Chương 563: Đuôi cáo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Người làm ăn nói chuyện làm ăn, Hạ Tưởng cũng không nghĩ là chỉ dựa trên mối quen mà vô tư dùng số tiền năm tỷ của Thành Đạt Tài. Hắn cũng tin thể diện hắn không lớn như vậy, cho dù người đó là Trần Phong cũng không được. Thậm chí có thể không chút khoa trương nào khi nói, chính là Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh cũng sẽ không mở miệng mượn năm tỷ của Thành Đạt Tài mà không có cái gì cám ơn lại.

Hạ Tưởng liền cười:

- Xem, tôi cũng đang định nói đây. Chủ tịch Thành nói ra trước chẳng khác nào nói là tôi không biết điều.

Thành Đạt Tài cười ha hả:

- Tôi không phải là lợi dụng cậu, mà là tôi biết cậu là người thế nào mới không hỏi báo đáp gì trước mà đã đồng ý luôn rồi. Nếu là người khác tôi còn đắn đo suy nghĩ cũng chưa chắc đồng ý. Đòi cậu báo đáp lại chính là muốn cậu có câu trả lời, rốt cuộc là muốn hành động thế nào? Tôi không muốn bị cậu che mắt, nếu không dù cậu mượn năm tỷ rồi trả lại sáu tỷ thì tôi cũng không đồng ý.

Cái mà Thành Đạt Tài muốn là một quá trình được thực thi như thế nào, y đương nhiên nhìn xa hơn người khác rồi, và không phải chỉ tham lợi ích trước mắt, y còn muốn được lợi từ trong, chính là muốn biết kế hoạch tỉ mỉ của Hạ Tưởng. Thành Đạt Tài biết rõ, đầu óc kinh doanh và mưu mô của Hạ Tưởng xa hơn cả mấy trăm triệu báo đáp kia.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Đúng là thật xin lỗi Chủ tịch Thành, tạm thời bây giờ cần giữ bí mật đã…nói trắng ra cũng không phải giấu ngài và Bí thư Trần bằng được. Chủ yếu là bây giờ tôi chỉ đoán mò hướng đi của 20 tỷ đó, không muốn kể ra kết luận của việc suy đoán. Chỉ có đợi bọn họ hành động thật sự rồi, lúc đó khi tôi chìa tay mượn tiền ngài, nhất định sẽ khai hết ra, được không ạ?

Vẻ mặt Thành Đạt Tài trầm lặng nhìn Hạ Tưởng một chốc, nhấc chén trà lên:

- Nào, lấy trà thay rượu, cạn nào.

Hạ Tưởng biết là Thành Đạt Tài đã đồng ý rồi.

Mấy người ngồi uống trà cả một buổi chiều, nói không ít chuyện, trời nam đất bắc không thiếu cái gì. Hôm nay Thành Đạt Tài rất có nhã hứng, còn tiết lộ vài chuyện năm xưa khiến Hạ Tưởng cuối cùng cũng phải tin một câu, bất kể là quan to hay thương nhân lớn, chỉ cần là đàn ông thì đều không qua được cửa ải đàn bà, anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, thiên cổ lưu truyền đến tận bây giờ lần nào cũng đúng.

Cuối cùng khi đến lúc tàn cuộc, Hạ Tưởng lại nhớ ra tỉnh Yến sắp có biến động, nghĩ ngợi thấy là nên nhắc qua Trần Phong, dù nếu nói là nhà họ Ngô muốn nhúng tay vào sự vụ của thành phố Yến, chắc chắn là phân quyền trong tay Trần Phong, cho dù nói ra Ngô gia muốn nhúng tay vào sự vụ thành phố Yến, chắc chắn phải từ phân quyền trong tay Trần Phong. Dựa vào tình hình trước mắt mà nói, từ phương diện tình cảm Hạ Tưởng vẫn cảm thấy mình gần với Trần Phong hơn, càng mong muốn là Trần Phong nắm được toàn thế cục của thành phố Yến hơn.

