Còn về số tiền thiếu hụt, anh tính xem đại khái cần bào nhiêu để tôi nghĩ cách, chỉ có yêu cầu duy nhất là càng long trọng càng tốt.
Tốt nhất có thể miêu tả được cả cuộc đời của Tiếu Mộng Đường bao gồm tất cả những trải nghiệm, kết hợp với phong thổ, văn hóa của Ngư Dương chúng ta, thể hiện kiểu gì thì tự các anh nghĩ cách, nếu như có thể ra album thì càng tốt, anh xem có được không?
Tiếu Tuấn Thần cũng muốn nhân cơ hội này tạo thế cho Tiếu gia ở Ngư Dương. Lần điều chỉnh nhân sự này y vẫn đứng nguyên một chỗ, mắt thấy Phí Mặc ngồi lên vị trí Bí thư khối Đảng, trong lòng đã nóng nảy lắm rồi.
Ai không nghĩ chiếm được vị trí Chủ tịch hay Bí thư huyện? Dĩ nhiên mục tiêu trước mắt của Tiếu Tuấn Thần cũng mới chỉ là vị trí Chủ tịch huyện vì đang nằm ở vị trí.
Vì bây giờ mới chỉ là một Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy, muốn làm bí thư ít nhất phải trải qua Chủ tịch huyện hay là Phó bí thư mới được.
Chẳng qua thấy kết cục của Lý Hồng Dương, Trương Tào Trung cho tới Chung Minh Nghĩa, Tiếu Tuấn Thần nhiều lúc cũng cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn là mình vẫn giữ nguyên được vị trí, nếu giống như Chung Minh Nghĩa bị ném đến Hội đồng Đại biểu Nhân dân thì đời này đoán chừng xong rồi, muốn Đông Sơn tái khởi là chuyện không dễ dàng.
- Album thì để tôi hỏi xem có cơ hội hay không, tôi nghĩ Tiếu gia ở Ngư Dương có nhiều danh nhân như vậy, đề nghị mọi người quyên tặng một chút, vì lão tổ tông trở về xuất ra công đức cũng là chuyện tốt.
Về chuyện tiền thì càng nhiều càng tốt, chậm nhất là trưa mai phải có phương án hoạt động, nếu không thì chắc sẽ không kịp, có bao nhiêu tiền thì cứ làm bấy nhiêu.
Diệp Phàm cười nói.
- Được! Để buổi tối tôi nói cho mọi người, xem có thể thu xếp được bao nhiêu tiền, sáng sớm ngày mai sẽ gọi xuống cục cho người lên lấy. Chuyện này ngàn vạn không thể làm lỡ, Cục trưởng Diệp, cậu cần phải nắm chắc.
Tiếu Tuấn Thần đưa tay thân mật vỗ vai Diệp Phàm, lúc Diệp Phàm đứng lên vẫn giữ chặt bốn ngón tay, song phương trao đổi ánh mắt rồi đều ngầm hiểu.
Diệp Phàm trở lại trong cục thì thấy mọi người đều có vẻ mệt mỏi.
Diệp Phàm thuận miệng hỏi:
- Cục trưởng Vệ, có đưa ra được phương án chưa vậy?
- Còn phương án gì nữa, ngay cả cái bàn cũng tặng cho người khác, cục chúng ta là con nuôi mẹ kế, muốn làm gọi các đồng chí ở xã đi làm đi.
Trưởng phòng sự vụ dân tộc Lý Đinh không nhịn được bực bội.
- Ha ha ha, rách nát không đi tốt không đến. Sáng sớm ngày mai chúng ta có bàn mới rồi, cần gì phải lưu luyến mấy cái bàn cũ đó nữa.
Diệp Phàm cười nhạt vô cùng tự tin.
- Cục trưởng Diệp lấy được bàn rồi à, có phải Ủy ban cho tiền không?
Chung Tài hỏi một câu.
- Sơn nhân tự có diệu kế, thiên cơ bất khả lộ.
