Thật ra những tiếng kích thích này không cần nghe rõ cũng hiểu, toàn tiếng hô xung phong ra trận lẫn tiếng thỏa mãn khi đạt đỉnh Vu Sơn, canh sói chuột đột nhiên phát tác, chiếc quần đùi thiếu chút nữa rách toang.
Diệp Phàm quét mắt nhìn Tề Thiên và Lô Vỹ đang nằm ngủ say sưa trên sàn nhà, không khỏi hận đến mức nghiến răng trèo trẹo mắng:
- Hai tên ranh con, làm hỏng chuyện của bố mày, đêm này sẽ khó ngủ đây! Tê liệt rồi! Ở sát vách, lão Thái đang chơi trò oral (^^) phì phò, ông mày chỉ có thể nghe thôi, mà giờ thậm chí nghe cũng không được, xem ra phải nhanh chóng tăng cường luyện công, sớm ngày đột phá được cảnh giới "Tiên Thiên tôn giả". Có lẽ đến lúc đó có thể nghe những gì sống động ở hiện trường rồi, thật đúng là con mẹ nó, chắc là cái "Tiên Thiên" gì đó rất khó.
- Chà! Thật là dễ chịu!
Lão Thái sảng khoái đến sắp phát khóc, một hồi lâu mới thở dài giọng nói:
- Ài! Thật không ngờ loại kỹ xảo mà bọn Nhật Bản sáng tạo ra thật sự là sáng khoái, làm cho máy móc sung hơn, sức bền cũng rất tốt. Không ngờ ở phương diện này cũng có sự nghiên cứu tìm tòi.
Không phải là người bên đó đều có miệng tốt chứ1 Nghe nói đồ quỷ Đông Điều Anh (tên một diễn viên JAV của Nhật Bản) thích chơi thổi tiêu, toàn thổi cho mấy con bò già.
Con mẹ nó! Nghe nói Trung Quốc chúng ta thời đại này có rất nhiều cô gái đoán chừng đều đi thổi tiêu cho lũ quỷ Nhật Bản rồi.
Bà nội nó, lúc nào cũng phải kiếm một cô gái Nhật Bản thổi cho bố mày mới được, bằng không khó lòng hóa giải mối hận trong lòng này, đồ con gái Nhật Bản thối tha!
- Đúng! Đồng chí Thái mặc dù nói có hơi háo sắc một chút nhưng đó cũng là bản chất của đàn ông, trên đời này làm gì có người đàn ông nào không háo sắc.
Cổ nhân thật sự không lừa ta, thường nói, "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. (Người quân tử thích tiền tài nhưng trước hết phải có đạo lý) ". Câu nói này rất có đạo lý, đàn ông háo sắc cũng được, nhưng phải làm được háo sắc có trình độ mới được, ài! Thật sự khi có trình độ thì đã là cấp bậc cao rồi, đổi thành "Phong lưu" rồi.
Người như lão Thái lại câu cả phụ nữ đã có chồng, điểm này có chút trái ngược với đạo lý. Diệp Phàm ta tuyệt đối không thể dặt dìu với những loại như vậy, nếu muốn thì chỉ qua lại với các cô gái thôi! Dĩ nhiên, muốn người ta tự nguyện, thì mình không được dùng sức mạnh.
Dùng sức mạnh thì mình rơi xuống tiểu thừa rồi. Dùng quyền thì quá công lợi. Dùng tiền, thì càng thấp hèn.
Nhưng không có quyền không có tiền không có thế không có mạnh thì cô gái nào đồng ý chơi với ngươi, đây thật sự là lưỡng nan. Nhưng đồng chí Thái có ít nhất một điểm đáng học hỏi, đó chính là hắn yêu nước.
Có thể nghĩ đến phải kêu mấy cô gái Nhật Bản về để thổi tiêu cho y, điểm này mình cũng đồng ý! Mình cũng có nguyện vọng này, bất kể là mèo đen hay mèo trắng có thể khiến lũ con gái Nhật Bản thổi tiêu cho mình thì đó chính là nhân sĩ yêu nước.
Ài! Không ngờ cảnh giới của mình còn rất cao. Các dũng sĩ đặc sắc của Trung Quốc không phải để dùng trưng cho đẹp, ha ha ha.
