Chương 43: Chấn động toàn thành ()
Cập nhật 3 năm trước
Lần này, Vân Lạc Phong cũng không đến thẳng Y Các.
Khi đến nơi cách Y Các không xa, thừa dịp không ai chú ý, nàng nhanh chóng lánh vào một ngõ tắt rồi che mặt bằng mảnh lụa trắng mỏng như tuyết đã được chuẩn bị trước đó, che đi một nửa dung nhan của mình.
Trừ khi là người rất quen thuộc xuất hiện ở trước mặt, bằng không thì người bình thường tuyệt đối sẽ không phát hiện thân phận thật sự của nàng.
“Trà Sữa, ngươi trốn trong ống tay áo của ta, đừng nhảy ra nhé.” Sau khi làm xong tất cả những việc ấy, Vân Lạc Phong đẩy cái đầu nhỏ vừa thò ra của Trà Sữa vào trong lại, đôi môi nhoẻn thành đường cong tà mị: “Bây giờ thực lực của ta không đủ lớn mạnh, do đó không thể để bất kỳ kẻ nào biết được người có dịch Tụ Linh Dược là ta, nếu không, chỉ sợ ta không kịp lớn mạnh đã bị cẩu hoàng đế kia tùy tiện gán tội danh liên lụy cả cửu tộc.”
Tiểu Mạch hiểu rõ đạo lý mà Vân Lạc Phong nói, cho nên lúc này đây, hắn không hề hé răng.
Vân Lạc Phong bỏ lại lời ấy rồi bước về phía Y Các náo nhiệt...
“Nè tiểu muội muội, lại tới Y Các của ta để mua dược liệu à? Trông dáng người nho nhỏ này, chắc là sợ bị người ta nhìn thấy nhỉ, ngay cả mặt cũng không để lộ một chút nào.”
Lúc Vân Lạc Phong bước vào Y Các cũng là lúc tiếng cười quyến rũ truyền đến.
Đó là một nữ tử có diện mạo cực kỳ đẹp đẽ, sắc đẹp của nàng ta và sắc đẹp của Vân Lạc Phong là hai kiểu cực hạn (trình độ cao nhất), Vân Lạc Phong đẹp đến mức tuyệt thế nghiêng thành, trong sự lười nhác xen lẫn tà mị còn kèm theo nét cao quý làm người ta không dám lại gần.
Mà nữ tử này lại hở ngực lộ bụng, một cái nhăn mày một nụ cười đều phong tình vạn chủng (đủ loại phong tình), dường như một ánh mắt thôi cũng đủ để câu hồn người khác. Đừng nói là nam nhân, cho dù nữ nhân nghe thấy giọng nói mê hoặc của nàng ta cũng sẽ có cảm giác cả người tê dại, không tài nào nhúc nhích được.
Đương nhiên, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, chắc chắn Vân Lạc Phong sẽ thắng, thế nhưng mức độ phong – tao* của nữ tử kia thì không ai theo kịp.
*Phong – tao: Phong tức là tác phong, tao là lẳng lơ -> Tác phong lẳng lơ (rút gọn)
“Lâm chưởng quầy không có ở đây à?” Vân Lạc Phong cười như không cười, nhìn nữ tử phong – tao đang lắc lắc chiếc eo thon nhỏ và bước về phía mình.
Lâm chưởng quầy, đó là người tiếp đãi Vân Lạc Phong từ trước tới nay – Lâm Tiếu, bởi vì việc tiếp đãi khách nhân của Y Các đều do Lâm Tiếu thực hiện! Do đó, nữ tử kia không nghi ngờ lời nói của Vân Lạc Phong.
“Ha ha ha.” Nữ tử quyến rũ khẽ cười, tạo dáng õng ẹo và nói: “Để côn việc của Y Các trở nên tốt hơn, trong khoảng thời gian này, ta sẽ tiếp đãi các vị khách nhân! Tiểu muội muội, muội có yêu cầu gì thì cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ tiếp đãi muội thật tốt.”
“Nghe nói Y Các của mấy người có thu mua dịch dược, ta muốn hỏi một chút, dịch dược này trong tay ta có giá bao nhiêu bạc?”
Vân Lạc Phong lấy bình sứ trong tay ra, nhẹ nhàng phơi phới.
“Tiểu muội muội, có thể nói ta nghe một chút về công hiệu của dịch dược này không?” Nữ tử nhận lấy bình sứ trong tay Vân Lạc Phong, nụ cười kia càng thêm quyến rũ động lòng người.
“Dịch Tụ Linh Dược có thể khiến những Linh Giả tu luyện “làm ít công to*”, nhưng dịch dược này chỉ có công dụng với cấp bậc Cao Linh Giả trở xuống, một khi lên tới cấp bậc Cao Linh Giả, nó sẽ mất đi tác dụng.”
*Có nghĩa là tu luyện ít mà ăn được nhiều
Nét cười trên mặt nữ tử kia cứng lại, ngay cả hơi thở của nàng ta cũng nặng thêm mấy phần: “Muội nói đây là dịch Tụ Linh Dược, có thể trợ giúp Linh Giả tu luyện ư?”
“Không sai, đối với những Linh Sư thấp hơn Cao Linh Giả thì quả thật hữu hiệu, cách dùng cụ thể là hòa dịch Tụ Linh Dược với nước, Linh Giả ngồi trong nước tu luyện có thể được hỗ trợ thu thập linh khí.”
Vân Lạc Phong gật đầu, khẳng định câu hỏi của nữ tử.
Nghe thiếu nữ này nói, vẻ quyến rũ trên mặt nữ tử kia đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là sự nghiêm túc.
“Tiểu muội muội, dịch Tụ Linh Dược này ấy, ta không tài nào giúp muội làm chủ được, như vậy đi, ta đi hỏi lão Vinh một chút, sau đó để lão Vinh của chúng ta quyết định giá cả cho muội được không?”