Chương 232: Đã chết còn không an phận

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Edit: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Long Trủng.


Vu Hoan nhìn nhìn Loan Minh không còn hô hấp nằm trên mặt đất. Chết, nhét vào bên trong vòng bạc chắc là không thành vấn đề nhỉ?


Tay chân Vu Hoan nhanh nhẹn nhét Loan Minh vào trong vòng bạc, có thể nhét vào liền có thể chứng minh không thành vấn đề.


Thu phục Loan Minh, lúc này Vu Hoan mới đánh giá nơi nàng đang đứng.


Ngọn núi cao cao, nham thạch như tổ kiến mà xây thành sơn cốc, mảnh đất màu vàng ngang dọc đan xen.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nàng còn tưởng là cung điện dưới lòng đất linh tinh gì đó, kết quả lại là một không gian độc lập thế này.


Long Tộc đúng là trâu bò, nơi mai táng chúng nó cũng hoành tráng thật nha.


Ở đây nhìn qua rất lớn, muốn nàng đi đâu tìm ghế rồng đây?


Hơn nữa...


Còn có thời gian.


Đệch mọe!


"Chi chi chi..." Thú nhỏ đột nhiên xông ra khỏi ngực Vu Hoan, nghi hoặc 'chi chi' hai tiếng.


"Đừng chi chi, ở đây đều đã chết, không có thứ ngươi có thể ăn." Vu Hoan bĩu môi, ấn thú nhỏ lại, tùy tiện chọn một phương hướng đi đến.


Dù sao cũng không phải tính mạng của nàng, không vội.


"Chi chi!" Ai nói!


Thú nhỏ nhảy khỏi ngực Vu Hoan ra ngoài, chạy ngược lại với hướng Vu Hoan vừa đi.


Vu Hoan: "..." Chết cũng có thể ăn? Ăn hỏng bụng thì sao!


Vu Hoan chạy nhanh đuổi theo, tốc độ của thú nhỏ rất nhanh, nhưng Vu Hoan vẫn có thể đuổi kịp, khi Vu Hoan sắp nhìn không thấy bóng dáng thú nhỏ nữa thì nó dừng lại, luôn mồm 'chi chi' thúc giục nàng.


Sơn cốc càng ngày càng nhiều, mà khi Vu Hoan nhìn thấy bia đá to lớn có khắc hình rồng kia, bị hung hăng chấn động một chút.


Trên bia đá có khắc bốn chữ to cứng cáp có lực.


Long Ngự Thượng Tân.


Vu Hoan bĩu môi, đã chết còn không quên thể hiện địa vị của mình! Quả thực!


Ngay khi Vu Hoan vừa mới nghĩ thế, một cổ uy áp từ phía trên quét xuống dưới, Vu Hoan không có phòng bị, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất.


"Đờ mờ, chết rồi cũng không an an phận phận được sao?" Tay Vu Hoan chống lên bia đá khắc hình rồng kia, vẻ mặt phẫn nộ ngửa đầu nhìn trên không.


Thân thể của Long Tộc đã chết, cũng không đại diện đã tiêu vong.


Những lời này Dung Chiêu đã nói với nàng, nàng cũng hiểu rất rõ.


Ở đây mai táng Long Tộc, đều là những con rồng từng oai phong một cõi, bá chủ một phương. Bọn nó sau khi chết, long hồn không tiêu tan, tiếp tục cuộc sống ở đây, chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân vì sao Long Trủng sẽ là một không gian độc lập.


Theo một tiếng tức giận mắng chửi của Vu Hoan, càng nhiều uy áp từ phía trên áp xuống dưới.


Uy áp của Long Tộc, cũng không phải là nói chơi, Vu Hoan dùng Thiên Khuyết Kiếm ngăn cản nhưng trong thời gian dài thì có chút chịu đựng không nổi.


"Đậu má cả nhà ngươi, dây dưa mãi không xong!" Vu Hoan bị chọc tức đến chửi ầm lên.


Người khác sợ những con rồng đó, nhưng nàng không sợ, nhưng những uy áp đó nàng lại có chút chống cự không nổi, chỉ có thể chửi ầm lên.


Theo Vu Hoan mắng đến mức càng lúc càng khó nghe, uy áp kia cũng càng lúc càng lớn, giống như không bắt được Vu Hoan quỳ xuống sẽ không phục.


Vu Hoan cắn chặt hàm răng, dùng Thiên Khuyết Kiếm chống đỡ, nhất quyết không cong chân một chút nào.


"Tiểu nha đầu, ngươi quỳ xuống thì có mất miếng thịt nào đâu hả!" Một tiếng hét lớn tức muốn hộc máu từ không trung truyền đến, đồng thời Vu Hoan cảm giác được trên người nhẹ đi, uy áp tỏa định ở trên người nàng từ từ mất đi.


Vu Hoan thở hổn hển một hơi, ngửa đầu nhìn về phía trên không, trong mây mù lượn lờ, có một con rồng màu vàng ở trong đó quay cuồng.


Con rồng từ trên tấm bia đá kia lao xuống, đầu rồng tiến đến trước mặt Vu Hoan, râu rồng đánh vào gò má của Vu Hoan, nóng rát đau đớn dâng lên.


Vu Hoan trực tiếp liền xù lông, cầm Thiên Khuyết Kiếm chém tới đầu rồng kia: "Rồng thì ghê gớm ha, đờ mờ hù dọa ông thì thôi đi, còn dám lấy cọng râu của ngươi đánh ông!"


"Tiểu nha đầu, ngươi hiểu cái gì gọi là kính già yêu trẻ không hả! Miệng đầy thô tục, học được ở đâu!" Đầu rồng đột nhiên ngẩng đầu, trên cao nhìn xuống Vu Hoan.


