- Đại ca lẽ nào là cao thủ tới từ Liệp Báo, ẩn sĩ ngao du nhân gian?
- Ha ha ha… đầu óc nhãi ranh cậu thật là biết tưởng tượng, mới nghe đã thấy hoang đường ly kỳ.
Thật ra Liệp Báo cũng không thần bí, cũng không có chuyện tất cả là cao thủ ba, bốn đoạn như cậu nói, cũng không thể tùy tiện giết người.
Nhưng giết người xấu cũng bình thường, đương nhiên chỉ vào lúc thực hiện nhiệm vụ.
Thế nào hả? Có muốn tham gia vào Liệp Báo tung hoành giang hồ mấy năm, nếm thử cảm giác đầu quân không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng thân thủ của em quá thấp, đoán chừng người ta nhìn cũng không thuận mắt.
Trong lòng Phạm Võng có chút thấp thỏm, cho là mình không đủ tư cách.
- Chỉ cần cậu muốn tiến vào, đại ca sẽ làm cho cậu tiến vào.
Tôi có một người anh em thân thiết làm Đoàn trưởng ở đó, cho nên chuyện này rất đơn giản.
Hoành Sơn đã vào rồi, vừa vào đã được thăng lên làm Đại đội trưởng thượng úy, hiện tại đang huấn luyện cơ bản, sau khi huấn luyện hợp cách mới có thể nhậm chức.
Diệp Phàm lôi Lý Hoành Sơn ra nói.
- A! Anh Hoành Sơn thăng lên chức Thượng úy rồi! Không được rồi.
Đại ca, anh phải giúp đỡ tôi, tốt xấu gì anh cũng phải nể mặt chị tôi mà giúp đỡ tôi cũng phải làm được chức Thượng úy phải không?
Ánh mắt hừng hực của Phạm Võng giống như có thể hòa tan băng tuyết.
- Ha ha ha, không phải lo, một khi đã là người của tôi, thì chắc chắn là Thượng úy rồi.
Tôi dự định sau khi cậu vừa tốt nghiệp, cũng chính là tháng 6 năm nay sẽ tiến vào Liệp Báo nếm thử huấn luyện, sau khi hợp cách sẽ thăng lên làm Thượng úy.
Nếu làm tốt, vì Phạm gia các cậu tranh giành khẩu khí, tung hoành mấy năm mặc đồng phục Thiếu tá quay về để chị cậu nhìn, chắc chắn sẽ rất tự hào.
Diệp Phàm rất là thoải mái, không ngờ yêu côn Phạm Võng vừa mới nghe nói đến Liệp Báo, trong đôi mắt sớm đã phóng điện, căn bản là không cần mình khuyên bảo, xem ra Liệp Báo ở vùng phương Nam được truyền bá rất là tà dị, bảo sao biết vậy! Lại có thể tuyên truyền thành ở trong Liệp Báo cao thủ tam tứ đoạn giống như gà đất chó kiểng chỗ nào cũng có, thật đúng là vô cùng buồn cười.
Không lâu sau Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên cũng đến.
Diệp Phàm lúc trước còn muốn mời giáo sư Lan, nhưng rất không may là giáo sư Lan vẫn đang đi công tác ở Yến Kinh, cười vui vẻ đẩy con gái Lan Điền Trúc ra nói là kêu cô ấy thay mình đi ăn tiệc, hơn nữa còn bí mật bồi thêm một câu:
- Điền Trúc thích nhất là lẩu sói chuột lông xanh mà cậu làm.
Lần trước sau khi ăn xong, lỗ tai của tôi suýt chút nữa bị nó càm ràm đến mọc kén trong đó.
Nó lại xấu hổ nói với cậu, lần này bắt được cơ hội, nó đoán chừng lại thất thố ăn nhiều rồi, đồng chí Tiểu Diệp thông cảm một chút.
Nhưng vẫn phiền cậu gọi điện thoại cho nó, mời nó một tiếng, nếu không nó nhất định sẽ xấu hổ không tới, ha ha ha….
Trong lời nói của giáo sư Lan tràn đầy sự yêu thương của người cha dành cho con gái.
Diệp Phàm vừa nghe trong lòng đã giật thót, nhất thời trợn tròn mắt, trên mặt bám đầy đường màu đen dạng mạng nhện.
Sau khi cúp điện thoại thật lâu sau cũng không lên tiếng, phải đến ba phút trôi qua mới thở dài một hơi lại gọi điện thoại.
- Cô Lan phải không? Tôi là Diệp Phàm, ha ha.
