Chương 236: Trói nó lại cho ta

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Thật lâu sau Hắc Mộc mới trở về, một thân chật vật, dáng vẻ rất mệt mỏi.


Vu Hoan vẫn nằm ở chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đen thui của Hắc Mộc đang từng bước một đến gần.


"Đại ca, huynh về rồi." Một ít người từ nơi xa chạy tới vây quanh Hắc Mộc: "Sao lại biến thành cái dạng này? Có phải gặp người của Kim Bát không?"


"Không thấy long tinh."


"Cái gì!"


"Kim Bát thật sự cầm long tinh đi? Hắn thật to gan!"


Hắc Mộc đẩy những người đó ra, trực tiếp đi đến trước mặt Vu Hoan: "Cô nương, chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản Kim Bát, cầu xin ngươi giúp đỡ bọn ta."


Vu Hoan đặt tay lên trán, cà lơ phất phơ đáp: "Dựa vào cái gì muốn ta giúp các ngươi, đối với ta lại không có chỗ tốt." Hắn có chắc là mình có thể giúp không? Thật nực cười.


"Cô nương..." Trong mắt Hắc Mộc có tia khẩn cầu: "Ngươi nghĩ lại bá tánh vô tội trên đại lục, nghĩ đến người nhà của ngươi, ngươi thật sự muốn nhìn bọn họ lâm vào tình cảnh cốt nhục chia lìa, trôi giạt khắp nơi sao?"


"Ta chỉ có một mình, không sợ." Vu Hoan cười nhạt, đáp lại vô cùng nhanh chóng.


Những người Bách Lý gia đó, nàng không cảm thấy đó là người thân của mình, còn Thiên Nguyệt cùng cha hắn, nàng đều có cách bảo vệ bọn họ.


Hắc Mộc câm nín, không nghĩ tới tình huống Vu Hoan sẽ như thế, chiêu bài thâm tình thất bại.


"Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta không phải Đấng cứu thế, không có hứng thú đi trộn lẫn vào chuyện của các ngươi. Nếu bọn họ thật sự theo như lời người nói muốn đi ra ngoài, vậy để cho bọn họ đi ra ngoài đi, dù sao bên ngoài có rất nhiều Đấng cứu thế, sẽ tự động xử lí bọn họ."


Hắc Mộc lại lần nữa đen mặt, nhấp môi nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.


Vu Hoan căn bản không tin lời nói của Hắc Mộc, hai đám người này, ai đúng ai sai, nàng không có cách nào phán đoán ra được. Mà nếu có thể phán đoán ra được, nàng cũng sẽ không muốn tham gia vào loại chuyện này.


Hắc Mộc rời đi cùng mấy người trẻ tuổi, Vu Hoan lại khôi phục ăn không ngồi rồi, huýt sáo, nhắm mắt dưỡng thần.


Đương nhiên, đó là những người ở bên ngoài nhìn thấy.


Trên thực tế, nàng đang dùng Linh Hồn Chi Lực loại bỏ độc tố trong cơ thể.


Cũng không biết đó là loại độc gì, càng sử dụng linh lực, độc sẽ càng thâm nhập sâu vào trong cơ thể. Nếu lúc ấy nàng không phải theo bản năng dùng linh lực, mà là dùng Linh Hồn Chi Lực, chắc nàng cũng sẽ không bị bắt lấy.


Buổi tối Vu Hoan cũng không chịu đi vào, người của Hắc Mộc cũng không có cách gì, đành phải phái người thay phiên canh giữ ở Vu Hoan cách đó không xa.


Khi đến nửa đêm, độc tố trong cơ thể Vu Hoan loại bỏ cũng đã tàm tạm, nàng nghiêng đầu nhìn hai người đang canh giữ mình vài lần, đã bình phục được một ít, tinh thần phấn chấn, không thể nào không bỏ trốn được.


Ngay khi nàng suy nghĩ làm thế nào để trốn chạy, một người canh giữ đột nhiên ngã xuống.


Người bên cạnh cũng chưa kịp hô lên cũng theo đó ngã xuống đất.


Kim Bát từ trên không trung bay xuống: "Tiểu nha đầu, mau đi cùng ta."


Vu Hoan híp híp mắt, không nhúc nhích.


Nàng không muốn mới ra khỏi hang sói lại đến hang quỷ.


Kim Bát nôn nóng, râu ria đều đã dựng đứng: "Tiểu nha đầu, chờ bọn họ ra tới thì chúng ta đều đi không được."


Cuối cùng Vu Hoan vẫn đi với Kim Bát, Kim Bát không làm cái gì với nàng, chỉ là đưa nàng ra khỏi hang đá kia.


Ở trên một tảng đá lớn bên cạnh, Vu Hoan nhìn thấy Thiên Khuyết Kiếm cùng một người nam nhân trung niên.


Vu Hoan phát hiện tảng đá lớn kia không giống với hang đá phía sau, chẳng những là hình dạng, còn có màu sắc, tảng đá kia đen nhánh.


Khi đến gần tảng đá lớn, Vu Hoan là có thể cảm ứng được Thiên Khuyết Kiếm, giọng nói của Dung Chiêu truyền đến đầu tiên.


"Ngươi không sao chứ?"


Vu Hoan ngẩn người, là nơi đó che chắn liên hệ của nàng và Thiên Khuyết Kiếm?


Dung Chiêu không nghe thấy Vu Hoan trả lời, trực tiếp từ trong Thiên Khuyết Kiếm ra ngoài, thân ảnh màu tím nhoáng lên, liền ôm Vu Hoan vào trong ngực.


