Chương 246: Đánh hổ ở thị trấn Giác Khê

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
- Ha hả! Nguyên bản nhà máy có tới hơn ngàn người.

Diệp Phàm cười nói, cũng không giấu diếm gì.

- Hơn ngàn người, đó là nhà máy lớn rồi, chắc là tiền vốn cũng phải mấy ngàn vạn, ha ha!

Yến Thu Lâm Lôi đưa đẩy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

. Không có! Hiệu quả và lợi ích nhà máy không cao, vì thế gần đây tôi đang tìm người góp vốn để vực dậy nên mới mua thêm máy móc.

Diệp Phàm lắc đầu, cũng không phóng đại.

. Ai! Nhà máy giấy ô nhiễm rất nặng, muốn tìm người hùn vốn rất khó. Như vậy đi Diệp tiên sinh, tôi sẽ bảo quản không công cho anh đám máy móc này.

Sau này nếu anh cần tuyển thêm người vào nhà máy, tôi cũng khá quen thuộc với việc tiêu thụ và nhập hàng, trước kia cái xưởng nhỏ này của anh rể mỗi năm cũng còn kiếm được mười mấy vạn.

Diệp Phàm vừa nghe thì hiểu ngay hóa ra Yến Thu Lâm định tìm việc làm, cảm thấy Yến Thu Lâm nói năng rất lưu loát thì chắc là rất có năng khiếu kinh doanh.

Để chứng minh bản lĩnh thật sự của mình, Yến Thu Lâm lại lấy ra chứng thực khi làm nhà máy giấy trước đó và một số hợp đồng tiêu thụ, chứng từ thậm chí là hóa đơn...

- Được, không ngờ Yến tiên sinh lại là người tài ba như vậy, nếu có cơ hội tôi sẽ suy nghĩ.

Diệp Phàm gật gật đầu, cảm thấy nếu thật sự có thể trọng dụng đưa tới nhà máy giấy Lâm Tuyền thì hà cớ gì mà không làm.

- Bà chủ Yến, Trần Hổ Lâm thật sự không có tiền nên muốn quỵt nợ sao?

Diệp Phàm nhìn thấy cô nhi quả mẫu lại động lòng trắc ẩn muốn giúp đỡ.

- Hừ! Thực chất là quỵt nợ, tiền đều được gã chuyển đi rồi. Hiện giờ cả ngày ăn chơi phè phỡn, lái một chiếc xe Mitsubishi mười mấy vạn, hình như giống như chiếc xe của anh.

Trước kia Minh Khê (chồng của Yến Chiếu Nguyệt) bị gã lừa tất cả. Lúc đó vừa mới mở nhà máy, thường xuyên có một đám côn đồ tới gây rối.

Sau này chính là Trần Hổ Lâm đã xuất hiện giúp đỡ Minh Khê giải quyết vấn đề, từ đó về sau mới kết giao thành bạn bè.

Ai ngờ đám côn đồ đó căn bản chính là do Trần Hổ Lâm sắp xếp, đến bây giờ mới phát hiện ra. Đáng tiếc là quá muộn, Minh Khê chết thật oan uổng!

Nói đến những chuyện đau lòng, nước mắt ngưng đọng trên đôi mắt đỏ của Yến Chiếu Nguyệt, theo gò má lặng lẽ rơi xuống.

- Tôi đã sớm nhắc nhở anh rể Trần Hổ Lâm không phải là hạng người tốt, nhưng anh rể lúc ấy giống như bị ma quỷ ám ảnh. Còn chửi chúng tôi, nói là Trần Hổ Lâm là người anh em tốt, người ta cũng không tham lam của mình cái gì.

Ngay cả lúc mời khách uống rượu cũng luôn giành trả tiền, mình còn chiếm tiện nghi của người khác. Ai ngờ đã dẫn tới một con hổ tham lam! Đồ khốn khiếp.

Khi Yến Thu Lâm nhắc đến Trần Hổ Lâm thì lại hận đến nghiến răng trèo trẹo, hai mắt bốc lửa.

- Thu Lâm, đây là số phận. Được rồi, chúng ta không chọc nổi đến gã. Em đã bị gã đánh hai lần rồi. Đừng đi đòi tiền nữa, nếu đòi nữa nói không chừng sẽ bị gã đánh thành người què đấy.

Yến Chiếu Nguyệt nói với vẻ mặt bi thương.

- Hừ! Em không tin gã có thể lấy tay che trời. Chị, em thấy Trần Hổ Lâm hình như không có ý tốt với chị, cả ngày lượn lờ đi tới đi lui xung quanh lều. Em rất không yên tâm, hay là chúng tôi chuyển về nhà cũ đi

Yến Thu Lâm nắm chặt tay kêu răng rắc, sắc mặt giống như ăn thịt người.

