- Bí thư Diệp, xin chào, anh có yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát rồi. Phía bên Liệp Báo vẫn xin anh nói mấy tiếng với thủ trưởng, ha ha.
- Sao vậy? Sợ bị ném ra khỏi danh sách à? Được rồi, là như vậy…
Diệp Phàm đem yêu cầu của mình nói cụ thể một lượt.
Hơn hai giờ chiều, Phạm Bằng dẫn theo một cô gái xinh đẹp và một chàng trai trên mặt có để ria khiêng một công cụ thật dài đến thị trấn Lâm Tuyền.
Phía sau còn có một chàng trai sành điệu ngất trời, anh chàng này Diệp Phàm có chút ấn tượng, hình như đã gặp qua ở chỗ nào, nhưng thoáng cái không nhớ ra nổi.
- Bí thư Diệp, hai người này đều là của đài truyền hình thành phố. Vu Phi Phi, bạn học của tôi, MC của đài truyền hình thành phố, người ta hiện tại là ngôi sao nhỏ đấy.
Chu Quân Nghĩa, anh họ tôi, chuyên gia tổng hợp camera của đài truyền hình, chuyên nghiệp, cực giỏi, kỹ xảo không cần phải nói, hình ảnh tổng hợp làm ra đảm bảo anh sẽ hài lòng.
Vị cuối cùng này là chuyên gia trang điểm của đài truyền hình, đợi lát nữa sẽ hóa trang cho Bí thư Diệp thành cán bộ thị xã chính tông.
Gần đây, đài truyền hình thành phố cũng có làm một tiết mục "Sơn thủy Mặc Hương", bọn họ sau khi nghe nói chuyện này cũng muốn tới dạo chơi một chút, phong cảnh của Lâm Tuyền cũng tương đối xinh đẹp.
Phạm Bằng cười giới thiệu.
- Xin chào! Hoan nghênh đến làm khách ở Lâm Tuyền.
Diệp Phàm nhiệt tình chào hỏi:
- Vu Phi Phi. Tôi nói sao cứ cảm thấy cô có chút quen thuộc, thì ra là ngôi sao nổi tiếng. Đợi lát nữa phải ký tên giúp tôi. Tôi cũng có một người bạn rất tốt ở thành phố Mặc Hương, cũng họ Vu, người trong tộc với cô. Ha ha.
Diệp Phàm thuận miệng nói tạo nên bầu không khí vui vẻ.
- Người trong tộc, ai vậy Bí thư Diệp, tôi cũng rất ngưỡng mộ Bí thư Diệp, Phó Bí thư Đảng ủy thị trấn, 19 tuổi đã tốt nghiệp đại học Hải Giang:
Vu Phi Phi cũng rất nhanh nhẹn, nói mấy câu không khí đã vô cùng hòa hợp.
- Vu Kiến Thần, cô có lẽ đã nghe nói rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Vu Kiến Thần nào?
Vu Phi Phi ngạc nhiên, khuôn mặt lại càng đáng yêu.
- Cục trưởng cục Công an thành phố, ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- A!
Vu Phi Phi thất thanh kêu lên, vội vàng bịt cái miệng xinh xắn của mình lại, dáng vẻ sững sờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn đến mức hắn cảm thấy sợ hãi, suýt nữa thì toát cả mồ hôi, thầm nghĩ cô gái này không phải là mê mê chứ, hình như mình cũng không có đẹp trai cho lắm.
- Tôi nói cô đấy Vu Phi Phi, tại sao lại nhìn Bí thư Diệp chằm chằm như vậy? Quá luyến ái rồi? Nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi, có phải là vừa nhìn đã chung tình muốn ở bên cạnh Bí thư Diệp rồi không, ha ha.
Phạm Bằng và Vu Phi Phi là bạn học, tương đối thân thiết nên cứ thế trêu ghẹo không hề giữ gì.
- Đồ đầu trọc họ Phạm kia, cậu dám chọc bổn cô nương à, có phải chán sống rồi không.
Vu Phi Phi hai tay chống nạnh giống như quỷ dạ xoa, dáng vẻ như muốn đánh người, nhưng nhìn thấy Diệp Phàm ở bên cạnh cười trộm đột nhiên má ửng đỏ, nói với Diệp Phàm:
- Vu Kiến Thần là chú út của tôi, anh nói tôi không kinh ngạc có thể được sao?
