- Tiểu đoàn trưởng Tạ, thượng cấp bổ nhiệm anh làm Tổng chỉ huy đội vây bắt tối nay, bất luận liên quan đến ai đều phải bắt đi hết.
Trước hết cứ ném vào doanh trại sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương trông chừng nghiêm mật, không cho phép bất cứ người nào tiếp xúc với bọn họ. Chuyện này đã do binh đoàn Liệp Báo tiếp nhận, chú ý giữ bí mật, nếu để lộ bí mật sẽ luận xử theo quân pháp. Tôi nhấn mạnh một lần nữa, bắt đầu từ bây giờ chuyện này toàn diện do Liệp Báo tiếp nhận, các quan binh của sư đoàn dã chiến cũng không thể tới gần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tôi xin thay mặt cám ơn cục Cảnh sát hình sự thành phố. Tiền và hiện vật ở đó xin giao lại cho bọn họ xử lý. Chuyện này được chỉ định là cơ mật cấp B, bất luận người nào cũng không được truyền ra ngoài, anh dặn dò mọi người cẩn thận, giữ miệng cho tốt, đừng để lộ ra.
- Tuân lệnh thủ trưởng! Tôi sẽ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện này chỉ có tôi và đội trưởng Lô của cục thành phố biết, những người khác đều không biết. Tôi tin đội trưởng Lô cũng sẽ bảo vệ cơ mật quốc gia.
Tạ Tốn trả lời rất gọn gàng dứt khoát, trong lòng vui mừng như điên, lần này mèo mù có lẽ thật sự đụng phải chuột chết rồi.
Nếu có thể đào được một vài thứ giá trị từ chuyện này, coi như bản thân lập công được thưởng, cất nhắc lên quân hàm Trung tá cũng không muộn. Có thể có khả năng nhân cơ hội này tiến vào binh đoàn Liệp Báo, Liệp Báo hoàn thành giấc mơ của mình.
7 giờ sáng.
Ngọc Thế Hùng vẻ mặt mỏi mệt, từ dưới xã chạy về đại viện Ngọc gia. Đại viện Ngọc gia nằm ở trên sườn núi Đông Thành Phật Lặc, là một ngôi nhà cũ rất lớn, tất cả đều dùng đá xây thành, hơn nữa tất cả đều rất lớn. Bề mặt thô ráp, cũng không mài nhẵn gì cả, thậm chí sờ lên còn có chút cảm giác sắc nhọn, trên thực tế cũng không như vậy, chỉ là một loại cảm giác mà thôi, tất cả có bảy, tám trăm cân. Thậm chí loại lớn trên ngàn cân cũng có.
Tường viện xung quanh cao 6 mét, phía trên còn có rất nhiều lỗ châu mai. Trên bốn góc còn dựng bốn pháo đài canh gác mang tính trang trí, ngôi nhà bằng đá kiểu pháo đài kiên cố này trước giải phóng có thể chống chọi với thổ phỉ hung tàn hơn một tháng.
Đương nhiên, trang bị chống thổ phỉ lúc đó nhiều lắm súng trường còn có đại đao, trường mâu, cung tiễn. Ngay cả pháo phá cửa cũng không kiếm được. Nếu không đại viện Ngọc gia dù kiên cố dưới làn đạn pháo cũng không chống đỡ được.
Ở bên trong có hơn trăm người Ngọc gia, giếng nước, ao nhỏ, đình, cối xay, phòng thuốc, vũ khí cái gì cũng có.
Nghe nói trước giải phóng vì chống cự thổ phỉ quấy rầy, bên trong cất giữ các loại thịt khô, lương thực có thể sử dụng trong một năm.
Trong đại viện Ngọc gia thời kì đó không tới một trăm người, nhưng bây giờ đã mấy trăm người, vào lúc giết phỉ từng tập trung cả mấy ngàn người.
Thật ra người Ngư Dương trước đó cũng gọi nơi này là Ngọc Gia Bảo. Sau nhiều lần trùng tu, sửa chữa cúng có lịch sử mấy trăm năm rồi, cũng coi như là một ngôi nhà cổ.