- Bí thư Trần, có nghe phong thanh có người muốn động vào thành phố Yến gì không?

Hạ Tưởng thử thăm dò hỏi một câu.

Trần Phong sửng sốt, y luôn biết con người Hạ Tưởng rất cẩn trọng, không dễ dàng ăn nói linh tinh, lắc đầu nói:

- Thế cục vẫn ổn định, hơn nữa thành phố Yến vừa mới xử lí một Phó thị trưởng thôi, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có biến động nữa, với lại tôi cũng không phát giác có động tĩnh gì cả? Cậu nghe thấy tin đồn gì à?

Hạ Tưởng suy nghĩ, vẫn là nói mơ hồ một câu:

- Cũng không có, chỉ là cảm thấy lý lịch kinh nghiệm Bộ trưởng Phương cũng đến độ rồi, gần như đến lúc đáng được lên một bước rồi.

Sở Đồng tiễn mọi người đến đầu ngõ, lấy ra một tấm card bạch kim đưa cho Hạ Tưởng, nói:

- Thấy được Chủ tịch quận Hạ là người tao nhã, nên sẽ thích những nơi yên tĩnh, tặng ngài một tấm thẻ giảm giá, khi có thời gian mời bạn bè đến đây.

Hạ Tưởng nhận tấm thẻ, cất cẩn thận rồi cười:

- Có cơ hội tôi nhất định đến ủng hộ.

Thành Đạt Tài vỗ vỗ vai Hạ Tưởng:

- Chớ có thuận miệng nói chơi nhé, sau này có tổ chức hay tụ họp gì thì đến Hồng Tụ Thiêm Hương.

- Hồng Tụ Thiêm Hương là nơi tao nhã, lại có thêm Chủ tịch Thành đã mở lời sau này tôi chắc chắn sẽ đến thường xuyên.

Ánh mắt Hạ Tưởng nhấp nháy, nhìn Sở Đồng nở nụ cười chân thành và thân thiết.

Sở Đồng bị ánh mắt Hạ Tưởng lướt qua, trống ngực đập mạnh một cái kỳ lạ, trong lòng nghĩ Hạ Tưởng tuy tuổi tác chưa lớn nhưng cũng đường đường là Chủ tịch quận, cũng là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, sao ánh mắt hắn vẫn còn trong suốt như vậy? Khi ánh mắt ấy nhìn vào người khác gần như không mang chút tạp niệm nào, hoàn toàn không giống bất kỳ người đàn ông có ánh mắt háo sắc.

Đến khi Hạ Tưởng và mấy người kia đi xa rồi, Sở Đồng vẫn đứng ngây ở đầu ngõ, trong ánh mắt lộ ra tia nghi hoặc và bất lực, càng cô đơn và thương cảm, cũng không biết là cô đang nghĩ cái gì.

Thứ hai, cả một buổi sáng xử lý mấy chuyện đột ngột phát sinh. Vì có mấy hộ di dời bất mãn với loại hình căn hộ mà Bất động sản Giang Sơn bù cho họ, đòi đổi bằng được, Hạ Tưởng liền để Ngô Cảng Đắc ra mặt xử lý.

Giữa trưa khi gần đến lúc tan tầm, Hoàng Vĩ Cương xin chỉ thị của Hạ Tưởng, nói là Chủ tịch hội đồng Nguyên Minh Lượng của Thương mại Trường Cơ mở tiệc ở khách sạn Hào Môn, mời Chủ tịch quận Hạ đến dự.

Cuối cùng Nguyên Minh Lượng đã chịu xuất hiện, Hạ Tưởng cũng đang muốn gặp ông ta liền gật đầu đồng ý, đồng thời dặn dò:

- Mời đồng chí Thiên Vũ, Nguyên Thanh và Hồng Tâm cùng đi dự tiệc.

Hoàng Vĩ Cương có chút buồn rầu mà trả lời lại một câu, trong lòng thấp thỏm, cảm thấy Chủ tịch quận Hạ không cho y theo cùng là không tin tưởng y.

