Ủy viên thường vụ Tỉnh uỷ, Phó chủ tịch tỉnh Tống Triều Độ đích thân từ thành phố Yến tới sân bay Bắc Kinh tiếp đón mấy người họ. Đi cùng còn có tổ phó tổ lãnh đạo An Dật Hưng, Bí thư Thành ủy thành phố Bảo Tào Vĩnh Quốc, Thị trưởng Nhậm Khánh Chi, cùng với sự tham gia của toàn bộ cán bộ cấp cao của Tập đoàn Đạt Phú. Chờ ba người Hạ Tưởng vừa ra đến đại sảnh sân bay liền thấy bên ngoài biểu ngữ chào mừng bắt mắt, nghênh đón bọn họ bằng tiếng vỗ tay như sấm dội.
Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong cùng vội vàng tiến về phía các vị lãnh đạo đến tiếp đón tỏ ý cảm ơn. Tống Triều Độ nắm chặt tay Hạ Tưởng, xúc động nói:
- Đồng chí Hạ Tưởng vất vả quá. Cậu đúng là người có công, là trụ cột của tổ lãnh đạo. Tôi thay mặt Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh và tổ lãnh đạo điều chỉnh kết cấu sản nghiệp thể hiện lòng biết ơn chân thành đối với những thành tích mà các cậu đạt được trong lần công tác này, cùng với sự chúc mừng nhiệt liệt.
Hạ Tưởng quen biết Tống Triều Độ nhiều năm nay, chưa một lần nhìn thấy vẻ mặt xúc động của ông ta. Cũng chỉ là nhận được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư của nước ngoài, là một thành tích nặng trĩu, tuy là cuối cùng cũng đầu tư vào thành phố Bảo nhưng vì có sự tham gia của tổ lãnh đạo, Tống Triều Độ thân là tổ trưởng nên cũng không thể không có công, tất nhiên sẽ được ghi thêm dấu cộng vào bản lý lịch.
Tống Triều Độ hiện tại cho dù không hoàn toàn hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng cũng có thể hiểu được tầm quan trọng của hắn ở trong đó, cho nên Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu thái độ xúc động và hưng phấn của Tống Triều Độ. Người lãnh đạo biết khen ngợi là người lãnh đạo biết cất nhắc, bản thân mình cũng phải nghiêm chỉnh, Hạ Tưởng liền khiêm tốn nói rằng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Phó Chủ tịch tỉnh Tống quá khen, đều là nhờ vào sự lãnh đạo sáng suốt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, lại có Thị trưởng Khâu và Phó tổng Thường đã làm việc rất xuất sắc, tất cả đều là sự cố gắng, nỗ lực của chung mọi người nên mới có được thành tích ngày hôm nay.
Tống Triều Độ không nói gì thêm chỉ ra sức vỗ vỗ vào vai Hạ Tưởng, rồi lần lượt đến bắt tay những người khác. Hạ Tưởng cũng bắt tay với An Dật Hưng, Tào Vĩnh Quốc, Nhậm Khánh Chi. Khi bắt tay với Tào Vĩnh Quốc, hắn chỉ cười gật gật đầu, không nói gì nhiều. Tào Vĩnh Quốc cũng khó có thể kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Mọi người đều rất vui mừng, vì có được thành tích nên trên mặt của tất cả mọi người đều ánh lên niềm vui, mọi người cùng có lợi, tự nhiên từ tận đáy lòng cảm thấy rất cảm ơn ba người Hạ Tưởng. Đương nhiên cũng không tránh khỏi có người âm thầm ghen ghét Hạ Tưởng đã chơi trội, chỉ có điều ghen ghét thì ghen ghét nhưng cũng không thể không thực sự khâm phục năng lực vượt trội của Hạ Tưởng. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ quá trình đàm phán giữa Kodak và Đạt Phú rất gian nan, và cũng hiểu rõ nếu bản thân mình đi đàm phán tuyệt đối sẽ không thể lôi kéo về một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư.