Hiện tại Ngọc gia rất giàu có, người trong huyện suy đoán tài sản của Ngọc gia không dưới ba ngàn vạn, nhưng người nhà Ngọc gia đều thích ở trong ngôi nhà cũ này. Không có ai muốn đi ở nhà mới cả.
Vì có thể ở đây chính là một loại tượng trưng cho thân phận, tượng trưng anh là người lãnh đạo trong vòng trung tâm Ngọc gia.
Nếu chuyển ra ngoài có loại cảm giác bị ngoài rìa. Đương nhiên, người Ngọc gia công tác bên ngoài lại càng không phải nhắc tới.
Vì tối qua có một người họ hàng tới ở cùng một đêm với Kháo Sơn Hổ Ngọc Hùng, mặc dù nói Ngọc gia hiện tại rất giàu có, có thế lực, nhưng người Ngọc gia vẫn rất chú trọng quan niệm dòng tộc.
Nếu họ hàng nghèo khó dưới xã kết hôn gửi giấy mời, Kháo Sơn Hổ chưa chắc có thời gian để đi, nhưng vẫn gửi tiền mừng. Nếu thân thích trong nhà có người chết, Ngọc Thế Hùng tuyệt đối sẽ đi, họ hàng quá xa thì qua thăm, gần hơn một chút thì qua đêm, đây chính là quy tắc ngầm lâu nay của Ngọc gia.
Cho nên lòng người hướng về đại viện Ngọc gia vẫn rất lớn. Có thể làm được chuyện này đối với người cầm lái Ngọc gia ở bên ngoài Ngọc Thế Hùng mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Vì tổng số người họ Ngọc ở Ngư Dương có lẽ không dưới ba bốn vạn người, cộng thêm họ hàng thân thích cũng có mấy ngàn người, một con số khổng lồ khiến người ta giật mình. Mỗi năm chỉ riêng chuyện hiếu hỉ giỗ chạp…có lẽ cũng tiêu tốn mất 10 vạn đồng.
Nhưng làm như vậy cũng có thu hoạch, nếu xảy ra chuyện gì lớn, chỉ cần Ngọc Thế Hùng đứng ở pháo đài đại viện Ngọc gia hô một tiếng, có lẽ không cần đến mấy tiếng đã có thể triệu hồi được một liên đội người Ngọc gia.
Muốn làm chuyện gì, ví dụ như tuần hành kháng nghị, tĩnh tọa nói chuyện phiếm…đều rất dễ dàng. Hiện tại làm chuyện gì đều cần sức mạnh quần chúng! Làm quan không sợ quần chúng đơn thể, nhưng quần chúng đông đảo bọn họ lại tương đối sợ hãi.
Đương nhiên càng sợ quần chúng tụ tập gây chuyện, đương nhiên, trước giải phóng người nhà họ Ngọc từng đánh thổ phỉ, thời kỳ đó trái lại thường xuyên tập hợp, sau giải phóng rất ít khi tập hợp.
Gần hai mươi năm, thế lực Ngọc gia càng ngày càng lớn, có ai dám đi chọc vào Kháo Sơn Hổ Ngọc gia. Cho dù có lúc tứ đại gia tộc Ngư Dương Phí, Ngọc, Tạ, Tiếu phát sinh chuyện gì lớn dây dưa cần vũ lực giải quyết cũng tương đối ôn hòa.
Nhiều nhất là tập hợp mấy chục người tụ tập trên sườn núi đàm phán giải quyết. Rất ít khi phát sinh chuyện ẩu đả chảy máu, đánh chết người giữa tứ đại gia tộc.
Chuyện đánh người bị thương đến tàn tật, năm sáu năm trước thật ra thường xuyên có phát sinh, nhưng đều âm thầm giải quyết, ngay cả cục Công an cũng không kinh động.
Mấy năm gần đây giữa tứ đại gia tộc càng văn minh. Chơi chiêu quân tử động khẩu không động thủ, trên thực tế chính là so sánh thế lực sau lưng. Chuyện này bao gồm đối đấu về nhân mạch, kèn cựa về kinh tế.
Đổi sang đấu miệng, từ bỏ đấu võ, xem ra tứ hổ Ngư Dương cũng dần dần thực hiện được quỹ đạo quốc tế. Từng bước từ đấu tranh nguyên thủy tiến lên cuộc chiến văn minh.