- Chuyển về nhà cũ, về nơi sơn cốc hẻo lánh đó thì làm sao sống. Chị cũng không biết việc nhà nông, hiện tại trồng ít hoa đem đi bán còn có thể sống tạm qua ngày. Dù sao mảnh đất này cũng vẫn còn thời gian thuê 3 năm. Chị nghĩ bán hoa 3 năm nữa có lẽ cũng tiết kiệm được chút tiền, đến lúc đó dứt khoát chuyển lên thành phố làm chút gì là được rồi.

Yến Chiếu Nguyệt thái độ rất quyết đoán, không muốn quay về nhà cũ.

- Khoản tiền đó không phải Trần Hổ Lâm vay sao? Sở tư pháp tại sao không quản chứ?

Diệp Phàm bực bội hỏi.

- Quản! Quản thế nào chứ? Đi điều tra về nói là một phân tiền cũng không có, thẻ tài khoản thật sự không có tiền. Chiếc xe đó cũng không phải mua với danh nghĩa của y, nói là mượn ở chỗ người bạn.

Thật ra toàn bộ tiền bạc đều ở chỗ người đàn bà của y, chính là cô ả hư hỏng tên là Trương Cúc Hoa. Sở tư pháp cũng không có cách nào, huống hồ cũng không muốn quản, ài!

Yến Chiếu Nguyệt ra vẻ bất lực

- Chị, không phải chị tốt nghiệp học viện kinh tế tài chính Thượng Hải sao? Dứt khoát chuyển lên thành phố tìm một công ty nói không chừng làm một nhân viên kế toán còn tốt hơn rất nhiều so với bán hoa này.

Yến Thu Lâm đề nghị.

- Có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, tiền lương một tháng hơn ba trăm đồng, làm sao nuôi nổi hai con người, còn không bằng bán hoa!

ến Chiếu Nguyệt suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Một lát sau, Lô Vỹ lái một chiếc xe Mitsubishi màu xanh biếc chạy thẳng đến, ném ra một túi tiền từ cửa xe, sau đó thì định chuồn thẳng, nói là Sở Vân Y vẫn đang làm tóc, phải quay về đón, bằng không đoán chừng sẽ rất phiền phức, chọc cho con hổ cái đó nổi điên, vẻ mặt rất khổ sở, giả vờ đáng thương.

- Xuống xe cho tôi, muốn đi ra khỏi cửa, phải cùng tôi đi làm một chuyện tích công đức đã.

Diệp Phàm nhất quyết kéo gã từ trên xe xuống.

- Yến Thu Lâm, cậu biết chỗ ở của Trần Hổ Lâm không?

Diệp Phàm hỏi.

- Biết, nhất định là ở chỗ nhân tình Trương Cúc Hoa của gã.

Yến Thu Lâm trả lời rất chắc chắn.

- Lô Vỹ, cậu gọi điện thoại, kêu cục thành phố điều tra một chút về con người Trần Hổ Lâm này. Chúng ta phải dạy dỗ một chút con hổ đất này. Mẹ nó, đúng là không phải con người.

Diệp Phàm vừa nói đã mắng chửi.

- Chuyện gì vậy lão Đại?

Lô Vỹ không hiểu ra sao, sau khi nghe Ngọc Mộng Nạp Tuyết kể lại thì không chần chừ nữa lập tức gọi điện thoại, chỉ một lát sau đã điều tra rõ ràng, lạnh lùng cười nói:

- Hắc hắc! Thằng ranh này căn bản là đầu gấu địa phương, thân phận không khác gì tam bá Lâm Tuyền các anh.

Ở thị trấn Giác Khê này chính là bá chủ một phương, ban đầu căn bản chính là lừa tiền ông chủ Dư. Đại ca, lâu rồi chúng ta không vận động một chút, đi thôi, mẹ nó, đi ức hiếp cô nhi quả mẫu thì còn là giống gì nữa?

- Được rồi! Thu Lâm dẫn đường, chúng ta đi gặp con hổ đó xem.

Diệp Phàm cười nhạt quay sang nói với Ngọc Mộng Nạp Tuyết:

- Em quay về thành phố trước đi, anh đã kêu xe đưa em về rồi, thế nào hả, tiện thể giải thích một chút với Sở Vân Y, tránh cho Vĩ Tử sau khi quay về không phải quỳ xuống tấm chà quần áo gì đó, ha ha ha.

