Thiên Nhai?
Những y sư chưa từng gặp qua Thiên Nhai sau khi nghe các vị trưởng lão xưng hô với vị lão giả mới tới như vậy, thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó là bùng nổ cảm xúc kích động mừng như điên.
Xem ra quyết định tham gia Đại Hội Y Sư này của bọn họ là vô cùng chính xác, có thể may mắn gặp được thần y Thiên Nhai ở nơi này.
"Ừm!"
Thiên Nhai đứng giữa chúng trưởng lão, sắc mặt trước sau vẫn là một mảnh đạm nhiên, tiên phong đạo cốt! So với cái tiểu lão đầu cứ quấn lấy Vân Lạc Phong đòi bái cô làm sư thì hoàn toàn như hai người khác nhau.
Nếu không phải Vân Lạc Phong sớm đã nhìn thấy một bản chất khác của Thiên Nhai, thì nói không chừng cô cũng sẽ xem ông như một lão nhân gia đức cao vọng trọng mất thôi.
"Nói cho ta biết, vừa rồi các ngươi ở đây đang tranh chấp cái gì?" Thiên Nhai nhẹ nhàng nhíu mày, bình thản như nước chảy mây trôi mà hỏi.
"Chuyện là thế này!" Lam Hoành sợ La Phù lên tiếng sẽ nói lời bất lợi cho Vân Lạc Phong, nên vội vàng lên tiếng trước: " vị Vân cô nương này có thù oán với đồ đệ của La Phù, nhưng La Phù lại nhìn trúng thiên phú của cô ấy, muốn bức bách cô ấy trở thành đệ tử của mình! Còn tuyên bố nếu như Vân cô nương muốn giữ mạng thì chỉ có thể làm đồ đệ của hắn ta! Tuy nhiên, các vị trưởng lão khác cũng muốn nhận Vân cô nương làm đồ đệ, cho nên mới nổi lên tranh chấp!"
"Hả?" Thiên Nhai ra vẻ cao thâm mà nói: "các ngươi muốn Vân nha đầu làm đồ đệ của các ngươi? Nếu Vân nha đầu thật sự trở thành đồ đệ của các ngươi, vậy ta nên xưng hô các ngươi là gì đây?"
Thời khắc này, sắc mặt của Thiên Nhai đã rất khó coi, ông không ngờ bản thân chỉ đến muộn một chút mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.
Quan trọng nhất là, đám người này lại còn dám bắt Vân Lạc Phong trở thành đồ đệ của bọn chúng?
Như vậy, chẳng phải từ nay về sau, ông phải gọi bọn chúng là sư tổ hay sao? Cái này kêu một người trước giờ luôn tâm cao khí ngạo như Thiên Nhai ông làm sao mà chịu nổi đây?
"Thiên Nhai đại nhân, lời này của ngài là có ý gì?"
Lam Hoành có chút sửng sốt, đầu óc trong nhất thời không thể phản ứng lại được, ngơ ngác hỏi.
"Hừ! Có ý gì?" sắc mặt Thiên Nhai đã khó coi tới cực điểm rồi, cơ hồ là có thể vắt ra cả nước: "ý của lão phu rất rõ ràng, các ngươi muốn Vân nha đầu làm đồ đệ của các ngươi, vậy sao này khi lão phu gặp các ngươi, có phải nên gọi các ngươi một tiếng sư tổ hay không?"
Ầm!!!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, toàn thân tất cả những người ở đây đều run rẩy không thôi, ánh mắt kinh ngạc trừng lớn nhìn về phía Thiên Nhai.
Ngài ấy vừa nói cái gì?
Nếu Vân Lạc Phong trở thành đồ đệ của bọn họ, vậy ngài ấy sẽ phải gọi bọn họ một tiếng sư tổ?
Sư tổ.... Chẳng phải là cách xưng hô dành cho sư phụ của sư phụ mình hay sao?
Chẳng lẽ ý của Thiên Nhai đại nhân chính là... Vân Lạc Phong là sư phụ của ngài ấy?
Sắc mặt của La Phù thoáng chốc trở nên tái nhợt, thân hình già nua khẽ lay động trong gió nhẹ, ông ta vội vàng vịn vào một cây cột trụ gần mình, mới miễn cưỡng giúp bản thân không té ngã.
"Ta nghe lầm, nhất định là ta đã nghe lầm! Xem ra ta cần phải trở về xem xét cho kỹ lỗ tai của mình với được! Vân Lạc Phong sao có thể là sư phụ của Thiên Nhai? Nhất định là do ta nghe lầm mà thôi!"
Không sai! Chắc chắn là ông ta đã nghe lầm. Loại chuyện giống như thế này tuyệt đối không thể nào xảy ra được!
La Phù tự trấn an bản thân mình trong lòng, nhưng mà, ông ta còn chưa kịp ép bản thân tin tưởng vào ý nghĩ này thì đã nhìn thấy Thiên Nhai cất bước đi về phía Vân Lạc Phong.
Chỉ thấy trên gương mặt già nua của Thiên Nhai, vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, giống như một cao nhân đắc đạo, làm người ta không cách nào dời mắt khỏi ông ấy được.
"Nha đầu, ngại quá, ta tới trễ rồi!"
Thiên Nhai đạm nhiên cười, hiển nhiên là không còn vẻ vô sỉ của trước kia.
"Thiên Nhai!" Vân Lạc Phong sờ sờ cánh mũi, cười gian xảo mà nói: "đối với biểu hiện ra sân khấu vừa rồi của ông ta cho chín mươi chín điểm, trừ đi một điểm, là vì sợ ông sẽ kiêu ngạo!"