Cho nên người Ngư Dương dần dần có khuynh hướng quên lãng tứ đại gia tộc. Nhưng mặc dù nói có khuynh hướng này, trên thực tế là không quên được, đó là một loại tôn kính và sợ hãi sâu sắc, một loại sợ hãi ăn sâu tận xương tủy.
Thật ra Kháo Sơn Hổ Ngọc gia cũng không hẳn chỉ Ngọc Thế Hùng, đó là cách gọi chung của người nhà họ Ngọc. Là cách gọi người đại diện Ngọc gia. Người đại diện hiện tại chính là Ngọc Thế Hùng, cho nên ngoại hiệu này mới dành cho y.
Vừa mới rửa mặt đang chuẩn bị đi nằm ngủ một giấc, thì điện thoại đột ngột vang lên.
Em họ Ngọc Văn Toàn của Ngọc Thế Hùng bất bình tức giận, run rẩy kêu lớn:
- Đại ca, đại ca! Không xong rồi, sơn trang Kính Nguyệt xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi. Bác, bác…-
- Cha tôi làm sao? Văn Toàn, bình tĩnh lại đi, nói rõ xem- Ngọc Thế Hùng hét lên một tiếng làm chị cả đang nằm trên giường, cũng chính là trưởng ban Tuyên giáo huyện ủy Ngọc Nhã Chi và em gái Ngọc Kiều Long, toàn bộ đám anh chị em họ mơ hồ chạy ra, không biết trời có phải bị sụp xuống hay không.
Tất cả đều giương mắt nhìn Ngọc Thế Hùng, không biết có phải y bị thần kinh rồi không. Ngọc Nhã Chi là chị cả, là người cầm lái trọng yếu của Ngọc gia, đương nhiên là chỉ ở địa bàn huyện Ngư Dương này, cô cau đôi lông mày xinh đẹp, không kìm được trừng mắt liếc y một cái, rất có ý trách y làm kinh hãi mọi người. Thậm chí cô còn nghĩ có phải tối qua qua đêm ở đâu uống say mèm, vì Ngọc Thế Hùng hai ngày một lại say nhẹ một lần, ba ngày một lại say ngất một lần, cũng khó trách chị gái y tức giận, cau mày quát lên:
- Làm trò điên gì vậy, mới sáng sớm đã lên cơn, có phải tối qua lại uống say không, người toàn mùi rượu, thối chết đi được-
- Đại ca, bác bị bắt đi rồi, tất cả mọi người ở sơn trang Kính Nguyệt đều bị bắt đi rồi, Ngọc Hổ, Ngọc Cẩu đều không ở đấy.
Con trai thứ hai của phó Bí thư thị ủy Ngọc Hoài Nhân là Ngọc Văn Toàn thở không ra hơi hét lên.
Ngọc Văn Toàn vốn tới thành phố công tác, hôm nay ngủ qua đêm ở nhà một người bạn, định rạng sáng quay về thăm cha ở Ngư Dương, khi đi ngang qua Tam Giác Bình tiện tay lái xe vào sơn trang Kính Nguyệt.
Lâu rồi không tới sơn trang chơi, cũng muốn tới đi dạo một chút. Vì sơn trang Kính Nguyệt ngoài là một nơi đánh bạc còn là một chỗ rất tốt để nghỉ ngơi, hoàn cảnh không tệ. Ở Ngư Dương cũng là nơi nghỉ ngơi rất nổi tiếng.
- Có biết ai làm không?
Ngọc Thế Hùng tức giận quát lên.
- Hình như là người tới từ cục Công an làm. Em vốn định xông vào thăm dò, nhưng có mấy người cảnh sát vũ trang canh giữ không cho vào, nói là bên trong đã bị niêm phong rồi. Còn cảnh cáo em đi mau, nếu không cũng sẽ bị bắt
Ngọc Văn Toàn hét lớn.
- Mẹ kiếp! Cậu chờ ở đấy, tôi lập tức tới ngay.
