Editor : Nha Đam
Ánh nắng vàng ấm áp chiếu xuyên qua cửa kính, lưu loát mà tỏa ra toàn bộ chiếc giường.
Cô gái ấy khi ngủ thật ngọt ngào và ngoan ngoãn.
Ánh mặt trời chiếu lên người cô, như thể nó lưu lại cho cô một lớp ánh sáng vụn vỡ.
Nó đẹp đến nỗi người ta không thể chịu nổi khi phá hủy một bức tranh như vậy.
Nhưng mà cô gái lại có một hệ thống, sớm tinh mơ liền ở bên tai cô kêu to.
Cô vẫn còn đang trong giấc mộng nhíu nhíu mày.
Chỉ chốc lát, lông mi của cô hơi hơi run rẩy.
Phong Thiển mở mắt ra, ánh nắng có chút chói mắt.
Dụi dụi mắt.
Hơi thở của cô gái trầm thấp, như thể một trận bão tuyết đang ập đến, khiến người ta vô cớ cảm thấy lạnh.
"Hệ thống, ngươi lại đánh thức ta." Cô gái nhìn chằm chằm vào khoảng không, vẻ mặt bình tĩnh, nghe giọng nói cũng không thấy được cảm xúc.
Mà chính là như vậy, hệ thống không có thực thể cũng không có cảm một chút ớn lạnh đằng sau.
Hệ thống căng da đầu nói: "Ký chủ, ngươi mau dậy đi, nếu không sẽ đến muộn!"
Phong Thiển chớp chớp mắt, dường như đã nhận ra điều gì đó, cô mím chặt môi rồi từ từ rời khỏi giường.
Cô tìm bộ đồng phục mà Hứa Thâm hôm qua mang tới rồi mặc vào.
Giờ phút này cô vẫn còn chưa tỉnh, đôi mắt xinh đẹp giống như sương mù, như sắp khóc vậy.
Mái tóc hơi rối khiến cô trông ngoan mềm hơn.
Sau khi rửa mặt xong, Phong Thiển đi xuống lâu, Hứa Thâm đã sớm đợi ở đại sảnh.
Thấy Phong Thiển đi xuống, Hứa Thâm bước tới.
Trong tay ông xách theo một phần bữa sáng.
"Tôi thấy tiểu thư chưa xuống nên đi ra ngoài mua bữa sáng cho tiểu thư." Hứa Thâm nói.
Hứa Thâm nhìn thoáng qua đồng hồ treo ở trên tường, "Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian vào lớp rồi, chỉ sợ tiểu thư không có thời gian ở nhà ăn bữa sáng. Tiểu thư đành phải chịu thiệt thòi ở trên xe dùng bữa vậy."
Vào ngày đầu tiên nhập học, đến muộn thì không tốt lắm.
Còn phải để lại ấn tượng tốt cho các bạn trong lớp và giáo viên.
Trong lòng Hứa Thâm nghĩ như vậy.
Phong Thiển gật gật đầu, mặt không biểu tình đi theo đằng sau Hứa Thâm.
Ở nơi nào ăn bữa sáng, cô cũng không có ý kiến gì.
Cô cảm thấy hơi cáu kỉnh khi nghĩ rằng cô đã thức dậy muộn, cô liếm môi không nói thêm.
Là Hứa Thâm mở cửa xe.
Nguyên chủ về nước không sống trong ngôi nhà cũ của Phong gia, mà mà mua một biệt thự nhỏ ở gần trung tâm thành phố.
Không chỉ gần xí nghiệp Phong thị, cũng thuận tiện cho cô đi bệnh viện thăm cha.
Hứa Thâm là người của cha nguyên chủ.
Cha nguyên chủ không yên tâm khi để nguyên chủ ở một mình, nên phái Hứa Thâm tới chăm sóc.
Ngoài Hứa Thâm ra, trong biệt thự còn có dì Từ làm việc nhà, không có ai khác nữa.
Nguyên chủ tính tình mềm mỏng, tuy là con gái nhưng không thích quá nhiều người hầu hạ.
Điểm này thật cũng thật vừa ý của Phong Thiển, cô cũng không thích trong nhà có quá nhiều người, chỉ là cảm thấy phiền phức.
Quá nhiều người ở cùng nhau chắc chắn sẽ gây ồn ào.
Cô ấy không thích điều đấy.
Dù sao ở nhà, yên tĩnh chút mới có thể nghỉ ngơi tốt được.
Phong Thiển yên lặng ăn sáng trong xe.
Hứa quản gia bên cạnh vừa lái xe vừa lảm nhảm giải thích một số điều cần chú ý trong trường.
Rốt cuộc thì cha mẹ Phong Thiển không ở bên cạnh, vì vậy nhiệm vụ này đương nhiên rơi vào tay ông rồi.
Bên cạnh đó, ông còn được gia trưởng Phong gia giao phó.
Cô luôn trầm mặc, , Hứa Thâm cũng không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu.
Hứa quản gia có chút bất đắc dĩ, nhưng ông cũng không lo lắng.
Dù sao cô cũng có thân phận là đại tiểu thư của Phong gia, có lẽ cũng không có ai dám bắt nạt cô.
Trung học Đế đô có kỷ luật nghiêm ngặt và những người nào không có phận sự không được phép vào khuôn viên trường.
Hứa Thâm đành phải đưa Phong Quang đến cổng trường, sau đó mô tả cẩn thận con đường đi đến lớp của Phong Thiển, vì sợ cô không thể tìm thấy lớp học.
Phong Thiển yên lặng lắng nghe, có vẻ nghiêm túc.
Thực tế, cô không nhớ được một từ nào.
Không muốn nhớ.
Nhớ là phải sử dụng bộ não.
Cô quá lười vận động.
Dù sao cô ấy cũng có một hệ thống.