Diệp Phàm lắc đầu, quay sang nói với Đinh Hương Muội:
- Em lập tức đi Ủy ban lấy kinh phí hoạt động về đây, Chủ tịch Vệ cho một vạn đồng, tuy nhiên lần hoạt động này phải làm lớn một chút, tôi nghĩ chắc là có thêm tiền, sáng sớm ngày mai sẽ tới.
- Một vạn đồng!
Đinh Hương Muội không nhịn được lỡ miệng hô làm tất cả ánh mắt đều nhìn vào Diệp Phàm vẻ sùng bái làm hắn ngượng ngùng:
- Làm sao vậy? Một vạn đồng thì có gì mà mọi người nhìn như vậy?
- Cục trưởng Diệp có điều chưa biết, chúng ta rất lâu rồi không nhìn thấy kinh phí hoạt động.
- Chung Tài cười nói.
- Ừ, chủ nhiệm Đinh đem mấy trăm đồng của lão Chung trả trước đã, những người khác chờ mấy hôm nữa rồi hãy nói, đầu tiên là phải làm tốt hoạt động mới được, cũng là thời điểm hãnh diện của cục chúng ta rồi. Tôi tin tưởng mọi người sẽ nghĩ ra biện pháp tốt hơn để lần hoạt động nghênh đón tượng đồng danh nhân này thuận lợi.
Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều vô cùng coi trọng chuyện này, cho nên phải tiến hành đặc sắc mới được.
Nếu có ai đó không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ phải chịu xử phạt. Đến lúc đó Bí thư Cổ hay Chủ tịch huyện Vệ hỏi tới tôi cũng sẽ không bao che, chủ nhiệm Chung, rốt cuộc chúng ta có bao nhiêu nhân viên công vụ?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, bởi vì lúc lấy bàn Đinh Hương Muội nói là còn có năm người khác, hiện giờ trong cục đang triển khai hoạt động đang cần người vậy mà mấy người này không đến làm hắn rất bực bội.
- Chủ nhiệm Chung Tài ậm ừ mấy giây rồi đành phải nói ra:
- Còn có năm người theo thứ tự là Lưu Mẫn Hoa. Ngô Lệ Hoa, Trương Phượng Hoa, Vương Hoa Nguyệt, Lưu Tử Hoa.
- Còn là Ngũ Đóa Kim Hoa, làm sao không có người nào vậy, đi đâu hết cả rồi.
Diệp Phàm hỏi tiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Cái này…
Chung Tài gấp đến toát mồ hôi, bộ dạng hết sức khó xử.
- Cục trưởng Trương, anh nói xem có chuyện gì?
Diệp Phàm nặng nề, biết là có chuyện nên hỏi luôn phó cục trưởng Trương Vệ thanh bởi y là người quản nhân sự ở trong cục.
- Ai! Là như vậy, đúng là các cô ấy có biên chế ở trong cục, hơn nữa đều hưởng thụ đãi ngộ cấp Phó Chủ nhiệm.
Tuy nhiên bọn họ chưa từng đến nơi làm việc, chỉ ngày đầu tiên có báo qua còn sau đó không hề thấy mặt, ngay cả tiền lương cũng đều chuyển thẳng không cần đến chủ nhiệm Đinh.
Trương Vệ thanh bị bức phải không có cách nào khác, cười khổ nói.
- Hừ! Trên thế giới này có công tác nào dễ dàng như vậy, chỉ cần ở nhà vẫn nhận lương. Chủ nhiệm Đinh, cô báo cho bọn họ sáng ngày mai lập tức đến đây đúng giờ. Không cho xin phép trừ khi có giấy của bệnh viện. Nếu không đến coi như bỏ bê công việc chiếu theo quy định trừ tiền lương. Giờ là lúc dùng người, có hoạt động lớn như vậy không có người thì làm sao mà làm.
Diệp Phàm nói thẳng toẹt không hề lưu lại một đường lùi.
