Chương 244: Có đè ngươi bị thương không

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Eidt: Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Kim Bát nghe Kim Nhất nói chuyện vừa trải qua, thiếu chút nữa đã bạo tẩu giết chết Hắc Mộc.


Mà lúc Kim Nhất biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cũng có chút xấu hổ.


"Đại ca, thân thể của huynh..." Râu Kim Bát nhếch hết lên, thần sắc có vài phần trầm trọng.


"Tiểu Bát, sống chết có số, chúng ta ở trong Long Trủng cũng đã sống lâu như vậy, đủ rồi." Kim Nhất sang sảng cười vài tiếng.


Kim Bát thở dài: "Tiểu nha đầu, mau thả đại ca ta ra!"


Vu Hoan bĩu môi: "Sẽ không." Cũng không cho hắn thả.


Dù sao những con rồng đó đối với nàng mà nói, một chút hảo cảm cũng không có.


Kim Bát: "..." Sao ngươi có thể dùng từ 'sẽ không' đó thuận mồm được hay thế hả?


Hắc Mộc thừa dịp Kim Bát cùng Kim Nhất nói chuyện, vừa định trốn thì bị Bạc Cừ ngăn lại.


Tuổi tác của Hắc Mộc trẻ hơn so với bọn họ nhiều, thực lực đương nhiên cũng không bằng bọn họ, nhưng Bạc Cừ không nghĩ tới trên tay Hắc Mộc có long tinh, hắn làm trò trước mặt Bạc Cừ nuốt long tinh xuống bụng, một cổ sức mạnh cuồng bạo nổ tung trên người hắn.


"A!" Hắc Mộc ngửa mặt lên trời thét dài, trên người đang không ngừng biến hóa.


Kim Bát và Kim Nhất cùng quay đầu lại xem, Bạc Cừ từ bên người Hắc Mộc lui về, sắc mặt khó coi: "Hắn nuốt long tinh."


"Cái gì?" Kim Bát và Kim Nhất hai miệng một lời.


"Tiểu nha đầu, mau thả đại ca ta ra." Kim Bát nóng nảy.


"Bọn lão gia hỏa các ngươi, đi chết hết đi!" Hắc Mộc hét lớn một tiếng, bay lên không trung, bàn tay ngưng tụ thành một ánh sáng hình cầu, quăng xuống phía dưới


Ngón tay Vu Hoan cong lên, xiềng xích quấn quanh Kim Nhất nháy mắt thu trở về, ở trước người nàng tạo thành một lá chắn, che chắn nàng ở phía sau.


"Ầm" một tiếng sau đó trong tai không ngừng vang lên âm thanh này.


Con ngươi Vu Hoan chuyển động, xiềng xích trước người 'rắc rắc' vỡ vụn, từng chùm tia sáng từ khe hở bắn vào.


Vu Hoan nhanh chóng lui về sau, phần lưng đụng vào khung xương, phía sau đã không có đường lui nữa.


"Rắc!" Lá chắn hoàn toàn vỡ vụn.


Vu Hoan bị chùm tia sáng bao phủ, thân mình chợt đau xót, nàng ngửi thấy hương vị máu tươi.


Cổ sức mạnh này Vu Hoan chưa từng thấy bao giờ, cái loại này làm người ta nhịn không được mà thần phục, áp bách khiến người ta không sinh ra cảm giác muốn phản kháng.


Vu Hoan cắn chặt răng, nuốt xuống máu tươi muốn trào ra ngoài, dùng Thiên Khuyết Kiếm chống thân thể, nỗ lực truyền Linh Hồn Chi Lực vào trong Thiên Khuyết Kiếm.


Linh Hồn Chi Lực lại không nghe sai bảo, nàng như nghe thấy âm thanh da tróc thịt bong.


Trong lòng Vu Hoan có chút phát lạnh, đây là sức mạnh của thần long thượng cổ? Hơn nữa nó chỉ là một viên long tinh...


Sức mạnh như vậy, mặc dù lấy tu vi quỷ tu của nàng, cũng không nhất định có thể phản kháng được.


Khi Vu Hoan còn đang tự tìm đối sách, đột nhiên phía trước có một bóng ngươi bay về phía nàng, Vu Hoan còn chưa kịp dịch đi, trực tiếp đã bị người nọ đè ở dưới thân.


Kim Bát đang kỳ quái tại sao phía dưới mềm như vậy thì phía dưới liền truyền đến tiếng mắng mỏng manh tức giận.


Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Kim Bát nhanh chóng xoay người, nâng Vu Hoan dậy: "Tiểu nha đầu, có đè ngươi bị thương không?"


Đè bị thương còn đỡ, ta cảm giác bản thân sắp chết rồi đây này?


Kim Bát thấy sắc mặt Vu Hoan khó coi, dáng vẻ không thể hô hấp, nhanh chóng ngưng tụ một kết giới, đưa Vu Hoan vào bên trong.


Vu Hoan cảm giác cổ sức mạnh kia nhỏ đi rất nhiều, hô hấp cũng không cảm thấy khó khăn nữa.


"Long tinh này là chung một huyết mạch với bọn ta, đối với bọn ta tác dụng cũng không lớn. Nhưng ngươi là loài người, có thể chịu đựng lâu như vậy, hẳn là kỳ tích." Kim Bát tán thưởng nhìn Vu Hoan.


Vu Hoan ha hả hai tiếng, nhưng trong lòng đã mắng tên Hắc Mộc ngu xuẩn hơn trăm lần.