Chỉ lát sau, Kim Hồng Tâm đến đầu tiên báo cáo xe đã được chuẩn bị xong, có thể xuất phát rồi. Lúc Hạ Tưởng chuẩn bị đi, đi ngang qua Hoàng Vĩ Cương thuận tay vỗ vai y, nói:

- Công việc ở văn phòng quan trọng hơn việc ăn uống, cố gắng quen với công việc rồi tranh thủ sớm ngày tiến bộ.

Một câu nói thôi mà khiến cho tâm trạng của Hoàng Vĩ Cương nóng bừng lên, xuýt nữa cảm động đến ướt hết mắt. Chủ tịch quận Hạ là thật lòng quan tâm đến sự trưởng thành của y, không cho y nhập vào nghiệp vui chơi quá sớm, với người chân ướt chân ráo như y thì làm quen công việc quan trọng hơn bất kỳ bữa tiệc nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hắn gật đầu mạnh:

- Vâng thưa Chủ tịch quận Hạ, tôi nhớ kỹ rồi.

Khi Hạ Tưởng đến khách sạn Hào Môn, Nguyên Minh Lượng đã đợi được năm phút rồi. Y thấy Hạ Tưởng sắp xếp thời gian cực kỳ thỏa đáng, không sớm quá, không muộn quá, vừa không mất đi thân phận lại là giữ thể diện cho y, trong lòng đánh giá Hạ Tưởng cao hơn một chút.

Nguyên Minh Lượng năm mươi tuổi, không cao, gầy nhưng nhìn rất có tinh thần, nói chính xác là toàn thân đều toát ra khí chất anh minh, tháo vát, nhưng lại không phải kiểu thông minh khiến cho người khác vừa thấy đã phải đề phòng, là một kiểu thông minh khiến người gặp là cảm thấy giao lưu với y là sẽ có lợi, và cảm thấy mắt nhìn của y vượt mức, nhất định có thể giúp cho việc đầu tư của bạn sẽ được báo đáp lại.

Người như vậy, toàn thân toát ra sự thu hút, một kiểu khiến người ta tín nhiệm và tình nguyện đem tiền đầu tư giao cho y để y vận hành.

Vừa nhìn thấy Nguyên Minh Lượng, Hạ Tưởng đã hiểu ngay ưu thế của y ở đâu. Nụ cười của ông ta rất chân thành, ánh mắt thông minh, cách ăn mặc toát lên vẻ phú quý, nhưng lại không mang vẻ thô tục của những kẻ địa chủ giàu có. Là một người thông minh và rất biết xem xét thời thế, Hạ Tưởng ra kết luận ấn tượng đầu tiên về Nguyên Minh Lượng.

Hôm nay Nguyên Minh Lượng vốn có ý là chỉ mời mình Hạ Tưởng, không ngờ từ trên xe bước xuống là mấy người liền, y không quen biết mấy người Trần Thiên Vũ nhưng liền nghĩ ra ngay mấy người đó chắc chắn là thân tín của Hạ Tưởng. Nói cụ thể, chính là bộ máy Chính phủ, y liền nghĩ thầm, Hạ Tưởng quả nhiên lợi hại, đem theo người ngoài đến cùng rõ ràng là thể hiện bộ dạng việc công theo việc công, không cho ông ta bất kỳ cơ hội tiếp xúc riêng nào.

Hoặc nói là không cho y cơ hội thề thốt và biếu quà.

Trong ánh mắt Nguyên Minh Lượng thoáng qua một tia thất vọng.

Hôm nay mục đích Nguyên Minh Lượng mời Hạ Tưởng đến là muốn cho Hạ Tưởng ít lợi ích, để sau này Hạ Tưởng dễ cho ông ta một chút. Y cũng biết chỉ cần Bạch Chiến Mặc giơ cao đánh khẽ thì muốn làm gì đó ở quận Hạ Mã cũng khó, chỉ cần Hạ Tưởng thật sự soi bới Thương mại Trường Cơ thì đầy cách, dù sao quyền phía Chính phủ lớn hơn. Từ phương diện hành chính, Chủ tịch của một quận mới là người đại diện pháp luật chính của quận Hạ Mã, hoàn toàn có quyền tự quyết công việc hành chính.