Vừa đặt điện thoại xuống, Ngọc Thế Hùng mặt tối đen như mực, đem tình hình đại khái nói rõ với Ngọc Nhã Chi, nhất thời đại viện Ngọc gia náo loạn, tình cảnh lộn xộn. Trong đại sảnh khổng lồ thoáng cái đầy chật người, bảy tám cô dì chú bác, có mười mấy người tập trung lại.
Ngọc gia là một đại gia tộc, chỉ riêng phụ thân của Ngọc Thế Hùng đã có năm chị em gái.
Cha của Ngọc Thế Hùng là Ngọc Nhân Thăng là anh cả trong năm anh chị em, thật ra cũng không lăn lộn quan trường gì cả, mà làm kinh doanh. Nhưng việc làm ăn hiện tại bình thường mà nói đều giao lại cho trai Ngọc Thế Hùng xử lý, Ngọc Nhân Thăng vào lúc Ngọc Thế Hùng không rảnh mới đến giúp y xử lý một chút, bình thường lão gia tử đều tự do vui vẻ đi câu cá.
Tối hôm qua Ngọc Thế Hùng tới chỗ người chết ở lại qua đêm. Lại cộng thêm có mấy vị khách hàng lớn tới, đại diện Ngọc Hoài Nhân tới sơn trang Kính Nguyệt xử lý. Không ngờ vận khí không tốt, chỉ đại diện một đêm như vậy, đặc biệt xui xẻo, lại có thể bị bắt vào cục cảnh sát.
Lúc ấy Lô Vỹ và Tạ Tốn làm hết sức bí mật, sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia cuối cùng ngay cả một cuộc điện thoại cầu cứu cũng không gọi kịp. Nếu không phải sáng nay Ngọc Văn Toàn nổi hứng tới sơn trang đi dạo, có lẽ đến bây giờ người nhà họ Ngọc vẫn không hay biết gì.Thật ra bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến phương diện này, đó là vì thoải mái sinh sống quá lâu rồi, căn bản không có lo lắng đến phương diện này.
Lão nhị Ngọc gia chính là phó Bí thư của thành phố Ngọc Hoài Nhân, nghe nói còn là phó Bí thư chuyên trách quản lý chính pháp, trong thường ủy là nhân vật cấp thực quyền xếp cao thứ tư. Ngoài Bí thư, Chủ tịch thành phố, Bí thư khối Đảng thì y là lớn nhất.
Lão tam của Ngọc gia tên là Ngọc Y Lệ, nghe nói lập gia đình ở tỉnh.
Lão tứ của Ngọc gia là Ngọc Hoài Đông, công tác ở thành phố bên ngoài tỉnh Nam Phúc.
Lão ngũ Ngọc gia là Ngọc Hằng Phượng, công tác ở Ủy ban trung ương nhà nước.
Năm anh chị em lại sinh được từ hai đến năm đứa con, chỉ tính riêng phân nhánh này hợp lại đã có mấy chục người rồi.
Hơn nữa thế hệ ông nội của Ngọc Thế Hùng căn bản vẫn còn khỏe mạnh, vì cha của Ngọc Thế Hùng là Ngọc Nhân Thăng cũng mới 48 tuổi, ông nội Ngọc La Tông mới 65 tuổi, có bốn anh chị em.
Nhỏ nhất là lão tứ Ngọc Mãn Đình mới 48 tuổi, bằng tuổi với cháu mình là Ngọc Hoài Thăng, y chính là trưởng ban ban Kiểm tra tỉnh Nam Phúc nắm trọng quyền trong tay.
Nắm giữ tình hình kiểm tra dự toán phương diện tài chính một tỉnh, cúng chính là nhân vật được tuyển chọn dự bị cho vị trí phó Chủ tịch tỉnh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy năm nữa Ngọc Thế Hùng tuyệt đối sẽ bò lên được vị trí phó Chủ tịch tỉnh.
Ngọc Thế Hùng mang theo mấy tên thủ hạ đắc lực của Ngọc gia. Ngọc Miêu, Ngọc Li lái xe như bão táp về hướng sơn trang Kính Nguyệt, Ngọc Kiều Long cũng muốn xông đi, nhưng bị chị gái Ngọc Nhã Chi nghiêm mặt ngăn cản…