- Lão Đại, không thảm như vậy chứ! Bây giờ tới chỗ nào tìm được tấm chà quần áo chứ.

Lô Vỹ yên lặng một lát, cảm thấy lão Đại đúng là không giữ thể diện cho anh em.

- Em không quay về đâu, em cũng muốn đi gặp cái tên bại hoại đó, tốt nhất là đá cho gã hai phát mới hả giận. Em sẽ gọi điện cho Vân Y, có lẽ không cần phải quỳ đâu.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết cũng nói đùa một câu hiếm hoi, chọc tức Lô Vỹ ở bên cạnh cứ trợn tròn mắt lại không thể lên tiếng.

- Diệp tiên sinh, chuyện này sao có thể làm phiền đến mọi người. Chuyện này xem như xong rồi, vừa rồi không phải anh cũng nói, Trần Hổ Lâm là bá chủ bản địa một phương. Hai mẹ con tôi không chọc nổi đến gã đâu.

Yến Chiếu Nguyệt vội vàng ngăn cản, chắc là sợ người tới từ bên ngoài như Diệp Phàm chịu thiệt, cũng sợ Trần Hổ Lâm sau chuyện này lại tìm đến tận cửa báo thù.

- Chị! Sợ gì chứ, anh rể cũng là bị gã hại chết. Từ lâu em đã muốn tìm gã liều mạng rồi.

Yến Thu Lâm nhìn Diệp Phàm đoán chừng không phải là người bình thường, nếu đã có trợ thủ thì cũng dũng cảm lên nhiều, cổ động chị mình đi đòi tiền.

- Không được chú ba, chuyện này nếu làm không tốt, hai mẹ con chị nhất định phải chuyển nhà rồi. Sau này làm sao mà sinh sống?

Yến Chiếu Nguyệt cứ lắc đầu nhìn Diệp Phàm, hy vọng hắn đừng đi gây chuyện.

- Bà chủ Yến không cần sợ. Có thể cô không biết người anh em này của tôi làm gì? Cậu ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Mặc Hương, mọi người không cần phải sợ.

Có cậu ấy giúp đỡ, Trần Hổ Lâm có là con cọp gì, tôi cũng sẽ nhổ nanh gã. Trước đây lúc chồng cô vay tiền có viết khế ước với Trần Hổ Lâm không?

Diệp Phàm hỏi.

- A! Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, vậy xin đội trưởng hãy giúp mẹ góa con côi chúng tôi đòi lại lẽ công bằng!

Yến Chiếu Nguyệt thoáng cái quỳ xuống đất kêu lên một tiếng, muốn khấu đầu với Lô Vỹ.

Ngọc Mộng Nạp Tuyết giật mình vội đỡ cô ta dậy, nhẹ giọng nói:

- Không cần, hai người bọn họ đều có lòng nghĩa hiệp, chuyện của chị, bọn họ đã hứa rồi thì nhất định sẽ giúp đến cùng, không cần lo lắng.

Yến Thu Lâm dẫn đường, không lâu sau đã nhìn thấy một ngôi nhà bốn tầng, bên ngoài còn xây một vườn hoa nhỏ theo kiểu hoa viên.

Trong đại sảnh ở tầng một, đèn bật sáng choang, truyền đến tiếng chạm cốc ồn ào, đoán chừng một đám đồng đảng chó má bọn chúng đang ăn uống nhậu nhẹt.

Trong sân có ba chiếc xe, trong đó có một chiếc Mitsubishi, chắc là xe của Trần Hổ Lâm...

Cửa lớn mở rộng, vì vậy mọi người tiến thẳng vào trong.

Bên trong thật sự là náo nhiệt, ngồi ở một cái bàn lớn có khoảng mười lăm, mười sáu bợm nhậu, nam nữ đều có.

Thấy đám người Diệp Phàm đi vào, một người trung niên người mặc thường phục nhãn hiệu Bát Thất Lang, khuôn mặt hơi dài hình chữ quốc, dưới hàm có một chòm râu màu đen, nhìn qua tướng mạo có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm đứng lên có chút chuyếnh choáng hỏi:

- Tìm ai?

- Anh là Trần Hổ Lâm?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

Người đó nhìn thấy Diệp Phàm không trả lời, trái lại lại hỏi Trần Hổ Lâm, cảm thấy người đến không có ý tốt, ra hiệu bằng mắt cho mấy tên thủ hạ, hất tóc cười nói:

- Đúng là tôi, có chuyện gì?

