Chương 234: Nằm viện!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Bệnh viện nhân dân huyện.

Khoa chỉnh hình, phòng bệnh một người.

Lúc Đổng Học Bân tỉnh lại, phát hiện mình đã ở bệnh viện, hắn vô thức chóng tay muốn ngồi dậy, nhưng cánh tay nhất thời truyền đến cơn đau tê tái, tay trái tay phải, cánh tay trái cánh tay phải, hai tay từ ngón tay đến vai đều không có biện pháp nhúc nhích, mặt trên có băng gạc, trong ba tầng ngoài ba tầng, có vài chổ có vật dẫn từ băng gạc đi ra, hẳn là bên bệnh viện đã làm xử lý trị liệu.

"Ơ, Đổng cục trưởng ngài tỉnh rồi à?" Trong phòng bệnh chỉ có một y tá duy nhất, nói.

Đổng Học Bân nhìn cô ta, "Cánh tay của tôi không có việc gì chứ? Sao không động đậy được vậy?"

Y tá cười nói: "Bác sĩ nói không trở ngại, cũng là cơ bắp bị tổn thương nghiêm trọng, đầu khớp xương thật ra không sao, nghỉ dưỡng vài ngày là có thể khôi phục."

Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, "Cảm ơn."

Y tá đi ra ngoài, không bao lâu, có không ít người vào phòng bệnh.

Có đội trưởng lính cứu hoả, có cảnh sát huyện cục, Tần Dũng cùng Phùng phó đội trường cũng đều tới thăm bệnh.

Đổng Học Bân cười cười, "Làm mọi người lo lắng, đúng rồi, vậy công nhân nhảy lầu thế nào rồi?"

Phùng phó đội trường cảm khái nói: "Công nhân không có việc gì, được ngài cứu, chỉ là thắt lưng bị thương, không bị gãy xương, cũng nằm bệnh viện."

Đổng Học Bân lạnh mặt, "Chờ hắn khoẻ, trước hết bắt câu lưu mười lăm ngày! Làm cái trò gì thế!"

Lúc này, Lương Thành Bằng từ huyện cục cũng tới, vừa nhìn hình dạng của Đổng Học Bân, Lương Thành Bằng trong lòng đau xót, "Đổng cục trưởng, lần này cậu quá mạo hiểm, nếu không phải vận khí tốt né tránh đúng lúc, cậu đã có thể nguy hiểm, ài..." Nhìn hắn, Lương Thành Bằng nói: "Bất quá cũng may mà là cậu liều chết ra tay, cứu công nhân, lúc này mới không khiến cho tình thế chuyển biến xấu, làm tốt lắm, à, có đem báo của thành phố cho cậu xem."

Một tờ báo chí lấy trong cặp của Lương cục trường ra.

Tiêu đề viết dòng chữ lớn: Phó Cục Trưởng Cục Công An Dùng Tay Đón Lấy Người Đàn Ông Nhảy Lầu!

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Không phải dùng tay để đón đâu, thì giảm lực một chút."

Lương Thành Bằng chỉ chỉ hắn, "Cậu đó, còn có tâm tư cười sao, có biết không, nghe cậu gặp chuyện không may, biết trong cục có bao nhiêu người lo lắng không? Vừa rồi tôi hỏi bác sĩ, thương thế của cậu không mười ngày nửa tháng sợ rằng không khỏi, từ từ dưỡng bệnh nha, cho cậu nửa tháng ngày nghỉ, ừm, còn nữa, lúc cậu hôn mê tôi đem chuyện này báo lên, thành phố phê chuẩn đồng ý, cho cậu một tam đẳng công, giấy chứng nhận và huy hiệu, chờ cậu khỏi bệnh sẽ phát xuống."

Đổng Học Bân vui vẻ nói "Cảm ơn Lương cục trường."

Lương Thành Bằng nói: "Đây là cậu đem sinh mệnh và dũng khí đổi lấy, không cần cảm ơn tôi."

Thật ra Lương Thành Bằng và Tần Dũng cùng Phùng phó đội trường bọn họ đều muốn hỏi một chút, Đổng Học Bân rốt cuộc vì sao liều mạng như thế, không phải là một công nhân bình thường thôi sao, hơn nữa người này còn dùng tính mạng uy hiếp chính phủ huyện, còn dõng dạc nói muốn làm chủ nhiệm phân xưởng, như vậy tại sao phải cứu người? Thiếu chút nữa ngay cả mạng của mình cũng đi theo? Cái này thật sự có chút khó hiểu, bất quá cũng nhờ biểu hiện của tiểu Đổng cục trưởng, lúc này mới khiến cho tình thế có thể khống chế, thậm chí danh tiếng của cục công an huyện Duyên Đài cũng bởi vì chuyện này mà nổi lên một ít, cái này đối với mọi người mà nói đều là chuyện tốt.