Diệp Phàm từ trong đáy lòng oán thầm lão Thái, cũng bới móc đủ điều để tiến hành một phen thâm nhập phân tích mang tính nghiên cứu đối với tâm khảm của mình, trình độ lý luận lại tăng thêm một bậc. Sắp đạt đến tiêu chuẩn của người công tác trong bóng tối trước giải phóng, tin tưởng rằng sau này ở phương diện yêu nước lại bước ra được một bước dài vững chắc.
Từ đại thể mà nói, nhân sinh quan, thế giới quan của hắn cũng xuất hiện một số thay đổi, từ phương diện nhỏ mà nói, thái độ của hắn đối với phụ nữ cũng sắp phát sinh biến chuyển mang tính cơ bản, đó là sắp sửa tăng thêm tính chất "Thuần túy".
- Em đã được bổ nhiệm làm Chủ nhiệm tạm quyền của Ban sinh đẻ có kế hoạch thị trấn Lâm Tuyền rồi, hôm nào về làm thủ tục đi. Bảo bối, anh không thể sống thiếu em được!
Thái Đại Giang quăng ra một quả bom hạng nặng, thiếu chút nữa nổ tung Trịnh Tuyết Muội.
- Đại Giang, anh đối với em thật quá tốt, em nên làm gì để báo đáp anh đây.
Trịnh Tuyết Muội vui đến nhỏ lệ, nhỏ giọng nghẹn ngào nói.
- Báo đáp, vậy thì phải mấy lần nữa.
Thái Đại Giang cười nói.
- Được!
Trịnh Tuyết Muội dịu dàng đáp lại.
- Gian phu dâm phụ, ta nhổ vào!
Diệp Phàm mắng thầm:
- Mẹ kiếp! Ông mày không có ai mà thổi.
Đố kỵ! Điển hình của đố kỵ! Đồng chí Diệp Phàm cũng bệnh hoạn đến đỏ mắt.
- Được rồi bảo bối, thật không dễ dàng gì! Vì để cướp được vị trí đó cho em mà anh đã mất đi rất nhiều. Lão quỷ Tần muốn đem vị trí Chủ nhiệm Ban tổ chức cho cháu gái bên ngoại nhà vợ hắn Xuân Thủy, lão đạo tặc Tống Ninh Giang cũng muốn đưa cháu họ của mình Hứa Đình Đình chiếm đoạt vị trí Chủ nhiệm Phòng thống kê.
Người đáng ghét nhất vẫn là tên tiểu quỷ họ Diệp ở sát vách kia. Mẹ nó! Một tên còn hôi sữa mẹ mới 18 tuổi, lại cũng dám tranh giành chức quyền với mấy lão già bọn anh.
Kết quả thì thế nào chứ? Khăng khăng đem vị trí Giám đốc Sở sở Tài chính cho em trai của Trịnh Khinh Vượng, hơn nữa còn phối hợp vị trí Phó chủ nhiệm văn phòng đảng chính cho em gái của nhân tình Trịnh Khinh Vượng, tên là Phương Nghê Muội gì đấy.
Đoán chừng Trịnh Khinh Vượng phải hứa hẹn cho tên nhãi nhép đó không ít lợi ích, đừng để lão Thái ta bắt được. Nếu để ta bắt được sẽ lột da hắn.
Nhưng thằng nhóc đó anh đoán chừng cũng quạc quạc không được mấy ngày đâu, đợi đến lúc hắn gặp chuyện xui xẻo, bố mày sẽ đạp Trịnh Lực Văn xuống, nếu Trịnh Khinh Vượng có chút ý tứ với anh thì nói tiếp, nếu không liên hệ…thì….hừ
Thái Đại Giang dáng vẻ vô cùng nén giận, căm giận phát ra.
- Anh chàng đó không phải mới thăng chức được mười ngày sao. Làm sao có thể gặp chuyện xui xẻo được? Nghe nói ở chỗ Lý Hồng Dương còn rất được sủng ái. Có lẽ người ta còn là người tin cẩn trong huyện sau này. Anh cũng không nên đắc tội quá mức với hắn. Tục ngữ không phải nói tài không đợi tuổi, người ta có khi là còn trèo cao hơn nữa.
Trịnh Tuyết Muội khuyên giải.
