Chương 433: Có lẽ ta là người bị hại

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Vu Hoan đứng ở bên cạnh lồng sắt được dây đằng bện lại kia, nhìn hạt châu bên trong đó, chần chờ một chút mới cắt ngón tay duỗi qua.


Tất cả mọi chuyện thuận lợi quá mức.


Vu Hoan thu hồi tay, nhảy xuống bục đá, bắt lấy Uyên Ương Kính không biết đang suy nghĩ gì ở bên kia lại.


Biển lửa bao phủ nàng vào trong đó, khi nàng rời đi trong nháy mắt, một hắc ảnh từ trống rỗng xuất hiện.


Trở lại tại chỗ, Dung Chiêu và Linh La vẫn còn an tĩnh chờ ở nơi đó, Vu Hoan cong cong khóe môi.


"Đi thôi, thu phục."


Linh La nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò: "Tiểu Hoan Hoan, ngươi làm gì thế?"


Vu Hoan chà đạp đầu Linh La, lại không trả lời Linh La. Những việc này nàng cũng không có nói toàn bộ với Dung Chiêu, làm sao sẽ nói cho Linh La biết?


Nhưng mà...


Lần này đi ra ngoài, cũng nên nói cho Dung Chiêu biết thôi.


Vu Hoan âm trầm, thuần thục giữ chặt tay Dung Chiêu: "Đi ra ngoài trước đã!"


____


Hàn Cực Huyền Địa còn đang chấn động liên tục, trong phạm vi vực sâu cũng không nhìn thấy linh thú.


Vu Hoan không biết Thịnh Thế bên trong Thần giới làm gì, nhưng mà khi nàng ở phía trên vực sâu, Thịnh Thế và Ngân Hồ cũng xuất hiện.


Ngân Hồ ôm Tiểu Loan đã thu nhỏ lại, cả người Thịnh Thế đầy chật vật, trên mặt đều đã mọc râu, giống như đã trải qua thời gian rất dài.


"Dao Nhi, thật đúng là có duyên!" Thịnh Thế cười tái nhợt.


Vu Hoan thưởng thức Uyên Ương Kính, trào phúng cười cười: "Ta và ngươi không có duyên gì, ngươi đi Thần giới chắc cũng không chiếm được nhiều thứ tốt bao nhiêu nhỉ? Không bằng... ta giúp ngươi nhé?"


Tiếng nói vừa dứt, Vu Hoan vọt đến, Thiên Khuyết Kiếm ở trong không khí xẹt qua, mang theo uy áp sắc bén không thể chống lại.


Thịnh Thế hơi hơi kinh ngạc, hình như thực lực của Dao Nhi lại tăng lên không ít.


Kinh ngạc đồng thời hắn cũng phản ứng lại rất nhanh, thân hình lảo đảo, lui về phía sau tránh đi công kích của Vu Hoan.


Vu Hoan không hề có chút lưu tình nào, xuống tay tàn nhẫn sắc bén, một hai phải bức Thịnh Thế vào chỗ chết.


Ngân Hồ đặt Tiểu Loan đến một bên, cũng gia nhập vào vòng chiến.


Một đánh hai, hơn nữa không biết có phải Thịnh Thế bị thương hay không, rơi vào thế hạ phong.


"Dao Nhi, muội hận ta như vậy sao?" Giữa mày Thịnh Thế có một tia bi thương, giống như người bị phản bội là hắn vậy.


Vu Hoan cười lạnh, Thiên Khuyết Kiếm chém đến, kim quang nổ tung, đụng phải Thịnh Thế, Thịnh Thế bị đẩy lùi, rơi xuống bên cạnh vực sâu.


"Thịnh Thế, nói vậy ngươi cũng biết tính cách của ta, kết quả thế này, có lẽ đã sớm dự liệu đến. Ta không hận ngươi, trên thế giới này, người có thể khiến ta hận chỉ có một, đáng tiếc hắn đã chết."


Vu Hoan bước từng bước một đến gần Thịnh Thế, ngữ khí lạnh thoáng như kết băng.


Thịnh Thế chống ngực, cười có chút bi thương: "Dao Nhi, muội cứ nói ta phản bội muội, muội có nghĩ đến hay không, có lẽ ta là người bị hại?"


"Thì tính sao, phản bội chính là phản bội." Vu Hoan tiếp tục đến gần, thần sắc càng thêm lạnh lẽo.


Từ trước đến nay nàng cũng không phải là người phân rõ phải trái gì.


Hiển nhiên Thịnh Thế cũng nghĩ đến điểm này, tự giễu lắc lắc đầu: "Nhưng mà hiện tại ta còn không thể chết được!"


Một thân ảnh màu bạc bỗng nhiên từ bên cạnh nàng bay qua, bước chân Vu Hoan dừng lại.


Bên cạnh vực sâu, Ngân Hồ đột ngột xuất hiện, năm ngón tay uốn lượn thành chưởng, chộp đến trái tim Thịnh Thế. Trong chớp nhoáng, trên người Thịnh Thế tản mát ra sương mù màu đen, khi móng vuốt của Ngân Hồ sắp bắt được ngực hắn, 'ầm' một tiếng nổ tung.


Không có âm thanh gì quá lớn, nhưng sương mù kia thật dày đặc, tầm mắt bị cản trở, giống như bị ấn trong mực nước, duỗi tay không thấy năm ngón.