Gặp phải Chủ tịch quận có thể nhường nhịn Bí thư thì dễ nói chuyện, gặp phải Chủ tịch quận nào mà không chịu ủy quyền, Bạch Chiến Mặc có lấy quyền uy của nhân vật số một ra cũng chưa chắc có tác dụng. Nguyên Minh Lượng là người thông minh, biết trong phạm vi thể chế chính trị đang có, Chủ tịch quận dễ nói chuyện còn đỡ, còn nếu là kiểu không dễ nói chuyện, cho dù có Bạch Chiến Mặc ra mặt thay Thương mại Trường Cơ, phía Chính phủ vẫn đầy cách gây khó dễ được.

Hơn nữa Nguyên Minh Lượng không cho rằng Hạ Tưởng là Chủ tịch quận dễ nói chuyện, tính khí dễ chịu. Tuy là y cũng biết trong vấn đề 20 tỷ, Hạ Tưởng cũng đã thỏa hiệp mọi mặt với Bạch Chiến Mặc, nhưng Chủ tịch quận cũng luôn không thể không phát biểu, y mà không chủ động biểu thị thân thiện, cứ đợi đến lúc có việc cần cầu cứu mới giao lưu với Chủ tịch quận Hạ thì thể hiện y không biết đối nhân xử thế quá rồi.

Vì thế, mới có tiệc Nguyên Minh Lượng xuất hiện mời Hạ Tưởng đến dự.

Sau khi Kim Hồng Tâm xuống xe, vội vàng giúp Hạ Tưởng mở cửa xe, Hoàng Vĩ Cương không đi theo nên y phải biết để ý một chút.

Sau khi Hạ Tưởng xuống xe, nhiệt tình bắt tay Nguyên Minh Lượng, cười:

- Ông Nguyên khách sáo quá, đáng lẽ phải do tôi mời ông ăn cơm mới đúng, sao lại dày mặt để ông tiêu tiền thế này?

Nguyên Minh Lượng âm thầm quan sát Hạ Tưởng vài lượt, đẹp trai, khí khái, nho nhã lễ độ, thẳng thắn lại không ra vẻ, và một điểm nữa là trẻ, rất trẻ. Vừa thấy là ai cũng không thể tin hắn lại là Chủ tịch của một quận, Phó giám đốc Sở, nhất là cử động giơ tay giơ chân của hắn không có chút gì là cố ra vẻ nên càng khiến ông ta kinh ngạc.

Theo lẽ có thể lăn lộn trong quan trường và lên tới cấp Phó giám đốc Sở có ông nào không phải tên xảo quyệt? Thường thì khi làm đến cấp bậc của Hạ Tưởng, cho dù là không có quan uy, cũng đều có chút kiểu cách nhà quan, thích nói chuyện có giọng điệu nhưng Hạ Tưởng lại không vậy, đứng thản nhiên, như kiểu người vừa gặp là trong lòng mình liền sản sinh ra cảm giác bạn bè thân thiết, khiến người ta vừa kính trọng, vừa yêu mến.

Mà không phải dạng kính sợ đơn thuần.

Nguyên Minh Lượng hơi mơ hồ, Hạ Tưởng làm thế nào có thể leo lên chức vị Chủ tịch quận được? Hắn không giống kiểu người khéo léo, lẽ nào trong quan trường, sự thẳng thắn và thân gần còn có thể khiến cấp trên tán thưởng?

Tuy khó hiểu nhưng Nguyên Minh Lượng vẫn nhiệt tình đáp lại Hạ Tưởng:

- Chủ tịch quận Hạ quá khách khí rồi, thực ra là tôi thất lễ, đến quận Hạ Mã mấy ngày rồi đáng lẽ phải đến thăm hỏi ngài sớm. Chỉ vì cứ bận công chuyện suốt không rời ra được, ngài đừng có thành kiến với tôi là tốt rồi.