"Xin lỗi, ta sẽ không làm cái gì gọi là kính già yêu trẻ đâu, khinh già lừa trẻ thật ra là sở trưởng của ta đấy." Vu Hoan lấy kiếm chống đất, hướng về đầu rồng kia rống trở về.


Con rồng vàng kia hình như tức giận không nhẹ, thân mình bay khỏi tấm bia đá, cái đuôi đảo qua, cuốn Vu Hoan lên.


"A... Đờ mờ, làm gì, thả ông xuống!" Vu Hoan bị cái đuôi kéo, tiếng gió vù vù đón tiếp trên mặt nàng, giống như đao cắt.


Kim Long ở trên không trung bay đủ loại tư thế, quăng Vu Hoan choáng váng, nhưng mà không thả nàng xuống.


Chờ đến khi Vu Hoan sắp bạo tẩu, cái đuôi Kim Long vừa vặn thu lại, Vu Hoan trực tiếp từ không trung rớt xuống, 'tỏm' một tiếng, rơi xuống trong hồ nước.


Vu Hoan giãy giụa từ hồ trong hồ nước ngoi ra cái đầu ra ngoài, dưới chân đột nhiên bị thứ gì lôi kéo xuống, cả người lại chìm xuống dưới.


Vu Hoan cuộn thân, thấy rõ thứ lôi kéo mình, là một con rồng nhỏ, toàn thân màu trắng, cái đuôi quấn quanh hai chân Vu Hoan, dáng vẻ muốn ăn nàng.


Mẹ nó, bắt nàng tới làm thức ăn cho rồng đỏ hả!


Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm hướng đến đuôi Bạch Long chém tới, nước gợn đong đưa, Bạch Long thu lại cái đuôi, nhe răng nhếch miệng rống lên một tiếng. Vu Hoan chỉ cảm thấy màng tai đều bị chấn phá, nước không ngừng chui vào lỗ tai nàng.


Vu Hoan sặc một ngụm nước, có chút khó chịu, nỗ lực muốn ngoi lên mặt nước.


Mới vừa ngoi ra khỏi mặt nước, bên cạnh lại là một cơn gió lớn, trực tiếp bị cuốn bay phất lên bờ.


Vu Hoan: "..."


"Tiểu nha đầu, sao ngươi lại nhào vào trong nước thế? Có bị thương không?" Một lão già không biết từ đâu chui ra, nếp nhăn đầy trên mặt lộ ra quan tâm.


Vu Hoan: "..." Cho rằng hóa thành hình người thì ta không biết sao!


Vu Hoan xoay người, Thiên Khuyết Kiếm thuận thế chém về phía lão già kia, tức chết ông.


"Ai da, tiểu nha đầu, đừng có bạo lực như vậy mà, lão gia gia ta cũng không phải cố ý!" Lão già một bên trốn, một bên kêu to.


Bạch Long trong hồ nước ló ra cái đầu, xem xét vài lần, lại nhanh chóng rụt trở về, mặt nước khôi phục bình tĩnh.


Toàn thân tuyết trắng của thú nhỏ tuyết trắng di vòng vòng bên cạnh hồ nước, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, muốn đi xuống.


Lão già bị Vu Hoan bức tới bên hồ, vừa lúc thấy được thú nhỏ, lập tức trừng lớn mắt, biểu tình như gặp quỷ.


"Này... Nó... Nó nó..." Lão già nó nửa ngày cũng không nó ra được một câu hoàn chỉnh.


Thú nhỏ bị âm thanh này hấp dẫn, bước bước chân kiêu ngạo ở trước mặt lão già dạo qua một vòng: "Chi chi chi chi chi!"


Sắc mặt lão già lập tức nghẹn đến mức xanh mét, râu run lên nửa ngày, run lẩy bẩy một câu cũng không dám nói nửa chữ.


Khi Vu Hoan đi đến, lão già đột nhiên nhảy đến sau lưng Vu Hoan, chỉ vào thú nhỏ: "Nó là do ngươi mang vào?"


Con ngươi Vu Hoan vừa chuyển, thu Thiên Khuyết Kiếm: "Ngươi biết nó?"


Hình như lão già có chút sợ thú nhỏ, vẫn luôn núp ở sau lưng Vu Hoan.


Vu Hoan nhướng mày, xem ra thân phận của thú nhỏ khá trâu bò nha!


Ngay cả Long Tộc đều sợ.


"Nói nghe thử một chút, nói hài lòng ta, chuyện vừa rồi, ta sẽ không truy cứu nữa." Vu Hoan nghiêng người, để lão già ra tới, thú nhỏ phối hợp nhếch miệng hung ác 'chi chi' hai tiếng.


Lão già run lẩy bẩy, lại nhảy ra phía sau Vu Hoan.


"Ta chỉ biết chủng tộc của nó còn xa xăm hơn Long Tộc nhiều, đến nỗi là cái gì, ta cũng không biết rõ lắm. Khi Sáng Thế Thần không còn ở, chủng tộc của nó cũng không xuất hiện trước mặt người khác nữa..."


Hắn sợ hãi nó, đó là một loại áp đảo từ trong huyết mạch từ phía trên áp bách xuống, khiến hắn không sinh ra ý nghĩ muốn phản kháng.


"Lợi hại như vậy à!" Vu Hoan cảm thán một câu, thấy thú nhỏ ngoắc ngoắc cái đuôi, bộ dáng muốn bổ nhào vào trong nước, lại không khỏi giật giật khóe miệng.


_______
Chương này dành tặng cho tiểu khả ái Venus????❤️❤️

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]