- Là anh sao? Có chuyện gì muốn nhờ cậy bổn cô nương thì nói mau, bản cô nương không có thời gian phải nhanh chóng đi dự tiệc.
Lan Điền Trúc chắc đang muốn đi phá bữa tiệc nào đó cho nên tâm tình vẫn rất vui vẻ, không vứt bộ mặt lạnh lùng cho anh Trư nếm thử.
- Nếu cô đã bận đi ăn tối thì tôi lại tưởng bở rồi, ha ha, cúp máy đây. Sau này có thời gian lại nói chuyện.
Diệp Phàm nghe trong lòng vui mừng hớn hở, thở phào một hơi, giống như vừa đẩy thoát được mây đen nhìn thấy cảnh đẹp vậy.
Dĩ nhiên, đường đen trên mặt hắn cũng mơ hồ ẩn đi, thầm nghĩ may quá, vừa vặn cô ta có hẹn ăn tối rồi, mình không phải làm kiêu, tránh đến lúc đó giáo sư Lan quay về lại trách tội mình keo kiệt.
- Đợi đã! Anh cười dâm đãng như vậy, nhất định là không có ý gì tốt, nói cho bản cô nương nghe vừa rồi anh nói như vậy là có ý gì?
Lan Điền Trúc lập tức nghe ra có chút mùi vị kỳ lạ trong đó, lập tức kêu lên ầm ĩ với vị nào đó đang muốn cúp điện thoại.
- Cái gì? Tôi không hiểu cô có ý gì?
Diệp Phàm muốn giả bộ ngớ ngẩn, lúc này mà thốt ra câu "Tưởng ai cũng mê mình chắc" nhất định sẽ hỏng chuyện.
- Đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi, mau nói đi, tại sao anh lại nói "tưởng ai cũng mê mình chắc", chưa giải thích rõ bản cô nương nhất định sẽ không để yên cho anh đâu, hừ hừ! Nếu không nói thì kỹ thuật giấy công nghệ cao a1 gì đó của nhà máy giấy, còn cả hạng mục giúp đỡ người nghèo của bố tôi cho đập Thiên Thủy các anh,
Còn nữa, chuyện bản cô nương chuẩn bị kêu gọi trên báo cho thôn đập Thiên Thủy các anh…chắc sẽ thất bại, ha ha ha
Lan Điền Trúc xinh đẹp lại bắt đầu chơi trò gà mái đẻ trứng, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
" Đây là điển hình của lợi dụng việc công trả thù cá nhân!", trong lòng Diệp Phàm chợt cảm thấy lạnh lẽo, biết nhược điểm của mình đã bị người ta nắm được rồi.
Những chuyện khác chưa nói đến, chỉ cần Lan Điền Trúc kéo tấm da hổ lớn là bố cô ta ra để uy hiếp thì có lẽ chuyện của nhà máy giấy thật sự sẽ gặp khó khăn.
- Phản kháng không có hiệu quả, mau nói đi, bản cô nương không có thời gian lãng phí với anh.
Lan Điền Trúc được đà nhất định không chịu buông tha.
- Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tối nay muốn mời cô ăn cơm, nếu cô đã có hẹn ăn tối rồi thì phía bên tôi sẽ hủy bỏ.
Diệp Phàm tận lực khiến cho biểu hiện của mình trở nên tự nhiên một chút, đương nhiên là muốn lừa gạt.
- Không đúng! Vô duyên vô cớ tại sao lại muốn mời tôi ăn cơm, chuyện này quá khác thường.
Muốn kiếm được bữa cơm của loại người vắt cổ chày ra nước giống như anh là chuyện tương đối không dễ.
Nói rõ ràng ra đi, phải có điểm cụ thể chính xác mới được, đi chỗ nào ăn cơm, ăn cơm gì?
Lan Điền Trúc lại càng nghi ngờ, cảm thấy Diệp Phàm không nói thật, bên trong nhất định có gì mờ ám.
- Vậy tôi nói, anh Diệp nhà cô tối nay muốn mời khách ở quán lẩu Lão Vương.
Lần này bắt được một con sói chuột lông xanh, nặng 138 cân, hơn nữa còn là một con sói chuột vương, vô cùng hiếm thấy.
Vừa rồi vốn muốn mời cha cô, nhưng ông ấy nói kêu cô đi ăn thay, cho nên mới gọi điện thoại.
Diệp Phàm cũng chơi trò may rủi, thò đầu cũng một đao, rụt đầu cũng một đao, nếu phải chết cũng phải oanh liệt một chút.