- Được sủng ái cái rắm! Em có tin không, nếu chuyện của nhà mấy giấy làm không xon, Lý Thiên Vương nhất định sẽ lập tức trở mặt. Chủ tịch huyện và Phó bí thư Chung trong hội nghị thường ủy cùng nhau gây khó, Lý Thiên Vương muốn bảo vệ hắn cũng không bảo vệ được.
Ài! Anh chàng đáng thương, vẫn chỉ là một quân cờ nhỏ trong tay Lý Thiên Vương.
Thái Đại Giang nói tới đây hình như thoải mái hơn không ít, đoán chừng là muốn nghĩ tới Diệp Phàm không lâu nữa sẽ gặp phải xui xẻo, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
- Biết đâu anh chàng đó gặp được vận may, giải quyết xong chuyện của nhà máy giấy Ngư Dương cũng không chừng?
Trịnh Tuyết Muội công khai giội một chậu nước lạnh, thiếu chút nữa khiến Thái Đại Giang tức giận đến mức hai mắt trắng dã. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Y tức giận mắng:
- Đúng là ý kiến của đàn bà, gặp vận may lớn, lật bài, em tưởng rằng nhà máy giấy Ngư Dương chỉ là tờ giấy thôi sao?
Hoàng Hải Bình là cán bộ cấp Trưởng phòng, ở trên huyện có quan hệ rất sâu, nghe nói ngay cả trong thành phố cũng có người chống đỡ, bằng không sớm đã ngã xuống rồi, nước hồ rất sâu có phải không!
Ngay cả anh đi cũng chưa chắc có thể toàn thân quay về. Chiều nay thằng nhóc đó vừa tới nhà máy giấy đã đụng phải chuyện không hay, may mà còn có cơ thể khỏe mạnh, bằng không thì sắp nằm dưới đất lạnh rồi. Đáng tiếc!
Thái Đại Giang tiếc nuối không thôi cứ lắc đầu.
- Hừ! Lão Thái đúng là vui mừng trên nỗi đau của người khác! Nhưng con người Hoàng Hải Bình quả thực không dễ đối phó, hôm nay lần đầu so chiêu thiếu chút nữa thì tiêu rồi, may mà có thân thủ, bằng không nhất định sẽ trở thành trò cười cho Lâm Tuyền. Ai! Phải nhanh chóng tới Thủy Châu kiếm tiền, bằng không chiếc mũ quan này thật sự bay mất, lung lay muốn ngã!
Diệp Phàm nghĩ tới những chuyện phiền lòng này, tà hỏa trong lòng thoáng cái biến mất không còn bóng dáng.
hắn thầm nghĩ, thì ra các đại lão trong trấn người nào cũng có thu hoạch, Xuân Thủy cũng không tệ, chiếm được vị trí Chủ nhiệm của bộ phận náo nhiệt là Ban tổ chức, vị trí này là bộ phận quan trọng của thị trấn Lâm Tuyền, nếu tiến vào Ban này rất có thể sẽ thăng lên vị trí của Ủy viên tổ chức, phía trên Ủy viên tổ chức có thể thăng lên cấp Phó phòng, hơn nữa là Ủy viên Đảng ủy.
Mình còn tưởng là mình đẩy Trịnh Lực Văn lên đài, cướp được cơ hội trước, thì ra mọi người đều đang chia cắt nhau cái bánh ngọt Lâm Tuyền, người ta không hề ngốc hơn mình!
Mình là có chút tự đắc thông minh, mình cứ không hiểu tại sao hôm đó Bí thư Tần lại dễ nói chuyện như vậy, thì ra bên trong còn có đường đi sâu sắc như vậy.
Nếu không phải tối nay nghe lén được một số thứ giá trị của lão quỷ Thái này, thì thật sự là vẫn mông muội, bị đùa bỡn giữa lúc vỗ tay cũng không biết gì, mình vẫn là có chút non nớt!
- Diệp…anh Diệp…anh đang làm gì vậy?
Lúc này Tề Thiên đã tỉnh giấc, mắt say lờ mờ nhìn thấy Diệp Phàm đang dính sát lỗ tai vào tường không biết đang làm cái gì.
- Luyện công.
Diệp Phàm thuận miệng trả lời, thầm nghĩ thật là xui xẻo, lại bị quấy nhiễu rồi.
- Luyện công, luyện công gì?