- Vô dụng, ai.
Vệ Bảo Quốc cũng thở dài, gục đầu không nói.
- Có hữu dụng hay không cứ nói mới biết.
Diệp Phàm nói với Đinh Hương Muội, xong đó đi ra ngoài.
- Cục trưởng Vệ, có gọi điện thoại hay không?
Đinh Hương Muội ngần ngừ.
- Không gọi có thể sao? Cục trưởng Diệp đã nói rồi, việc của cô là gọi điện thoại, có tới hay không là chuyện của các cô ấy. Nói rõ đây là chỉ thị của cục Cục trưởng Diệp tự mình truyền xuống.
Vệ Bảo Quốc mặt không chút thay đổi hừ nói.
- Ha ha ha, Diệp lão đệ, gần đây không tệ chứ.
Trong điện thoại truyền đến giọng của Cục trưởng Cục Công An thành phố Vu Kiến Thần.
- Có thể ra sao nữa!
Diệp Phàm cười khổ nói, cũng không muốn kể lại chuyện rủi của mình.
- Thế là tốt rồi, buổi tối nay cậu đến Mặc Hương chỗ Kiểm Phổ các cùng uống vài ly với anh Tào.
Vu Kiến Thần vui vẻ.
Có phải chuyện của anh Tào đã định rồi?
Diệp Phàm chấn động.
- Coi như không phụ, tất cả đã xong rồi, mất bao công sức mới thành. Gần đây anh Tào sút đến bảy, tám cân, giảm nữa thành xác ướp rồi.
Vu Kiến Thần nhớ tới con đường tranh giành của Tào Vạn Niên mà không khỏi rùng mình, nghĩ đến hai, ba năm sau mình chắc cũng sẽ trải qua như vậy, không biết lúc đó có nên cơm cháo gì không.
- Tốt, để em tới ngay.
Diệp Phàm chúc mừng.
- Không vội, cậu cứ tới vào buổi tối đi, anh Tào còn phải xử lý nhiều chuyện mới đến được.
Vu Kiến Thần cười nói.
Vừa để điện thoại xuống thì Yến Chiếu Nguyệt gọi tới, nói là thiết bị đã chuyển tới rồi, chỉ còn chờ tiền nữa thôi, hơn nữa anh cả của Diệp Phàm là Diệp Cường vẫn chưa đến Mặc Hương, cũng không biết nguyên nhân gì.
Vừa lúc tối nay sẽ đến thành phố nên Diệp Phàm đáp ứng Yến Chiếu Nguyệt nói chuyện sau, nghĩ đến thân hình gợi cảm của cô vào tối hôm ấy, chỗ kín của Diệp Phàm lập tức dựng thẳng lên.
- Đồ hèn, vừa nghĩ tới nữ nhân thì rạo rực cả lên.
Diệp Phàm thầm mắng mình một câu.
Lúc này Đinh Hương Muội thập thò hỏi:
- Cục trưởng Diệp, đã ăn chưa?
- Không có, đang chuẩn bị đi ăn đây.
Diệp Phàm thuận miệng đáp.
- Vậy thì tốt rồi, em cũng chưa ăn vậy tối nay có thể mời anh một bữa rau dưa được không.
Đinh Hương Muội nói vẻ thấp thỏm.
- Được! Để anh mời khách, ra chỗ Ngư Dương đi, có một số việc đang muốn hỏi em.
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến chuyện của Ngũ Đóa Kim Hoa, chắc là Đinh Hương Muội biết được, tránh sau này chọc phải người nào lại gây thêm phiền toái.
- Cục…Cục trưởng, buổi sáng có người đồng hương tặng em một con cá giáp, không nấu sợ là sẽ hỏng mất, đến nhà em ăn nhé.
Đinh Hương Muội nói.
- Sợ rằng không tiện, quấy rầy em.
Diệp Phàm sửng sốt, cảm thấy có chút không ổn.