Nhưng khi gã liếc mắt ra phía sau nhìn thấy Yến Thu Lâm, sắc mặt đột nhiên biến đổi, buột miệng hùng hổ mắng:

- Yến Thu Lâm, mày đúng là đồ không biết điều, bố mày đã bỏ qua cho mày hai lần rồi.

Mày thật sự tưởng rằng Hổ gia bố mày là bùn đất sao? Nếu không phải nể anh rể đã chết của mày, bố mày sớm đã cho mày thành người tàn phế rồi. Hừ! Thức thời thì cút nhanh! Cút được bao xa thì cút, Hổ gia hôm nay rất vui, không so đo với mày đâu.

- Anh Hổ, thân hình chị gái của rất là phong tình đáng yêu, sau này nói không chừng Thu Lâm còn là em vợ gì đó của anh? Chuyện này anh nói có phải không?

Lúc này một thằng nhóc tóc dài ở bên cạnh đi tới trước mặt Diệp Phàm, thò tay ra phe phẩy trước mặt Yến Thu Lâm, cười điên cuồng, nhất thời làm cho mười mấy người ngồi ở bàn toàn bộ cười vang.

- Cút ngay! Đừng ở trước mặt tao sủa như chó thế!

Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng nói với thằng nhóc con.

- Mày là đố tạp chủng tới từ đâu mà dám quản chuyện của Hổ gia.

Thằng nhóc tóc dài vừa nói đến đây đã nghe thấy một tiếng "bốp" vang lên.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng người lướt tới, giây lát sau lại là một chuỗi tiếng động liên tiếp, định thần nhìn lại thì dựng cả tóc gáy, thanh niên tóc dài sớm đã bay xa mấy mét, đập vào cái ghế băng, lúc này nằm dưới mặt đất kêu la thảm thiết giống như heo.

- A Bác, lên! Mẹ nó, đánh tàn phế thằng này cho tao.

Lúc này một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, giống như kim cương đứng bên cạnh Trần Hổ Lâm đứng dậy, cầm lấy cái ghế bên cạnh muốn hành hung.

- A Triệu, đợi đã.

Trần Hổ Lâm cũng cảm thấy hơi chấn động, thằng nhóc này nhìn qua cũng không có gì, cao khoảng 1m76, người cũng không cường tráng, sắc mặt còn rất trắng, nhưng so với bạch diện thư sinh lại kém hơn một chút.

Vậy tại sao hắn ra quyền lại tàn ác và cuồng bạo như vậy, sức mạnh đáng sợ, tên nằm dưới đất tên là Ngô Bác, là thủ hạ đắc lực của Trần Hổ Lâm.

Thằng này rất mạnh, bình thường ra tay thì có thể một chọi ba. Nhưng một quyền của người này lại khiến gã bay đi mất mấy mét, đoán chừng người này cũng có chút bản lĩnh.

Trần Hổ Lâm còn là một quân nhân giải ngũ, khi còn nhỏ cũng luyện võ mấy năm với lão đầu Tao bán đậu hũ hàng xóm.

Sau này lớn lên tham gia quân đội, ở trong bộ đội rèn luyện thêm, nghe nói còn là đại đội trinh sát, cho nên nhãn lực không tầm thường, vừa nhìn đã cảm nhận được Diệp Phàm là con người có chút bất phàm, vì vậy mới gọi thủ hạ Chu Triệu dừng tay, cũng không phải gã hảo tâm, mà là muốn tìm hiểu một chút tình hình rồi mới nói.

- Người anh em họ gì?-

Thái độ của Trần Hổ Lâm tốt lên không ít.

- Diệp Phàm! Lô Vỹ!

Hai người thuận miệng đáp.

- Các anh đến là vì chuyện của nhà họ Yến?

Trần Hổ Lâm ngay lập tức đoán ra, vì phía sau có hai chị em Yến Chiếu Nguyệt và Yến Thu Lâm.

- Đúng!

Diệp Phàm hừ một tiếng. Lúc này Lô Vỹ chạy tới chuyển một chiếc ghế tới, Diệp Phàm cũng bình thản ngồi xuống, đốt một điếu thuốc an nhàn ngồi phun khói thuốc.

Trần Hổ Lâm mày là đầu lĩnh của thị trấn Giác Khê này, vậy tao cũng xem như là đầu lĩnh, đầu lĩnh và đầu lĩnh va chạm nhau.

Diệp Phàm cũng không biết làm sao, giống như trời sinh đã yêu thích làm "Đại ca". Kỳ thực bàn về tuổi tác hắn nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng đám người Lô Vỹ, Tề Thiên, Lô Vân, Lý Tuyên Thạch lớn hơn hắn, khi gặp hắn đều muốn gọi một tiếng anh Diệp hay đại ca.

