Hắn biết mình chỉ là một con nghé con chưa chắc đã có thể đấu thắng con Tiểu Bạch hồ này hay không, so ra có vẻ hơi non nớt, xét đến sự trưởng thành của mình thì biến số là rất lớn.
- Hoan nghênh a, bí thư Phí. Chúng ta là láng giềng, nghe đại danh đã lâu mà chưa gặp, ha ha ha.
Diệp Phàm tươi cười đón chào, hắn chưa bao giờ tiếc nụ cười với gái đẹp, đây là bệnh chung của đàn ông, cũng là một thủ đoạn ra vẻ của họ.
- Phải nói ngược lại chứ, năm thị trấn lân cận hiện giờ đều thành phụ thuộc thị trấn Lâm Tuyền các anh rồi.
Chủ tịch Diệp may mắn, năm thị trấn ôm lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, một khu vực kinh tế sắp thành hình, chúng tôi tới chúc mừng, dĩ nhiên cũng là người được lợi nhất rồi.
Phí Tiểu Nguyệt cười nhẹ, hàng mi cong vô cùng mê người.
- Mẹ kiếp! Đúng là hồ ly Tiểu Bạch hồ ly, vừa mở miệng đã ẩn giấu mùi thuốc súng, có ý gì mà năm thị trấn ôm hết Lâm Tuyền, lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, ngay cả việc phụ thuộc cũng đều nói ra.
Đây không phải là đem thị trấn Lâm Tuyền đối lập với mấy thị trấn khác trong đại quy hoạch sao, rõ ràng cố ý nâng mình lên để chế giễu, bọn Thái Đại Giang chắc là cũng cố tình gây chuyện như vậy.
Diệp Phàm thầm bực mình, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ vui mừng.
- Nói gì vậy, các đồng chí đều là người lão luyện ở huyện, đều có kinh nghiệm và năng lực.
Gần đây nghe nói các đồng chí đều lấy được tài chính có hiệu quả rõ ràng. Còn Lâm Tuyền chúng tôi là một cục diện rối rắm a!
Muốn thực sự áp dụng đại quy hoạch còn phải dựa vào các vị bí thư chủ tịch đây ra sức hỗ trợ rồi.
Tôi tin nếu thấy thị trấn chúng tôi gặp rủi ro, các vị lão đại đây chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Diệp Phàm thở dài, khiêm nhường nói, trả ngược một đòn, theo thế còn muốn kiếm ít tiền cho đại quy hoạch, dù sao bọn họ cũng đã tới, phải xin họ ít máu mới được.
Bởi vì sau khi nối thông con đường lớn thì mọi người đều được lợi.
- Ha ha ha, chủ tịch Diệp là người thần có khả năng, vừa mở miệng đã có thể kéo về hai ngàn vạn, chứ đâu như chúng tôi có chặt đứt chân tay cũng đâu lấy được mấy đồng đâu?.
Thái Đại Giang cũng ám chỉ là đừng mong lấy máu chúng tôi, bọn lão tử đây là tới để xin tiền, không xuất máu.
- Đúng vậy, chủ tịch Diệp, chúng tôi làm gì ra tiền, dù có hao tổn tâm tư cũng không xin được mấy vạn, làm được chuyện gì chứ, ha ha ha!
Lão hồ ly Chung Minh Đào cười ha ha. Thật ra thì thị trấn Nam Khê cũng có gần hai ngàn vạn đầu tư mới có thể đưa y lên làm chủ tịch.
Người này lại là một tên vắt cổ chày ra nước, một đồng cũng không muốn bỏ ra mà chỉ muốn chiếm tiện nghi, Diệp Phàm tức tối đến mức chỉ chút nữa đã nghĩ một cước đá văng y xuống suối cho cá ăn.
Huống chi người này cũng là thủ hạ của Lý Hồng Dương, cũng là cùng phe với mình, vậy mà có thể chơi trò huynh đệ tương tàn.
Xem ra tuy nói là đồng bọn nhưng ở chỗ khác nhau nên chỉ biết tranh giành lợi ích riêng mà thôi.
Diệp Phàm vốn nghĩ Ninh Giang dù sao cũng là từ thị trấn Lâm Tuyền đi ra, lại ở cùng một phe Lý Hồng Dương với mình.