Cái mà mọi người đều không hiểu chính là Hạ Tưởng rốt cuộc đã thuyết phục Kodak như thế nào? Kodak là một công ty đa quốc gia, người tài đến đâu cũng có, làm thế nào lại bị Hạ Tưởng thuyết phục bỏ ra cả một tỷ rưỡi đôla đầu tư vào thành phố Bảo? Nếu không phải lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố đều xuất hiện thì có rất nhiều người thậm chí đến bây giờ cũng không tin việc một tỷ rưỡi vốn đầu tư là có thật.
Sau nghi lễ tiếp đón, Hạ Tưởng nghĩ là phải quay vể thành phố Yến ngay, không ngờ Tống Triều Độ lại lại bảo Hạ Tưởng ngồi vào xe ông ấy, tỏ vẻ bí mật nói:
- Cứ để Bí thư Tào và bọn họ về trước đi. Cậu và Khâu Tự Phong ở lại, còn có chuyện phải xử lý, ngoài ra ở trong thành phố cũng có người đang đợi cậu.
Hạ Tưởng thấy vẻ mặt của Tống Triều Độ tươi cười nên cũng cười nói:
- Phó Chủ tịch tỉnh Tống tiết lộ một chút đi, rốt cuộc là có chuyện tốt lành gì vậy? Để cho tôi chuẩn bị tâm lý một chút.
Tống Triều Độ vẫn tỏ ve bí mật.
- Gấp cái gì. Dù sao cũng sẽ không đem cậu đi bán đâu, thấy người rồi mới nói.
Hạ Tưởng lại xuống xe, từ biệt với Tào Vĩnh Quốc và Thường Thanh Tùng. Khâu Tự Phong cũng được Tào Vĩnh Quốc gợi ý nên cũng ở lại, y không lên xe của Tống Triều Độ mà đi theo ngồi cùng xe của An Dật Hưng. Ô tô chuyển bánh thẳng tiến vào nội thành.
Trên đường đi, Tống Triều Độ nghe Hạ Tưởng báo cáo tỉ mỉ toàn bộ quá trình đàm phán, nhất là khi nghe được kế sách của Hạ Tưởng giả bộ về nước có hiệu quả, ông ta hồi hộp vỗ vào tay vịn và cười ha hả:
- Tiểu Hạ cậu thật là hay, thật là biết nhịn nhục, vài trăm triệu đô la đầu tư kia nói không cần là từ bỏ ngay, cũng không sợ là thành sự thật rồi sau khi trở về sẽ không có cách nào giải thích sao?
Hạ Tưởng liền nói thật:
- Kỳ thực tôi đã nghĩ tới đường thoái lui rồi, mặc dù nói Nhật Bản là một quốc gia đáng ghét, nhưng trong kinh doanh nên làm thì phải làm. Nếu cùng Kodak thương thảo không thành thì sẽ cùng các nhà xưởng của Nhật Bản hùn vốn, tầm nhìn của bọn họ xa hơn so với Kodak, dẫn đầu về kỹ thuật tiên tiến lại luôn cùng Đạt Phú tiếp xúc. Sở dĩ cuối cùng cùng Kodak đi tới thoả thuận cũng là bởi vì Kodak và Đạt Phú làm việc với nhau sớm nhất, nguyên do trước đó đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Tống Triều Độ gật gật đầu:
- Cho dù như thế nào, có thể lôi kéo được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư cho thành phố Bảo chẳng những có thể kéo theo tăng trưởng mức GDP của thành phố Bảo trên diện rộng, mà còn chứng tỏ việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã bước đầu đạt được thành công. Tuy nhiên so với cả nước, một tỷ rưỡi vốn đầu tư nước ngoài không phải là nhiều, nhưng đối với tỉnh Yến mà nói, cũng là một số vốn lớn nhất từ trước tới nay, rất đáng để tuyên truyền.
- Tin rằng sau khi về, cậu sẽ được tiếp kiến Bí thư Diệp và Chủ tịch tỉnh Phạm. Có những thành tích này thì bây giờ cậu đã xứng đáng là người số một trong tổ lãnh đạo.
