Chương 213: Đừng tham gia vào thì tốt hơn

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Mạc Nguyên khó thở, nghẹn đến mặt mày xanh mét.


Nha đầu này thật sự đáng giận!


"Đông Phương Minh, ngươi muốn cấu kết với yêu nữ này?" Đột nhiên Mạc Nguyên dời đối tượng.


Đông Phương Minh cười lạnh: "Ngươi muốn nói như vậy, ta cũng không thể nói gì nữa, Đông Phương Minh ta không quan tâm cái thanh danh gì đó."


Mạc Nguyên lại nghẹn một lần nữa, rất nhiều người trên đại lục xem thanh danh như tính mạng, nhưng hôm nay hắn lại gặp hai người không quan tâm, căn bản Mạc Nguyên không có cơ hội thương lượng.


"Mạc Nguyên, giao Sở Vân Cẩm ra đây, ta có thể suy xét thả cho ngươi một con đường sống." Đông Phương Minh lên tiếng một lần nữa.


Mạc Nguyên tức giận: "Đông Phương Minh ngươi nghĩ ngươi là thiên hạ vô địch thật sao? Ngươi phá hư cân bằng, người của vực chủ bên kia sẽ mặc kệ ư?"


Thế lực ở Phần Thiên Vực đều ổn định, từng người kiềm chế, ai cũng không thể vọng động. Cho nên, Phần Thiên Vực là một khu vực hòa bình nhất trong bốn khu vực trên đại lục Trấn Hồn.


Một khi có người muốn phá hư cục diện này, người của vực chủ bên kia sẽ ra mặt.


"Đừng lấy vực chủ ra áp ta, vị trí điện chủ điện Vị Ương vốn dĩ cũng không phải của ngươi, ngay cả khi giết ngươi, còn không phải còn có người của Liên gia sao? Vực chủ cũng sẽ không nói gì." Đông Phương Minh cười nhạo, có một số việc người ngoài không rõ lắm, nhưng mà đại gia tộc của bọn họ tất nhiên rất rõ ràng.


Điện chủ điện Vị Ương vẫn luôn truyền cho đích trưởng tử Liên gia, điện chủ đời trước qua đời, đích trưởng tử là Liên Mặc còn ở đó. Cho dù Liên Mặc không ở, thì còn có một nhà Liên Lâm, sao có thể truyền ngôi cho một người ngoài?


Mạc Nguyên dùng thủ đoạn gì đoạt được vị trí điện chủ tạm thời không nói đến, chỉ nói hắn không phải họ Liên, chỉ cái lý do này đủ để cho hắn giết Mạc Nguyên, vực chủ bên kia cũng không thể nói gì hơn.


"Ngươi muốn tạo phản ư!" Mạc Nguyên rống to.


Hắc cực cực khổ khổ mới được đến điện Vị Ương, không thể cứ hủy hoại như vậy.


"Tạo phản? Đừng nói lời khó nghe như vậy, chẳng qua ta chỉ giúp Liên gia thanh lý môn hộ." Đông Phương Minh so với Mạc Nguyên, đương nhiên tự tin muốn hơn một chút.


"Ta nói..." Vu Hoan yên lặng đề cử: "Sở Vân Cẩm đã chạy, các ngươi đánh hay không đánh? Không đánh ta có thể đi chưa? Đói bụng muốn chết rồi."


Mọi người như dội một chậu nước lạnh, thời điểm nghiêm túc như vậy, chen vào như thế cũng được sao?


"Chạy?" Giọng nói của Đông Phương Minh đề cao hơn vài phần: "Chạy đi đâu?"


Hắn cũng không phải thật sự vì Liên gia mà đến, mục tiêu của hắn chính là Sở Vân Cẩm.


Vu Hoan nhún vai, vẻ mặt nhàn nhã: "Không biết nữa, vừa rồi nam nhân kia dùng Truyền Tống Trận, các ngươi cũng thấy rồi đó, có khả năng là ở bất kỳ chỗ nào đó trên đại lục, cũng có khả năng không ở đại lục Trấn Hồn."


"Là nam nhân vừa rồi mang Sở Vân Cẩm đi?" Đông Phương Minh lại giật mình lần nữa dò hỏi.


Vu Hoan híp mắt nhìn Đông Phương Minh một lát, chẳng lẽ hắn cũng biết Nam Cung Triệt?


Nói thật, cái tên Nam Cung Triệt này, Vu Hoan rất xa lạ, chưa từng nghe qua nhân vậy trâu bò nào có tên này.


Thấy tuổi tác của hắn cũng chỉ 25, 26 tuổi... Đương nhiên, tuổi thực tế có khả năng không phải, nhưng mà thời điểm nam nhân kia xuất hiện cũng thật quỷ dị, nàng hoàn toàn không cảm ứng được, còn có nữ nhân kia, cũng là như thế, trống rỗng xuất hiện.


Nhưng mà Vu Hoan rất nhanh liền phát hiện Đông Phương Minh cũng không quen biết Nam Cung Triệt, hắn kinh ngạc chính là Nam Cung Triệt có thể trực tiếp sử dụng Truyền Tống Trận.


Tin tức này nếu là Vu Hoan nói, thì Đông Phương Minh không hề nghi ngờ, xả hai câu với Mạc Nguyên, cùng Vu Hoan một trước một sau rời khỏi điện Vị Ương.


Mạc Nguyên trực tiếp tức giận đến hôn mê.


Ra khỏi điện Vị Ương, Đông Phương Minh hỏi Vu Hoan hai câu tình trạng của Đông Phương Tú, biết được không có gì trở ngại mới an tâm mang theo người của Đông Phương gia rời đi.


