Diệp Phàm cả kinh, vội vàng hỏi, từ trong khẩu khí của ông chủ Triệu có thể nhìn ra được, có lẽ là Tổng giám đốc Hứa chọc ra chuyện gì rồi.
- Ngài mau đến đi, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!
Ông chủ Triệu hét lên.
- Được! Tôi lập tức đến ngay.
Diệp Phàm cúp điện thoại xông ra ngoài, lái chiếc xe Wrangler lao thẳng về hướng "Phòng ca múa Muội Tử"
- Phòng ca múa Muội Tử mặc dù nói tên ra nghe có vẻ rất đại chúng hóa, thậm chí có vẻ quê mùa. Nhưng phòng ca múa này nghe nói rất nổi tiếng ở Ngư Dương. Tiêu phí bình thường đều nằm ở mức thượng lưu, khách tới căn bản đều là một số nhân vật có máu mặt của Ngư Dương, không phải quan chức thì là người có tiền. Đối với mức chi phí cao một đêm bỏ ra năm sáu trăm vạn đối với các viên chức bình thường chỉ có tiền lương ở Ngư Dương mà nói thật sự không chịu được, đó là hai tháng tiền lương!
Hứa Thần lại là người ngoài, hơn nữa tối qua Phạm Bằng vừa đi, nếu một mình y chọc vào một số kẻ lưu manh địa phương thì phiền toái.
Tứ đại gia tộc Ngư Dương không dễ chọc vào, có khả năng đánh Hứa Thần một trận tàn phế, cho nên Diệp Phàm thật sự lo lắng, một hơi chạy thẳng lên tầng bốn.
Bên trong thật sự hỗn loạn, đến tầng ba đã nghe thấy tiếng vang đánh nhau ầm ĩ từ trên tầng bốn truyền xuống, còn có tiếng kêu gào trợ uy rung trời.
Diệp Phàm bước vội vàng, lao lên tầng bốn, đẩy cánh cửa thủy tinh ra, nhất thời trợn tròn mắt.
Một đám người đang vây quanh, có năm sáu người đang ra sức đấm đá, kêu gào. Dưới đất có hai người đang ôm lấy nhau, giống như tình nhân đang lăn lộn trong sàn nhảy, một người một quyền một cước đang đánh rất vui vẻ, có lẽ trong đó có một người là Hứa Thần.
- Dừng tay!
Diệp Phàm xông tới, vươn bàn tay ra tát.
Bốp bốp bốp
Sau khi một loạt tiếng vang lên, năm sáu người vây công đều bị Diệp Phàm tát cho mấy cái ngã lăn xuống đất, nhưng Diệp Phàm xuống tay cũng có chừng mực, chỉ là thuận thế gạt người xuống, cũng không có nặng tay. Mấy người này đơn giản chỉ bị Diệp Phàm quật theo quán tính ngã xuống dưới đất.
- Thằng ranh, chán sống rồi có phải không? Đánh nó!
Một tên thanh niên từ dưới đất bò lên xoay quả đấm đánh người.
Nhưng tốc độ của Diệp Phàm nhanh hơn, bên này động thủ đã kéo được hai người đang ôm nhau đánh dưới đất, thuận chân đạp một cước khiến tên thanh niên đang giơ nắm đấm lùi lại liên tiếp lùi bảy tám bước kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, lần này Diệp Phàm xuống chân nặng hơn, tên nhóc ấy thoáng cái không bò dậy nổi.
- Mẹ kiếp! Dám đánh người của Viện Kiểm sát, chán sống rồi hả.
Người thanh niên thấy tình thế không ổn, thuận tay vung ghế lên thét một tiếng xông tới.
- Kinh Thiên, đợi đã!
Lúc này người trước đó đang đánh nhau dưới đất vội vàng tiến lên một bước ôm lấy chân người thanh niên tên là Kính Thiên.
- Người anh em, có hai người, chúng ta vào trong phòng chơi một chút.