- A! Đại hồng thủy cuốn trôi miếu Long vương rồi! Không ngờ chúng ta còn là người một nhà nữa.
Diệp Phàm cũng giật mình.
- Ai là người một nhà với anh chứ, nói hay lắm, hừ!
Vu Phi Phi bĩu cái môi nhỏ nhắn của mình lên, có chút không vui, hai đám mây hồng lại hiện lên trên gương mặt.
- Làm "người một nhà" có gì không tốt? Phó bí thư Diệp mới có 19 tuổi, cùng tuổi với cô. Người một nhà không phải càng thân thiết hơn sao, Phó bí thư Diệp lại là anh em với chú út của cô, chỉ có điều xét về phương diện vai vế hình như có chút rối loạn?
Phạm Bằng gãi đầu cười, ý tứ đùa giỡn càng lúc càng mờ ám, đặc biệt là ba chữ "người một nhà" hết sức nhấn mạnh khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều thứ.
- Đầu trọc Phạm, cậu còn nói nữa. Vậy tôi cũng phải nói sạch sự tích của "đầu trọc" cậu.
Vu Phi Phi dậm chân bắt đầu chơi xấu, mặt đỏ đến mức sắp biến thành trứng ngỗng chín rồi.
- A! Nói ra nghe xem, sự tích của "Đầu trọc" nhất định rất thú vị.
Diệp Phàm cũng tỏ ra thích thú:
- Chúng ta lên xe trước, ở trên xe lại nói chuyện, phải tranh thủ thời gian. Dùng một ngày bò ra làm, chuyện này đành phải cực khổ hai vị rồi.
Mấy người tới thôn đập Thiên Thủy trước, dọc đường tranh thủ chụp ảnh, sau đó sang lâm trường Cảnh Dương ăn điểm tâm, Trịnh Khinh Vượng đương nhiên cũng phát ngôn trong phim.
Tiếp đó là xuyên qua Cảnh Dương đến thị trấn Quy Hồ, mới chụp thì trời đã tối, lại vội vàng quay về thôn đập Thiên Thủy, suýt chút nữa khiến mấy người Vu Phi Phi mệt mỏi đến tê liệt.
Tuy nhiên Vu Phi Phi vừa nghe nói Diệp Phàm là anh em tốt của chú út mình nên cũng vô cùng phối hợp. Còn nhiếp ảnh gia Chu Quân Nghĩa lại là anh họ của Phạm Bằng, thấy Diệp Phàm giúp đỡ Phạm Bằng, cũng khiêng chiếc máy camera ống dài toàn lực chụp ảnh, không dám kêu khổ. Chỉ có người trang điểm Trương Bảo Minh thỉnh thoảng nhăn mặt, nhưng cũng không dám nói ra.
Sau khi đến cung cũ ở thôn đập Thiên Thủy, mọi người tắm táp nước nóng trước, dĩ nhiên Diệp Phàm cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.
Hắn đặc biệt gọi Lý Tuyên Thạch đến làm một nồi lẩu đặc biệt cực lớn, nhóm luôn một đống lửa lớn trong đại sảnh của cung cũ, phía trên dùng mấy miếng gạch kê lên làm thành một cái bếp, bên trong nấu thịt sói chuột nóng hôi hổi, dược liệu Diệp Phàm phối hợp vô cùng ngon, đảm bảo ăn đại bổ, chỉ là không biết mấy người có thể chịu đựng được hay không.
Bốn người Vu Phi Phi cũng ăn uống rất nhiệt tình, nồi lẩu thịt sói chuột lại uống cùng với bia, thật sự là quá tuyệt vời, vào mùa đông lạnh lẽo như vậy quả thực là đã nghiền.
Đặc biệt là loại nồi sắt này mang tới cho người ta một loại cảm giác nguyên sơ, dĩ nhiên Chu Quân Nghĩa cũng không bỏ qua cơ hội này, tranh thủ thời gian gặm một miếng lại chụp vài tấm ảnh trong cung cũ.
Ăn đến cuối cùng mấy người đều sưng mặt lên, tất cả đều nhìn nhau cười run rẩy như phát điên không ngừng.
- Bí thư Diệp, cám ơn, hôm nay tôi vô cùng thích thú, từ trước đến nay chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Vu Phi Phi cười khanh khách.