Điều này khiến cho trong lòng Diệp Phàm cảm thấy vô cùng thư thái, thỉnh thoảng trong lòng cũng rất buồn bực âm thầm khinh bỉ mình một phen, mắng một tiếng "ti tiện", không biết có phải chịu ảnh hưởng do xem nhiều phim Hồng Kông không, tưởng rằng uy phong đại ca là cái gì chứ.

- Người anh em là tôn phái nào?

Trần Hổ Lâm cũng thể hiện tư thế đầu lĩnh, thủ hạ Chu Triệu cũng đưa tới một điếu thuốc Trung Hoa, châm lửa cho hắn, hít một điếu thuốc thản nhiên hỏi.

- Ha ha, tôn phái của tôi rất lớn, toàn bộ Hoa Hạ-

Ý tứ của Diệp Phàm là tôi lăn lộn ăn cơm chính phủ, toàn bộ Hoa Hạ đều là thiên hạ của Đảng, đương nhiên cũng là tôn phái lớn rồi.

- Nói lời như vậy cũng không sợ rụt lưỡi, mày có bao nhiêu cân lượng, tao cũng nhổ vào!

Chu Triệu và Ngô Bác gầm lên, nếu không phải Trần Hổ Lâm ngăn lại thì sớm xông vào trả thù rồi.

- Ha ha, nếu không qua đây gọi mấy cái.

Lô Vỹ giống như một hộ vệ đứng bên cạnh Diệp Phàm, phun từng vòng khói thuốc ra khinh thường cười nói.

- Đừng nói nữa, chú Diệp, chuyện của nhà họ Yến hình như không có liên quan đến chú! Tôi khuyên chú ở đâu thì nên quay về chỗ đó. Còn nói về em gái Chiếu Nguyệt, tôi sẽ cảnh giác che chở cô ấy, ha ha ha.

Trần Hổ Lâm lộ ra bản chất dâm đãng, liếc nhìn khuôn mặt tức giận đỏ bừng của Yến Chiếu Nguyệt điên cuồng cười nói.

- Trần Hổ Lâm, mày....mày không phải là người...đồ súc sinh!

Yến Chiếu Nguyệt giống như cũng muốn xông ra. Xông lên phía trước chỉ vào mặt Trần Hổ Lâm mà chửi:

- Chồng tao là bị mày hại chết, hại chúng tao mẹ góa con côi, thiếu chút nữa cơm cũng không có mà ăn, trả tiền đây! Hôm nay nếu không trả tiền, tao sẽ chết luôn ở đây!

- Bảo bối, em mà chết thì anh Hổ đau lòng lắm. Ha ha ha.

Chu Triệu cười thô bỉ.

- Bà chủ Yến, cô lùi xuống trước đi

Diệp Phàm hừ một tiếng:

- Trần Hổ Lâm, hãy bớt sàm ngôn đi, thiếu nợ trả tiền đó là đạo lý hiển nhiên, chúng tôi lấy tiền rồi sẽ đi.

- Người anh em, thật sự muốn kiếm chuyện có phải không? Mẹ kiếp!

Trần Hổ Lâm không nhịn được. Lúc đang muốn tiếp tục thì cảm thấy trước mặt có một bóng người nhoáng lên.

"Bốp bốp bốp!", sau khi mấy tiếng động vang lên, người đã bị Lô Vỹ giống như chim ưng bắt đến trước mặt Diệp Phàm. Mấy cái tát này cho dù Trần Hổ Lâm cũng có một chút thân thủ, nhưng sao có thể trở thành đối thủ của một người có cảnh giới đỉnh cao tam đoạn Quốc thuật như Lô Vỹ.

Đầu gã lập tức biến thành đầu heo, rỉ máu sưng phồng lên, Lô Vỹ dẫm chân lên đầu y quát:

- Mẹ kiếp! Mày mà cũng dám kêu là đại ca của bố mày, đồ nhãi nhép! Có tin bố mày lập tức nhổ sạch lông mày không?

- Anh Hổ bị đánh rồi, mọi người lên!

- Mười tên tiện tay cầm ghế, chai rượu, đĩa ăn xông lên.

Diệp Phàm sợ đám người Ngọc Mộng Nạp Tuyết, Yến Chiếu Nguyệt bị thương, thuận thế kéo cả người Yến Chiếu Nguyệt vào trong lòng rồi chuyển đến bên cạnh Yến Thu Lâm đang ở phía sau. Thân hình nhoáng lên xông vào giữa đám người, hai anh em tả xung hữu đột một hồi, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]