Mai Diệc Thu đứng chặn ngang cửa, hai nhũ phong cao vút phập phồng giống như hai khẩu pháo cỡ nhỏ nhắm ngay Diệp Phàm.
- Không biết phân biệt!
Diệp Phàm căn bản không nhìn đến sự tồn tại của cô, tiến lên phía trước đẩy nhẹ một cái. "Bịch", vang lên một tiếng nhẹ, Mai Diệc Thu đã bị luồng lực nhu nhuyễn đẩy bắn ra hơn ba mét, há hốc miệng không nói nên lời.
Một đòn này thật sự khiến Mai Diệc Thu hoàn toàn kinh ngạc, vừa rồi cô ta khí định thần nhàn, giống như đứng tấn mã bộ đứng chắn ngay cửa.
Cô ta nằm mơ cũng không nghĩ đến Diệp tiểu tử kia đẩy nhẹ một cái thì làm mình bắn đi, tý nữa thì ngã ngửa xuống đất.
May là công phu hạ bàn của mình không tệ vì khinh công của phái Nga Mi vốn nổi tiếng trong giang hồ, mới có thể đứng vững, nếu không đặt cái mông xuống đất thì mặt mũi không biết để đâu.
Có lẽ là người ta là cao thủ nên giữ mặt mũi cho một phụ nữ như mình nên ra tay nhẹ nhàng, còn không cũng rất khó nói.
Diệp Phàm cũng không để ý đến cô ta, dẫn đầu đi ra ngoài.
Dĩ nhiên, Hứa Thông đã sớm tránh ra một bên, đâu còn dám đứng đó để ngăn trở sát thần.
- Anh đứng lại đó cho tôi!
Mai Diệc Thu thẹn quá thành giận vung lên một quyền đánh sau lưng Diệp Phàm.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh, nghiêng người giơ tay phải lên quét ngang một cái, lần này ra tay mạnh hơn vì cũng hơi bực mình.
Mai Diệc Thu xoay tròn theo quán tính mấy vòng, lảo đảo một lát mới ổn định lại được thân hình, thở dốc một hồi, xem ra hao phí thể lực không ít..
Đến khi định thần lại thì đã thấy Diệp Phàm đi mất, cả đoàn kia cũng không thấy đâu, tuy nhiên Tề Thiên lén trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Thiếu tá Mai, hôm nay cô chọc phải họa lớn rồi.
- Trời sập xuống tôi cũng không sợ, họ Tề kia, hôm nay anh là một đồng lõa ghê tởm! Mai Diệc Thu này sẽ nhớ kỹ.
Mai Diệc Thu phẫn nộ giương hai nắm tay lên nhưng cũng không đánh ra, vừa rồi sau khi va chạm với Diệp Phàm thì cảm giác hai tay nhũn ra, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cảm giác lúc ấy cánh tay của họ Diệp kia cực mạnh, bản thân mình dưới cánh tay đó như một chiếc thuyền hỏng giữa biển rộng, hoàn toàn không làm chủ được vận mệnh của mình, giống như một chiếc lá rụng chỉ đợi gió thu cuốn đi.
Trong lòng Mai Diệc Thu hiện giờ như đưa đám, biểu hiện kiên cường ngoài mặt chỉ là gắng gượng. Giờ phút này cô chỉ muốn gục đầu vào lòng sư phụ khóc rống một trận, còn ở đây chỉ có thể âm ỉ trong lòng, loại dày vò này quả thực khó tiếp thu.
- Tôi chỉ nói một câu, cô nghe hay không thì tùy, nếu không nghe coi như tôi chưa từng nói.
Tề Thiên đến gần Mai Diệc Thu bên cạnh, khẩu khí nghiêm nghị, ghé sát tai nói nhỏ:
- Biết không! Nếu như chuyện này đến tai đoàn trưởng Thiết thì cô tuyệt đối bị khai trừ, là tuyệt đối!
- Không thể nào! Họ Diệp cũng không phải là chủ tịch quốc gia, tôi không tin! Ai có thể khai trừ tôi, bản cô nương cũng không tin......
Mai Diệc Thu theo phản xạ có điều kiện, lắc đầu phản bác.
- Không tin! Vậy thì sẽ nói cho cô biết một câu, nghe kỹ đây. Đại ca của tôi tên là Diệp Phàm, cô trở về điều tra thêm ở trụ sở lưu trữ hồ sơ sĩ quan đi.