Vừa gặp mặt đã nhún nhường vô cùng, trong ngoài lịch sự. Ván đầu tiên, hòa.

Tới phòng bao của khách sạn Hào Môn, Nguyên Minh Lượng đã bố trí xong tất cả, mọi người phân nhau ngồi vào chỗ xong, Hạ Tưởng giới thiệu với ông ta Trần Thiên Vũ, Tạ Nguyên Thanh và Kim Hồng Tâm. Nguyên Minh Lượng nhiệt tình bắt tay từng người một và đưa tặng danh thiếp.

Nguyên Minh Lượng chỉ có một mình, y tuyệt không luống cuống. Đầu tiên là lần lượt mời rượu từng người nhóm Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng giữ thể diện cho y một hơi uống cạn. Trần Thiên Vũ mấy ngày nay đều hành sự theo sắc mặt của Hạ Tưởng nên cũng uống cạn.

Rượu mời qua ba lần rồi bắt tay vào vấn đề chính, Nguyên Minh Lượng giới thiệu đơn giản về tình hình của Thương mại Trường Cơ.

- Thương mại Trường Cơ được thành lập năm 1998, vốn đăng ký là một tỷ, là Tập đoàn thương mại lớn gồm tập trung nghiên cứu khoa học, khai thác kỹ thuật và thương mại đối ngoại, hiện có hơn năm trăm công nhân. Thương mại Trường Cơ đánh giá cao tương lai phồn thịnh của quận Hạ Mã, tình nguyện trong quá trình xây dựng kinh tế quận đóng góp một phần sức lực. Sau này Thương mại Trường Cơ tham gia hoạt động kinh tế và các dự án đầu tư khác xin Chủ tịch quận Hạ chiếu cố nhiều hơn, xin giúp đỡ bằng những chính sách ưu đãi.

Nguyên Minh Lượng uống vài ly rượu vào, không nên cho rằng tuổi tác đã lớn, nhưng dường như có chút rượu vào cao hứng, mặt mày hồng hào, lúc nói chuyện hơi hơi hưng phấn.

Hạ Tưởng mới không bị vẻ ngoài của y lừa gạt, có những người uống rượu vào mặt mày đỏ ửng là do tác dụng của cồn, có người là hưng phấn quá độ, nhưng có người là tự đỏ, là kiểu ý trí chiến đấu đang thiêu đốt, hiển nhiên Nguyên Minh Lượng thuộc về kiểu người sau cùng.

Trong tự nhiên có một loài động vật gọi là tắc kè hoa có thể thay đổi màu sắc cơ thể theo môi trường xung quanh, diệu kỳ hòa mình lẫn vào khung cảnh xung quanh, không để kẻ địch phát hiện ra mình. Vẻ mặt đỏ của Nguyên Minh Lượng cũng là một kiểu ngụy trang, cho địch thấy mình yếu thế để đối phương mất đi sự đề phòng đối với y, cho rằng đó là do tửu lượng của y kém đã uống say nên thả lỏng sự cảnh giác.

Hạ Tưởng cũng không nói ra, chỉ cười:

- Quận Hạ Mã đang trong tình trạng là đồ tàn phế đợi chờ được phục hưng lại, đang lúc cần có những doanh nghiệp có tầm nhìn xa rộng như ông Nguyên đây đến đầu tư, đến khai phá, thay mặt Ủy ban nhân dân Quận ủy tôi xin biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh quyết định đầu tư 20 tỷ của ông Nguyên.

Nói xong, hắn lại thân thiết hỏi một câu:

- Tửu lượng của ông Nguyên có phải không tốt không, hay là chúng ta nên uống ít đi một chút?

Nguyên Minh Lượng cố ý nói đầu lưỡi:

- Không sao, không sao, tuy rằng tôi là người phương nam, tửu lượng không cao bằng các anh người phương bắc, nhưng tôi cũng rất thẳng thắn, gặp tri kỷ uống nghìn chén vẫn ít, tôi và Chủ tịch quận Hạ mới gặp đã thân, trong lòng cực vui nên uống say rồi cũng không sao.

