Lưu Hải Nguyệt thở phì phì quay sang con trai lớn:
- Vũ Vân, con lái xe đưa mẹ đi.
- Bà đi đi! Còn chưa đủ mất mặt sao?
Phí Mặc hừ nói, trầm mặc một chút rồi rút thuốc ra, thầm nghĩ, " Chuyện lần này thật là đúng dịp. Ngọc gia gặp chuyện rồi lại đến phiên nhà chúng ta rồi, lại là Diệp Phàm, tiểu tử này quả thực là ương tinh, không phải là tên tiểu tử kia cố ý a. Lần trước buông tha hắn thật là có chút đáng tiếc, đánh rắn đánh không chết bị cắn ngược lại một cái, hừ! Lần sau tuyệt không có thể làm cho hắn có cơ hội lật bàn cờ."
- Em gái, Văn Viễn bị bắt, anh của em không muốn ra mặt, làm sao bây giờ, em gọi điện cho Vương Xương Nhiên nói một câu tình cảm đi.
Lưu Hải Nguyệt điện thoại trực tiếp cho Phí Ngọc. Phí Ngọc là em gái của Phí Mặc, giữ vị trí Thư ký trưởng Thị ủy.
- Chờ đã, đừng nóng vội, chị nói xem chuyện là thế nào?
Phí Ngọc nghe chuyện cũng đành nhảy từ trên giường xuống nghe điện thoại.
Lưu Hải Nguyệt đem chuyện kể qua một lần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Văn Viễn đúng là sàm sỡ phóng viên báo tỉnh?
Phí Ngọc cũng kinh hãi, vội vã hỏi lại.
- Không thể nào có chuyện đó, Văn Viễn là do em nhìn nó lớn lên, tuy nói làm vài chuyện khác người nhưng chuyện sàm sỡ phụ nữ thì chắc chắn là không. Người của Phí gia chẳng lẽ còn tìm không được nữ nhân?
Lưu Hải Nguyệt khẳng định.
- Ừ! Văn Viễn chắc không làm chuyện này. Tuy nhiên nếu như Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều có mặt ở đó thì chắc không thả người được ngay đâu. Đợi ngày mai xem sao, chị dâu, đừng nóng vội, có anh ở huyện, Văn Viễn có nằm trong Cục Công an cũng không ai dám động tới đâu.
Phí Ngọc nhất thời cũng không đưa ra chủ ý, có Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh ở hiện trường, chuyện này chắc là nghiêm trọng, khẳng định có liên quan tới ký giả báo tỉnh.
Đồng thời, Phó Chủ tịch huyện Tôn Vinh Xuân cũng đang hò hét đập chén trong nhà, tổng cộng vợ y là Lưu Mẫn Hoa đã dọn ba cái chén bể
, không nhịn được lo lắng hỏi:
- Vinh Xuân, lần này Mãn Quân xảy ra chuyện lớn sao?
- Sàm sỡ ký giả báo và đài truyền hình tỉnh, công khai đánh Trợ lý Chủ tịch huyện ở cục công an, bà nói có lớn mật hay không. Khốn kiếp, ngu xuẩn một, muốn nữ nhân thì phải xem chỗ nào chứ? Đều là do bà chiều nó thành hư, đã sớm nói rồi. Mãn Quân cũng đã lớn nên tìm một người để quản đi, bà cứ nghe nó dẻo miệng.
Tôn Vinh Xuân hét lớn.
- Hừ! Ông còn nói tôi, chẳng phải là do thượng bất chính hạ tắc loạn sao, đừng cho là tôi không biết, ông cùng Hồ Tái Hoa có chuyện gì?
Lưu Mẫn Hoa cãi lại.
- Bà nhìn đi, chuyện đã xưa rồi mà cứ nhắc mãi.
Tôn Vinh Xuân trong lòng có quỷ, nhẹ giọng.