Chờ Lương cục trường Tần cục trưởng bọn họ đi, Đổng Học Bân đắc ý nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tam đẳng công, lại một chiến tích vững chắc, khoảng cách đến đề danh chính khoa lại tiến thêm một bước!

Cạch, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, âm thanh của giày cao gót gấp gáp tiến đến.

Đổng Học Bân mở mắt vừa nhìn, cười một tiếng, "Tạ huyện trưởng."

Tạ Tuệ Lan đi thị sát công tác đã trở về, phía sau là thư ký Hồ Tư Liên, Tạ Tuệ Lan nghe nói Đổng Học Bân bị thương, ngay cả chính phủ huyện cũng không quay về mà trực tiếp kêu tài xế lái xe tới bệnh viện nhân dân huyện, đứng ở cửa phòng bệnh, Tạ Tuệ Lan xua tay cho Hồ Tư Liên ở bên ngoài chờ cô ấy, đóng cửa, hai bước đi tới bên cạnh giường bệnh của Đổng Học Bân híp mắt nhìn hắn, một câu cũng không nói.

"Tạ tỷ?"

"..."

Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Lần này anh không thể hiện, tôi biết là có thể tiếp được hắn cho nên mới đưa tay ra."

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, "Vì em?"

Đổng Học Bân sở dĩ cứu người như thế, đương nhiên là vì Tạ tỷ, bất quá Tạ Tuệ Lan hỏi như thế, Đổng Học Bân có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, làm bộ nói: "Không có, em không phải nói phải có nhiều chiến tích mới có thể lên chính khoa sao, anh nghĩ cứu người khẳng định có thể có được một tam đẳng công, cho nên mới cứu, cái này, ha ha, Lương cục trường vừa rồi nói thành phố đã phê chuẩn, chờ anh xuất viện sẽ tặng huy hiệu."

Tạ Tuệ Lan nói: "Anh nghĩ em sẽ tin sao?"

Đổng Học Bân nói: "Tạ tỷ, lần này thật sự là ngoài ý muốn, anh bảo đảm không có lần sau, sau này gặp phải nguy hiểm, anh tuyệt đối sẽ lẫn rất xa." Lần trước hắn đáp ứng Tạ Tuệ Lan sẽ không làm loạn, ai ngờ vừa qua hai ba ngày thì lại liều mạng một lần, mà còn phải nằm lại bệnh viện, điều này làm cho Đổng Học Bân vô cùng xấu hổ.

Tạ Tuệ Lan thở dài, dùng tay ôn nhu vuốt ve tóc hắn, "Tiểu đổng, cảm ơn anh."

Đổng Học Bân ai da một tiếng, "Đã nói không phải vì em mà, cảm ơn cái gì."

Tạ Tuệ Lan đưa tay vuốt ve mái tóc rối loạn của hắn, chậm rãi nói: " Tạ Tuệ Lan em không phải người mù, cũng không phải kẻ ngu, tình huống hiện trường bí thư Hoàng đã nói với em, anh việc làm cho em, tất cả những chuyện anh làm cho em, em đều thấy rất rõ ràng."

Đổng Học Bân cười nói: "Trời, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ."

Tạ Tuệ Lan nhẹ nhàng cầm bàn tay đầy băng gạc của Đổng Học Bân, không nói chuyện.

Đổng Học Bân nói: "Em nhanh chóng quay về chính phủ huyện đi, rất nhiều chuyện còn chờ em xử lý, anh không có việc gì đâu."

"Ở cùng anh một hồi, không vội."

Trong lòng Đổng Học Bân cũng ấm áp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tạ tỷ, ừ một tiếng.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Hai người cứ nắm tay ngồi cùng một chỗ như thế, ai cũng không nói gì.

Qua một hồi, Tạ Tuệ Lan vuốt tóc nói, "Anh làm cho em nhiều chuyện như vậy, tôi vẫn không cho ngươi cái gì cả, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là..."

Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Nói cái kia để làm gì, anh tới huyện Duyên Đài cũng là ra lực vì em, hơn nữa, hai ta không phải là người yêu sao, còn tính toán nhiều như vậy làm gì?"