Vì không có người ngoài nên Tống Triều Độ và Hạ Tưởng nói chuyện có hơi tùy ý. Trước đây, ông ta vẫn cho rằng triển vọng của việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp nửa mừng nửa lo, chưa chắc sẽ thành công và cũng không chắc là sẽ không làm nên trò trống gì, cuối cùng cũng có thể sẽ là cục diện tiến thoái lưỡng nan. Đương nhiên, nếu đã có sự ủng hộ của Diệp Thạch Sinh, thì trong phương diện tuyên truyền cho dù chỉ là một thành tích nhỏ cũng có thể tạo thành một bài báo lớn, cũng là vì thể diện của tỉnh Yến được tốt hơn và cũng để báo cáo kết quả công tác với cấp trên.
Chỉ cần không phải là hoàn toàn không có thành tích gì, Tống Triều Độ sẽ có lý do để tin rằng dưới sự vận động của ông ấy và sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Phạm, Hạ Tưởng cũng có thể ung dung thoát thân khỏi tổ lãnh đạo, lấy một phần thành tích để rời khỏi, đến lúc đó tìm một cơ hội để đến bất kỳ một thành phố nào của tỉnh Yến làm Phó thị trưởng cũng không thành vấn đề. Không nghĩ rằng Hạ Tưởng trong đợt viếng thăm nước Mỹ lần này cùng đàm phán với Kodak đã nộp một bài thi xuất sắc.
Tống Triều Độ nghĩ là đạt yêu cầu thì tốt rồi, Hạ Tưởng lại đạt được một số điểm cao là 150 điểm. Cho dù ông ta tự nhận là người từng trải và gặp qua vô số những sóng to gió lớn, nhưng cũng là lần đầu tiên thấy những sự việc trái ngược kinh ngạc đến vậy. Từ lúc nghe được tin, ông ta lập tức đập bàn đứng dậy.
Tống Triều Độ lúc ấy vui mừng quá đỗi, trước tiên là khen ngợi năng lực của Hạ Tưởng, sau lại nghĩ tới cơ hội đã đến, hơn nữa lại là một cơ hội tốt.
Tống Triều Độ liền lập tức bắt tay sắp đặt tất cả, sau đó xác định cụ thể ngày nhóm người Hạ Tưởng trở về rồi đích thân đến tận Bắc Kinh nghênh đón Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng đối với việc Tống Triều Độ ra sức khen ngợi thì vẫn là giữ thái độ khiêm tốn. Bất kể Tống Triều Độ cùng hắn có quan hệ cá nhân như thế nào, với thành tích trước mắt, cũng nhất thiết phải giữ tỉnh táo và nhận thức. Lãnh đạo tán thưởng và coi trọng là chuyện tốt nhưng phải giữ tác phong thận trọng, chỉ cần hơi kiêu ngạo thì sẽ làm cho người khác cảm thấy bất mãn. Càng làm ra thành tích lớn thì càng khiến người khác chú ý và càng làm có nhiều người soi mói. Tống Triều Độ là do quý trọng nên sẽ bảo vệ mình, người khác thì không hẳn vậy, những người ghen tỵ hoặc tức giận chắc chắn là cũng không ít.
Xe chạy được hơn một giờ đồng hồ thì đến nơi.
Hạ Tưởng xuống xe, vừa nhìn thấy thì bật cười, thì ra là đến chỗ Trung ương Đoàn.
Khâu Tự Phong xuống xe, đi đến bên Hạ Tưởng nói nhỏ:
- Biết tại sao Phó Chủ tịch tỉnh Tống lại sắp đặt cho chúng ta đến nơi này không?
Hạ Tưởng lắc đầu, hắn thật ra cũng không đoán được mục đích thật sự của Tống Triều Độ.
Khâu Tự Phong lắc đầu cười:
- Cứ mặc kệ, dù sao cũng không phải chuyện xấu, đã tới Trung ương Đoàn rồi thì tôi sẽ đi tìm Phó bí thư nói về chuyện của Mai Hiểu Lâm. Chuyện cậu nhờ vả tôi nhất định dốc hết sức để làm.