Tuy nhiên những lời buột miệng này của hắn lập tức bị con cọp cái Điền Trúc tóm được, quát lên:
- Tôi biết tư tưởng của loại nông dân nhỏ bé như anh không bao giờ thay đổi, một tên keo kiệt nghèo kiết, cổ hủ.
Thì ra tôi chỉ dính một chút danh tiếng của cha tôi, chỉ là một thứ đồ lệ thuộc, đi ăn giúp cha tôi.
Nếu cha tôi đi có phải anh không thèm nhớ ra bản cô nương này không.
Hừ hừ hừ, tối nay tôi phải đến, ăn cho anh nghèo kiết xác, ăn cho anh phải chết đói mới thôi.
Quán lẩu lãoVương, bản cô nương biết quán đó, nghe nói ở đó ăn một bữa bình thường cũng phải xấp xỉ một ngàn tệ.
Anh chờ đấy, bản cô nương sẽ tới, món lẩu sói chuột đó cứ giữ lại.
Cô ta nói xong ngắt điện thoại cái cộp, căn bản không cho Diệp Phàm một cơ hội nào để giải thích.
- Xem tình hình thấy xui xẻo rồi, ông mày muốn mời ai thì mời, đây là thói đời gì chứ.
Người nào đó tức giận bật thốt mắng một câu.
- Anh Diệp, có phải con cọp cái đó muốn tới dự tiệc không?-
Tề Thiên ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, đang mừng thầm trong dạ, thầm nghĩ, " Hừ! Bình thường anh chỉ biết khinh thường những dân đen lương thiện như chúng tôi, bây giờ thật sự đụng phải một cọng rơm hơi cứng thì biến thành trứng mềm rồi, xem anh còn cố chấp hò hét giống như phân trâu siêu cấp không
Câu hỏi vừa rồi đương nhiên là gã cố ý giả vờ không biết để hỏi.
- Ông mày vẫn là Võ Tòng! Hừ!
Đồng chí Diệp Phàm ngượng quá mắng cho một câu.
- Nếu không chuẩn bị một cây gậy cũng đủ đánh hổ rồi?-
Yêu côn Phạm Võng không biết nguyên nhân bên trong, cũng sáp tới góp vào một câu góp vui.
- Đánh cái đầu cậu, đợi lát nữa cậu đánh cho tôi xem
Diệp Phàm giống như ăn đạn, nhìn thấy ai là quát người đó, khiến cho Phạm Võng và Tề Thiên chuồn vội sang uống trà.
May mà Vu Kiến Thần và Tào Vạn Niên cũng vừa đến khiến Diệp Phàm nhất thời quên đi chuyện bị con cọp cái quấy rối.
Hôm nay Tào Vạn Niên và Vu Kiến Thần đều ăn mặc tây phục kiểu Tôn Trung Sơn, lão Đại trong tỉnh còn chưa tới, hai người cũng có vẻ hơi bồn chồn., mặc dù nói trong lòng vẫn đang động viên chính mình, nhưng vừa nghĩ đến người sắp tới là nhân vật xếp thứ năm của tỉnh Nam Phúc, Phó chủ tịch thường vụ Tề Chấn Đào, vẫn cảm thấy có chút chột dạ.
Tào Vạn Niên thậm chí đăm chiêu suy nghĩ, " Tình cảnh này khiến mình nhớ lại tình cảnh đáng sợ khi lần đầu đi nhà trẻ nhìn thấy thầy cô giáo.". Còn Vu Kiến Thần cứ thầm mắng mình, " Mẹ kiếp! Không phải cùng lãnh đạo ăn cơm sao? Hôm nay mình không phải là nhân vật chính, mà chỉ tới góp vui thôi.
Sợ cái cóc khô gì, tại sao lại cứ cảm thấy trong bụng căng đầy nước tiểu, có cảm giác phải ngồi mãi trong toa let mới an toàn.Quái thật!"
Không lâu sau, vị khách đệ nhất cọp cái cũng đến, vừa nhìn thấy một nửa đội quân tóc dài của ban hậu cần này, vết nhăn trên mặt Diệp Phàm lập tức giăng đầy, hơn nữa là loại rất thô ráp.
Nhân vật dẫn đầu không phải là em gái Lan Điền Trúc quấy nhiễu thì còn là ai, lúc này trên người đang mặc một chiếc váy mùa đông kiểu thục nữ có thêu vân hoa cúc màu trắng, tựa hồ chiếc váy này cũng không dày lắm.
Diệp Phàm âm thầm buồn bực, " Trời mùa đông lạnh như vậy mặc như vậy không thấy lạnh sao?