Người thanh niên tóc húi cua nhếch miệng, đập đập tay lên quần áo phủi bụi, còn hất hất tóc, đáng tiếc là mái tóc của y quá ngắn, cũng không có dạng cuộn sóng phập phồng giống như nghệ sĩ.
- Đi thì đi, sợ cóc khô gì!
Hứa Thần không tỏ ra yếu thế, lạnh lùng nói.
- Cũng được! Để tôi xem các anh hùng của Viện Kiểm sát thế nào, ha ha.
Diệp Phàm cười thản nhiên.
, thầm nghĩ, " Con mẹ nó, tên tiểu tử Hứa Thần này thật là biết gây chuyện, lại chọc vào cao thủ của Viện Kiểm sát."
Tuy nhiên Diệp Phàm đối với nhân viên của Viện Kiểm sát cũng không có thiện cảm nào, nguyên nhân nằm ở cho tới giờ nhân viên của Viện Kiểm sát vẫn không đồng ý khởi tố tên côn đồ Vương Tiểu Ba, vẫn đang ở trạng thái quan sát, rõ ràng đang treo giá. Đương nhiên hi vọng người chú thần tài gia Vương Thiên Lượng của Vương Tiểu Ba có thể đập xuống chút tiền cho viện không.
Càng tình cờ hơn là chồng của Lưu Tử Hoa là Lan Trác Khải, một trong Ngũ Đóa Kim Hoa của cục Tôn giáo mà mình đang quản lý chính là Viện trưởng Viện kiểm sát huyện.
Lưu Tử Hoa lợi dụng đặc quyền của chồng chưa bao giờ đến cục đi làm, nghe nói nhận không mấy năm tiền lương, có lẽ chồng của cô ta, cũng chính là Lan Trác Khải Viện trưởng Viện kiểm sát cũng chẳng chính nghĩa gì.
Diệp Phàm mặc dù nói cũng không phải loại quan viên tốt đẹp gì, nhưng vẫn có chút tinh thần chính nghĩa, đối với loại người này hắn luôn thấy không ưa.
Ông chủ Triệu của phòng ca múa vội vàng mở cửa phòng Vip số một để đám người gây chuyện vào trong xử lý vấn đề.
, chân tay run lập cập.
Dĩ nhiên y không thể chọc vào nhân viên của Viện Kiểm sát, người ta tùy tiện tìm một cái cớ làm phòng ca múa của mình bị đóng cửa một thời gian thì tuyệt đối không tốn chút sức lực nào.
Mặc dù nói ông chủ Triệu cũng có thân thích làm quan trong huyện, nhưng cũng không đọ được với Viện Kiểm sát. Những người này mà đùa giỡn còn đáng sợ hơn đám du côn lưu manh, có thể xưng tụng là lưu manh quốc gia có giấy phép, mấy tên lưu manh chân chính ông chủ Triệu trái lại không sợ hãi gì, chỉ sợ những bộ phận tay cầm quyền chấp pháp.
Hơn nữa người đến hôm nay lại là trưởng phòng phòng Điều tra, giám sát của Viện Kiểm sát Trì Minh Hiên, người này mặc dù nói mới 25 tuổi, nhưng cũng rất khôn khéo, nhanh nhẹn, chỉnh đốn người ta tuyệt đối có thể xem là nhất lưu.
Bình thường trong huyện cũng được coi là có danh tiếng, đám lưu manh sau lưng gọi y là "Hắc Lang", ý tứ là còn đáng sợ hơn sói lang giấu mình trong đêm tối.
Nghe nói tiệm uốn tóc đối diện chính vì một câu nói của y mà bị đóng cửa, thật ra những chuyện này ông chủ Triệu biết rõ nhất.
Lúc ấy chính vì em gái tiệm uốn tóc đó không chịu cong mông lên cho Trưởng phòng Trì sờ một cái, em gái tiệm uốn tóc đó thật ra rất đoan chính, chỉ gội đầu làm đầu, không làm chuyện đường ngang ngõ tắt gì cả.