Vu Hoan nhìn quanh bốn phía: "Loli đâu?" Thú nhỏ cũng không thấy, đậu má!!


"Còn ở điện Vị Ương!" Ánh mắt Dung Chiêu hướng về phía điện Vị Ương.


Vu Hoan đỡ trán: "Kệ đi, mặc kệ nó." Con Loli kia đối với với điện Vị Ương biểu hiện quá mức nhiệt tình cứng đầu, Vu Hoan không cảm thấy đó là vô duyên vô cớ.


Khi Linh La trở về, đã là buổi sàng ngày hôm sau, y phục màu đỏ trên người không biết dính cái gì, đen như mực, còn tản ra một mùi khó ngửi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy uể oải.


Ngay cả thú nhỏ, lông tuyết trắng cũng biến thành xám xịt, cùng một mùi với Linh La.


"Các ngươi đây là lăn một vòng ở trong cái ổ nào rồi?" Vu Hoan nhíu mày, khiến mình chật vật như vậy!


Linh La ném Kinh Tà Đao xuống, trực triếp ngồi xuống đất, ấm ức khóc lên: "Tiểu Hoan Hoan, ta không về nhà được."


"Hả?" Vu Hoan nghi hoặc?


Cái gì với cái gì?


Mặc kệ Vu Hoan hỏi thế nào, Linh La đều không nói lời nào, chỉ khóc đến đứt ruột đứt gan.


Vu Hoan không có cách nào, đưa Linh La đi tắm rửa trước một chút, thay đổi y phục, nhưng con hàng này không thuận theo không buông tha khóc lóc như cũ.


Thử hỏi một lão yêu quái nhưng lại giống một đứa trẻ khóc lóc như thế, trong lòng ngươi sẽ có cảm giác gì?


"Dung Chiêu cứu mạng!" Vu Hoan cầu cứu nhìn Dung Chiêu.


Dung Chiêu không dao động, đây không phải chuyện của hắn, hắn mặc kệ.


Trong lòng Vu Hoan mắng Dung Chiêu vài câu, nhận mệnh dỗ Linh La, thẳng đến khi Linh La khóc đến mệt mỏi ngủ thiếp đi, Vu Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.


Nghe nói nữ nhân được làm từ nước, trước kia Vu Hoan không tin, hiện tại nàng rất tin.


Từ phòng Linh La ra ngoài, Vu Hoan thở dài, lầu bầu nói: "Sở tiên nữ chạy, muốn ta đi đâu tìm vòng tay của Đông Phương Tú đây?


Dung Chiêu không nói một lời đi theo ở phía sau, lẳng lặng nghe Vu Hoan nói.


"Sở tiên nữ... Sở tiên nữ..." Vu Hoan nhắc mãi mấy lần, đột nhiên xoay người, yên lặng nhìn chằm chằm Dung Chiêu.


Dung Chiêu sửng sốt, ánh mắt này giống như muốn ăn thịt người tới nơi vậy, làm gì?


"Dung Chiêu..." Vu Hoan mấp máy cánh môi, tựa như ấp úng: "Ta đói bụng."


Dung Chiêu: "..." Nói chuyện đừng mang theo khẩu khí lớn như vậy được không?


Chờ Vu Hoan ăn uống no đủ, nàng mới tiếp tục suy nghĩ chuyện của Sở Vân Cẩm.


Nam nhân kia rốt cuộc từ chỗ nào chui ra?


"Cô cô, vậy mà người dám phá hủy Vị Ương Các!" Thiên Nguyệt cửa cũng chưa gõ, trực tiếp xông vào.


Mạch suy nghĩ của Vu Hoan bị cắt đứt, sắc mặt có chút không tốt. Nhưng mà nhìn Thiên Nguyệt, tức giận lại không thể nhả ra, chỉ có thể nghẹn một hơi nói: "Lại không phải công lao của một mình ta, chẳng lẽ bọn họ lại tính lên đầu một mình ta nữa rồi?"


Thiên Nguyệt cho Vu Hoan một ánh mắt chắc chắn.


Vu Hoan câm nín, thôi được rồi, trên người nàng bị bôi đen càng ngày càng nhiều.


Cõng nồi nhiều rồi, cũng không ngại nhiều thêm một cái nữa.


"Hiện tại hoàn toàn đắc tội với điện Vị Ương, cô cô, người chuẩn bị trốn chạy xong chưa?" Muốn hắn tới thu thập cục diện rối rắm lớn như vậy cho nàng, Thiên Nguyệt tỏ vẻ áp lực rất lớn đó!


Vu Hoan không chút để ý vuốt cằm: "Vì sao phải trốn chạy? Nàng dâu còn chưa tìm được cho ngươi mà!"


Thiên Nguyệt ớn lạnh một trận, sao còn chưa quên chuyện này chứ hả!


Hắn nhớ rõ trí nhớ của cô cô lúc trước rất kém mà!


Chẳng những khí nhớ kém, còn mù mặt.


"Mạc Nguyên không dám manh động, còn có Đông Phương Minh ở phía trước chống mà. Lại nói, ta cũng chưa chắc sợ hắn, cùng lắm thì cho Liên Mặc lên ngôi..." Nói đến Liên Mặc, người nam nhân này đi đâu rồi? Đã lâu chưa gặp mặt, không nhớ rõ nữa.


Ừm... có gặp mặt nàng cũng không nhớ rõ.


"Cô cô... Liên Mặc hắn... cô cô đừng nên tham gia vào chuyện của Liên gia thì tốt hơn." Thiên Nguyệt có lòng tốt kiến nghị.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]