Tuy nhiên hắn vẫn phải thừa nhận nước da mơn mởn mềm mại trắng như tuyết, cộng thêm thân hình như rắn nước nhỏ nhắn mềm mại và đôi chân mê người thon thả thẳng tắp, lộ ra vẻ thánh thiện lạnh lùng như tiên nữ trong cung trăng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Băng yêu!
Diệp Phàm âm thầm lẩm bẩm hai tiếng không có đầu đuôi.
Người thứ hai cũng quen mặt, hôm đó ở nhà Lan Điền Trúc hình như có gặp qua, nhớ không lầm thì công tác ở Đài truyền hình tỉnh, tên là Tống Trinh Ngọc, trên người mặc một chiếc váy công chúa, mái tóc dài màu đen sáng bóng ôm lấy khuôn mặt mịn màng trắng như tuyết, thon dài xinh đẹp, trên khuôn mặt đôi mắt phượng hoàng to tròn phân biệt rõ trắng đen mà lại đầy long lanh.
Trên đôi môi nhỏ xinh là hai cánh môi màu hồng son có vẻ càng thêm mê hoặc, nụ cười xinh đẹp của cô ta thật sự khiến người ta khi ngắm nhìn không kìm được cảm giác muốn vuốt ve, sâu bên trong người con gái này là sự thùy mị vô cùng, cảm thấy người này dịu dàng như một chú cừu nhỏ, được ôm vào trong ngực yêu thương mới thú vị.
" Chà! Đúng là tiểu thư khuê các cực phẩm, có chút khí chất của Lâm Đại Ngọc, mình thấy hình dáng thật đáng yêu lay động lòng người!", anh Trư nào đó lại than tiếc một tiếng nuốt nước bọt chua xót.
Trong lòng lại thầm suy nghĩ, " Nếu ở thời cổ đại thì tốt rồi, hai mỹ nhân này toàn bộ đều thu nhận làm thiếp, ha ha."
Cô gái thứ ba lấp lánh hơn một chút, anh Trư vừa nhìn thấy lập tức trong lòng lại ngứa ngáy.
Cô gái này thân hình trang sức màu đỏ xinh đẹp, đương nhiên là do cái váy của cô ấy, cực kỳ giống với búp bê trong quầy hàng.
Đặc biệt là khuôn mặt trắng nõn nà như nước mùa thu, Diệp Phàm thật sự muốn nắm lấy bàn tay đó một chút, thầm nghĩ, " Búp bê đỏ hồng giống công chúa này cực kỳ đáng yêu."
Tề Thiên và yêu côn Phạm Võng ở bên cạnh, bốn con mắt cứ đảo qua người cô gái này, đoán chừng trong lòng cũng đang ngứa ngáy không thôi, có một chút suy nghĩ xấu xa hay không không cần nghĩ cũng biết.
Tuy nhiên đến cuối cùng khi một mỹ nhân chốt sổ vô cùng xinh đẹp ló đầu ra, Diệp Phàm cảm thấy có một luồng áp lực vô hình trực tiếp đè lên trái tim, tâm trạng hơi hoảng loạn.
Cô gái này có đôi mắt phượng long lanh trắng đen phân biệt, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng, còn đôi môi nhỏ nhắn giống như hoa đào được tô điểm một lớp son môi màu hồng, lộ ra vẻ ướt át, non nớt, da thịt bóng loáng mịn màng trắng như tuyết, thân hình uốn lượn lung linh được bó chặt trong bộ đồ trễ cổ màu trắng, lộ ra một nửa cặp bồng đào tròn trịa mà chắc nịch, ở giữa là khe hở cực sâu, dưới chiếc váy lộ ra một đôi chân thon thả, mê người, trắng nõn, giống như ngọc.
Diệp Phàm thầm nghĩ, " Quái thật, lẽ nào là cao thủ Quốc thuật lánh đời", lập tức vội vàng thi triển ra Dưỡng Sinh thuật, triển khai đôi mắt chim ưng, hành khí thử dò xét một chút, mới biết bản thân hoàn toàn đoán nhầm.
Người ta căn bản chính là con gái nhà quyền quý nghiêm túc, không phải là hạng nữ hiệp giang hồ gì cả, khí thế trên người là tự nhiên sinh ra.
Vừa nhìn thấy cô gái này, ánh mắt của Tề Thiên có chút quái dị, tựa hồ giống như nhảy vào trong hố băng, thân hình run lên cầm cập, giống như sợ lạnh.
" Quái lạ, cô gái này lẽ nào có quan hệ mờ ám với Tề Thiên, không trùng hợp như vậy chứ", Diệp Phàm liên tưởng.
