Chương 641: Chỉ đạo

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Edit: Sahara

Trong mắt La Phù dâng lên một tầng hoảng sợ, ông ta vội vàng cầm tay Lâm Nhã Đình, run rẩy nói: "Nhã Đình, sư phụ sẽ không chống chọi được mấy ngày đâu, con nhất định phải tới cứu sư phụ!"

"Con biết!"

Lâm Nhã Đình cầm tay La Phù, chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt dần dần chuyển hướng lên người Vân Lạc Phong, nhẹ giọng nói: "Vân Lạc Phong, lúc này xem như ngươi thắng! Nhưng hy vọng tiếp theo đây, ngươi vẫn có thể tiếp tục thắng được ta!"

Dứt lời, Lâm Nhã Đình liền xoay người rời đi mà không một lần nhìn lại, chỉ có hai bàn tay hai bên hông là không tự chủ được mà siết chặt lại không ngừng.

"Vân nha đầu...." Vinh lão cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, ông lắc lắc đầu cười khổ: "lần đầu tiên gặp con, ta cho rằng, bằng vào thiên phú của con, khẳng định con chính là đồ đệ của thần y Thiên Nhai, ai mà ngờ, con lại là sư phụ của ông ấy!"

Tin tức này quá mức chấn động rồi, chấn động đến nỗi suýt chút nữa Vinh lão đánh mất luôn cả năng lực suy nghĩ của mình.

Vân Lạc Phong nhún vai: "con chưa từng thừa nhận!"

Vừa nghe lời này, gương mặt nghiêm túc của Thiên Nhai lập tức trở nên ủy khuất vạn phần, ai oán mà nói: "vậy khi nào thì cô mới thừa nhận ta?"

"Ta sẽ không thu một người lớn tuổi như ông làm đồ đệ đâu! Nhưng trước đó ta đã đồng ý với tiểu Bạch sẽ chỉ đạo y thuật cho ông. Khi nào thì ông có thời gian rảnh?"

Vân Lạc Phong cong môi mỉm cười tươi tắn, trong con ngươi đen nhánh tỏa ra tia sáng sáng ngời.

Nội tâm Thiên Nhai lập tức kích động, lao mạnh đến ôm lấy Vân Lạc Phong, cũng may là Vân Lạc Phong nhanh nhẹn né tránh kịp thời, mới thoát được cái ôm mạnh mẽ của Thiên Nhai.

"Ta rảnh, ta rảnh, ta lúc nào cũng rảnh!" Thiên Nhai kích động đến không thể khống chế được, gương mặt già nua cũng đỏ bừng một mảnh: "không thôi chúng ta cứ bắt đầu ngay bây giờ đi!"

Tiểu lão đầu xoa xoa hai bàn tay của mình, nụ cười trên mặt của ông muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu đáng khinh, hoàn toàn khác hẳn một trời một vực với vị lão giả tiên phong đạo cốt vừa nãy.

Mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, một bộ dáng không thể nào tin nổi, cái lão già đáng khinh trước mắt này đây chính là vị thần y đức cao vọng trọng của bọn họ đó sao?

Chẳng lẽ vừa rồi, trong lúc không cẩn thận, thần y của bọn họ đã bị đánh tráo mất rồi?

"Nha đầu!" Vinh lão cười ha hả hai tiếng: "thời điểm con chỉ đạo cho thần y Thiên Nhai, ta có thể đến dự thính không?"

Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày rồi gật gật đầu: "có thể, chỉ cần ông không quấy rầy đến con là được!"

Trong lòng Vinh lão rất vui vẻ, ông không ngờ nhanh như vậy mà Vân Lạc Phong đã đồng ý với ông rồi.

"Vân nha đầu, con yên tâm, ta nhất định sẽ không phát ra một chút tiếng động nào!"

Toàn bộ trưởng lão của Y Sư Hiệp Hội, sau khi nghe xong cuộc đối thoại này, đều đồng loạt ngo ngoe rục rịch.

"Vân cô nương, chúng ta có thể đến dự thính được không, chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến cô!"

Ánh mắt của chúng trưởng lão đều mang theo sự mong đợi, lẳng lặng mà nhìn Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ cằm mình, ánh mắt chuyển hướng về phía Lam Hoành: "năm đó, nhị thúc của ta cùng Y Thành xảy ra tranh chấp, có bao nhiêu người đứng về phía của Y Thành?"

Lam Hoành sửng sốt một chút, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "chuyện này cũng đã từng gây ra tranh cãi trong Y Sư Hiệp Hội. Một nửa số người thì cho rằng Y Thành không có sai, người sai là Vân Thanh Nhã, một nửa còn lại thì bảo trì trầm mặc!"

Nắm đó, chỉ có một mình Lam Hoành là đưa ra ý phản đối đối với quyết định của Y Sư Hiệp Hội, những người khác nếu không ủng hộ cho Y Thành thì cũng là lựa chọn giữ im lặng.

Vì thế, sau khi nghe Lam Hoành nói xong, Vân Lạc Phong liền cong khóe môi nở nụ cười: " một số người các ngươi cho rằng người sai là nhị thúc của ta, một số khác thì đối với cảnh ngộ mà nhị thúc ta gặp phải lựa chọn giữ im lặng, vậy thì dựa vào đâu mà các ngươi cho rằng ta phải tha thứ cho các ngươi, hơn nữa còn giúp cho các ngươi nâng cao y thuật của bản thân hả?"

Vân Lạc Phong cô có thể hiểu cho quyết định lựa chọn giữ im lặng của bọn họ, bởi vì bọn họ có quyền thấy chết không cứu đối với người không liên quan. Cô không trả thù bọn họ nhưng không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho việc họ giữ im lặng. Cũng chính vì bọn họ lựa chọn trầm mặc, nên nhị thúc mới phải chịu thống khổ nhiều năm như vậy!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]