Tuy nhiên phải chú ý giữ bí mật, hắn là anh em kết nghĩa với đoàn trưởng Thiết, lúc trưa ăn cơm cha tôi ngồi cùng bàn với hắn bị đoàn trưởng Thiết bắt gọi một tiếng anh. Hừ, cô thử nghĩ xem, chúng ta muốn đấu với hắn thì cấp bậc quá thấp rồi, là tầng phế vật, tôi đi đây, tự mình nghĩ đi. Hừ! Đến lúc bị đá ra ngoài đường thì đừng khóc không ra tiếng, ai!
Tề Thiên đi tới cửa, trong lòng dâng trào sung sướng chỉ muốn hát bài " Hoa dại ven đường không nên hái, ngu sao mà không hái". Gã chưa từng hãnh diện như vậy, uất khí trước giờ tan biến sạch, thầm nghĩ, " Chị em nhà họ Mai này, ai bảo cô mắt chó không nhìn người dưới, đi chọc phải sát tinh đại ca ta. Cô còn chưa biết, hắn chỉ mới tốt nghiệp nửa năm đã cho hai phó phòng, một cục trưởng vào nhà tù sao.
Bây giờ cả đám còn đang hối hận hát bài "Nước mắt sau song sắt" kia kìa! Ha ha ha...... Thống khoái a thống khoái! Cuối cùng tìm được người trị cô rồi. rồi trị ngươi người. Tiểu bì nương, trị không được cô sao, đây là khắc tinh đấy, biết không?
Ai! Anh mày chỉ cần có được một nửa uy phong của đại ca thì trâu bò rồi, xem ra thật giống mùi vị cáo mượn oai hùm,ghê tởm, ghê tởm......"
Tề Thiên cũng cảm thấy tiếc nuối, vì sao kẻ trâu bò kia không phải là mình.
Nhìn bóng lưng đắc ý của Tề Thiên, Mai Diệc Thu rốt cục nhịn không nổi, nước mắt theo gò mà chảy tràn xuống, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ Tề Thiên nói đúng, mình phải hỏi ngay mới được.
- Chị, mặt của em......
Mai Thiên Kiệt vác cái mặt sưng vù đi tới, vừa thốt ra mấy chữ thì đã bị Mai Diệc Thu mắng xối xả:
- Mặt! Mày còn muốn mặt ra sao, muốn tan luôn à, cút ngay đến bệnh viện băng bó cho tao, Phóng Tuyết, đưa nó đi.
Sau khi nói xong lạnh lùng trừng mắt nhìn lẻ gây họa Hứa Thông kia một cái khiến gã công tử ca này dựng tóc gáy, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy chỗ kín, thầm nghĩ, " Cô nãi nãi của ta, ngàn vạn lần đừng động thủ, cái đồ chơi này nếu cắt đi thì không thể hoàn lại, có sao thì thảm rồi"
Sau đó vội vàng cười nói, " Chị Mai, để em đưa Thiên Kiệt đi bệnh viện"
Nói xong dẫn người đi như chạy, trong lòng tức giận mắng, " Họ Diệp kia, ông mày không đem mày rút da thi không phải họ Hứa nữa,**! Mày chờ đi, đời còn dài mà "
- Dì Dương, dì khỏe không, phiền dì điều tra cho cháu xem có phải ở căn cứ Liệp Báo có một sĩ quan tên là Diệp Phàm có phải không, hình như tuổi còn trẻ đấy.
Mai Diệc Thu trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhiệm Dương Luyện Liên của sở lưu trữ lý lịch, cô vốn có quan hệ rất tốt với chủ nhiệm Dương, sau khi gọi xong thì thấp thỏm ngồi chờ, thầm nghĩ, " Họ Diệp này chưa đến 20 tuổi, cho dù là sĩ quan bí mật của Liệp Báo thì cùng lắm cũng chỉ là một thiếu tá, cũng đâu hơn gì mình.
Điểm này thì không sợ, đáng sợ là nghe Tề Thiên nói hắn là anh em kết nghĩa của đoàn trưởng Thiết, thuộc loại sinh tử có nhau. Nếu để hắn đem chuyện này nói trước mặt đoàn trưởng Thiết thì mình phiền phức rồi.
Vừa nghĩ tới gương mặt coi thường anh hùng trong thiên hạ của đoàn trưởng Thiết, Mai Diệc Thu bất giác chút rùng mình, không sợ là giả.
Lần trước người cháu Quách Chân Kỳ của phó tư lệnh hải quân Quách Đại Xuyên, vốn là một thiếu tá quản lý công tác tình báo của Liệp Báo.