- Vui vẻ là tốt rồi, nếu không anh Vu lại hỏi tôi bạc đãi cháu gái bảo bối của y thì tôi thê thảm à?
Diệp Phàm giả vờ dáng vẻ đau khổ, trêu chọc khiến Vu Phi Phi càng cười đến mức run rẩy hai ngọn núi vĩ đại trước ngực làm toàn bộ đám đàn ông phải liếc mắt, không dám nhìn nữa vì canh sói chuột quá cường liệt, chỗ kín đã có tiếng vọng rồi.
Nghe nói lúc buổi tối có mấy anh Trư rất là khổ sở, cả đêm cứ ở trong điện của cung cũ xoay vòng vòng, tại sao? Vì ngủ không được! Trong lòng như bốc hỏa. Món đồ chơi không chịu hạ nhiệt, thật sự là khó chịu vô cùng.
- Ài! Bỏ linh dịch Thái tuế vào hơi nhiều, nếu ở Xuân Hương thì tốt rồi.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng trên giường một lúc lại thở dài giọng. Ngay cả hắn cũng không chịu được, chứ đừng nói là đám người Phạm Bằng.
Cuối cùng phát triển đến mức độ nào không rõ nhưng chỉ thấy ba người Phạm Bằng, Chu Quân Nghĩa, Trương Bảo Minh nửa đêm bò dậy xông đi tắm nước lạnh. Ba người xếp thành một dãy, ở trong sân vườn của cung cũ tận tình vọt ra cao hứng.
- Phạm Bằng, cậu nói xem xảy ra chuyện gì? Chúng ta giống như đều bốc cháy, lẽ nào là do canh sói chuột làm thành như vậy?
Chu Quân Nghĩa không kìm được thấp giọng hỏi.
- Đoán chừng là vậy, nghe Phó bí thư Diệp nói, đó là canh đại bổ. Cậu hiện tại có phải là cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, đối đầu với sư tử cũng dám đấu không.
Phạm Bằng lau nước lạnh cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Đúng vậy! Đấu với bốn con sói có lẽ cũng không có vấn đề.
Thợ trang điểm Trương Bảo Minh cũng không thể nào kìm nén, lớn tiếng cười nói:
- Món canh này đoán chừng là loại canh xuân dược mà các hoàng đế cổ đại thích uống có phải không?
- Canh xuân dược! Tiểu tử cậu đúng là "phun máu"! Phạm Bằng và Chu Quân Nghĩa không kìm được kêu lên. "Phun máu" trong miệng bọn họ kỳ thực chính là chỉ loại đồ chơi của đàn ông, nói đứng đắn một chút chính là xuất tinh.
- Ha ha! Các cậu vẫn chưa phun sao?
Trương Bảo Minh không tỏ ra yếu kém, hỏi ngược lại.
- Hắc hắc, Phạm Bằng hình như là phun rồi.
Chu Quân Nghĩa cười dâm đãng không thôi.
- Tôi nói anh họ đó, vừa rồi là ai nói ra. Nói là không ngủ được muốn tới khu lầu xanh gì đó của Mặc Hương, ba người chúng ta đều giống nhau. Ài! Phó bí thư Diệp lại không có chuyện gì, kỳ lạ thật.
Phạm Bằng cười dâm đãng, có chút kỳ lạ.
- Không phải là hắn có thuốc giải chứ?
Trương Bảo Minh cười khan nói.
- Thuốc giải cái đầu, cậu tưởng rằng hắn là đại hiệp võ lâm sao! Những cái đó đều là hư cấu viết linh tinh trong sách, trong hiện thực làm gì có thứ đó, vậy mà cậu cũng tin.
Nhưng món canh này xác thực là đủ vị, đáng tiếc là ăn không đúng lúc, nếu sau khi quay về Mặc Hương tìm người yêu cùng uống mấy chén lớn thì hăng hái trên giường rồi.
Chu Quân Nghĩa nói mà nước miếng cứ chảy ra ròng ròng.
- Đúng vậy! Ha ha. Mọi người nói xem, Phi Phi uống vào có thể có chuyện gì không, hình như cô ấy uống không ít hơn chúng ta, da bụng cũng căng tròn lên mà.
Phạm Bằng di chuyển mục tiêu.
