Ông ta là Phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh Nam Phúc, rất trâu bò, là đại nhân vật xếp thứ 5 trong hơn mười vị thường vụ của tỉnh Nam Phúc.
Bên trên ngoài Bí thư tỉnh ủy Đôn Phác Dương, Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm và hai Phó bí thư chuyên trách thì đến lượt ông ta.
Cũng là vừa mới lên chức năm nay, nếu có thể thông qua Diệp Phàm làm quen một chút với Tư lệnh quân phân khu thành phố Mặc Hương Cố Minh Khải, lại thông qua Cố Minh Khải vượt qua cửa khẩu khó khăn của Phó chủ tịch Tề, thì chức vụ trưởng ban ban tổ chức thị ủy kia xem như nắm chắc 8 phần rồi.
- A! Tên là Tề Thiên, là bạn bè thân thiết với tôi. Chúng tôi cùng đến với nhau.
Khi Diệp Phàm vừa nói đến đây, Tào Vạn Niên đã thất thanh kêu lên:
- Tề Thiên!
Diệp Phàm hơi có chút nghi hoặc nhìn Tào Vạn Niên, y lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:
- Ha ha, cái tên này có chút kỳ quái. Có chút giống như biệt danh của Tôn Ngộ Không. Tề Thiên đại thánh!
Tào Vạn Niên lập tức che giấu, trong lòng cũng phấn chấn lạ thường, thầm nghĩ, " Trúng to rồi, lần này thật sự là trúng to rồi. Người bạn của Diệp Phàm họ Tề.
Họ Tề đó chỉ chào hỏi với tư lệnh Cố đã có thể khiến tư lệnh Cố giúp đỡ Diệp Phàm như vậy. Chứng tỏ Tề Thiên không đơn giản, có 8 phần có thể là có quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh thường vụ tỉnh ủy Tề Chấn Đào. Đoán chừng quan hệ của bọn họ còn không đơn giản, lẽ nào là con trai của Tề Chấn Đào."
Tào Vạn Niên đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Diệp Phàm lại yên lặng hồi tưởng lại vừa rồi sau khi Tào Vạn Niên nghe thấy cái tên Tề Thiên đã thất thanh kêu lên.
Mặc dù nói Tào Vạn Niên che giấu rất kỹ, nói là cái tên này có chút liên quan kỳ lạ với Tôn Ngộ Không.
Nhưng Diệp Phàm không thấy như vậy, thông qua "Thuật xem mặt", thi triển ra phóng đoán, Tào Vạn Niên đoán chừng có nhạy cảm đối với cái họ của Tề Thiên, hoặc là đã nghe nói đến cái tên của Tề Thiên ở đâu đó.
Quái lạ, Tề Thiên làm binh lính trong binh đoàn Liệp Báo ở Thủy Châu, theo lý mà nói Tào Vạn Niên là một Phó trưởng ban thường vụ ban tổ chức thị ủy thành phố Mặc Hương, hai người không thể nào có qua lại.
Tào Vạn Niên làm sao có thể nghe nói đến cái tên Tề Thiên. Cái tên này sau khi loại bỏ tên ra thì chỉ còn lại cái họ "Tề" rất nhạy cảm đối với Phó trưởng ban Tào.
Tại sao?
Diệp Phàm còn non nớt, đương nhiên không nghĩ ra được khúc mắc bên trong, nghĩ không ra cũng lười nghĩ nhiều, như vậy sẽ rất hao phí tế bào não.
- Người bạn tốt Tề Thiên của cậu hiện giờ vẫn đang ở thành phố Mặc Hương chứ? Nếu là bạn của cậu, dù sao trong phòng chúng ta cũng chỉ có 2 người, có thêm một đôi đũa thì cũng không đáng gì, cùng kêu cậu ấy tới uống vài chén đi.
Tào Vạn Niên bình thản nói, giống như rất quan tâm đến bạn bè của Diệp Phàm vậy.
- Ai! Gã vừa lái xe quay về Thủy Châu rồi, gã là một sĩ quan, công việc cần giải quyết tương đối nhiều, cám ơn ý tốt của trưởng ban Tào.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Đáng tiếc quá, lỡ mất dịp tốt rồi!
