Chương 47: Thân phận bị phát hiện ()
Cập nhật 3 năm trước
Vân Lạc Phong kinh ngạc nhìn lão nhân: “Người không biết sao?”
Biểu tình kia thật giống như thật sự khiếp sợ, lão nhân lại thật không biết việc này.
“Khinh Yên không có nói cho người sao? Ngày hôm qua Mộ Thân đưa cho cháu bốn ngàn năm trăm vạn lượng, cháu đã bảo nàng ấy cầm đi bỏ thêm vào ngân khố.”
Một mảnh im lặng quỷ dị.
Theo lời này của Vân Lạc Phong, không khí của thư phòng chợt an tĩnh lại, Vân Lạc gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận.
“Phong Nhi, có thể giải thích với ta hay không? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Không có bất luận kẻ nào biết trong lòng lão nhân dao động không thôi, ông dùng hết toàn lực mới ngăn chặn trái tim suýt chút nữa nhảy ra kia, nhưng thân mình run rẩy của hắn vẫn để lộ cảm xúc trong lòng ra
“Gia gia!” Vân Lạc Phong ngẩng đầu, ngóng nhìn dung nhan già nua của lão giả kia, trên khuôn mặt nàng đã không còn tà mị, thay vào đó là một thần sắc trịnh trọng, “Thù của cha mẹ cháu, cháu nhất định sẽ báo! Bước đầu tiên báo thù chính là Mộ phủ Thừa tướng kia, cho nên khi Mộ Thân tìm cháu chữa bệnh cháu mới hung hăng lừa hắn một khoản, mà cái này chỉ mới là bắt đầu mà thôi!”
Đây mới chỉ là bắt đầu, sau này, nàng sẽ làm phủ Thừa tướng dần dần suy tàn, cũng sẽ đạp hoàng quyền này dưới chân.
Đương nhiên vì phòng ngừa dọa đến lão già này, một câu này Vân Lạc Phong cũng không có nói ra.
“Ha ha ha!”
Lão nhân sửng sốt nửa ngày, tiện đà cười to lên.
Đã bao nhiêu năm rồi? Ông đã bao nhiêu năm không có vui vẻ như vậy rồi? Từ sau khi cha mẹ Phong nhi chết, ông vẫn luôn sống trong nghẹn khuất! Hiện giờ cháu gái bảo bối nhà mình thế nhưng hung hăng lừa phủ Thừa tướng một phen, nếu để phủ Thừa tướng biết nhất định sẽ bị giận chết!
Vân Lạc Phong nhún vai: “Người còn chưa có nói với cháu người vay tiền là vì cái gì?”
Vừa nghe lời này, thần sắc lão nhân tức khắc ngưng trọng lại: “Cháu gái bảo bối, cháu còn chưa biết sao? Gần nhất trong Y Các xuất hiện một bình dịch Tụ Linh Dược, cũng chỉ có duy nhất một bình này mà thôi, cho nên rất nhiều hoàng tôn quý tộc đều muốn mua nó, đương nhiên gia gia cũng không cam lòng lạc hậu, bởi vậy đang vay tiền khắp nơi muốn mua dịch Tụ Linh Dược này.”
Dịch Tụ Linh Dược?
Vân Lạc Phong giật mình, nàng không nghĩ tới gia gia vay tiền lại là vì thay nàng mua dịch Tụ Linh Dược.
Trong phút chốc, một dòng nước ấm chảy xuôi ở trái tim nàng.
“Dịch Tụ Linh Dược đó cháu không cần.”
Nhìn thần sắc lão nhân khi nhắc đến dịch Tụ Linh Dược, Vân Lạc Phong nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói cho ông biết, để tránh trái tim lão già này không chịu nổi loại kích thích này.
“Nha đầu ngốc này, nói lời ngu xuẩn gì vậy? Hiện tại ta có nhiều bạc như vậy, dịch Tụ Linh Dược này mặc kệ như thế nào ta đều phải lấy tới tay!” Vân Lạc trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, không khỏi tức giận nói.
Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười, chính mình dùng dịch Tụ Linh Dược bán một ngàn vạn lượng, nhất định không thể để lão nhân này mất gấp đôi giá cả mua trở về? Như vậy chẳng phải là lỗ lớn?
“Người nhìn thực lực của cháu đi.”
“Phong nhi, cháu đừng quấy rối, chuyện này gia gia đã quyết……”
Cuối cùng một chữ "định" còn chưa có nói xong, Vân Lạc đã bị cái nhìn lơ đãng của mình dọa sợ, toàn bộ thân mình ông đều cứng đờ, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, phảng phất không dám tin tưởng mà nhìn Vân Lạc Phong.
“Sơ Linh Giả trung cấp, cháu…… Đột phá?”
Nha đầu này, năm ngày trước còn chỉ là Sơ Linh Giả sơ thấp, kết quả ngắn ngủn trong năm ngày, nàng lại đột phá tới trung cấp rồi sao?
Gặp quỷ!
Đây mà là phế vật! Rõ ràng là thiên tài trong thiên tài!
“Gia gia, người cảm thấy lấy loại tốc độ này của cháu còn cần đi mua dịch Tụ Linh Dược gì đó sao?” Vân Lạc Phong khoanh tay ôm ngực, cười với Vân Lạc, sau đó xoay người rời khỏi dưới ánh mắt khiếp sợ của ông……