Tạ Tuệ Lan ừm một cái, "Ha ha, vậy sau này em đối với anh tốt một chút."

Trong lòng Đổng Học Bân nhảy dựng lên, nói: "Tốt như thế nào?"

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nhìn hắn, "Anh nói đi."

"... Khụ khụ, vậy em trước tiên đem xưng hô thay đổi một chút đi, gọi Tiểu Đổng Tiểu Đổng nghe không được tự nhiên."

"Thật sao? Tôi nghĩ Tiểu Đổng gọi rất thân thiết mà?" Tạ Tuệ Lan trầm xuống, "Lúc không người, gọi anh Tiểu Bân?"

Đổng Học Bân dùng sức gật đầu, nhưng động vào vết thương ở vai, đau đến nổi khiến cho hắn hắn nhe răng trợn mắt, "Gọi Tiểu Bân cũng được, lúc có người ngoài thì em mới gọi là Tiểu Đổng, thật ra cũng là một xưng hô, em nguyện ý gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy, không cần chú ý nhiều như vậy." Thật ra Đổng Học Bân muốn cho cô ấy gọi "anh yêu" hoặc "ông xã", đương nhiên, cho dù có cái suy nghĩ này, Đổng Học Bân cũng không có lá gan này.

"... Tiểu bân?"

"Ừm? Chuyện gì?"

"Ha ha, không có việc gì, gọi thử thôi."

"Em cần phải đi sao? Trở về đi, bên anh không cần lo lắng, qua hai ngày nữa là xuất viện, em bận việc của em đi."

"Ừm, vậy buổi tối em đến thăm anh."

"Đừng đừng, em là huyện trưởng tới một lần thì không sao, hai lần thì hơi quá, đừng để cho người khác nói xấu."

Tạ Tuệ Lan cúi đầu nhìn hắn, nở nụ cười một chút, đưa tay búng sợi tóc trên trán Đổng Học Bân, đứng lên, cúi người xuống hôn lên trán của hắn một chút, sau đó đôi môi chậm rãi đi xuống, hôn tới mũi của Đổng Học Bân, khuôn mặt, cuối cùng rơi xuống cái miệng của hắn, đem đầu lưỡi trơn trượt đưa vào trong miệng hắn, phối hợp với Đổng Học Bân, hai người hôn lấy nhau tới hơn hai phút, cuối cùng, Tạ Tuệ Lan rút đầu lưỡi ra, hôn nhẹ một cái lên mặt của hắn, nói: "Được rồi, vậy em đi."

Đổng Học Bân đã sớm mơ mơ hồ hồ: "Ừ."

Tạ Tuệ Lan cười cười, vỗ vỗ mặt của hắn, chậm rãi đi ra.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói, hình như tới không ít người.

"Tiểu Bân ở phòng bệnh này sao?"

"Anh họ tôi thế nào?"

"Đổng cục trưởng không sao, nhưng Tạ huyện trưởng còn đang, mấy người..."

Đổng Học Bân ngẩn ra, quay Tạ Tuệ Lan nói: "Tôi mụ và tôi biểu muội."

Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu quay ra bên ngoài nói: "Tiểu Hồ, để cho người nhà của Tiểu Đổng vào đi."

Cửa mở ra, mặt đầy lo nghĩ của Loan Hiểu Bình vội vã đi vào, phía sau là Đường Cẩn và dì Hai, cậu cùng mợ cũng tới. Vừa thấy huyện trưởng cũng ở đây, hai mắt của cậu sáng lên, nhanh chóng cùng mợ đi tới khách khí chào hỏi, Đường Cẩn cũng biết cô gái xinh đẹp trước mắt này chính là huyện trưởng hiện nay, trong lúc nhất thời trở nên vô cùng câu nệ, chỉ có Loan Hiểu Bình, tựa hồ không để ý Tạ Tuệ Lan, bước đi đến trước giường bệnh, nhìn con trai, nước mắt tí tách rơi xuống.

Đổng Học Bân cười nói: "Mẹ, con không sao, khóc cái gì."

Loan Hiểu Bình nức nở nói: "Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, không nên thể hiện không nên thể hiện, con … nhưng con vẫn không nghe lời!"

Đổng Học Bân cười nói: "Trong lòng con có tính toán hết rồi, không phải thể hiện."

"Sớm muộn gì cũng bị con hù chết!" Loan Hiểu Bình tức giận muốn đánh hắn, nhưng lại không ra tay được.