Tào Vạn Niên hối hận đến mức vẻ mặt giống như chỉ muốn dùng đầu đập vào vách tường vậy.
Nếu tới sớm nửa giờ thì tốt rồi, kéo Tề Thiên đi ăn một bữa cơm rồi dần dần làm quen với gã.
Chuyện này lập tức sẽ không cần đi tìm Tư lệnh Cố nữa, trực tiếp thông qua Diệp Phàm làm quen với Tề Thiên rồi bắc cầu qua mắt xích này làm quen với Tề Chấn Đào là được.
- Nếu đã là bạn bè, cậu nhất định phải đến nhà Tề Thiên rồi. Nhà cậu ta ở chỗ nào của Thủy Châu vậy?
Tào Vạn Niên chạm chén với Diệp Phàm tự nhiên nói, làm như rất vô tình nhắc đến vậy.
" Kỳ lạ, Phó trưởng ban Tào tại sao cứ bám chặt lấy Tề Thiên không tha thế nhỉ, lẽ nào Tề Thiên thật sự là một danh nhân sao?"
Trong lòng Diệp Phàm buồn bực, cảm thấy Tề Thiên càng ngày càng thần bí, thành thực lắc đầu nói:
- Tôi cũng chưa từng đến nhà gã, nhưng ngày mai tôi sắp đi Thủy Châu, đến lúc đó nhất định sẽ đến nhà gã thăm hỏi một chút.
Ài! Là bạn bè thân thiết, nếu không đi thì thật không lễ phép.
Đương nhiên, đây cũng là Diệp Phàm cố ý nói vậy, để biểu hiện sự thân thiết của hai người
Nếu Tào Vạn Niên đã muốn làm quen với Tề Thiên hay là gì đó, mình phải thể hiện dáng vẻ khăng khít giống như cùng mặc một cái quần với Tề Thiên mới được, gia tăng thêm mức độ biết đâu lại có chỗ tốt.
Nghe thấy lời này, trong lòng Tào Vạn Niên lại càng vui mừng hớn hở, thầm nghĩ đúng là tìm được cơ hội tốt.
Vậy nên làm thế nào để bám theo Diệp Phàm một cách tự nhiên để cùng tới thăm hỏi Phó chủ tịch tỉnh Tề chứ? Chuyện này thật sự đáng cân nhắc, nếu quá lộ liễu xác định là không được, như vậy tính lợi dụng và tranh thủ quá mạnh, sẽ dẫn tới Phó chủ tịch Tề cảm thấy phản cảm, sẽ cho rằng mình là một người chuyên môn chạy chọt.
Nhưng nếu giấu diếm quá cũng không được, chỉ sợ tiểu tử này lại không lĩnh hội được, dù sao hắn cũng còn quá non nớt, chuyện này thật sự là có chút khó làm.
Sau đó hai người trò chuyện một lát rồi tạm biệt, nhưng Tào Vạn Niên đã có vẻ thân thiết ấm áp hơn với Diệp Phàm, có khuynh hướng phát triển theo phương hướng gọi nhau là anh em rồi.
Diệp Phàm chạy xe quay về nhà trọ ngủ bù, đoán chừng chờ một lát nữa Lô Vỹ có thể sẽ gọi mình đến cùng uống trà gì đó.
Những chuyện mà người cao nhã thích làm, Diệp Phàm không có một chút thiện cảm nào hết, thầm nghĩ, " Thưởng thức trà, mùi vị khổ sở đó thì có thể thưởng thức được gì chứ, lãng phí thời gian và tinh lực."
- Kiến Thần, anh lập tức tới Kiểm Phổ Các đi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Tào Vạn Niên lại quay về Kiểm Phổ Các.
Không lâu sau Vu Kiến Thần đã đến nơi, vừa tới nơi đã cười ha hả:
- Sao vậy lão Tào, có phải chưa ăn cơm nên muốn bày một bàn ăn để an ủi dạ dày của tôi không?
- Lão Vu, ông nói thử xem, lão ca tôi đối với anh như thế nào?
Tào Vạn Niên nói với vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như có ý tứ sâu xa ẩn chứa bên trong.
- Người anh em, chúng ta giống như anh em ruột vậy.
Kỳ quái vậy, lão Tào, có chuyện gì vậy? Không phải ông uống nhầm thuốc gì chứ, lẽ nào chuyện chức vụ đó xảy ra sơ sót gì sao?