- Không nói, không nói, ông hôm trước chẳng phải vừa gọi điện thoại cho con hồ ly lẳng lơ kia, đừng tưởng rằng lão nương ta không biết. Họ Tôn, ông nghe đây cho lão nương, nếu còn gọi điện thoại cho con hồ ly tinh kia thì lão nương sẽ làm ầm lên đấy, ông đã không nhìn mặt mũi lão nương thì lão nương đây cũng không ngại. Mau gọi cho Chu Bá Thành thả người. Thân thể Mãn Quân nhà ta không khỏe, nếu bị đánh ra cái gì thì lão nương không để yên đâu.
Lưu Mẫn Hoa tức giận nhỏ giọng quát.
- Bà xem điện thoại tôi lúc nào vậy, chẳng phải đã nói rồi, đây là chuyện công việc.
Tôn Vinh Xuân nói khẽ.
- Chuyện công việc, đánh rắm! Ông không quản lý đơn vị cô ta thì có chuyện công việc gì, đừng có mong qua mặt tôi.
Lưu Mẫn Hoa hừ nói.
- Được rồi, không nói nữa, đem Mãn Quân ra đã.
Tôn Vinh Xuân nói xong thì móc điện thoại ra.
Trong phòng làm việc của cục trưởng Cục Tài Chính thành phố, Cục trưởng Vương Thiên Lượng đang đi lòng vòng, lẩm bẩm:
- Tiểu Ba a Tiểu Ba! Bảo cháu cứ ở trong viện đi sao lại đi ra ngoài gây chuyện rồi. Lại là Diệp Phàm, tiểu tử này làm sao cứ như âm hồn bất tán vậy. Lần này lại sàm sỡ phải phóng viên báo tỉnh, nếu xử lý không tốt thì hay rồi.
- Chị! Nghe nói Văn Viễn của Phí gia to gan lớn mật lại có thể dám đùa giỡn phóng viên báo tỉnh? Lần này đoán chừng có trò hay để nhìn.
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng lần đầu tiên trong hai ngày qua có thể nở một nụ cười.
Hai ngày này bởi vì chuyện lão gia tử mà Ngọc gia đều loạn thành một đoàn, vào nửa đêm, bọn họ cũng vừa ngủ một giấc, đang tập trung ngồi trong sảnh uống trà.
- Ừ! Ngày hôm trước Ngọc gia chúng ta đã mất đi mặt mũi, lần này cũng nên đến phiên Phí gia rồi.
Huyện ủy Trưởng ban Tuyên giáo Ngọc Nhã Chi thản nhiên nói, trong lòng tương đối sướng ý.
- Nghe nói chuyện này cũng cùng có liên quan tới Diệp Phàm. Kỳ quái, tiểu tử này thật giống như một sát tinh, vừa có chuyện với Kiều Long thì đã chọc ngay vào Phí gia rồi, hắn cũng không sợ người cắn trả sao.
Ngọc Thế Hùng vui vẻ.
- Cắn! Cậu thử đi cắn một miếng đi, mở miệng ra là đòi chém đòi giết. Thế Hùng, cậu sửa cái bệnh cũ đi, bây giờ là xã hội pháp chế, không phải là thời xã hội đen.
Đảng lãnh đạo chính quyền, có chuyện gì cũng phải tuân thủ, nếu không chắc chắn không có chỗ dung thân.
Sau này chuyện làm ăn nên theo quy củ, có chuyện gì không tốt thì dẹp đi, nhà chúng ta cũng đâu thiếu tiền.
Ngọc Nhã Chi tức giận hừ nói.
- Em hiểu rồi chị gái, chị cũng quá xem nhẹ Ngọc gia ở Ngư Dương chúng ta rồi, chỉ là một tên lính nấu cơm thôi, để em tới thu thập.
Ngọc Thế Hùng hào khí nổi lên, ra vẻ khuấy nước chọc trời.
- Nói chuyện gì vậy? Thế Hùng, tiểu tử ngươi có phải định phạm tội hay không! Có bản lãnh thì cứu cha ngươi ra đi, mang theo người nhà họ Ngọc đối kháng với một sư đoàn dã chiến sao, hừ! Còn chưa trưởng thành, chỉ vài người mà dám ngo ngoe, lời vậy nói đây thì được, đừng có ra ngoài hò hét đến tai người có tâm thì xong rồi.
Trưởng Ban thống kê tỉnh Ngọc Mãn Đình vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn
- Cháu biết rồi Tứ gia.
Ngọc Thế Hùng vội vàng nói.
- Mới vừa rồi Hoài Nhân điện thoại tới, nói là đã có liên lạc với cục trưởng Phạm của Cục an ninh quốc gia của thành phố, sau khi nghe ngóng mới biết được Vu Kiến Thần của Cục Công an thành phố là anh vợ y, đã vậy thì cũng dễ dàng. Hoài Nhân nói với Vu Kiến Thần một tiếng, chắc ngày mai sẽ chào hỏi Cục trưởng Phạm. Ai! Cũng không biết Ngọc Thăng ở trong doanh trại thế nào, Thế Hùng, sau này ngàn vạn lần phải cẩn thận. Sòng bài kia cũng dẹp đi.
Phó Trưởng Ban của Sở Tài chính tỉnh Ngọc Sử Giới thở dài, vì chuyện của sơn trang Kính Nguyệt mà khiến cho cả họ khốn đốn.
- Mới vừa rồi nhận được thông báo khẩn cấp của huyện ủy, nói là sáng sớm ngày mai sẽ mở cuộc họp thường vụ, chẳng lẽ chuyện này có quan hệ với Phí gia?
Ngọc Nhã Chi lên tiếng.
- Đoán chừng là cục trưởng Chu Bá Thành không xong rồi.
Ngọc Mãn Đình chậm rãi nói, liếc mắt thì đã nhìn thấu chuyện.
- Không thể nào! Nhiều nhất chỉ là xử phạt thôi, chắc không đến nỗi lột chức đâu.
Ngọc Nhã Chi nghi ngờ.
- Sẽ không ư! Ha hả, Nhã Chi, chú với cháu đánh cuộc đi. Chu Bá Thành khẳng định xuống ngựa. Chuyện của sơn trang Kính Nguyệt chỉ là một cái cớ, chuyện phóng viên báo tỉnh buổi tối hôm qua lại càng đổ thêm dầu vào lửa. Chu Bá Thành muốn an vị là rất khó khăn, Cổ Bảo Toàn mới đến, chuyện gì cũng không thuận tay, vị trí Cục trưởng Cục công an chắc chắn sẽ thu vào tay, lần này Phí Mặc đoán chừng đều tịt ngòi rồi, ha hả.
Tôn Mãn Đình cười nói.
- Chú nói là chuyện của Phí Văn Viễn? Có khả năng! Như vậy xem ra vị trí Cục trưởng Cục công an là đổi người rồi. Tuy nhiên Phí gia không có cớ đi tranh giành, chúng ta cũng bởi vì chuyện sơn trang Kính Nguyệt mà không thể ra mặt, chỉ có Tiếu gia bỗng nhiên chiếm tiện nghi, có chút đáng tiếc.
Ngọc Nhã Chi đau lòng.
- Tiếu gia! Không thể nào. Ai cũng đoạt không được, toàn bộ phải xem Cổ Bảo Toàn rồi.
Ngọc Sử Giới ra vẻ bí hiểm.
- Nếu có thể dây dưa vậy thì tốt rồi. Có lẽ Ngọc gia chúng ta còn có chút cơ hội.
Ngọc Nhã Chi thầm nghĩ, " May mà còn có chú tỉnh táo, cứ bảo vệ Chu Bá Thành không bị hạ bệ rồi hãy nói."