Trong thời gian đến thăm nước Mỹ, Hạ Tưởng gần như ngày nào cũng ở cùng với Khâu Tự Phong, nên đã nhân cơ hội nói chuyện Mai Hiểu Lâm muốn được điều về Bắc Kinh và cũng nói cô ấy muốn vào Trung ương Đoàn. Khâu Tự Phong liền hỏi có phải do hắn đề xuất ý tưởng giúp cô ấy hay không, bởi vì với tính cách của Mai Hiểu Lâm thì sẽ không nghĩ đến việc sẽ vào làm việc ở Trung ương Đoàn. Hạ Tưởng cũng không giấu diếm liền thừa nhận, Khâu Tự Phong cũng không suy nghĩ nhiều, liền lập tức nhận lời.
Tuy rằng Khâu Tự Phong hơi có chút khó hiểu khi thấy Mai Hiểu Lâm từ bỏ tiền đồ tốt để đến Bắc Kinh, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều về việc của Mai Hiểu Lâm. Đương nhiên vẫn trêu đùa Hạ Tưởng vài câu để thăm dò rốt cuộc giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm có chút tiến triển nào không, Hạ Tưởng đương nhiên là phủ nhận. Khâu Tự Phong lại hỏi Hạ Tưởng rốt cuộc đã biết chuyện gì trước đây của y, Hạ Tưởng đã cố ý không nói, mặc cho Khâu Tự Phong nói hắn không phải là bạn chí cốt.
Trước cổng có mấy người đang đứng chờ, người đứng ở phía trước thì Hạ Tưởng vừa nhìn là nhận ra ngay, là Lý Đinh Sơn. Bên cạnh Lý Đinh Sơn còn có một người, dáng người không thấp, mũi thẳng miệng vuông, là khuôn mặt chữ điền điển hình.
Ngoài ra còn có hai người là Cố Tăng và Đỗ Đồng Quốc, họ đứng phía sau Lý Đinh Sơn với vẻ mặt tươi cười.
Thấy mấy người Tống Triều Độ xuống xe, mấy người Lý Đinh Sơn cũng tiến đến đón tiếp, trước là hàn huyên vài câu, sau đó Lý Đinh Sơn giới thiệu mọi người với nhau.
Người mặt chữ điền tên là Lý Triều Kiệt, là chủ nhiệm văn phòng Trung ương Đoàn, là bạn thân của Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ. Trong mấy người họ chỉ mình Hạ Tưởng là không biết Lý Triều Kiệt, trò chuyện vài câu, Lý Triều Kiệt cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản là bắt tay với Hạ Tưởng.
Lý Triều Kiệt và Khâu Tự Phong quen biết nhau, hai người nói đùa vài câu rồi sau đó dẫn mọi người tới văn phòng. Sau khi lần lượt ngồi vào chỗ, Lý Đinh Sơn ngồi bên cạnh Hạ Tưởng xúc động nói:
- Tiểu Hạ, không ngờ là cậu có thể lôi kéo về một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư nước ngoài, cũng khiến tôi kinh ngạc đến chẳng biết nói gì cho phải.
Hạ Tưởng lại đành phải nói vài câu khiêm nhường.
Lý Triều Kiệt nhìn Hạ Tưởng với vẻ hứng thú và hỏi:
- Nghe Đinh Sơn nói Tiểu Hạ rất giỏi giang, lại có tầm nhìn xa về thương mại, lúc đầu tôi cũng chưa tin lắm! Nói xem, cậu làm thế nào mà thuyết phục được Kodak đầu tư vào Đạt Phú một số tiền lớn như vậy?
Tống Triều Độ khoát tay:
- Bây giờ không nói nữa, chờ cho đến lúc phỏng vấn rồi mới nói, đỡ phải mất công kể nhiều lần, có phải không?
Sau khi Hạ Tưởng xuống xe nhìn thấy Lý Đinh Sơn và Cố Tăng, Đỗ Đồng Quốc cùng xuất hiện thì trong lòng cũng đoán ra được vài phần. Bây giờ lại nghe Tống Triều Độ nói đến chuyện phỏng vấn thì càng thêm chắc chắn phán đoán của mình và mở miệng hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Tống là muốn đánh một cuộc chiến phản kích tuyên truyền đẹp mắt?