Trong lòng Vu Kiến Thần thầm giật mình hỏi luôn vì hai người tương đối thân thiết.
Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần vốn là bạn học từ tiểu học cho đến trung học.
Tào Vạn Niên nhỏ hơn Vu Kiến Thần 2 tuổi, hai người thật sự thân thiết đến mức có thể mặc cùng một cái quần.
Vu Kiến Thần có thể trèo lên được vị trí Cục trưởng cục công an thành phố, cũng nhờ Tào Vạn Niên hết mình giúp đỡ.
Còn lần này Tào Vạn Niên muốn tranh giành vị trí Trưởng ban ban tổ chức, không phải còn khó khăn hơn chức vụ Cục trưởng công an của thường vụ.
Mặc dù Vu Kiến Thần cũng chạy vạy khắp nơi, lôi kéo quan hệ, kêu gào, tạo thế cho người bạn cũ nhưng dù sao vị trí trưởng ban ban tổ chức này phải do hội nghị thường vụ tỉnh ủy quyết định.
Đầu mối quan trọng đoán chừng vẫn nằm ở phương diện ban Tổ chức tỉnh ủy.
Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên ở thành phố Mặc Hương cũng được xem là nhân vật cấp thực quyền, nhưng vừa chạy đến Thủy Châu cũng không khác gì bà Lưu bước vào đại quan viên.
Người tìm được về cơ bản đều là những nhân vật nhỏ không giúp gì được nhiều.
Quan lớn cấp bộ phó tỉnh ủy trở lên cũng không ít, nhưng chuyện của Tào Vạn Niên, quan lớn cấp phó ban bình thường cũng không giúp gì được.
Còn cần phải có hai chữ "thường vụ" ở phía trước mới được, khó khăn lại càng tăng thêm N lần.
Lão đại trong tỉnh có mang theo hai chữ này có chừng mười người, Vu Kiến Thần không quen biết một ai cả.
Cho nên về cơ bản cũng không giúp đỡ gì được nhiều, nhưng chỗ Bí thư Dương ở thị ủy, Vu Kiến Thần cũng giúp được một chút vì y vẫn được xem là tay chân tương đối đắc lực của bí thư Dương Quốc Đống.
Đương nhiên vẫn chưa tiến vào vòng tròn trung tâm, chỉ là hiện tại vẫn luẩn quẩn ở bên ngoài vòng tròn.
Vu Kiến Thần gần đây cũng vót nhọn đầu muốn tiến vào bên trong, nhưng chuyện này tương đối khó khăn, không phải một sớm một chiều là có thể lấy được sự công nhận của bí thư Dương Quốc Đống còn cần phải cố gắng kiên trì không ngừng một thời gian nữa mới được.
Hơn nữa hiện giờ chức vụ của Vu Kiến Thần cũng chưa đủ cao, vòng tròn trung tâm của bí thư Dương Quốc Đống chí ít cũng phải cấp Phó ban mới được.
Vu Kiến Thần là một cục trưởng cục Công an, chưa có thêm chức danh bí thư Ủy ban tư pháp nên còn chưa được vào vòng, phân lượng cũng nhỏ đi rất nhiều.
- Ài! Kiến Thần, anh Tào của chú lần này đoán chừng không vượt qua được cửa ải này rồi.
Cơ hội lần này mất đi cũng không biết phải bao nhiêu lâu nữa mới có cơ hội lần thứ hai. Nguồn: http://truyenfull.vn
Thật sự đến lúc đó anh Tào cũng chỉ còn là một lão già hom hem, còn có hi vọng gì.
Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần cùng chạm chén rượu, trong lòng khổ sở không thôi, tướng mạo nhìn qua có chút ủ rũ, sắc mặt là một màu xám tro, điển hình của loại sắc thái đụng phải xui xẻo.
- Anh Tào, có chuyện gì anh cứ nói thật đi, anh em có thể giúp được thì trèo lên núi đao, nhảy xuống chảo dầu không cần phải nói, chỉ là những trò mấy đứa con nít thường chơi mà thôi.
Vu Kiến Thần cũng hết sức ngay thẳng, cùng với Tào Vạn Niên hai người đều bóc xuống bộ mặt dối trá, thật sự chân thành đối đãi với nhau.
