"Đây chính là hạ lễ mà ngươi muốn tặng cho con ta?"
Lão gia tử cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Liễu thừa tướng.
Liễu thừa tướng cắn chặt răng, chắp nắm tay nói: " Vân tướng quân, vị này chính là Linh Tâm công chúa của hoàng tộc chúng ta, thể chất của Linh Tâm công chúa rất đặc thù, cho nên, hoàng thượng mới cố ý tặng Linh Tâm công chúa cho Thanh Nhã công tử làm thiếp, chỉ cần có sự tồn tại của Linh Tâm công chúa, đối với việc tu luyện của Thanh Nhã công tử sẽ có sự trợ giúp rất lớn!"
Khi nói ra một cái chữ thiếp này, Liễu thừa tướng rất là không cam lòng.
Nhưng suy cho cùng thì hiện tại Ninh Hân cùng Vân Thanh Nhã đã đính hôn rồi, nếu nói để cho Linh Tâm công chúa làm thê tử hiển nhiên là không được, cho nên ông ta cũng chỉ có thể sửa miệng nói lại là tặng Linh Tâm công chúa cho Vân Thanh Nhã làm thiếp mà thôi.
Chỉ cần có thể cùng với Vân gia liên hôn, bất luận là thê hay thiếp thì đều là chuyện râu ria.
Huống chi, ông ta đối với Linh Tâm công chúa có lòng tin rất lớn.
Bằng vào thể chất của Linh Tâm công chúa, một khi Vân Thanh Nhã đã nếm được ngon ngọt rồi thì làm sao có thể vứt bỏ được! Lúc đó, ông ta sẽ bảo Linh Tâm công chúa rót mật bên tai cho Vân Thanh Nhã. Vân Thanh Nhã chắc chắn sẽ vì Linh Tâm công chúa mà hưu Ninh Hân, đưa Linh Tâm công chúa lên làm chính thê!"
Sắc mặt lão gia tử càng thêm khó coi, cười lạnh mà nói: "Liễu thừa tướng, ngươi tốt xấu gì cũng ở Long Nguyên Quốc lăn lộn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn không biết Vân gia ta luôn hành sự theo quy tắc chuẩn mực hay sao? Quy tắc của Vân gia ta trước nay luôn là nhất sinh nhất thế nhất song nhân! Tuyệt đối không tồn tại chuyện nạp thiếp! Ngươi tốt nhất là tỉnh mộng đi!"
Với lão gia tử mà nói, thiệp thị chính là một sự tồn tại phá hư sự hài hòa trong một gia đình, một nam nhân nếu muốn vững tâm ở bên ngoài thành lập sự nghiệp, thì gia trạch nhất định phải an bình!
Mà điều kiện tiên quyết để gia trạch được an bình chính là hậu viện chỉ có thể có một nữ chủ nhân duy nhất mà thôi!
Huống chi, từ sau khi gặp gỡ mẫu thân của Vân Thanh Nhã, đối với những nữ nhân khác, ông chưa từng để trong lòng. Dù sau này thê tử của ông đã qua đời rất nhiều năm rồi, nhưng ông cũng chưa một lần nghĩ đến chuyện tục huyền*.
(*tục huyền: bước thêm một bước nữa, tái giá, cưới vợ khác.)
Phụ mẫu của Vân Lạc Phong cũng đồng dạng như thế!
Nếu không gặp được người mình yêu thương, thà rằng cả đời không thành thân, nhưng một khi đã gặp được rồi, thì cả đời này chỉ cần một mình nàng là đủ!
Như thế, lão gia tử làm sao có thể nạp thiếp cho Vân Thanh Nhã? Lại càng không thể làm cho Ninh Hân chịu ủy khuất được!
Sắc mặt Liễu thừa tướng lúc này đen hơn một chút, nhưng vẫn cố gắng nói: "Vân tướng quân, thể chất của Linh Tâm công chúa đặc thù, nếu Thanh Nhã công tử cùng với công chúa giao hợp, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.Ta đây cũng là vì Vân gia của mọi người mà suy xét!"
Lão gia tử hất cằm, khí phách mà nói: "ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, lập tức mang theo Linh Tâm công chúa cút cho ta!"
Liễu thừa tướng hoàn toàn không ngờ tới, lão gia tử lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách như vậy.
Chẳng lẽ lão già này lại không muốn để cho con trai mình có cơ hội trở nên cường đại hơn hay sao?
"Vân tướng quân, ta cảm thấy, chuyện này hẳn là nên xem thái độ của Thanh Nhã công tử như thế nào?" Liễu thừa tướng thật sự không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, ông ta lại cắn chặt răng, nói: "nếu như ngài ngăn cản một cơ hội tốt giúp tăng lên thực lực của Thanh Nhã công tử, sợ rằng sau này hắn ta sẽ hận người phụ thân như ngài...."
Lão gia tử bị chọc tức đến mức phải cười phá lên, cái đám đại thần này, một kẻ vô sỉ vừa đi, một kẻ vô sỉ hơn lại tới! Trước có thái phó, sau lại có tên Liễu thừa tướng này! Ông đã hạ lệnh đuổi khách, bảo bọn chúng cút, vậy mà kẻ nào cũng như nhau, cứ mặt dày mày dạn mà lưu lại.
Nghĩ đến đó, lão gia tử liền cười lạnh, ông quay sang nhìn Vân Thanh Nhã: "Thanh Nhã, con xử trí đi!"
Liễu thừa tướng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thanh Nhã này tốt xấu gì cũng là một nam nhân huyết khí phương cương, làm sao chống lại được sự mê hoặc của mỹ sắc? Huống hồ, Linh Tâm công chúa lại còn có thể trợ giúp hắn tu luyện.
Loại chuyện tốt bậc này, hắn ta chắc chắn sẽ vui vẻ nhận lấy.
"Phụ thân, không cần thiết nói lời vô nghĩa với những người này!" Vân Thanh Nhã bình thản liếc nhìn Liễu thừa tướng, lời thốt ra cũng êm như nước chảy mây trôi: "cứ trực tiếp đánh rồi quăng ra ngoài là được!"
Nụ cười nơi khóe môi của Liễu thừa tướng bỗng cứng đờ lại, cả người như hóa đá.
Hắn ta vừa nói cái gì? Đánh rồi quăng ra ngoài?