng tôi sẽ đến huyện Bá của thành phố Chương Trình làm Bí thư huyện ủy. Bí thư có thể mang vài người đến, tôi tin hai người các cậu. Cổ Hợp làm lái xe, Hạ Tưởng đi theo tôi với thân phận thư ký. Hạ Tưởng tốt nghiệp đại học, Cổ Hợp tuy không có bằng cấp nhưng các cậu đi theo tôi sẽ không bị thiệt. Trong vòng nửa năm sẽ tranh thủ biên chế cho Cổ Hợp. Còn về Hạ Tưởng thì ít nhất cũng phải bước đến cánh cửa cấp Phó Trưởng phòng.
Đây là lần đầu tiên Lý Đinh Sơn hứa hẹn. Vẻ mặt y rất kiên quyết, trên người phát ra khí thế không thể nghi ngờ. Hạ Tưởng gật đầu tỏ thái độ:
- Cảm ơn Giám đốc Lý tin tưởng. Tôi nhất định dốc hết sức thay Giám đốc Lý giải quyết một số việc nhỏ.
Ý của Hạ Tưởng chính là Lý Đinh Sơn làm chủ.
Cổ Hợp quen tùy tiện nên không quen thấy Lý Đinh Sơn đột nhiên uy nghiêm như vậy, chẳng qua hắn vẫn nghiêm túc nói:
- Tôi theo Giám đốc Lý nhiều năm, đường về sau còn dài cứ xem hành động của tôi là được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lý Đinh Sơn đứng lên, cầm lấy ấm nước đi tưới cho cây Thu Hải Đường mà nói:
- Đáng tiếc tôi nuôi cây này hai năm, tôi đi chỉ sợ không ai cẩn thận chăm cho nó.
Y quay đầu nhìn Hạ Tưởng:
- Hạ Tưởng, cậu cho rằng Văn Dương có thể tiếp nhận công ty không?
- Chắc là có.
Hạ Tưởng biết quả bom cuối cùng hắn tung ra nhất định sẽ khiến Văn Dương sợ hãi. Vì không bị người phát hiện ra hành vi vi phạm pháp luật của mình, chọn tiếp nhận công ty là tốt nhất, y không có đường lui.
- Không phải chắc là, mà nhất định.
Lý Đinh Sơn bỏ ấm nước xuống rồi dùng khăn lau tay và châm một điếu thuốc lá:
- Hắn viết một số thư kiếm không ít tiền, tôi không trách hắn. Đi theo tôi mà không được lợi gì, hắn khó chịu là bình thường, tôi thả hắn một lần. Chẳng qua nếu dám lấy trộm danh nghĩa của công ty, còn lấy danh nghĩa tòa soạn báo mà viết thư thì phải dám làm dám nhận trách nhiệm. Giao công ty cho hắn khiến hắn biết thế nào là đau đầu. Trừng phạt như vậy đối với hắn không đáng gì, còn tốt hơn nhiều so với ngồi tù.
Cái gì? Trong lòng Hạ Tưởng dậy sóng. Thì ra Lý Đinh Sơn sớm biết Văn Dương thầm viết thư mà không nói gì. Nhìn như rộng lượng nhưng thực tế là chờ cơ hội tốt nhất. So sánh với Văn Dương vẫn luôn tinh tướng tự cho mình giỏi đúng là càng đáng thương và nực cười.
Lý Đinh Sơn ngồi xuống bàn làm việc, dựa vào ghế. Ánh mặt trời buổi chiều không quá sáng, trong làn khói thuốc làm mặt y có chút mơ hồ. Y nói tiếp:
- Lý Đinh Sơn, cậu gần đây đi lại khá gần Tiếu Giai thì biết chuyện Văn Dương viết thư là rất bình thường.
Hạ Tưởng giật mình, chẳng lẽ Lý Đinh Sơn đã biết Tiếu Giai cũng viết thư?
- Lẽ ra việc này tôi không nên khuyện cậu. Dù sao đây là việc riêng của cậu chẳng qua cậu về sau theo tôi, lại rời khỏi Thành phố Yến, Tiếu Giai là người quá linh hoạt khác so với sự bình tĩnh của cậu. Có lẽ hai người cùng nhau sẽ không có kết quả tốt. Tôi là người từng trải nên lấy thân phận trưởng bối khuyên cậu, Tiếu Giai không thích hợp với cậu.