Tống Triều Độ cười nói:
- Đúng vậy, là ý nghĩ của tôi, Đinh Sơn cũng giúp tôi đưa ra ý kiến này.
Lý Đinh Sơn đưa tay lên nhìn đồng hồ và hỏi Lý Triều Kiệt:
- Triều Kiệt, phóng viên báo Thanh Niên và báo Kinh Tế lúc nào sẽ đến?
Lý Triều Kiệt đáp:
- Có lẽ là nửa giờ nữa.
- Sẵn dịp bây giờ còn chút thời gian, tôi muốn nói với Tiểu Hạ về những việc cần lưu ý.
Lý Đinh Sơn lấy ra hai tập tài liệu đưa cho Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong.
- Lát nữa sẽ có hai phóng viên của hai toà soạn quốc gia cùng phòng vấn các cậu. Họ sẽ phỏng vấn đưa tin về quá trình đàm phán giữa các cậu và Kodak có những khó khăn gì, chú trọng là ở quá trình không chú trọng kết quả. Nói đúng ra là, trọng điểm nói về việc đã cùng đấu trí, so dũng khí với Kodak như thế nào để bảo vệ lợi ích quốc gia? Cũng như kể một câu truyện chứ không phải là báo cáo những tin tức nhạt nhẽo. Đương nhiên, những bí mật thương mại thì không cần phải nói, chỉ yêu cầu là kể một câu chuyện đặc sắc, sống động và cảm động lòng người. Phần tài liệu này có một số mục cần chú ý, trước tiên các cậu hãy xem qua một chút, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, nhất định phải chú ý.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận, sự kiện trọng đại như vậy sẽ trực tiếp được tờ báo cấp quốc gia đưa tin sớm nhất mà lại bỏ qua giới truyền thông của tỉnh Yến, sẽ tương đương với việc ban Tuyên giáo tỉnh ủy tỉnh Yến không làm tròn bổn phận. Nói một cách không khách sáo thì chẳng khác nào trực tiếp đánh vào ban Tuyên giáo tỉnh uỷ một bạt tai. Trọng điểm của việc đưa tin không phải thu hút được bao nhiêu vốn đầu tư nước ngoài, cũng không phải tổ lãnh đạo làm ra thành tích lớn lao ra sao, cũng không phải đưa tin theo góc độ chính trị mà là đưa tin từ góc độ của một câu chuyện tin tức, cho dù ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ rất không vừa lòng nhưng cũng không bới móc ra được sai lầm lớn.
Hạ Tưởng liền cười với Khâu Tự Phong nói:
- Khi chúng ta từ Mỹ bay về, may mắn thế nào cùng ngồi với hai phóng viên tin tức, trong lúc nói chuyện phiếm thì bọn họ biết được chúng ta đi đàm phán cùng Kodak nên tỏ ra rất hứng thú và bắt đầu tán ngẫu.
Chúng ta cũng không có việc gì phải làm nên đã kể một câu chuyện thật thật giả giả. Không ngờ họ lại tin là thật, sau khi về họ sửa sang lại một chút thành một đề tài tin tức. Bọn họ cũng không trưng cầu sự đồng ý của chúng ta, đối với việc đưa tin, chúng ta cũng là người bị hại.
Khâu Tự Phong nghe xong liền gật đầu như đã nhớ ra:
- Cậu không nói tôi cũng quên mất hai người kia rồi, tôi nhớ lúc ấy bọn họ cũng không tiết lộ thân phận là nhà báo.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Đúng đúng, chúng ta cũng là sau khi sự việc xảy ra mới biết thân phận của bọn họ.
Lý Đinh Sơn và Lý Triều Kiệt nhìn nhau rồi cười ha ha. Lý Triều Kiệt nhìn Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong với ánh mắt tán thưởng và nói:
- Hậu sinh khả uý. Nhớ năm xưa khi chúng ta còn trẻ thì làm gi có phản ứng nhanh như họ chứ? Đúng là thế hệ mới thay cho thế hệ cũ, suy nghĩ chu đáo hơn cả chúng ta.