Khi hai người còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, Bạc Cừ cũng bị bắn đến, Kim Bát nhanh chóng giữ chặt hắn, nhét hắn vào bên trong kết giới.


"Ngươi không đi hỗ trợ?" Nghe thấy âm thanh nơi xa xa, Vu Hoan nghi hoặc nhìn Kim Bát.


Râu Kim Bát nhếch lên: "Đại ca ở là xong."


Bạc Cừ rất không phúc hậu cười nhạo vài tiếng: "Lão Kim không đánh nhau được, đi lên cũng chỉ có thể gây trở ngại chứ không giúp gì được."


Kim Bát tát một cái qua: "Ai bảo ngươi nhiều chuyện, một mình đại ca ta là có thể giải quyết xong, làm gì cần ta hỗ trợ, hừ!"


"Đúng đúng đúng..." Bạc Cừ nhỏ giọng nói theo.


Khóe miệng Vu Hoan giật giật, xếp bằng ngồi xuống một bên, điều tức Linh Hồn Chi Lực trong cơ thể.


Vu Hoan kiểm tra nội tạng bên trong cơ thể, nội tạng bên trong thân thể chịu rất nhiều tổn thương, điều tức một lát, nội thương cũng không chuyển biến tốt đẹp được bao nhiêu.


Đúng lúc này, không biết là ai kéo Vu Hoan một chút, một búng máu không nhịn xuống được, trực tiếp phun ra.


Vu Hoan trợn mắt liền nhìn thấy người túm mình, treo ở không trung, lôi kéo nàng là Bạc Cừ. Phía trước bọn họ có hai con rồng là Kim Long cùng Hắc Long, mặt đất không ngừng rung lắc, mặt trên rơi xuống dưới một ít đá vụn, một bộ dáng muốn sụp xuống.


Đệch mẹ...


Còn chưa có giải quyết xong.


Vu Hoan duỗi tay lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt trở nên có chút khát máu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, đã bị Vu Hoan đè ép đi xuống.


"Tiểu cô nương, ta đưa ngươi đi ra ngoài trước." Bạc Cừ ném Vu Hoan lên không trung, bản thân hắn biến thành hình rồng, tiếp được Vu Hoan, nhanh chóng hướng tới một phương hướng bay đi.


Chờ Vu Hoan phản ứng lại, nàng đã ở bên ngoài, ngọn núi kia đã ở trước mặt nàng, rung trái lắc phải.


Bạc Cừ thả Vu Hoan tới trên một mảnh đất trống: "Tiểu cô nương, ngươi tự bảo vệ tốt bản thân."


Sau đó, Bạc Cừ lại lần nữa trở về vách núi, Vu Hoan ngồi một lát, mới lấy lại tinh thần.


Không phải... nàng còn chưa tìm được hạt châu mà! Này!


Vu Hoan muốn dùng Thiên Khuyết Kiếm chống thân thể đứng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy bán thú nhân.


Vu Hoan cứng đờ: "..." Hù chết bổn bảo bảo.


Nàng nhìn bán thú nhân trong chốc lát, thấy hắn bất động, Vu Hoan lúc này mới tiếp tục đứng dậy.


Cau mày lui lại mấy bước, bán thú nhân nhìn chằm chằm nàng như cũ.


"Có việc?"


Bán thú nhân không nói, xoay người, rất nhanh liền biến mất ở trước mặt Vu Hoan.


Vu Hoan: "..." Gặp quỷ.


"Ầm!" Vách núi từ ở giữa sụp đổ, bốn con rồng từ bên trong bay vọt ra, đồng thời còn có không ít long cốt từ trên bầu trời rơi xuống.


Thực vật màu xanh lục xung quanh nhanh chóng khô héo xuống, một mảnh tiêu điều.


Vu Hoan kinh ngạc nhìn bốn phía, đây là... Ảo cảnh sao?


Không, không đúng.


Vu Hoan lắc đầu phủ định, ở đây không phải ảo cảnh.


Vu Hoan nhìn cái đình nghiêng ngả trước mắt, nơi đó có sương mù quanh quẩn như cũ, chỉ là không còn dày đặt như mới ban đầu nữa.


Con ngươi chợt sáng ngời, Vu Hoan xách theo Thiên Khuyết Kiếm liền chạy tới cái đình kia.


Khi đến cái đình đó, bốn con rồng trên bầu trời đã biến thành tám con, bốn con mới gia nhập đều là những người ở bên Hắc Mộc.


Sương mù quanh quẩn cái đình trong một thời gian ngắn như vậy đã hoàn toàn biến mất, cây cột hoàng kim bị chặt đứt một cây, ngã ở trong hồ nước.


Trong hồ nước không có nước, chỉ có một viên hạt châu màu đỏ nằm tại đáy hồ.


Tìm được rồi!


Sớm biết hạt châu ở đây, nàng hà tất gì chạy nhiều chặng đường oan uổng như vậy chứ!


Vu Hoan móc Ly Hồn Thạch ra, đang chuẩn bị truyền linh lực vào, một trận gió lớn đột nhiên quét đến, trực tiếp quét Vu Hoan ra ngoài.


Vu Hoan ổn định thân thể, trong cơ thể lại là một trận khí huyết cuồn cuộn, trào lên cổ họng, vị ngọt thanh tưởi lam tràn trong miệng.


Còn chưa kịp thấy rõ là ai làm, phía sau lại là một trận gió lớn nữa, trực tiếp xốc Vu Hoan lên không trung.


Mà chỗ cái đình kia, một con Hắc Long đang xoay quanh ở nơi đó, há mồm muốn hướng tới hồ nước cắn xuống.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]