Hắn rũ mắt nhìn Vu Hoan, con ngươi lạnh nhạt có một tầng lo lắng.


Kim Bát cùng người nam nhân trung niên kia bị Dung Chiêu đột nhiên xuất hiện dọa hoảng sợ, đây là Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm?


"Tiểu nha đầu, đi nhanh đi, ở đây không an toàn." Kim Bát ho khan hai tiếng, đi đến bên cạnh nam nhân trung niên.


Vu Hoan kéo ra khoảng cách với Dung Chiêu: "Sao lại thế này?"


Dung Chiêu liếc nhìn Kim Bát, lắc mình lại biến mất, nhưng ở trong đầu giải thích cho Vu Hoan biết.


Sau khi Vu Hoan bị bắt đi rồi, hắn liền ở bên cạnh bọn họ, hắn làm thế nào cũng không liên lạc được với nàng, lại không quen thuộc trong Long Trủng, nghe Kim Bát nói muốn đi cứu nàng, cho nên vẫn luôn không có rời đi.


Còn thú nhỏ, hắn cũng không nhìn thấy.


"Tiểu cô nương, chúng ta rời đi trước đã!" Nam nhân trung niên cũng lên tiếng.


Vu Hoan gật đầu, đợi ở đây xác thật không an toàn.


Kim Bát cùng nam nhân trung niên liếc nhau, xoay người đi phía trước, ánh mắt Vu Hoan chợt lóe, lao về hướng bên cạnh chạy đi.


"Tiểu nha đầu!" Tiếng của Kim Bát tức muốn hộc vang lên phía sau khiến tốc độ của Vu Hoan càng nhanh.


Nàng không thể để mình lâm vào thế bị động, mấy con rồng này, một con so một con đều có tâm cơ.


Vu Hoan chạy một đoạn đường, cảm thấy Kim Bát không có đuổi theo, tốc độ mới chậm lại.


"Tiểu nha đầu!" Kim Bát một tiếng rống giận quát lên.


Vu Hoan giật mình một cái, cất bước liền chạy.


Kim Bát tức giận đến đầu muốn bốc khói, nha đầu lừa gạt chết tiệt kia, chạy cái gì mà chạy, hắn còn có thể ăn nàng sao?


"Bạc Cừ, đuổi theo mau lên! Mau mau!" Kim Bát đẩy nam nhân trung niên đi phía trước mấy cái: "Đuổi không kịp tiểu nha đầu đó, ngươi cũng đừng trở về. Tức chết ta, tức chết ta!"


Trên mặt Bạc Cừ hiện lên một tia bất đắc dĩ, biến thanh Ngân Long, hướng tới phương hướng Vu Hoan bỏ chạy đuổi theo.


Vu Hoan xa xa liền nhìn thấy một con Ngân Long bay theo phía trên mình, mặt xanh mét, tốc độ tăng lên tới cực hạn.


Bạc Cừ tăng tốc độ lao đến, ngăn cản ở trước mặt Vu Hoan, thân rồng to lớn bay bay trước mặt Vu Hoan.


"Tiểu cô nương, bọn ta không có ác ý." Bạc Cừ biến thành người dừng ở trước mặt Vu Hoan.


Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm liền bổ tới, thừa dịp Bạc Cừ né tránh, lại lần nữa trốn chạy.


Khuôn mặt vẫn luôn không có gì biểu tình gì của Bạc Cừ cũng hiện lên tia tức giận, thân rồng lại lần nữa xuất hiện, đuôi rồng vung lên, trực tiếp cuốn lấy Vu Hoan.


"Đệch mọe, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì!" Tay chân Vu Hoan đều bị cuốn, hoàn toàn không có cách nào đánh trả, chỉ có thể kêu to.


Bạc Cừ đưa đầu tiến đến trước mặt Vu Hoan: "Tiểu cô nương, bọn ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi."


"Nói cái rắm! Chúng ta đều không quen biết, có cái gì hay mà nói!" Vu Hoan giãy giụa, lửa giận ở trong mắt hừng hực thiêu đốt.


Bạc Cừ: "..." Hắn vốn dĩ không biết nói chuyện, đương nhiên không muốn nói chuyện với Vu Hoan, chỉ là nghĩ đến Kim Bát, hắn không thể không căng da đầu suy nghĩ.


"Tiểu cô nương, ngươi nghe một chút cũng sẽ không bị gì."


"Sao ngươi biết ta nghe một chút thì không bị gì, ta không muốn nghe, các ngươi còn mạnh mẽ ép buộc ta nghe?" Vu Hoan trực tiếp rống trở về.


"Tiểu nha đầu nhà ngươi, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Kim Bát đuổi đến: "Bạc Cừ trói nó lại cho ta, hôm nay ta nhất định phải để ngươi nghe xong!"


Bạc Cừ có chút khó xử, nếu làm loạn đến mức độ đó, thế nào cũng sẽ khiến cô nương này hoàn toàn tức giận.


"Bạc Cừ ngươi làm gì, còn không nhanh!" Kim Bát thấy Bạc Cừ bất động, nổi trận lôi đình.


"Ngươi dám!" Vu Hoan hướng tới Bạc Cừ trừng qua: "Nếu các ngươi dám trói ta, ta bảo đảm các ngươi sẽ chết chắc, biến thành một đống cặn bã ngay cả một miếng xương cũng sẽ không chừa lại."

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]