Lẽ ra thì thị trấn Giác Lâm của y cũng sẽ bỏ ra chút tiền cho con đường lớn của Lâm Tuyền, hiện giờ nghe Chung Minh Đào vừa nói thì lập tức tỉnh ngộ, chắc bí thư Tống Ninh Giang cũng là lai giả bất thiện vì hiện giờ y đã không là phó bí thư của thị trấn Lâm Tuyền.
Được rồi, mấy con hồ ly các người đến để vây công ta, đều là thứ hổ lang muốn hái đào.
Tống Ninh Giang mở miệng, mỉm cười nói:
- Lúc tôi ở thị trấn Lâm Tuyền đúng là xấu hổ, không kéo được đầu tư gì cho thị trấn.
Bây giờ nhìn đến Chủ tịch Diệp có thể vì Lâm Tuyền xây dựng, cùng với nhân dân Lâm Tuyền kéo tới nhiều khoản đầu tư như vậy, tôi rất vui mừng.
Dù sao tôi cũng ở Lâm Tuyền mấy năm rồi, có chút ít tình cảm. Nhân dân Lâm Tuyền có thể khá hơn thì trong lòng tôi cũng cao hứng, tuy nhiên cũng thấy xấu hổ và bất an.
Hiện giờ tôi đến thị trấn Giác Lâm, hao tổn tâm cơ muốn kéo chút đầu tư cho thị trấn, đáng tiếc vị trí địa lý thị trấn Giác Lâm chúng tôi không thể so sánh với Lâm Tuyền, chỉ có một con đường đá lên huyện.
Giao thông chế ước sự phát triển của Giác Lâm, hiện giờ coi như Chủ tịch Diệp là gió đông nối thông Lâm Tuyền, sau này xe cũng có thể thông qua Lâm Tuyền chạy thẳng đến thành phố Phúc Xuân rồi tiến thêm một bước tới thành phố Mặc Hương.
Sau này mọi phương diện chắc là cũng có thể phát triển lên một bậc thang mới, vốn là một thị trấn anh em, Chủ tịch Diệp vì Giác Lâm làm nhiều chuyện như vậy chúng tôi cũng nên xuất ra một phần lực. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ai! Đáng tiếc thị trấn Giác Lâm nghèo quá, còn như Lâm Tuyền nhất định là đứng ở vị trí thứ ba của huyện, trừ thị trấn Thành Quan thì chính là đến Lâm Tuyền rồi.
Thị trân Giác Lâm chúng ta mới coi là chân chính nghèo, cho nên, vô cùng xấu hổ, có lòng không đủ lực a! Chỉ có thể tới đây chúc mừng Chủ tịch Diệp thăng chức và con đường lớn của Lâm Tuyền sớm ngày thành công.
Tống Ninh Giang một phen nâng Diệp Phàm lên nhưng về phương diện tiền nong lại đóng chặt, Diệp Phàm cũng hoài nghi miệng của đồng chí lão Tống có phải tìm được một cái khóa lớn khóa lại không, khóc với mình còn thảm hơn.
Tựa hồ chủ tịch Diệp Phàm của thị trấn anh em phải có nghĩa vụ từ tài chính sửa đường lấy ra đưa cho y mấy trăm vạn vậy.
Diệp Phàm giận đến trắng mắt, nghiến răng trèo trẹo, chỉ là không làm được gì.
Một người trung niên đeo kính tiến lên rút một điếu thuốc mời Diệp Phàm.
Phí Tiểu Nguyệt cười giới thiệu:
- Chủ tịch Diệp, đây là bí thư Phí Quốc Tư của xã Khê Khanh thuộc thị trấn Tà Nham, nghe chuyện của con đường lớn Lâm Tuyền nên cũng muốn tham gia náo nhiệt.
- Anh khỏe chứ, bí thư Phí, hoan nghênh đến Lâm Tuyền làm khách.
Diệp Phàm mỉm cười bắt tay, thầm nghĩ, " Chẳng lẽ lại là một tên tống tiền, người này họ Phí chắc là tay sai của Phí gia."
- Cám ơn! Chủ tịch Diệp, ta đại biểu nhân dân xã Khê Khanh mời anh một chén.
Phí Quốc Tư giơ chén rượu lên mời rồi uống trước.
Diệp Phàm vội vàng hô:
- Chậm đã bí thư Phí, chén rượu này không phải tôi không dám uống, tuy nhiên lời vừa rồi của anh hình như chưa rõ ràng.
