Sau này tôi còn phải đề nghị Bí thư Cổ thu xếp một số công việc cho anh làm, chuyện ở Ủy ban nhân dân huyện tôi cũng quá bận rộn rồi. Sau này công tác của Trợ lý không riêng gì chiêu thương và thu hút đầu tư, mà các phương diện nông nghiệp, thuỷ lợi, giao thông, tài chính, xây dựng công cộng đều có liên quan đến.
Đây là tín nhiệm của Đảng và Ủy ban Nhân dân, của tổ chức đối với anh, anh phải làm tốt! Nếu không ngày mai tôi sẽ đề nghị Bí thư Cổ cấp cho anh một chiếc xe, sau này công việc nhiều hơn, sự vụ bận rộn, không có xe cũng không được.
Vệ Sơ Tinh đột nhiên mỉm cười thản nhiên đầy quái dị, lại khôi phục hình tượng dịu dàng hiền lành lúc trước, khiến cho Diệp Phàm càng mở rộng tầm mắt, vốn tưởng cô ta sẽ nổi giận lôi đình, có lẽ trong cơn tức giận còn có thể đập bàn sau đó lập tức đề nghị bãi miễn chức danh Trợ lý Chủ tịch huyện của mình, nhưng cô ta chẳng những không tức giận, trái lại còn quyết định đem chuyện khó khăn quẳng lên đầu mình.
" Xong đời rồi! Mình vốn định chọc giận cô ta, xem ra ngược lại bị cô ta trả đòn lại rồi. Đòn này cũng quá lợi hại, mua dây buộc mình rồi! Lão tử làm sao có cảm giác giống như một con sói đáng thương rơi vào trong bẫy, lẽ nào trúng kế của cô ta rồi, cô ta cố ý làm như vậy, ài! Nếu vậy vẻ dịu dàng đó có thể chỉ là đòn ngụy trang.
Đồng chí Diệp Phàm ngơ ngẩn rời khỏi phòng làm việc của Vệ Sơ Tinh, khi đóng cửa cứ lắc đầu, nói:
- Tôi không cần xe, đã mượn được một chiếc rồi.
Hắn thầm nghĩ không dùng xe của cô ta thì tốt hơn, nếu không không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, người ta nói, lấy lợi ích của người khác thì phải làm việc cho họ!
9 giờ.
Trên con đường từ Ngư Dương tới xã Tây Bàn có một hàng xe mười mấy chiếc, từ Poussin đến Audi, Mercedes-Benz đều có, thật là cảnh tượng ấn tượng, khiến cho dân chúng của các thị xã nghèo khó hai bên đường đều kinh ngạc đứng bên đường chỉ chỏ. Nếu bình thường ngay cả chiếc xe Poussin cũng rất khó nhìn thấy, chỉ thấy toàn là xe lam cộng thêm xe kéo, hôm nay đúng là cảnh tượng hùng vĩ chưa từng thấy từ trước đến nay.
- Xảy ra chuyện gì vậy, sao có nhiều xe đẹp như vậy. Phía trước còn có xe cảnh sát mở đường, có phải có quan lớn xuống không?
Một người dân kinh ngạc hỏi.
- Anh đúng là không biết gì, hôm nay tượng đồng lão tổ tông Tiếu gia được rước lên chùa Nam Thiên trên đỉnh Nam Thiên, nghe nói còn do một người Hồng Kông họ Tiếu quyên tặng, nếu không tại sao lại có nhiều xe đẹp như vậy. Tiếu gia thật đúng là lợi hại, đúng là đại cảnh tượng.
Một người đàn ông trung niên khác thở dài nói.
- Lão tổ tông Tiếu gia quay về, cũng khó trách?
Người dân nói trước đó lắc lắc đầu.
Khi xe đến xã Tây Bàn đã sắp 11 giờ, mọi người dùng cơm trưa qua loa. Hạ Giai Trinh vừa mới nhậm chức Bí thư Đảng ủy xã hôm nay cũng vô cùng bận rộn.
- Bí thư Hạ, chuyện hôm nay phải làm phiền cô rồi, cô là người địa phương, chúng tôi đều tới ăn tiệc lớn.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
- Ăn đại tiệc, Trợ lý Diệp, anh bây giờ đã là Trợ lý rồi, thế nào cũng phải kiếm ít tiền đưa cho chúng tôi chứ. Nếu không đẳng cấp hoạt động buổi trưa sẽ giảm xuống rất nhiều. Lần này Tiếu gia đưa cho các anh không ít tiền, dù sao cũng phải chia sẻ một chút cho xã chúng ta thu xếp hoạt động có phải không?
Hạ Giai Trinh nghiêm túc nói.
- Bí thư Hạ, lời này cô cũng nói ra được. Cô đường đường là một Bí thư Đảng ủy xã còn nhớ đến mấy đồng tiền của tôi, Cục Tôn giáo chúng tôi là một đơn vị nghèo. Cô cũng không phải không biết.
Diệp Phàm vội vàng kêu khổ, da mặt cũng dày lên rất nhiều, không cảm giác ngại ngùng một chút nào.
- Không có tiền! Tôi vừa đến tiếp nhận xã Tây Bàn mới biết tài chính của xã chỉ còn lại mấy trăm đồng. Hóa đơn nợ bên ngoài xếp thành chồng lớn, ngày nào cũngcó người đến đòi nợ. Quán cơm, chủ thầu, ngay cả người bán hàng rong trong chợ cũng có người đến đòi tiền, nói là nhà ăn của Ủy ban thiếu tiền thức ăn, có lẽ trước sau còn thiếu mười mấy vạn. Chính là cửa ải cuối năm cũng khó mà vượt qua, vốn muốn lên thành phố xin ít tiền, nhưng thoáng cái vừa có ý kiến phúc đáp là không được. Ài!
Hạ Giai Trinh vẻ mặt khổ sở, không giống như giả bộ. Những lời cô nói cũng là thật tình. Hạ Giai Trinh có một người họ hàng đảm nhận chức vụ Phó Chủ tịch thành phố, muốn xin ít tiền hẳn là có, chẳng qua sắp đến cuối năm rồi, xem ra cô ta thật sự không xoay xở kịp, cho dù có tiền cũng phải chờ sang năm.
Xem ra xã Tây Bàn thật sự nghèo đến tận cùng. Thật ra trong lòng Diệp Phàm cũng hiểu, xã Tây Bàn vốn không khác gì xã Miếu Khanh, đều là xã hành khất, thu nhập tài chính một năm còn chưa tới 40 vạn, thật sự không có tiền. Hạ Giai Trinh lại mới tiếp nhận không lâu, đoán chừng cho dù có tiền cũng bị Chủ tịch, Bí thư xã trước đó tiêu hết rồi, làm gì còn dư tiền cho dùng.
Giống như lúc mình tới Cục Tôn giáo báo cáo, chuyển giao lại là một chồng hóa đơn thiếu nợ và phát tiền dầy cộm.
Hạ Giai Trinh vừa nhậm chức, thời gian này khẳng định rất khổ sở rồi. Cuối năm sắp đến rồi, nhân viên công tác ở Ủy ban Nhân dân xã không có tiền sẽ nhìn Bí thư Đảng ủy mình như thế nào, uy tín sẽ bị suy giảm đáng kể.
Hơn nữa hoạt động lần này xã Tây Bàn lại là nơi tổ chức, dù sao cũng phải có gì chiêu đãi, không có tiền vạn thì không làm được, mặc dù nói phần lớn là do phía Diệp Phàm bỏ ra.
Nhìn mỹ nhân ở bên cạnh cau mày, lo nghĩ tiền nong mà cơ thể hao gầy, trong lòng Diệp Phàm cũng khẽ chua xót, cũng không cảm thấy dễ chịu, lòng hăng hái giống đực phải bảo vệ giống cái lại phun trào, đương nhiên, Diệp Phàm không thể nào đi bảo vệ tất cả giống cái lung tung được, làm vậy đương nhiên sẽ khiến người ta để mắt đến mình.
Hạ Giai Trinh đã từng áp mặt khiêu vũ với mình, lần đó trong phòng khiêu vũ Hồng San Hô ở xã Miếu Khanh còn đánh nhau, cũng xem như là cùng chung hoạn nạn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hơn nữa sau khi Hạ Giai Trinh được điều đến Lâm Tuyền vẫn luôn tận lực ủng hộ công tác của Diệp Phàm, bất kể Diệp Phàm làm gì cô ta cũng ủng hộ, cho nên Diệp Phàm cũng cảm thấy nếu có thể giúp cũng nên giúp cô ta một chút.
- Anh thật sự thấy chết mà không cứu sao?
Thấy Diệp Phàm vẫn đang trầm mặc, Hạ Giai Trinh tức giận liếc nhìn Diệp Phàm, luồng cảm xúc ý nhị này thiếu chút nữa hun đúc Diệp Phàm lập tức muốn làm gì đó, đương nhiên là muốn ôm cô vào lòng yêu thương vỗ về một phen.
- Cô vẫn chưa chết đói mà! Ha ha ha…
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Anh…anh thật sự muốn chờ, tôi chết rồi, anh còn cứu gì nữa? Hừ!
Hạ Giai Trinh có chút tức giận rồi, lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó suy nghĩ kĩ lại hình như có chút mùi vị quá đáng, có chút giống như tình nhân đang giận dỗi nhau, ngượng ngùng vội vàng quay đầu đi.
- Được rồi được rồi! Ba vạn được rồi chứ! Cô viết biên lai chi phí hoạt động tới chỗ Chủ nhiệm Văn phòng Đinh của Cục Tôn giáo nhận tiền là được rồi.
Diệp Phàm cười nói, không dám tiếp tục đùa giỡn, lúc này thời gian cũng không cho phép.
- Hừ! Mới có ba vạn đã muốn tống cổ tôi đi?
Thật ra trong lòng Hạ Giai Trinh đã vô cùng mừng rỡ, vốn cho rằng Diệp Phàm có thể cho một vạn đã là rất tốt rồi, ai ngờ người ta lại cấp cho ba vạn, trong lòng mơ hồ cảm thấy chút ngọt ngào, len lén liếc nhìn Diệp Phàm, nhưng cảm giác ngoài mặt vẫn phải gây khó dễ, cho nên vẫn cố ý hừ một tiếng, giọng mũi vẫn còn rất nặng.
- Vẫn còn chê ít, vậy…vậy năm vạn được chứ, không thể hơn nữa đâu, nếu không tôi phá sản mất.
Diệp Phàm lắc lắc đầu có chút đau lòng. Thầm nghĩ, cô gái này thật là lợi hại, mới hừ một tiếng đã có thể khiến ông mày mất đi 5 vạn, ông mày có phải bị coi thường không!
- Thật sao, anh không hối hận chứ, 5 vạn?
Hạ Giai Trinh mừng như phát điên, đôi mắt hạnh lấp lánh nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Tôi còn lừa cô sao?
Diệp Phàm cười nhạt, móc bút ra loẹt xoẹt viết một tờ giấy nhắn tin đưa cho Hạ Giai Trinh.
- Cám ơn anh Trợ lý Diệp.
Hạ Giai Trinh cầm lấy tờ giấy.