- Chuyện đó cũng khó nói, thể chất của con gái vốn không giống chúng ta. Đàn ông dễ kích động, đàn bà thì sao. Theo lý mà nói có lẽ cũng không chịu được. Tôi thấy có khi là chui vào trong chăn rồi, chuyện này con gái không dám ồn ào, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi.
Chu Quân Nghĩa cười khan một tiếng.
- Phi Phi lại không mang theo thừa quần trong.
Trương Bảo Minh chen vào một câu trêu chọc hết các anh Trư trong sân.
- Ha ha ha…
Ba con sói cũng không chịu được cười đến mức ngả nghiêng.
- Cười! Cười! Cười chết ba con chuột đất, chuột háo sắc, chuột rụng lông các cậu đi.
Vu Phi Phi đang từ nhà vệ sinh quay về, sớm đã trốn bên cạnh cái cột nghe được một lúc, trong lòng thầm mắng, trong lòng cũng rất sầu muộn, " Món canh này sao lại lợi hại như vậy, hại người ta cả đêm toàn nghĩ chuyện linh tinh, phải thay quần trong ba lần rồi. Suýt chút nữa không còn gì để thay, may mà lúc đi mang thêm mấy cái, biết trèo núi mệt dễ ra mồ hôi. Lần này mồ hôi chảy không bao nhiêu, nhưng thứ đó lại chạy ra không ít. Rút cuộc là tại sao!"
Vu Phi Phi trốn vào trong chăn hận đến mức nghiến răng trèo trẹo, mắng Diệp Phàm đến mất mặt.
Nếu không phải có mấy người đang ở đây, còn có dì Diệp Kim Liên, cô ta quả thực nghi ngờ tên háo sắc Diệp Phàm có phải có âm mưu, muốn làm gì ngôi sao nhỏ cô ta không.
Nghĩ tới những điều này, Vu Phi Phi không khỏi cảm thấy xương cốt trong người lại bốc lửa ngùn ngụt một trận, ngay cả da dẻ cũng biến thành màu hồng phấn, đúng vào lúc này, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân bước gần tới phòng của mình.
Trong lòng Vu Phi Phi giật thót, thầm nghĩ, " Không…không phải là Phó bí thư Diệp muốn làm gì chứ đấy chứ? Nếu hắn xông vào thì phải làm thế nào? Mình có nên kêu to lên không, gọi cứu mạng, hình như không hay lắm. Nếu truyền ra ngoài còn có thể ở lại đài truyền hình sao?
Nếu không kêu người tới giúp, hắn xông vào thì làm thế nào? Nhất định…nhất định là giống một con hổ háo sắc lao tới rồi…"
Cuối cùng thật sự chịu đựng quá mệt mỏi, rút cuộc là mơ màng ngủ thiếp đi.
- Anh họ, anh chàng Mâu Dũng đó quá kích động rồi, trong hội nghị Đảng ủy hôm nay thiếu chút nữa là cãi nhau với Diệp Phàm rồi. Rõ ràng là trúng phải âm mưu của mụ đàn bà Khúc Anh Hà, vậy mà không biết gì hết. Nếu cứ tiếp tục đấu với đám người Tần Chí Minh, đối với tổ xây dựng Lâm Tuyền chúng ta rất là bất lợi, ài! Loại người này khó có thể làm được chuyện lớn!
Phó Chủ tịch thị trấn Diệp Mậu Tài có chút lo lắng gọi điện thoại.
- Tính cách công tử ca này ngay lập tức rất khó sửa đổi, nhưng đầu óc Mâu Dũng rất nhanh nhạy, có chuyện cần xuống tay tàn ác thì kêu y đi làm.
Dù sao y cũng là một con dao nhỏ mà hai Đảng ủy viên La Tệ Trường và Ngọc Hoài Nhân ném xuống trên người Đảng ủy huyện Ngư Dương. Xảy ra chuyện gì cũng không có quan hệ đến chúng ta.
Còn nói về y có phải là kẻ bất tài không đỡ được hay không, về điểm này cậu không cần lo lắng. Nếu y là kẻ vô dụng thì càng tốt. Ha ha ha.
Phó bí thư huyện ủy Chung Minh Nghĩa cười nham hiểm, trong đêm khuya tiếng cười vô cùng chói tai.
- Kẻ vô dụng thì có gì tốt? Cho dù tôi có là Gia Cát Khổng Minh cũng không đỡ nổi y!