Hạ Tưởng ha hả cười:

- Được, thẳng thắn, nào, tôi mời ông một ly.

Nguyên Minh Lượng cụng ly với Hạ Tưởng, một ngụm uống sạch, lại nói:

- Chủ tịch quận Hạ, tôi có nói lời nào không thỏa đáng xin ngài đừng trách tội...

Có người mượn rượu tiêu sầu, có người mượn rượu nổi điên, có người mượn rượu sinh sự, hiển nhiên Nguyên Minh Lượng là mượn rượu để nói lời rượu rồi, Hạ Tưởng liền nói:

- Ông Nguyên sao nói vậy, mọi người ngồi cùng nhau thì nên vui vẻ, kết bạn bè, lời nói trên bàn rượu cứ theo rượu mà bay đi thôi.

Tạ Nguyên Thanh ngồi một bên trầm lặng hồi lâu, đột nhiên "hứ" cười một tiếng:

- Khi tôi còn học đại học có biết một câu nói rất kinh điển chính là, lời nói bên bàn rượu của đàn ông, lời nói trên giường của phụ nữ đều không đáng tin.

Trần Thiên Vũ biết là Hạ Tưởng cố ý tạo không khí thoải mái, vừa nghe Tạ Nguyên Thanh nói vậy liền bật cười ra tiếng:

- Nguyên Thanh, nghe lời cảm thán của cậu chẳng lẽ là đã từng bị phụ nữ làm tổn thương rồi?

Tạ Nguyên Thanh nói lại giọng không thoải mái:

- Nói về kinh nghiệm chưa chắc là bị phụ nữ làm tổn thương mới cảm nhận được, mà là phụ nữ bị tôi làm tổn thương quá nhiều, tôi cũng có cảm tưởng mà phát biểu ra.

Nguyên Minh Lượng cũng cười:

- Ha ha, ngồi cùng mấy người trẻ như vậy thật tốt, khiến cho ông già như tôi cũng thấy trẻ lại mấy tuổi liền. Quận Hạ Mã là một quận trẻ, có một Chủ tịch quận trẻ cho người khác cảm giác tinh thần phấn chấn, cảm giác sung mãn. Giống như thị trường bất động sản của quận Hạ Mã vậy, sức sống bừng bừng, chắc chắn là có tương lai, tôi cũng muốn mua một căn nhà gần sông Hạ Mã để dưỡng lão.

Cuối cùng đã đi vào vấn đề chính rồi, Hạ Tưởng liền tiếp lời:

- Ông Nguyên cũng có hứng với thị trường bất động sản quận Hạ Mã? Vốn đầu tư 20 tỷ của Thương mại Trường Cơ là lấy khoa học kỹ thuật đổi mới làm chủ, hay là lấy bất động sản làm chính? Hoặc là có dự định khác?

Nguyên Minh Lượng bật cười ha hả, có chút ngà say nói:

- Đợt tiền đầu tiên năm tỷ của Thương mại Trường Cơ đã vào chỗ, bước đầu là định đầu tư một sân golf cao cấp, xa hoa nhất ở khu Hoa Bắc, báo cáo và tài liệu liên quan lập dự án đã được Bí thư Bạch phê duyệt và chuyển cho Phó chủ tịch quận Tạ rồi…

Ông ta không quên nâng ly hướng về Tạ Nguyên Thanh ra hiệu, Tạ Nguyên Thanh chỉ gật đầu mà không nâng ly đáp lại. Nguyên Minh Lượng cũng không để bụng, lại nói:

- Đợt vốn sau này, tôi định đầu tư khoa học kỹ thuật cao cấp hiện đại là chính, bước đầu là xây dựng xưởng sản xuất chất bán dẫn, ở đoạn giữa thời gian quy hoạch sẽ đầu tư một nhà máy tấm tinh thể lỏng, quận Hạ Mã có chính sách ưu thế, nguồn tài nguyên nhân lực có thể mượn điều kiện thuận lợi của Bắc Kinh, đồng thời lương công nhân không cao, có được điều kiện may mắn. Với lại, sau này sẽ xây đường sắt đi lại giữa Bắc Kinh và thành phố Yến, vừa đúng đi xuyên qua quận Hạ Mã, thời gian đến Bắc Kinh tiết kiệm được một tiếng đồng hồ, các điều kiện thuận lợi đều tập hợp lại với nhau, cộng thêm giáp mặt với thị trường tiêu thụ khổng lồ Bắc Kinh và ưu thế xuất khẩu, Thương mại Trường Cơ hi vọng có thể đâm rễ ở quận Hạ Mã, cùng quận Hạ Mã bay lên…

Không thể không nói, một phen ăn nói của Nguyên Minh Lượng chẳng khác gì diễn thuyết khiến người nghe cảm thấy đúng là mênh mông cảm xúc, cho rằng lời vừa rồi của ông ta đúng là sách lược kinh doanh của Thương mại Trường Cơ, và tin rằng Thương mại Trường Cơ đúng là muốn cắm rễ xây dựng sự nghiệp ở quận Hạ Mã, tục ngữ nói khi say hay nói thật, lời nói ra trong trạng thái ngà ngà men say của Nguyên Minh Lượng nếu đổi là người khác ít ra có thể tin được tám phần.

Tuy nhiên trong mắt Hạ Tưởng đến một phần độ tin cậy cũng không có, vì sự chú ý của hắn sớm đã nhằm vào câu nói như vô tình thốt ra của Nguyên Minh Lượng, chính là muốn dưỡng lão ở quận Hạ Mã… Hạ Tưởng nghe liền hiểu, Nguyên Minh Lượng muốn mượn cớ chuyển hướng chú ý của hắn, cuối cùng sẽ đưa câu chuyện kéo dần về lĩnh vực bất động sản.

Đương nhiên, lấy cớ muốn mua nhà sống lâu dài ở quận Hạ Mã là vì vốn đầu tư của y là có kế hoạch trong thời gian dài, là kế vòng vèo cực kỳ thông minh.

Trần Thiên Vũ thấy Hạ Tưởng cười mà không nói, biết là đến lúc mình ra mặt rồi. Nói thật Trần Thiên Vũ cũng tin mấy phần lời của Nguyên Minh Lượng, quận Hạ Mã cũng tốt, ngay cả thành phố Yến cũng đích thực là thiếu hẳn những doanh nghiệp giỏi. Nghe lời vừa rồi của Nguyên Minh Lượng cũng biết ông ta thực sự là có thực tế qua, ăn nói đều có lý, rõ ràng đúng là có ý muốn đầu tư nhà máy sản xuất chất bán dẫn và tinh thể lỏng nên tán thưởng nói:

- Con mắt kinh doanh của ông Nguyên đúng là nhạy bén, vừa rồi phân tích lập luận sắc sảo, nếu Thương mại Trường Cơ đầu tư công nghiệp kỹ thuật cao thật, Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã sẽ tận hết sức đưa ra những chính sách ưu đãi cho các dự án, không chỉ là thu thuế lẫn đất đai.v.v.

Nguyên Minh Lượng liên tục gật đầu:

- Hay, hay quá. Tôi vừa đến thành phố Yến, vừa đến quận Hạ Mã liền cảm nhận được người thành phố Yến thâm tình hậu ý, tôi rất vui, cũng có cảm giác như được về nhà. Số vốn 20 tỷ nếu được che phủ toàn diện, ít thì cũng phải mất thời gian ba đến năm năm, cứ ở khách sạn cũng không tốt nên tôi nghĩ, nếu thật sự muốn cắm rễ ở quận Hạ Mã thì vẫn nên mua một căn nhà ở mới yên tâm. Chủ tịch quận Hạ có thể giới thiệu khu chung cư nào có tiếng tăm tốt được không?

Cái đuôi cáo có giấu sau lưng đi nữa cuối cùng cũng phải lộ ra, nếu không thì đâu phải là cáo…
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]