Vu Hoan cảm giác xung quanh bỗng nhiên lạnh buốt, một cơn lạnh dính bao vây đến, như là người chết đuối, trong hô hấp đều mang đến cay đắng khó thông.


Phía sau đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị đẩy đi, nàng lảo đảo một cái không biết đụng vào thứ gì.


Vu Hoan cực lực ổn định bản thân, lại không nhìn thấy thứ mình đụng phải vừa rồi.


Bên tai có tiếng gió rất nhỏ, có cái gì đó bơi lội trong sương mù. Mất đi thị giác, thính giác lập tức trở nên đặc biệt mẫn cảm.


"Dung Chiêu..." Trong lòng Vu Hoan gọi một tiếng.


Sau một lúc lâu giọng của Dung Chiêu mới vang lên: "Trong sương mù có cái gì đó, ta lập tức đến ngay, cẩn thận."


Ngữ khí của Dung Chiêu rõ ràng có chút vội vàng.


"Linh La đâu?" Vu Hoan cũng không phải lo lắng cho nàng lắm, kỹ năng bảo vệ mạng sống của nàng không thành vấn đề.


"Ở bên cạnh ta."


"Bảo vệ nó đi, ta đến đó tìm chàng." Vu Hoan nói xong cảm ứng vị trí của Dung Chiêu, bắt đầu cẩn thận di chuyển về phía đó.


Vu Hoan di chuyển khoảng được một mét, phía sau chợt lại bị đụng phải thứ gì đó, không hề có dấu hiệu.


Nàng không cảm nhận được hơi thở của người khác, chỉ cảm thấy phía sau lưng có một cơn lạnh lẽo, sau đó cả người ngã về phía trước.


Liên tục bị đụng không thể hiểu, tính tình của Vu Hoan lập tức lên dây cót.


Xách Thiên Khuyết Kiếm chém một vòng xung quanh, trong sương mù dày đặc thoáng hiện kim quang, lại không có chém được một chút không gian nào.


Kim quang biến mất, trước mắt lại lâm vào trong bóng đêm vô tận.


"Tiểu Hoan Hoan." Giọng của Linh La đột nhiên vang lên bên cạnh nàng, một đôi tay nhỏ nhắn mang theo hơi ấm bắt lấy tay Vu Hoan, hơi hơi dùng sức, nàng đứng ở trong sương mù dày đặc tựa như trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.


Nàng nhìn thấy Dung Chiêu không biết đứng bên cạnh mình khi nào cùng với Linh La đang lôi kéo tay mình.


"Đây là chi khí ô trọc, Tiểu Hoan Hoan ngươi không sao chứ?"


Vu Hoan lắc đầu, tuy sương mù trước mặt nhạt hơn một ít, nhưng cũng chỉ ở trong khoảng cách nửa mét, nơi xa vẫn là sương mù dày đặc như cũ.


"Ngươi có thể tinh lọc chúng nó không?" Vu Hoan khẽ nhíu mày, nàng không cảm giác được hơi thở của Thịnh Thế.


Lại bị hắn chạy mất rồi ư?


"Có thể thì có thể, nhưng mà..." Khuôn mặt nhỏ của Linh La có chút khó coi: "Những chi khí ô trọc này giống như sẽ sinh sôi nảy nở, hiện tại đã khuếch tán rất xa, ta cần thời gian rất dài..."


"Vậy thôi." Vu Hoan trực tiếp cắt ngang lời Linh La.


"Hả?" Linh La nhất thời không phản ứng lại, một hồi lâu mới nói: "Nhưng không tinh lọc, ở đây sẽ biến thành một mảnh tử địa, tuy sinh linh ở đây sẽ không chết, nhưng sẽ lâm vào trong cuồng bạo, giết hại lẫn nhau."


"Ồ." Liên quan gì đến nàng.


Linh La: "..."


Linh La ngoan ngoãn ngậm miệng, dù sao mặc kệ nàng nói như thế nào, vị này sẽ không thay đổi quyết định của mình.


Hơn nữa đây là không gian bị phong bế, cũng không cần lo lắng sẽ lan tràn ra ngoài.


"Bây giờ đi ra ngoài?" Dung Chiêu nhìn chăm chú vào Vu Hoan, con ngươi lạnh nhạt của hắn chỉ ánh lên một mình Vu Hoan.


"Ừ." Vu Hoan gật đầu.


Nếu đã đạt thành mục đích, Thịnh Thế cũng đã chạy, ở lại cũng không có ý nghĩa gì.


Dung Chiêu đi đến vươn tay ra với Vu Hoan, bàn tay trắng nõn xen kẽ qua sương mù, sương đen đơn bạc quanh quẩn bốn phía bàn tay hắn.


Vu Hoan nhíu mày, tay nắm tay Linh La thật chặt, thân hình cũng bất động thanh sắc lui về sau một bước.


Thiên Khuyết Kiếm đồng thời bổ về phía Dung Chiêu, âm thanh phần phật kích thích màng tai của Linh La, khuôn mặt nhỏ thất thần, quên mất phản ứng.


Đây là... giết hại lẫn nhau?


Chi khí ô trọc này mới bắt đầu mà!


"Ngươi là ai!" Vu Hoan quát chói tai một tiếng, mắt lạnh tránh đi đòn tấn công, thối lui đến bên trong sương mù dày đặc, chỉ lộ ra một bóng người mơ hồ.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]