- Chỉ có một con đường, quan hệ của cậu với Diệp Phàm như thế nào, tôi muốn nghe anh nói thật.
Tào Vạn Niên có chút khẩn trương.
Y thật sự có chút sợ hãi Vu Kiến Thần sẽ nói ra lời nói quan hệ bình thường vì Diệp Phàm chính là hi vọng lớn nhất trước mắt của y, là cứu tinh lớn nhất.
- Anh em sống chết, cậu ta với tôi cũng giống như anh và tôi vậy. Kỳ thực tôi và cậu ta quen biết nhau chỉ mới mấy tháng, nhưng tôi đã mắc nợ cậu ta mấy lần, lần trước thiếu chút nữa thì mất mạng rồi.
Cho nên chúng tôi có thể nói là anh em sống chết.
Vu Kiến Thần không chút chần chừ.
- Được! Là anh em sống chết thì tốt rồi! Nếu Diệp Phàm là anh em sống chết với anh, mà tôi và anh cũng là anh em sống chết, vậy ba chúng ta cứ như vậy không phải đã hình thành một vòng tròn anh em sống chết có nhau sao.
Ha ha ha, nếu đến vườn đào kết nghĩa nữa thì thật sự có chút thú vị rồi, ài! Nhưng chúng ta hơi già một chút, không thích hợp lắm.
Tào Vạn Niên nhất thời mất hứng, liên tiếp cụng ba chén nhỏ với Vu Kiến Thần.
- Lão Tào, anh có quỷ kế gì thì nói ra đi! Tôi nghe thấy có chút mùi vị rồi? Nói đi.
Có phải muốn nhờ Diệp Phàm giúp đỡ nhưng không mở miệng được không.
Ha ha ha, cho nên mới tìm tôi làm làm bóng đèn, thông qua tôi giật dây bắc cầu gì đó phải không?
Vu Kiến Thần cũng không phải kẻ ngốc, trực tiếp nhìn thấu mánh khóe của Tào Vạn Niên, hai người tùy tiện quen rồi, lời nào cũng có thể nói thẳng ra.
- Nhưng tôi có chút không hiểu lắm, chú Diệp chỉ là Phó bí thư một thị trấn nhỏ, cậu ấy thì có thể giúp gì cho anh.
Nói ra không biết chừng còn trở thành trò cười cực lớn của người dân thành phố Mặc Hương, một cán bộ cấp phó phòng có thể giúp đỡ một Phó bộ trưởng thường vụ cấp Trưởng ban, hơn nữa còn quản lý các mũ quan quan viên nhỏ.
Vu Kiến Thần cảm thấy vô cùng khó hiểu, trong lòng lẩm bẩm:
- Nếu lão Tào muốn giải quyết chuyện trong bộ đội, tìm Diệp Phàm có lẽ còn có thể giúp được chút gì đó, nhưng chuyện trên sở thì cánh tay của Đoàn trưởng Thiết có lẽ cũng không vươn dài được như vậy.
Chuyện của em vợ đoán chừng là quan hệ của Thiết Chiêm Hùng với trưởng ban ban An ninh tỉnh vô cùng đặc biệt, hoặc là nói bộ đội và bộ phận an ninh cũng có một dây liên hệ cho nên mới giúp đỡ được.
Chuyện của phương diện ban tổ chức, Thiết Chiêm Hùng vẫn có thể giúp được đó mới là chuyện lạ, đây chính là tìm kiếm khắp nơi cũng khó tìm được mối liên hệ nào giữa hai bộ phận này, trừ phi sau lưng Thiết Chiêm Hùng còn có người nào chưa lộ diện?
- Không thẹn là anh em của Tào Vạn Niên tôi, chuyện này cũng có thể đoán ra.
Không sai!
Tào Vạn Niên giơ ngón cái lên, quay đầu có chút thần bí nói thẳng ra:
- Người anh em Tiểu Diệp của cậu là một nhân vật có người chống đỡ sau lưng.
- Có người chống đỡ sau lưng? Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, hình như hắn từng nói là một Đại tá trong quân đội, là đoàn trưởng họ Thiết gì đó là anh em kết nghĩa sống chết với hắn.