Lúc này em gái Lan Điền Trúc bắt đầu giới thiệu:
- Sao vậy, thấy Thủy Châu tứ mĩ chúng tôi, vừa thấy đã trợn mắt muốn rớt con ngươi ra ngoài sao, mất khí chất quá! Tôi và Trinh Dao, anh đã gặp qua rồi, để giới thiệu một chút hai vị mỹ nữ siêu cấp cỡ ảnh hậu còn lại.
Vị này là em gái Diệp Khả Khả, ngoại hiệu là "Khăn đỏ", còn vị này là Triệu Tứ tiểu thư của chúng tôi, Triệu Giai Trinh, người ta gọi là "Tiểu Ngọc Hoàn" ha ha ha, toàn bộ bốn đại mỹ nhân Thủy Châu của chúng ta đều tập trung ở đây, khiến đám anh Trư đều choáng váng rồi!
Diệp Phàm vừa nghe vội vàng nặn ra một nụ cười cứng nhắc còn khó coi hơn khóc:
- Hoan nghênh, bốn mỹ nhân Thủy thành có thể hạ cố đến chơi, lần này tiểu nông dân nhà tôi thật sự là vô cùng vinh hạnh.
Ài! Thật sự là nhìn đến hoa mắt, từ khi sinh ra đến nay đúng là lần đầu tiên trở thành kẻ ngơ ngẩn.
Tên của bốn vị mỹ nhân Thủy thành các cô cũng thật là vô cùng phong cách.
"Băng thiền Lan Điền Trúc, Khăn đỏ Diệp Khả Khả, Tiểu ngọc hoàn Triệu Tứ tiểu thư, chỉ còn em gái Tống Trinh Ngọc, không biết được gọi là gì?Ha ha ha
Hắn nghĩ thầm, " Chẳng trách Tề Thiên lại run lên như vậy, thì ra là muốn thân thiết với Triệu Tứ tiểu thư, nói không chừng cô ta còn không quen Tề Thiên, đợi cho trịnh trọng giới thiệu, còn Tiểu ngọc hoàn gì đó thật đúng là có phong cách quý phi nương nương, khí thế quyền quý, mẹ nó! Thiếu chút nữa áp chết ông mày rồi.
Cô gái này không tầm thường, là một cô gái đặc biệt tài năng, chắc phải cỡ Vương Hi Phượng trong Hồng Lâu Mộng mới có thể so sánh được.
Nếu Tề Thiên thật sự có thành tựu tốt đẹp với cô thì chính là một loại kết quả bi thảm.
Trước mắt Diệp Phàm hiện ra Tề Thiên cả ngày bị một con cọp cái chống nạnh quát tới quát lui, quỳ giặt quần áo, bộ dạng xoa bóp, quả thực nghĩ đến là buồn cười.
- Ha ha ha, ngoại hiệu của Trinh Ngọc chúng ta là "Nguyệt Nha Nhi-, biết không hả?
Lan Điền Trúc tự đắc cong cái môi nhỏ lên làm người ta chỉ muốn cắn một phát cười nói, ha ha không ngừng, cặp hồng đào phía trước như trêu ghẹo người khác lại bắt đầu đong đưa, giống như đang gật đầu với anh Trư nào đó.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác say mê từ tận đáy lòng Diệp Phàm mà thôi, bản thân Lan muội muội người ta chính là có hình dáng như vậy, quen rồi.
- Nguyệt Nha Nhi, cái tên này ha ha, rất thuần khiết, tuyệt đẹp giống như trăng non trên bầu trời.
Diệp Phàm vội vàng khen ngợi.
- Thế nào? Bạn bè của anh không giới thiệu một chút, có thể quen biết bốn mỹ nhân Thủy Châu chúng tôi là phúc phận của các anh, đừng tưởng rằng một bữa cơm được chúng tôi ăn cảm thấy có nhiều tiếc hận, hừ hừ!
Bệnh cũ của Lan Điền Trúc lại tái phát rồi.
Đôi môi của vị anh Trư họ Diệp đang cong lên muốn mở miệng, chợt phát hiện tam đệ kết nghĩa vườn đào, cũng chính là Thiếu tá Tề Thiên, đường đường là một Thiếu tá tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, lúc này đang lén lút muốn chuồn ra ngoài cửa.
Tuy nhiên gã lại xui xẻo, bị "Khăn hồng" Diệp Khả Khả hỏi vẻ ngây thơ:
- Vị tiên sinh này hình như hơi kỳ lạ?
Nghe cô vừa hỏi như vậy, bốn mỹ nữ Thủy Châu toàn bộ đều chăm chú nhìn về hướng Tề Thiên.