Tạ Tuệ Lan đi qua, vươn tay, cầm lấy tay của Loan Hiểu Bình nói: "Ngài là mẹ của Tiểu Đổng sao? Tôi đại biểu chính phủ huyện, cảm ơn Đổng cục trưởng vị huyện làm ra cống hiến, không chỉ lần này, lần trước tại trường tiểu học Nam Liễu, nếu như không phải Đổng Học Bân đồng chí động thân ra, sinh mạng của các học sinh và thầy cô chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, Đổng Học Bân đồng chí là anh hùng của cục công an, cũng là hình tượng của huyện Duyên Đài chúng ta."

Loan Hiểu Bình chưa thấy qua cảnh tượng này, cuống quít nắm tay với cô ấy, "Tạ huyện trưởng, ngài … ngài quá khen."

Có Tạ Tuệ Lan ở đây, Loan Hiểu Bình và Đường Cẩn bọn họ đều có chút khẩn trương, rất sợ nói sai cái gì.

Tạ Tuệ Lan thấy thế, cười tủm tỉm quay đầu lại, "Đổng cục trưởng, tôi trở về, cậu chú ý thân thể, từ từ dưỡng bệnh."

Đổng Học Bân làm bộ cung kính nói: "Tạ huyện trưởng, cảm ơn tổ chức quan tâm, tôi nhất định tranh thủ mau chóng hồi phục, một lần nữa dựa vào cái ôm của tổ chức, làm tốt công tác."

Tạ Tuệ Lan cười chỉ chỉ hắn: "Cái gì mà một lần nữa dựa vào cái ôm của tổ chức? Ha ha, tổ chức vẫn chưa có vứt bỏ cậu."

Đổng Học Bân ngượng ngùng cười.

Tạ Tuệ Lan xoay người, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Loan Hiểu Bình: "Bác gái, ngài cũng đừng lo lắng, thương tích của Tiểu Đổng không có gì trở ngại, qua vài ngày sẽ khỏi hẳn, chờ hắn hết bệnh rồi đi làm cũng không muộn, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, thiếu ngày nghỉ nói tôi, tôi tự mình phê cho hắn."

Loan Hiểu Bình nói: "Cảm ơn ngài quan tâm."

Tạ Tuệ Lan nói vài câu nữa, rồi đẩy cửa đi ra phòng bệnh.

Hồ Tư Liên vốn cũng muốn nhìn Đổng Học Bân một chút, nhưng Tạ Tuệ Lan không cho cô ấy vào, hiện tại lại đi, Hồ Tư Liên đương nhiên không thể hành động, quay đầu cho Đổng Học Bân đang nằm trên giường bệnh một ánh mắt thân thiết, thấy Đổng Học Bân mỉm cười gật đầu, ý bảo không có chuyện gì, Hồ Tư Liên lúc này mới đuổi theo Tạ Tuệ Lan đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh.

Đường Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm, lau trán nói: "Đây là Tạ huyện trưởng à, quan uy thật ghê gớm, em cũng không dám thở dốc."

Cậu mợ và dì Hai cũng gật đầu, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, cách thật xa mà vẫn cảm thấy áp lực.

Loan Hiểu Bình cảm thán nói: "Tạ huyện trưởng thật xinh đẹp, người cũng có bản lĩnh, nhìn cô ấy hình như lớn hơn Tiểu Bân năm sáu tuổi thì phải? Mà đã làm huyện trưởng rồi sao?"

Cậu nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tạ huyện trưởng có bối cảnh rất lớn "

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, chưa kịp hỏi thăm cái gì cả, nghe vậy liền hỏi: "Mẹ, mẹ nói Tạ huyện trưởng đẹp hay Huyên di đẹp hơn?"

Loan Hiểu Bình nói: "Hai đứa à, đều đẹp như nhau, hẳn là không khác biệt lắm."

Đổng Học Bân nhìn nhìn, "Vậy mẹ nghĩ hai người ai được hơn?"

Loan Hiểu Bình trừng mắt nhìn con trai, "Hai người có được hay không liên quan gì đến con?"

"Ấy, tôi không phải chỉ tùy tiện hỏi thôi sao." Tám chữ còn chưa có một nét, Đổng Học Bân tạm thời không muốn nói cho mẹ biết, nên nói tránh đi: "Mẹ, gọt táo cho con đi, con muốn ăn trái cây”

Loan Hiểu Bình trong lòng còn tức giận: "Tự mà gọt!"