Anh chàng Tề Thiên lập tức thấy thích thú, vừa nghe nói luyện công hai mắt lập tức sáng bừng sáp tới.
- Công dán vách, hay lắm, tôi cũng nên đi ngủ rồi, thật là mệt mỏi!
Diệp Phàm ngáp một cái dài rồi trèo lên giường đi ngủ.
- Dạy…dạy em với anh Diệp, thật đấy! Em muốn luyện công đến phát điên rồi!
Tề Thiên lại xoay lại, đặt mông ngồi xuống trên giường, giống như miếng da trâu xé không ra. Anh chàng lần này đã quyết định chủ ý, là bám vào Diệp Phàm rồi.
- Được rồi, xếp chân, hành khí, để tôi kiểm tra một chút kinh mạch hành khí của cậu trước-.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải tạm thời làm qua loa tắc trách cho xong.
- Luyện công à! Tôi cũng tham gia.
Lô Vỹ cũng tỉnh giấc rồi, cùng tới góp vui.
Diệp Phàm tay áp lên ngực Tề Thiên, cảm thấy đường đi của nội kình trong cơ thể Tề Thiên. Kinh mạch này vô cùng mơ hồ, chỉ thể nói là một loại cảm giác, nhìn không thấy sờ không được, một lúc lâu! Trong lòng Diệp Phàm vui mừng, thầm nghĩ, " Tên này đúng là mạng tốt! Dẫm *** chó rồi. Đoán chừng dưới sự hỗ trợ của canh tráng dương sói chuột lại có thể mơ hồ có cơ hội đột phá đến tầng thứ ba. Nếu có thể qua được thì có lẽ có thể đột phá được tầng thứ ba đạt được cảnh giới Khai Nguyên tam đoạn, trở thành một võ sĩ cao cấp."
Đừng thấy chỉ là tăng lên một đoạn, nhưng thực lực lại tiến bộ. Một võ sĩ cao cấp tam đoạn có thể dễ dàng giải quyết được một võ sĩ trung đẳng nhị đoạn.
- Chà! Không tệ, khí nội kình trong cơ thể cậu hình như cũng đi đường dương cương, có hy vọng.
Diệp Phàm tán thưởng nói.
- Hy vọng! Hy vọng gì?
Tề Thiên trợn trừng mắt nhìn Diệp Phàm đến mức hắn cũng phải dựng tóc gáy, cười mắng:
- Tôi cũng không phải là gay, cậu nhìn tôi mãi làm gì?
- Diệp…anh Diệp. Em biết bí thuật nội công là tuyệt mật của một gia tộc hoặc môn phái, tuyệt đối không thua kém văn kiện đỏ cấp SSS của quốc gia.
Em, em thật sự muốn tiến lên trình độ cao hơn, ài! Không có công pháp em biết đây là chuyện không có khả năng. Người tu luyện Quốc thuật Trung Quốc không dưới vạn người. Nhưng cao thủ tứ đoạn chính tông đoán chừng không đến một ngàn người.
Năm đoạn càng ít, không hơn 200 người. Sáu đoạn chính là cấp cao thủ. Bảy đoạn căn bản chính là Thái Sơn. Tám đoạn chỉ là sự tồn tại trong truyền thuyết. Còn chín đoạn thì chưa từng nghe qua.
Đoán chừng hiện tại cũng chỉ có đạo trưởng Trương Vô Trần của Võ Đang và Khô Thiện đại sư của Thiếu Lâm có thể đạt đến chín đoạn hay không cũng không biết, bọn họ đều là lão nhân hơn trăm tuổi rồi.
Em xuất phát từ sự yêu thích võ thuật, luôn lấy tu luyện quốc thuật của Trung Quốc chúng ta làm vinh quang, bình sinh tâm nguyện lớn nhất chính là có thể đạt đến cao thủ năm đoạn là lòng đầy thỏa mãn rồi. Chuyện anh Diệp nói, em đang cố gắng liên hệ, nhất định sẽ làm thỏa đáng.
Tề Thiên nói rất chân thành, lòng hướng về có thể so sánh với nhật nguyệt. Ngay cả Lô Vỹ ở bên cạnh cũng cảm thấy có chút băn khoăn, hé miệng ra, nhưng vừa nhớ tới lời của trưởng lão nhà họ Lô lại khép miệng lại.