Chương 673: Tới cửa xin lỗi ()
Cập nhật 3 năm trước
Đối với tình hình trong sơn động của Bạch Túc, Vân Lạc Phong lại chẳng hay biết gì cả, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện ở Y Sư Hiệp Hội, cô liền theo Vân Thanh Nhã trở về Vân phủ.
Lão gia tử không hề ngờ tới việc Vân Lạc Phong và Vân Tiêu lại đồng thời cùng trở về một lúc. Ngay cả Vân Thanh Nhã cũng trở về vào lúc này. Tức thì, ông xúc động đến mức nước mắt nước mũi đua nhau chảy xuống, sau đó liền kéo hai người Vân Thanh Nhã và Vân Tiêu đi uống rượu.
Khó có được một lần phóng túng, cho nên Vân Lạc Phong cũng mặc kệ bọn họ, không có ngăn cản lại. Ngược lại còn căn dặn Khinh Yên chuẩn bị sẵn canh giải rượu cho ba người bọn họ, tránh việc bọn họ uống say đến mức không còn biết gì nữa.
Sau khi phân phó xong xuôi mọi chuyện, Vân Lạc Phong liền trở về phòng nghỉ ngơi, cho đến khi ánh trăng treo lên cao, thì thân ảnh lãnh khốc của ai kia mới đón ánh trăng mà đẩy cửa bước vào phòng.
Ngay khoảnh khắc mà Vân Tiêu bước vào, Vân Lạc Phong cũng đã tỉnh lại, nhưng cô vẫn cứ tiếp tục khép hai mắt mình lại, không hề làm ra bất cứ động tác gì khác.
Rất lâu sau, Vân Lạc Phong cũng không hề cảm nhận được động tĩnh gì của Vân Tiêu, cô liền biết nam nhân này đang đứng ở đầu giường mà lẳng lặng nhìn mình, ngay cả hô hấp cũng trở nên rất nhẹ, giống như là sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cô vậy...
"Phong nhi...."
Giọng nói của Vân Tiêu trầm thấp mà khàn khàn, khi nói còn mang theo vẻ kiên định khác thường, cứ thế cất lời thề son sắt: "cả đời này, ta cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến nàng mảy may!"
Vân Lạc Phong nghe rất rõ, cũng rất xúc động, đúng lúc này, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên mi mắt của cô, mang theo vô cùng vô tận yêu thương.
Nụ hôn của Vân Tiêu, không có mùi rượu nào cả, ngược lại còn mang theo một cổ thanh hương, làm tinh thần người ta cảm thấy thư thái.
Đột nhiên, người thiếu nữ nằm trên giường bỗng mở bừng hai mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập ý cười: "Vân Tiêu, không phải chàng đi bồi lão gia tử uống rượu sao? Tại sao nhanh như vậy thì đã về rồi?"
Cả đời lão nhân gia kia không có sở thích gì đặc biệt, duy chỉ có trà ngon rượu ngon mà thôi! Nếu như có người bồi ông ấy uống rượu, ông ấy có thể uống suốt cả một đêm không dừng.
Huống hồ, lần này còn là vì đón gió tẩy trần cho nhị thúc, lão gia tử lại còn gọi thêm cả một đám hồ bằng cẩu hữu của mình tới, theo lý mà nói, đêm nay hắn là Vân Tiêu không thể về được mới đúng.
"Bởi vì ta đánh thất công chúa của hoàng thất!"
Biểu tình của Vân Tiêu rất nghiêm túc, nhưng ngữ khí khi nói thì lại rất thản nhiên.
"......." Vân Lạc Phong không biết nói gì, sờ sờ cánh mũi, hỏi: "cô ta trêu chọc chàng?"
"Ừm!" giọng nói Vân Tiêu khàn khàn mang theo từ tính: "ánh mắt của cô ta cứ luôn nhìn về phía ta!"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó.... Ta liền quăng cô ta ra ngoài!" Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt: "ta là để cho nàng nhìn!"
Trên đời này, chỉ có Vân Lạc Phong là nhìn hắn bao nhiêu cũng được, những nữ nhân khác, cho dù chỉ liếc nhìn hắn một cái thôi cũng khiến cho hắn không tự chủ được mà nảy sinh cảm giác chán ghét.
Vân Lạc Phong giơ tay lên vỗ vỗ vào mặt của Vân Tiêu, khóe môi chợt gợi lên một độ cong tà khí: "sau này, nếu lão gia tử còn bắt chàng đi bồi ông ấy uống rượu thì chàng đừng để ý tới ông ấy nữa, cứ để mặc ông ấy một khóc hai nháo ba thắt cổ đi!"
"Được!"
Giọng nói Vân Tiêu lúc này lại càng khàn hơn, nhưng lại khiến người khác cảm thấy dễ nghe tới mức không kiềm chế được.
"Ta nghe nàng!"
Đối với Vân Lạc Phong, Vân Tiêu trước giờ luôn giữ vững thái độ nói gì nghe nấy, cũng sẽ không cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì mà Vân Lạc Phong đưa ra.
"Ngoài ra, sau này chàng đừng làm Quỷ đế gì đó nữa, cứ lấy thân phận Vân Tiêu là được. Mặt nạ thì cứ tiếp tục mang, tránh cho người khác có ý tưởng không an phận với chàng!" Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, vừa cười vừa nói.
Vân Tiêu khẽ gật đầu: "ta cũng có ý định này!"
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Vân Tiêu, khóe môi Vân Lạc Phong khẽ co rút một cái: "vừa rồi ta chỉ là nói đùa mà thôi! Nếu chàng cứ mang mặt nạ như vậy, ta làm sao có thể thời thời khắc khắc đều thấy được khuôn mặt của chàng chứ? Huống chi, mang cái mặt nạ lạnh lẽo kia, chàng cũng không có thoải mái gì...."
Vừa rồi Vân Lạc Phong cô quả thật chỉ đùa một chút, ai ngờ Vân Tiêu lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.