Hạ Tưởng rất không tin Lý Triều Kiệt không nghĩ đến mặt này, sở dĩ nói như vậy cũng là nể mặt mình và Khâu Tự Phong.
Cố Tăng cũng chen vào nói:
- Nếu trưởng phòng Hạ làm công tác đưa tin thì cũng sẽ là một nhân tài rất giỏi.
Hạ Tưởng vội vàng nói vài câu khiêm tốn rồi liếc mắt nhìn Đỗ Đồng Quốc một cái, cười hỏi:
- Đồng Quốc và Cố tổng biên tập cùng đến Bắc Kinh chắc chắn là có chuyện tốt lành rồi?
Đỗ Đồng Quốc gật gật đầu:
- Nhờ có Trưởng ban thư ký Lý hết lòng hỗ trợ giới thiệu và vừa đúng lúc tờ báo Thanh Niên của tỉnh Yến lại thiếu một chân phóng viên, tôi đã đến trụ sở chính của tòa soạn để tiếp nhận sự kiểm tra đánh giá, nếu cuộc sát hạch được thông qua thì tôi sẽ có thể làm phóng viên của tòa soạn báo Thanh Niên. Tổng biên tập Cố muốn hoạt động thì xem có thể điều đến chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân tại tỉnh Yến đảm nhiệm chức Phó ban tòa soạn hay không?
Phóng viên tòa soạn tuy rằng cũng thuộc về ban Tuyên giáo tỉnh uỷ quản lý nhưng về nhân sự lại thuộc về tổng bộ, đã thoát ly khỏi phạm vi quản lý của tỉnh Yến. Trước khi có sự cải cách quy định về thẻ phóng viên, thậm chí không cần đến cục xuất bản tin tức địa phương thẩm định hàng năm, chỉ cần lập hồ sơ là được, có thể nói mức độ tự do là tương đối lớn. Cho dù sau này sau khi thẻ phóng viên tiến hành sát hạch và thống nhất phải qua thẩm định phê duyệt của cục xuất bản thì phóng viên truyền thông quốc gia cũng chỉ cần đến cục xuất bản để thẩm định hàng năm là được. So với phóng viên truyền thông địa phương thì ít bị giám sát hơn.
Hành động này của Cố Tăng và Đỗ Đồng Quốc cũng như gián tiếp tỏ vẻ bất mãn trước ban Tuyên giáo tỉnh uỷ tỉnh Yến. Nếu như hai người thật sự được toại nguyện thì đó là đòn phản kích mạnh mẽ đối với sự kiện "528" lần trước.
Vẻ mặt của Mã Tiêu chắc chắn sẽ u ám.
Tống Triều Độ và Lý Đinh Sơn kết hợp ra tay phản kích quả nhiên thật là lợi hại, tả hữu giáp công, khiến Mã Tiêu có khổ cũng không nói nên lời.
- Phó ban chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân là một chức cũng khá khó khăn.
Lý Đinh Sơn nói.
- Về cấp bậc Cố Tăng có đủ, kinh nghiệm lý lịch tốt, lúc này cũng đang là cơ hội tốt nhưng còn thiếu nhân vật chủ chốt ủng hộ. Tôi cũng không quen thân với tòa soạn báo Hoa Tân, lời nói của những người tôi quen biết lại không có đủ sức mạnh, e rằng không mấy lạc quan.
Cố Tăng tự chế giễu cười:
- Cũng là tại tôi tức giận nhất thời muốn giành lại sự công bằng. Kỳ thực làm một Tổng biên tập nhàn rỗi của báo chính trị đương thời cũng rất tốt, tới chi nhánh tòa soạn báo Hoa Tân chắc chắn công việc sẽ bộn bề. Thành hay không cũng không sao, dù sao tôi cũng đã cố hết sức rồi.