Không biết vì sao mà gã chọc phải đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng, câu nói đầu tiên của y là đã gã ra khỏi Liệp Báo, bắt lên thành phố Hoa Châu của quân khu Lĩnh Nam báo cáo.
Lúc ấy Quách gia nghe nói cha mình Mai Trường Phong cùng Thiết Chiêm Hùng quan hệ cũng không tệ lắm, liền mới y ra ngoài nói chuyện, tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng không hề nể tình, quân lệnh như sơn, làm cho cha mình nổi điên đạp đổ cả bàn trà, nói mình đường đường là một trung tướng phó tư lệnh của đại quân khu Lĩnh Nam. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Mà không bảo được một đại tá đoàn trưởng thuộc hạ, Liệp Báo rốt cuộc binh chủng nào, còn thuộc quân khu nữa hay không......
Tuy nhiên cha mình sau khi nổi điên thì cũng không nhắc lại việc này, lựa chọn một phương pháp chiết trung là đem Quách Chân Kỳ sắp xếp làm một thiếu tá tiểu đoàn trưởng của tập đoàn quân số hai ở Thủy Châu.
Lúc ấy mình ở bên cạnh còn bảo sao không trực tiếp ra lệnh cho đoàn trưởng Thiết rút lui?
Cha là phó tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, đoàn trưởng Thiết dù nói thế nào cũng là thủ hạ của cha, nào ngờ cha mình chửi tục một tiếng rồi mắng:
- Con biết cái gì, không có chuyện gì thì đừng chọc vào.
Lúc Quách Chân Kỳ đi tới tập đoàn quân số hai báo cáo, quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ còn càu nhàu một hồi, nói là làm như vậy có thể đoàn trưởng Thiết bất mãn hay không vì y thì đuổi đi còn ông mày lại kéo về.
Trụ sở của ông mày ở ngay trước căn cứ Liệp Báo, cả ngày chạm mặt nhau vì cùng chung trụ sở vịnh Lam Nguyệt.
Cả hai tuy ở cạnh nhau nhưng đãi ngộ cách biệt một trời một vực.
Quách Chân Kỳ đến bây giờ cứ thấy Mai Diệc Thu là ứa nước mắt, thở dài nói:
- Thiếu tá Mai, sau này cô phải ngàn vạn lần chú ý, đừng có làm ra chuyện gì trong Liệp Báo, chỗ dựa sau lưng chúng ta có lớn đến đâu cũng không thể chống đỡ được. Ai! Tôi là tự gây nghiệt không thể sống a!
Một đại nam nhân giờ lại khóc ròng thiếu chút chọc cho Mai Diệc Thu cười phá lên, thật ra Quách Chân Kỳ cũng bị oan, gã không làm ra sai lầm gì quá lớn, chỉ xui xẻo gặp phải lúc đoàn trưởng Thiết tâm tình không tốt.
Quách Chân Kỳ thực sự không nỡ rời Liệp Báo, bây giờ cả ngày ngơ ngác đứng ở cổng trụ sợ nhìn vào, giống như nhìn vào mái nhà xưa mà không cách nào quay trở về.
Có khi Mai Diệc Thu từ cổng đi ra, thấy bộ dạng thất thểu này của Quách Chân Kỳ thì cũng đau lòng nhưng tự nghĩ mình cũng là tài hèn sức mọn không thể làm gì.
Bây giờ thì hay rồi, đột nhiên đắc tội với anh em kết nghĩa sinh tử với Thiết Chiêm Hùng, nếu quả thật để cho y biết được thì chắc là mình cũng rơi vào tình cảnh như Quách Chân Kỳ.
Mặc dù cha mình đang ở trong quân ủy nhưng đối với tảng đá hầm cầu vừa thối vừa rắn như Thiết Chiêm Hùng thì chắc gì đã chịu nể mặt.
Mai Diệc Thu cũng không nỡ rời Liệp Báo, trong lòng quyết định cho dù phải quỳ lạy khóc lóc trước mặt Thiết Chiêm Hùng cũng phải xin bằng được ở lại.
Thật ra thì đám sĩ quan của Liệp Báo đều có ý nghĩ như thế cả, không một người nào tình nguyện rời đi.
Có người thậm chí có cơ hội thăng chức sang binh chủng khác vẫn ngần ngừ không muốn rời đi, bởi vì nơi này có quá nhiều thứ đáng để kiêu ngạo.