Hạ Tưởng thầm thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Lý Đinh Sơn lo việc hắn yêu Tiếu Giai, sợ hắn không chịu nổi sức hấp dẫn của Tiếu Giai. Nếu hắn là Hạ Tưởng chưa biết gì trước đây thì đúng là không chịu nổi sức quyến rũ từ cơ thể của Tiếu Giai. Nhưng bây giờ hắn lại khác, sẽ không dễ dàng bị Tiếu Giai quyến rũ, càng đừng nói yêu cô ta.
- Giám đốc Lý không cần lo lắng, tôi và Tiếu Giai chỉ là quan hệ bình thường, không yêu đương.
Hạ Tưởng thấy Cổ Hợp ở bên có chút khá ký quái liền biết Cổ Hợp âm thầm nói chuyện này. Hắn liền cười mắng:
- Cổ Hợp, có phải anh nhìn trúng Tiếu Giai?
Cổ Hợp vội vàng xua tay nói:
- Đừng kéo tôi vào. Tiếu Giai rất đẹp, tôi không dám nhìn trúng. Dù cô ta chú ý tôi, tôi cũng không dám cưới. Có bà vợ đẹp như vậy thì để đâu cũng không yên tâm, tổn thọ.
Lý Đinh Sơn cũng cười nói;
- Cổ Hợp còn chưa có đối tượng thích hợp phải không? Đi theo tôi nhiều năm như vậy đúng là làm ảnh hưởng đến việc kết hôn của cậu. Một thời gian nữa tôi nhất định thu xếp giúp cậu.
Cổ Hợp kêu lên:
- Sao lại lôi tôi vào, đây là nói tốt cho Hạ Tưởng. Tôi thấy cậu ta và Tiếu Giai đong đẩy nhau, có lẽ hai người đều có ý.
Cổ Hợp 27 tuổi mà vẫn độc thân, cứ nói giới thiệu bạn gái cho là y rất khẩn trương, có khi còn xấu hổ khiến Hạ Tưởng nghi ngờ y có phải vẫn còn nguyên?
Hạ Tưởng là người đàn ông bình thường, đàn ông bình thường tiếp cận gái đẹp có suy nghĩ là chuyện bình thường. Chẳng qua có suy nghĩ không chứng minh được là có hành động. Bây giờ, Hạ Tưởng biết rõ hắn đang đi trên một sợi dây, vốn mỗi bước đi đã rất nguy hiểm, nếu như còn có một chút quan hệ gì với Tiếu Giai thì đó chính là tự nhiên thêm một cơn gió, không chừng cuốn lấy hắn vào không thể nhảy ra được.
Cổ Hợp trêu đùa mấy câu, Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt tươi tỉnh của Lý Đinh Sơn liền yên tâm. Bọn họ không biết những gì Tiếu Giai làm.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên khiến ba người im lặng. Một giây sau vang lên tiếng gõ cửa, Văn Dương đẩy cửa đi vào.
Không khí vốn vui vẻ nhưng vì Văn Dương đến nên trở nên tinh tế. Vẻ mặt Văn Dương có chút xấu hổ, ánh mắt ác độc nhìn Hạ Tưởng rồi lộ vẻ tươi cười nói với Lý Đinh Sơn:
- Giám đốc Lý, tôi đã suy nghĩ kỹ và quyết định tiếp nhận công ty. Cảm ơn lãnh đạo tòa soạn báo và Giám đốc Lý tin tưởng, tôi nhất định sẽ không phụ tin tưởng của lãnh đạo, dùng hết năng lực của mình để phát triển công ty.
Văn Dương không ngồi, nói xong liền đi xuống tầng.
Lý Đinh Sơn lấy ra một tập tài liệu trong ngăn đưa cho Hạ Tưởng:
- Quyết định về đất đã có, nếu Văn Dương nhận trách nhiệm thì cũng phải cho hắn một món quà. Tiểu Hạ cậu đưa quyết định này cho Văn Dương.
Hạ Tưởng không hứng thú với chuyện làm việc tốt, cũng không cho rằng cần cải thiện quan hệ với Văn Dương. Chẳng qua nếu Lý Đinh Sơn bố trí như vậy, hắn cũng không tiện nói gì.
Khi Hạ Tưởng xuống lầu, Lý Đinh Sơn đột nhiên nói một câu:
- Tối cùng đi ăn với Cao Hải, anh ta sau đây sẽ thành trưởng.
Phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Cao Hải? Trong suy nghĩ của Hạ Tưởng thì không có tin tức liên quan đến Cao Hải. Không biết y suy sụp hay là ngã xuống. Dù sao trong các lãnh đạo xuất hiện trên Tv của tỉnh Yến, Thành phố Yến cũng không có người này.