Trưởng phòng Trì còn quăng ra một câu nói kêu tiệm uốn tóc đó có dấu hiệu phục vụ tình dục, ngày hôm sau Cục Công ân lập tức ra quân đi điều tra, không có chuyện đương nhiên cũng có thể tra ra chuyện, đây là chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên người vừa đánh nhau với trưởng phòng Trì vừa rồi nghe nói tên là Hứa Thần, tổng giám đốc của Truyền thông giải trí Phong Tử gì đó là người rất lắm tiền. Khi ông chủ Triệu vừa vào thì phát hiện một khối thịt béo, khi ân cần mang trà bánh rượu chè lên mới phát hiện người này còn mang theo một cô gái rất thướt tha.
Ông chủ Triệu dựa vào kinh nghiệm của y, liếc mắt đã nhìn thấu cô gái khí chất cao nhã này có lẽ là tình nhân của y. Hơn nữa khẩu âm của cô gái này hình như không phải ở vùng Nam Phúc này, tựa hồ là tới từ phía tỉnh Tích Ninh.
Khi rót rượu còn tìm hiểu được ông chủ Hứa này còn được Trợ lý Chủ tịch huyện đồng chí Diệp Phàm đặc biệt mời tới Ngư Dương tổ chức hoạt động, vũ hội ca múa tối nay khiến nhân dân cả huyện mở rộng tầm mắt chính là do y làm ra, nhất thời khiến ông chủ Triệu kính trọng thêm mấy phần, ánh mắt nhìn Hứa Thần giống như một cao nhân một nghệ sĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cho nên vừa rồi cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hai cao thủ này đánh nhau cho nên ông chủ Triệu cũng không dám khuyên. Vốn ban đầu ông chủ Triệu dẫn theo hai người định xông vào can ngăn, sau đó bị nhân viên của Viện Kiểm sát cảnh cáo.
Cuối cùng không có cách nào, nhưng phía bên Tổng giám đốc Hứa là khách quý do Trợ lý Diệp mời tới, nếu như bị đánh thì tốt xấu gì có lẽ phòng ca múa của mình cũng bị đóng cửa, hai bên đều không thể đắc tội, ép ông chủ Triệu không thể làm gì hơn đành phải vội vàng chuồn đi gọi điện thoại cho Diệp Phàm đến cứu binh.
Bảy tám người đi vào trong phòng, ông chủ Triệu đã sớm thu xếp cho người đưa rượu ngon trà bánh lên dùng
, cười lúng túng nói:
- Các vị khách quý, hòa khí sinh tài có phải không? Có chuyện gì thì ngồi xuống nói chuyện, rượu nước tối nay bên tôi mời.
- Hừ! Ông chủ Triệu, ông ra ngoài trước đi.
Trì Minh Hiên tóc húi cua liếc mắt nhìn Diệp Phàm đánh giá, phát hiện người thanh niên này còn chưa đến 20 tuổi, nghĩ thầm, "Đồ hỉ mũi chưa sạch, lại dám chõ mồm vào, mẹ kiếp! Không đánh cho mày răng rơi đầy đất ông mày sẽ không lăn lộn ở Viện Kiểm sát nữa."
- Trì…trưởng phòng Trì…- Ông chủ Triệu khẽ khom người đang muốn giới thiệu thân phận của Diệp Phàm, nhưng Trì Minh Hiên sớm đã cắt ngang:
- Còn không ra ngoài, ông chủ Triệu, có phải ông muốn mở cửa phòng ca múa này không?-
- Tôi…tôi ra ngoài.
Ông chủ Triệu cũng có chút tức giận, nhưng trên mặt không biểu hiện ra mà thôi, sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại nói thầm:
- Lão tử muốn làm người tốt cũng khó, Trưởng phòng Trì mày không phải ngạo mạn sao? Ngạo mạn cái rắm, tên là Trưởng phòng, nhưng chỉ là một cán bộ cấp ban mà thôi. Ngươi có trâu bò cũng có trâu bò bằng Trợ lý Chủ tịch huyện người ta không? Muốn đánh nhau cũng phải thì cứ nhằm trúng Trợ lý Chủ tịch huyện người ta mà đấm, lột cái mũ trên đầu mày thì càng tốt.