Còn những cái khác chưa từng nghe nói có đại thần ở phía sau hỗ trợ.
Tôi nghĩ có lẽ không có đâu, nếu có hắn sớm đã tiến vào thành phố hoặc là lên huyện rồi, còn ở cái xó xỉnh hẻo lánh thị trấn Lâm Tuyền này lôi kéo đầu tư đến mức sắp gãy chân làm gì.
Ài! Tôi nhìn mà cũng có chút đau lòng.
Nơi địa bàn khó khăn như vậy có ai muốn đi đầu tư mở nhà máy chứ.
Mấy trăm vạn ném vào chưa chắc đã thu được gì, đúng là quái thú nuốt tiền! Nhưng tôi nói lão Tào à, thông tin vỉa hè này ông nghe từ đâu vậy, có đáng tin hay không?
Vu Kiến Thần khẽ lắc đầu, cảm thấy bình thường mà nói tin đồn như vậy thường không thật.
- Có năm phần chắc chắn, anh biết người bạn tên Tề Thiên của hắn chứ?
Tào Vạn Niên lẩm bẩm nói, còn tưởng là Vu Kiến Thần không biết gì cả.
- Tề Thiên, tôi biết, là thiếu tá đại đội trưởng của Liệp Báo, rất ngang bướng.
Trước kia khi còn là đại đội trưởng nhìn thấy đội trưởng Lý Xương Hải của ban tỉnh chúng ta cũng thản nhiên không đối đãi với hắn như lãnh đạo, đây có lẽ là tính cách của quân nhân!
Vu Kiến Thần lắc lắc đầu, hình như có chút không ưa Tề Thiên, cảm thấy con người ga quá kiêu ngạo.
- Ha ha, anh biết một mà không biết hai, gã làm vậy là đương nhiên.
Tôi cũng đoán được gia thế của Tề Thiên, anh có biết không?
Tào Vạn Niên cười nói.
- Tôi đã điều tra từ lâu rồi, lần trước ở thị trấn Lâm Tuyền nhìn thấy gã kiêu ngạo như vậy, tôi tức không chịu được.
Anh cũng biết, sở thích lớn nhất của chúng tôi là điều tra gốc gác của đối phương, biết người biết ta mới có thể trăm trận không thua! Tránh cho chọc vào đại thần không nên chọc vào gì đó, ha ha.
Vu Kiến Thần nói toẹt ra.
- Lão đệ chú còn có một điểm chưa nói! Hừ! Ông mày đường đường là Phó cục trưởng của cục thành phố, công an không trâu bò thì còn ai trâu bò? Ha ha ha, hai con trâu húc nhau cho nên không phục cũng là chuyện bình thường. Ha ha ha.
Tào Vạn Niên vui vẻ bỡn cợt Vu Kiến Thần:
- Điều tra ra cái gì không?
- Không có! Vừa điều tra đã nói là quyền hạn không đủ.
Sau này hỏi thăm em vợ tôi, cũng chính là Hoành Võng công tác ở an ninh thành phố.
Mới biết binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo đóng quân ở Thủy Châu tỉnh Nam phúc chúng ta là một bộ phận bộ đội vô cùng thần bí.
Thân phận của tất cả quan quân đều không điều tra được, phải thu thập toàn bộ lại một lần nữa nhưng bọn họ muốn điều tra cũng không cách nào thực hiện, vẫn là quyền hạn không đủ.
Đoán chừng cũng chỉ có nội bộ Liệp Báo mới biết rõ thôi.
Vu Kiến Thần bất đắc dĩ nói, xem ra không thu hoạch được gì.
- Nhưng tôi cũng ở với gã mấy ngày, hình như nói là nhà ở Thủy Châu, đoán chừng là rất giàu có, nhìn hành động và thuốc gã hút là biết.
Một đại đội trưởng trong bộ đội có thể có bao nhiêu tiền trợ cấp, nhưng người ta hút gì chứ, thuốc Trung Hoa? Còn có mấy bao Đại Hùng Viên đặc biệt, bố mày còn không có tư cách để hút? Mà Trung Hoa bình thường mình cũng không hút được? Tôi lúc đó là một Phó cục trưởng của cục thành phố còn không bằng một đại đội trưởng, lão Tào à.
Anh nói xem, chuyện này có thể khiến anh phục được không?