Khâu Tự Phong nháy mắt ra dấu nhìn Hạ Tưởng một cái, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hạ Tưởng lập tức hiểu được ý tứ của y, nhà họ Khâu có người ở trong tòa soạn báo Hoa Tân, y có thể giúp đỡ!
Hạ Tưởng khẽ gật đầu với Khâu Tự Phong ý là muốn y chờ một chút, hắn lại hỏi Lý Đinh Sơn:
- Ngài có nhận định thế nào?
Lý Đinh Sơn biết ý của Hạ Tưởng nên trầm ngâm nói:
- Đến tòa soạn báo Hoa Tân là việc tốt, dù sao cũng tốt hơn là không có việc gì làm ở báo chính trị đương thời. Cố Tăng còn trẻ, bây giờ mà bảo là dưỡng già thì hơi sớm quá. Hơn nữa hành động này có ý nghĩa chính trị rất lớn, nếu thành công xem như đã thắng một trận vừa phải.
So với Đỗ Đồng Quốc là phóng viên của trạm phóng viên, Cố Tăng có thể đảm nhiệm chức Phó ban chi nhánh tòa soạn Hoa Tân thì quả thật có ý nghĩa rất lớn. Tòa soạn báo Hoa Tân không chỉ là thông tấn xã tin tức thời sự, còn có chút quyền hạn trong việc lên báo tham gia báo cáo bên trong, là một bộ máy tin tức và quyền lực đặc thù.
Hạ Tưởng lại đưa mắt nhìn Tống Triều Độ một cái, Tống Triều Độ nhìn thấy trong ánh mắt của Hạ Tưởng như muốn xin ý kiến và cũng như hiểu ý nên đã khẽ gật gật đầu.
Được sự đồng ý của Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ, Hạ Tưởng quay sang nói với Khâu Tự Phong:
- Tự Phong, anh có quen với các nhân vật quan trọng trong toàn soạn báo Hoa Tân không?
Lúc đầu khi Khâu Tự Phong ra hiệu với Hạ Tưởng thì cũng không rõ Hạ Tưởng và Cố Tăng có quan hệ sâu đậm thế nào. Đúng là nhà họ Khâu có quen người trong tòa soạn báo Hoa Tân, hơn nữa y thấy sự việc không quá lớn chỉ cần nhà họ Khâu ra mặt thì việc sẽ thành, nhưng có phải là làm ơn mà không tốn công sức hay không thì còn phải xem ý tứ của Hạ Tưởng. Giữa những người đang ngồi đây, y và Hạ Tưởng là có quan hệ gần gũi nhất, thể diện của những người khác hắn không cần phải bận tâm.
Thấy Hạ Tưởng cũng đồng ý giúp Cố Tăng, Khâu Tự Phong cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu một cái rồi nói:
- Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi thử.
Khâu Tự Phong xoay người đi ra ngoài gọi điện thoại, Cố Tăng đan hai tay vào nhau, vẻ mặt hơi bất an. Sự việc liên quan đến tiền đồ của bản thân mình thì dù có bình tĩnh đến đâu cũng không thể không căng thẳng được. Lý Đinh Sơn và Tống Triều Độ nhìn nhau cười, hai người cũng đều nghĩ rằng Hạ Tưởng vẫn luôn đem đến niềm vui bất ngờ cho người khác. Vốn nghĩ rằng việc của Cố Tăng chắc khó đạt được nguyện vọng, đột nhiên lại có sự giúp đỡ của Khâu Tự Phong, hai người họ cũng hiểu rõ Khâu Tự Phong đồng ý ra mặt hoàn toàn do nể mặt Hạ Tưởng.
Vài phút sau, Khâu Tự Phong trở vào phòng, chỉ nói một câu:
- Phó trưởng ban tòa soạn Trương nói vấn đề không lớn.
Trương Trường Giang là Phó trưởng ban tòa soạn báo Hoa Tân, là chủ quản nhân sự và kiểm tra đánh giá các tòa soạn chi nhánh. Nếu y đã nói là việc nhỏ thì dù không chắc chắn tuyệt đối thì cũng phải là chín mươi chín phần trăm.