Tôi hình như chưa làm ra chuyện gì tốt cho nhân dân xã Khê Khanh, hơn nữa còn chưa đến đó, vì vậy thịnh tình của nhân dân xã Khê Khanh tôi không dám nhận.
Tôi là chủ nhà, mời khách một chén mới đúng chứ, ha ha.
Diệp Phàm cười giơ chén.
- Chủ tịch Diệp, để tôi nói đã, xã Khê Khanh ở phía tây của thị trấn Tà Nham, thật ra thì cách thị trấn Tà Nham một dòng suối nhỏ.
Khoảng cách không xa lắm, chừng bảy, tám cây số. Tôi nghĩ Chủ tịch Diệp có thể suy nghĩ cho con đường lớn Lâm Tuyền đi qua xã hay không, để cho nhân dân xã Khê Khanh có cơ hội từ thị trấn Tà Nham chạy thẳng tới Lâm Tuyền, rút ngắn đường tới huyện thành Ngư Dương. Điều này đối với kinh tế địa phương sẽ có rất nhiều lợi ích, mong Chủ tịch Diệp suy nghĩ, ha ha.
Phí Quốc Tư da mặt tuyệt không mỏng.
- Sao vậy, xã Khê Khanh cách thị trấn Tà Nham có bảy, tám cây, vì sao không thể nối thông?
Hiện giờ con đường của xã Khê Khanh đi đến huyện thành nói không thông là không thể nào à, dù là huyện nghèo cũng không để phát sinh chuyện này.
Diệp Phàm vội vàng hỏi ngay, hắn không muốn chưa hiểu rõ đã bị người ta đùa giỡn lấy tiền.
- Dĩ nhiên là thông nhưng phải đi qua đường vòng từ thị trấn Quy Hồ.
Dài thêm mấy chục cây, nếu đi từ thị trấn Tà Nham sẽ rút ngắn đến bảy phần.
Phí Quốc Tư ra vẻ ngượng ngùng.
" Hừ, trong chuyện này chắc là có gì, đường thẳng không đi lại đi đường vòng, ăn cơm no rỗi hơi rồi sao, huống chi còn là đường đá ngồi chắc lắc chết người."
Diệp Phàm thầm suy nghĩ, cũng không lên tiếng, liếc mắt nhìn đám hồ ly trên bàn thấy tất cả đều cười cười không lên tiếng, trong chuyện này chắc có ẩn tình mà mọi người không dám nói ra sợ đắc tội với người.
Tống Ninh Giang bị Diệp Phàm nhìn vào không thể làm gì khác là lên tiếng:
- Còn không phải là do con suối kia làm loạn hay sao?
- Suối làm loạn, bí thư Phí có thể nói hay không?
Diệp Phàm hỏi thẳng.
- Ai! Con suối của xã Khê Khanh chúng tôi gọi là suối Lữ Bàn, hình như do hình dạng ngoằn ngoèy nên gọi là suối Trì Bàn (trì hoãn).
Điều kỳ lạ là khúc chảy qua thị trấn Tà Nham lại rất sâu, nếu ở chỗ khác thì chỉ khoảng năm, sáu mét nhưng ở đây lại tới mấy chục mét, có chút quỷ dị.
Phí Quốc Tư vừa nói vừa lắc đầu.
- Suối Trì Bàn của các anh rộng bạo nhiêu, Diệp Phàm hỏi, thầm nghĩ, " Nếu như quá rộng thì ai chịu nổi?"
- Không tới 100m.
Phí Quốc Tư biết nghĩ dấu diếm cũng không dấu diếm được, người ta phái người đi một lần thì cái gì chẳng biết.
Thật ra thì suối này rộng chưa tới 100m nhưng cũng gần như vậy.
- A!
Diệp Phàm kêu một tiếng, trong lòng cười thầm, " Mẹ nó, muốn bảo lão tử đi chịu chết sao?"
Chắc là do nước quá sâu nên không thể xây cầu được nên mới phải đi vòng qua thị trấn Quy Hồ.
Độ sâu hơn mười mấy mét, độ rộng tới trăm mét, nếu xây cầu một nhịp chắc không thể đứng vững, còn vài nhịp thì cả đống tiền, chắc cũng phải tới bảy, tám trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn.