Chương 414: Chủ tịch huyện nói có lợi ích

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Thật ra trong lòng Vệ Sơ Tinh cũng buồn bực tự hỏi mình tại sao. Từ trong đáy lòng tự phân tích bản thân thì chính là bản thân có chút ghen ghét loại đàn ông đặc biệt ưu tú, người bạn trai trước kia của mình chính là thuộc về loại đặc biệt ưu tú, cho nên đồng chí Diệp Phàm mới trở thành người chịu tội thay.

Đương nhiên luồng ánh mắt hèn mọn đó là Diệp Phàm cố ý làm, ánh mắt đó cứ dính chặt lấy người Vệ Sơ Tinh vì hắn vẫn muốn trả thù thái độ của Vệ Sơ Tinh đối với hắn.

- Trợ lý Diệp, về chuyện thuyết phục tiên sinh Tiếu Phi Thành, anh thật sự không có cách gì sao?

Vệ Sơ Tinh vẫn quan tâm đến vấn đề khai triển kinh tế.

- Chuyện này rất khó, nguyên nhân tôi đã sớm nói tới rồi, có lẽ khả năng rất thấp.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Trợ lý Diệp, chúng ta phải giỏi đột phá, gặp phải khó khăn thì không thể thoái thác mà phải kiên quyết tiến thủ mới được. Anh còn trẻ đã có thể ngồi lên vị trí Trợ lý Chủ tịch huyện, đây là Bí thư Cổ và huyện tín nhiệm anh mới đem trọng trách này giao lại cho anh.

Từ lý lịch của anh cũng có thể thấy được, anh tương đối có năng lực, thậm chí có thể nói là kiệt xuất, 18 tuổi tốt nghiệp Đại học Hải Giang, đến đập Thiên Thủy hàng phục một đám thôn dân lạc hậu, ngang ngược không dễ quản lý, trong thời gian ngắn ngủi nửa năm anh liên tục đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thị trấn, Phó bí thư, Chủ tịch thị trấn, cho đến Cục trưởng Cục Tôn giáo, hiện tại lại là Trợ lý Chủ tịch huyện.

Con đường đề bạt của anh từ trước đến nay chưa từng có, hơn nữa tình huống của gia đình anh chúng tôi cũng biết, cũng không phải là đặc biệt tốt, chứng tỏ những thứ này đều là dựa vào sự cố gắng của bản thân anh đổi lấy.

Khi ở Lâm Tuyền anh có thể lôi kéo tới hơn ba ngàn vạn đầu tư, tại sao đối với nhà máy thảm sợi anh lại buông tay không bận tâm đến chứ?

Tôi tin anh nhất định có thể nghĩ ra cách, con người ta cần phải sống, miễn là còn sống thì có thể nghĩ ra cách. Bí thư Cổ và tôi đều ký thác kỳ vọng đối với anh.

Nếu như chuyện lần này có thể thành công, còn có công tác trọng yếu hơn muốn giao đãi cho anh.

Vệ Sơ Tinh khua môi múa mép, ra sức đạp Diệp Phàm vào cái bẫy đã đào sẵn, hơn nữa còn mơ hồ ném ra chiếc bánh ngọt.

- Ha ha ha… Dòng sông cũng có lúc cạn, huống hồ tôi làm sao so được với dòng sông.

Diệp Phàm vẫn giữ đầu óc tỉnh táo, miệng uyển chuyển từ chối.

- Lấy khi tôi ở Lâm Tuyền ra mà nói, phát đại lực lôi kéo tới 3500 vạn đầu tư, vì Bản kế hoạch đại quy hoạch Lâm Tuyền, tôi đã chạy ngược chạy xuôi, sống dở chết dở cũng xin được hơn một ngàn vạn tài chính, đã sắp biến thành bang chủ Cái bang rồi.

Cuối cùng thì thế nào chứ, ha ha, nếu nói ra thật khiến người ta lạnh lòng, không phải bị lột mất chức vụ Chủ tịch thị trấn sao, nghe nói thiếu chút nữa còn phải ngồi đại lao. Tôi nghĩ, chuyện này không thể làm được, nếu tiếp tục làm không chừng tôi sẽ ngồi đại lao thật.

Người cống hiến sức lực xong thì bị ruồng bỏ chính là nói tôi đấy. Ha ha ha, người không làm việc thì được thăng quan, người làm việc lại bị phê bình, nếu làm việc thì đắc tội với người ta, lại còn xuất hiện một số khuyết điểm nhỏ, không làm việc thì đương nhiên không có việc gì, không làm chuyện thích phí công làm việc, cuối cùng biến thành tất cả mọi người không muốn làm việc, cho nên… ha ha, tôi việc gì phải khổ sở như vậy?

Diệp Phàm cười khổ, đương nhiên là giả bộ cho Vệ Sơ Tinh nhìn thấy.

- Tôi biết anh có ủy khuất, chuyện lúc đó anh xử lý cũng có chút không thỏa đáng. Sau này không phải chúng tôi đã đền bù cho anh sao? Anh đã là Trợ lý Chủ tịch huyện còn gì nữa?

Vệ Sơ Tinh hơi có chút tức giận rồi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

- Trợ lý Chủ tịch huyện không phải là cán bộ cấp Phó ban sao? Tôi hiện tại đang hưởng thụ đãi ngộ cấp Trưởng phòng.

Diệp Phàm không tỏ ra yếu thế cãi lại, thầm nghĩ, " Các người chẳng qua thấy tôi có năng lực lôi kéo đầu tư, muốn lợi dụng tôi thôi."

- Muốn đãi ngộ cấp Phó ban cũng được, nhưng anh phải lấy ra chút gì đó để mọi người nhìn thấy chứ. Tôi cũng không muốn nói nhiều với anh, lần này nếu chuyện của nhà máy thảm sợi thành công, huyện chúng ta không phải muốn thành lập Cục Chiêu thương sao? Sau này Cục Tôn giáo và Cục Chiêu thương đều giao lại cho anh rồi.

Vệ Sơ Tinh lại biến đổi khẩu khí, hết sức nghiêm túc nói, khí thế Chủ tịch huyện hiển lộ rõ ràng.

- Cục Chiêu thương, được! Nhưng các anh chị phải ủy quyền. Tôi có một yêu cầu. Kế hoạch thành lập cục Chiêu thương phải do tôi toàn quyền chịu trách nhiệm.

Chọn lựa, sắp xếp nhân viên bên trong cũng phải do tôi đề xuất. Đương nhiên, các anh chị có thể giám sát chỉ đạo, nhưng cũng không thể nhét người hàng loạt, chí ít thành viên chủ yếu phải do tôi chọn lựa mới được.

Diệp Phàm giở công phu sư tử ngoạm, nói trắng ra là đòi quyền hành.

- Đương nhiên, dự tính của tôi chính là làm tốt chuyện thu hút đầu tư của nhà máy thảm sợi, coi như là phát pháo mở đầu, ít nhất phải lôi kéo được bốn trăm vạn tài chính, có kéo được hay không tôi không dám nói tiếp nữa. Như thế nào, tôi cần một hứa hẹn.

Diệp Phàm sau khi nói xong cũng tràn đầy khí thế, nội kình khẽ toát ra ép về hướng Vệ Sơ Tinh khiến cô ta không khỏi chấn động, thầm nghĩ, " Kỳ quái, Trợ lý Diệp làm sao trong nháy mắt giống như biến thành một người khác vậy, rất có khí thế, như Thái Sơn vững vàng bất động, khó lòng rung chuyển."

- Để tôi thương lượng với Bí thư Cổ một chút, chuyện này quá lớn, thành lập một cục mới liên quan đến rất nhiều phương diện, còn phải trải qua hội nghị thường ủy huyện thảo luận, thông qua phê chuẩn của thành phố mới được.

Vệ Sơ Tinh cũng thận trọng, nói thật tình.

- Đúng, tôi cũng biết chuyện này rất lớn nhưng đầu tiên phải có một hứa hẹn. Hứa hẹn đối với tôi mà nói có lẽ chính là một sự động viên, ha ha ha…

Diệp Phàm cười nói.

- Được! Tôi gọi điện hỏi Bí thư Cổ xem sao, xem anh ấy nói thế nào rồi trả lời cho anh.

Vệ Sơ Tinh bị ép không còn cách nào khác, cảm giác tiểu tử này hình như có cách gì đó, nghe khẩu khí của hắn chuyện nhà máy thảm sợi lần này hẳn là có chút nắm chắc, cho nên Vệ Sơ Tinh cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, nếu muốn người khác liều mạng làm việc thì cũng phải cho người ta một chút lợi ích có phải không.

Từ xã Tây Bàn đi ba dặm đường là tới dưới đỉnh Nam Thiên. Độ cao của đỉnh Nam Thiên so với mặt biển gần một ngàn thước. Trên núi mây mù mờ ảo, cũng có một số hòn đá có hình dáng kỳ lạ, tất cả đều dựng đứng, thật sự là một nơi rất thuận lợi cho nghỉ ngơi, ngắm cảnh. Trèo lên đỉnh thấy Ngư Dương thật nhỏ bé, theo truyền thuyết trèo lên chỗ cao nhất có thể nhìn thấy bốn huyện chung quanh Ngư Dương.

Nhưng bây giờ giao thông quá kém, đường đá vụn gồ gHàm, đây là còn được Cục Tôn giáo và xã Tây Bàn mấy ngày hôm trước sắp xếp người tới sửa sang một chút, nếu không xe căn bản không chạy lên được.

Chùa Nam Thiên nằm giữa sườn núi rất đẹp, là một quần thể chùa miếu có mười mấy ngôi miếu lớn nhỏ, hòa thượng cũng có, ni cô cũng có.

Nghe nói được xây dựng vào thời kỳ nhà Đường, cách nay đã có hơn một nghìn năm lịch sử. khắp nơi đều là rừng thông xanh biếc, cổ thụ bạt ngàn, một tHàmm đá vươn dài đến trong chùa, con đường nhỏ yên lặng mà thần bí, trong rừng cây bên cạnh con đường tràn ngập sương mù nhàn nhạt, thật sự có chút cảm giác như tiên cảnh.

Những vị khách đều toàn bộ xuống xe đổi sang đi bộ, dọc đường cười nói ngắm cảnh du ngoạn.

Ngày hôm qua vì chuyển tượng đồng khổng lồ nặng hơn hai vạn cân đến trong chùa đã hao tốn một số sức lực, vận dụng hơn trăm người, vừa lúc trung đội cảnh sát vũ trang huyện đến xã Tây Bàn làm nghĩa vụ sửa đường, cho nên mời bọn họ đến làm thợ khiêng đá tạm thời. Đương nhiên, phía bên Cục Tôn giáo cũng bỏ ra mấy ngàn đồng xử lý.

Lúc ấy vẫn là thiếu tá Tạ Tốn chào hỏi, Trung đội trưởng Lưu Hướng Phi của trung đội cảnh sát vũ trang huyện mới chịu xuất binh.

Chủ tịch huyện Vệ đương nhiên đi cùng với các vị khác tới từ tỉnh và thành phố, Diệp Phàm chuyên môn làm hướng dẫn cho tiên sinh Tiếu Phi Thành, hắn nhiệt tình như vậy đương nhiên không phải vì Tiếu Phi Thành, mà vì túi tiền của y thôi.

Tiếu phu nhân nhìn qua đúng là phúc hậu, nhưng cũng không phải là loại đặc biệt mập mạp, mà là mang tới cho người ta một loại cảm giác rất phúc hậu. Đối đãi với mọi người vô cùng ôn hòa, cũng không có loại vênh váo tự đắc của người có tiền.

Trái lại con gái của bà ấy Tiếu Nhân Hàm hoàn toàn giống như khách qua đường, rất ít nói, trong lòng hình như có chút buồn bực.

Thỉnh thoảng còn kéo mũ xuống che khuất vết chàm đen to bằng đầu ngón tay út trên mặt, có lẽ nguyên nhân không vui nằm ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Diệp Phàm len lén dùng đôi mắt chim ưng quan sát một chút, phát hiện vết chàm trên mặt cô ta có chút kỳ quái. Theo lý thuyết nếu là vết chàm bình thường dựa vào thế lực của Tiếu gia đã sớm dùng thủ thuật khoét nó, phẫu thuật thẫm mỹ giải quyết.

Nhưng chuyện này hắn cũng không dám mở miệng đi hỏi, như vậy không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao. Người ta ngại nhất sợ nhất là vết chàm, anh còn nhắc đến không phải là chọc vào nỗi buồn của họ sao.

Dáng người Tiếu Nhân Hàm cũng tương đối, cao 1m72, cái eo mảnh mai, bộ ngực nở nang, cặp mông cong vút, dưới chiếc quần jean ôm chặt lại càng lộ ra vẻ gợi cảm, cứ lắc lư trước mặt Diệp Phàm rất là thu hút. Diệp Phàm thậm chí có thể tưởng tượng đến khe mông hai bên của cô ta khẳng định mê người.

- Tiếu tiên sinh, nghe nói Tập đoàn Phi Vân các anh kinh doanh vải vóc tơ tằm dệt kim, Ngư Dương chúng ta cũng thừa thải tơ tằm, trái lại có thể cung cấp đầy đủ nguyên vật liệu. Hơn nữa kinh tế Ngư Dương cũng không phát triển. Cho nên lao động cũng vô cùng rẻ. Tiếu tiên sinh có ý định xây dựng công ty hoặc nhà máy có liên quan đến phương diện này ở quê nhà không?

Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề, hôm trước ở Đắc Nguyệt Lâu đã cùng Tiếu Phi Thành nói chuyện một hồi, xem như cũng quen biết, cho nên nói chuyện cũng tương đối thẳng thắn, tìm hiểu nội tình của Tiếu Phi Thành trước rồi hãy nói.

- Ha hả, Ngư Dương là quê hương của tôi, có thể giúp đỡ quê hương phát triển Tiếu Phi Thành này cũng không tiếc gì, nhưng khổ nỗi đường ở Ngư Dương quá kém, lấy chuyện tơ dệt ra mà nói, tuy nói người nuôi tằm ở Ngư Dương cũng tương đối nhiều, nhưng lại không hình thành một dây chuyền công nghệ có lợi.

Trong huyện trừ một nhà máy thảm sợi ra cũng không nhìn thấy nhà máy đồng bộ khác có liên quan đến phương diện này. Nếu như đầu tư ở Ngư Dương chẳng khác nào một nhà máy cô lập, một nhà máy cô lập muốn đạt được doanh lợi ở đây quả thực là vô cùng khó khăn.

Nói một cách đơn giản, nếu máy móc nào bị hư linh kiện chúng tôi đều phải tới khu vực duyên hải phát triển ngành tơ tằm mua về, cứ đi đi lại lại như vậy tốn tiền xe còn chưa nói, đã thấy phí công.

Cứ như vậy, tại sao chúng tôi không trực tiếp xây dựng nhà máy ở duyên hải, còn phải đi tiêu nhiều tiền uổng phí như vậy làm gì? Làm như vậy kết quả là giá thành sản phẩm sẽ gia tăng. Chúng tôi là thương nhân, đầu tư kinh doanh lúc nào cũng phải có lãi, nếu như thua lỗ quá nhiều sẽ không phù hợp với lợi ích công ty.

Tập đoàn Phi Vân mặc dù nói cổ phần của Tiếu gia chiếm phần lớn, nhưng vẫn còn nhiều cổ đông khác. Nếu cứ làm ăn thua lỗ thì công ty làm thế nào tiếp tục phát triển, thay vì làm kiểu như vậy chi bằng tôi trực tiếp quyên tặng mấy trăm vạn cho Ngư Dương cho rồi.

Tiếu Phi Thành nói cũng rất thật lòng, cũng không đưa đẩy, trực tiếp chỉ ra mấu chốt của Ngư Dương. Sau khi nói xong cười chế nhạo nhìn Diệp Phàm, có lẽ cũng đoán được một chút tâm tư của Diệp Phàm.

Tiếu Phi Thành cũng biết, mình trở lại lần này, huyện Ngư Dương nhất định sẽ không bỏ qua của mình, đương nhiên là muốn cổ động mình quăng chút ít tài chính vì quê quán nhân dân làm chút ít phúc lợi gì đó.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]