Diệp Mậu Tài khó hiểu, có chút bất mãn.
- Ngốc nghếch! Mậu Tài à, suy nghĩ của cậu còn hạn chế quá. Muốn mở rộng ra, thì phải suy nghĩ vấn đề từ nhiều góc độ, nhiều phương diện.
Đỡ không nổi y thì cứ để y làm bậy một thời gian. Đợi khi y và Diệp Phàm đấu nhau đến lúc rối loạn thì bản thân y cũng không chịu được đâu, đến lúc đó y sẽ tự cút về thành phố Mặc Hương. Cậu không phải sẽ có cơ hội lên chức Chủ tịch thị trấn sao?
Chung Minh Nghĩa phân tích.
- Anh…anh họ, anh nói em có cơ hội lên chức. Nhưng Chủ tịch thành phố La sẽ không tức giận sao? Mâu Dũng là người mà hắn nâng đỡ?
Diệp Mậu Tài vẫn là có chút lo lắng.
- Vậy thì sao chứ? Trên đời này không có ai thích kẻ bất tài cả Mậu Tài à. Cho dù Mâu Dũng là con trai của Chủ tịch thành phố La đoán chừng cũng vô dụng, huống hồ lại còn không phải.
Mâu Dũng càng ngu ngốc không phải càng có thể tô đậm sự khôn khéo của cậu sao, cho nên, cậu cứ đợi xem trò vui đi! Nhưng, cũng cần phải làm cho Diệp Phàm gặp khó khăn mới được, chí ít phải để cho hắn không có một chút năng lực cạnh tranh nào.
Chung Minh Nghĩa chỉ đạo.
- Ý tứ của anh là nói chúng ta có thể âm thầm sử dụng con cờ ở nhà máy giấy Ngư Dương rồi?
Trong lòng Diệp Mậu Tài vui mừng hỏi.
- Đừng kêu y ra mặt, để người khác ở nhà máy giấy ra mặt thì tốt hơn. Đương nhiên người đó nhìn qua phải thành thật, càng dễ dàng chiếm được lòng tin của Diệp Phàm.
Chúng ta sẽ khiến con nghé con mới đẻ Diệp Phàm đi đụng đầu với "con hổ đất" của Ngư Dương! Kẻ nào chết trước cũng khó nói! Chuyện bò đâm chết hổ trên đời này cũng không phải là không có
Chung Minh Nghĩa thở dài nói, chuyện này y cũng không dám chắc chắn vì quá phức tạp, nếu sơ sẩy có thể tiêu ma sự nghiệp cũng không chừng.
- Chủ tịch huyện, hôm nay tôi khiến Mâu Dũng và Diệp Phàm thiếu chút nữa cãi nhau ầm ĩ, nếu lúc đó Tần Chí Minh không ở đấy, xác định sẽ đập bàn ra tay rồi. Ha ha ha.
Phó chủ thị trấn Khúc Anh Hà cười như điên trong điện thoại.
Cười đến mức khắp người Chủ tịch huyện Trương Tào Trung nổi da gà thầm nghĩ, " Buồn cười! Cô gái này, đúng là một con gà mái. Cái miệng thật sự rất bén nhọn, thời gian trước cứ tiếp cận lên người ông mày, thân hình của cô ta thật sự là không khơi dậy nổi sự yêu thích của mình.
Nhưng lợi dụng một chút được, cô gái này trong thành phố cũng có chỗ dựa, để cô ta đi khơi mào trận đại chiến giữa công tử Mâu Dũng và kẻ làm việc không có đầu óc Diệp Phàm cũng tương đối không tệ. Càng loạn càng tốt, thế loạn sẽ xuất ra hảo hán, đợi đến lúc hỗn loạn không giải quyết được, chính là cơ hội cực tốt để mình tiến vào Lâm Tuyền."
Trương Tào Trung nghĩ tới đây thì suýt chút nữa bật cười:
- Được! Làm tốt lắm. Nhưng cô thỉnh thoảng không nên công khai quá mức, có thể mơ hồ khơi mào cuộc chiến của bọn họ thì tốt hơn.
Có một số việc phải chú trọng vấn đề độ chắc chắn. Quá công khai sẽ dễ dàng khiến Lý Hồng Dương ghét, dù sao y vẫn là Bí thư huyện ủy. Có thể làm mà không để lộ dấu vết mới là cảnh giới cao nhất.