Đổng Học Bân vẻ mặt cầu xin nói: "Hai tay của con điều không động đậy được, làm sao mà gọt chứ” Loan Hiểu Bình cả giận: "Cho con thể hiện! Một người rơi xuống từng tầng sáu tầng bảy, vậy có bao nhiêu là lực hả? Con cũng dám đưa tay ra đón? Con còn muốn sống nữa hay không? Tiểu Bân, cái chức quan này chúng ta không làm nữa được không? Mẹ hiện tại cả ngày đều lo lắng không yên, ngủ cũng không ngủ được, chỉ sợ con ngày nào đó,... “ Nói nói, Loan Hiểu Bình khục khịt mũi, đưa tay lau nước mắt, lại muốn khốc.

Đổng Học Bân có chút hổ thẹn, "Tôi sai rồi được không? Đừng khóc đừng khóc, lần sau tôi khẳng định sẽ chú ý một chút."

Loan Hiểu Bình ngồi xuống cạnh giường bệnh, cũng không để ý đến hắn, mở một giỏ trái cây không biết là ai đem tới, lấy táo ra gọt vỏ.

Đổng Học Bân hô: "Tiểu Cẩn, cậu, mợ, dì Hai, các người cũng ngồi đi."

Đường Cẩn đau lòng nhìn tay của anh họ, "Anh họ, nhà máy của bên nhà em mấy ngày này cũng không có công việc gì, hay là để em mời một người đến chăm sóc cho anh nha, tay của anh cũng không cử đ6ọng được, muốn làm gì đều không tiện, không vệ sinh cá nhân được."

Dì Hai nói: "Nha đầu này, ngay cả bản thân con còn lo chưa xong, còn muốn lo cho người khác? Tiểu Bân, để dì Hai ở cùng con."

Mợ cũng nhanh chóng nói: "Để mợ."

Đổng Học Bân lắc đầu nói: "Đừng đừng, cảm ơn mọi người, con không sao."

"Cái này còn gọi là không có sao?" Loan Hiểu Bình mất hứng nhìn con trai, lấy ra một cây tăm, cắm lên miếng táo đút cho hắn, "Con bị thương nặng như vậy, ngay cả tự mình ăn cũng không được, không có người chăm sóc cho con, con làm sao ăn làm sao uống nước? Bên trường của mẹ vừa nghỉ hè, đúng lúc có thể chăm sóc cho con."

Dì Hai nói: "Chị, hai ngày nay chị không phải đang bị huyết áp cao sao?"

Loan Hiểu Bình khoát khoát tay, "Không sao đâu, qua vài hôm là khỏi."

Hai mươi phút sau, Loan Hiểu Bình biết đám người Đường Cẩn đều là xin nghỉ để tới, kêu bọn họ trở về đi.

Sau đó cả một buổi chiều, Đổng Học Bân ngoại trừ trị liệu của bệnh viện, thời gian còn lại hầu như đều tại nói chuyện với người thăm bệnh, có hình cảnh huyện cục, có đám người Lưu Đại Hải Trần Phát Sở Phong của sở phái xuất, cũng có một vài cảnh sát ngay cả Đổng Học Bân đều không gọi ra tên và bí thư chính pháp uỷ Hoàng Lập cùng phó bí thư Tào Húc Bằng, những người trước đó thì không sao, mấy người sau đều là nhân vật cấp quan trọng, Đổng Học Bân đương nhiên không dám chậm trễ.

Buổi tối.

Loan Hiểu Bình đút cơm cho con trai ăn: "Sao nhiều người đến thăm con vậy? Như vậy làm sao con nghỉ ngơi?"

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Con cũng đâu thể đuổi người ta đi được đâu? Ngày mai hẳn là tốt rồi."

"Ài, bằng không... “ Đang nói ni, Loan Hiểu Bình bỗng nhiên ôm đầu, thân thể lắc lư một chút, Đổng Học Bân vội vàng hỏi làm sao vậy, Loan Hiểu Bình cũng không nói chuyện, mau chóng lấy thuốc giảm huyết áp từ trong túi xách ra uống vào, thở hổn hển hai hơi, lúc này mới ổn định lại một ít: "Huyết áp cao, bệnh cũ thôi”

Đổng Học Bân vội la lên: "Không nên không nên, mẹ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, cả ngày mẹ cứ lo cho con, sớm muộn gì cũng phát bệnh."

Loan Hiểu Bình quật cường nói: "Mẹ không có việc gì."

"Mẹ nhanh chóng về nhà ngủ!"

“...Mẹ đi thì con làm sao bây giờ?"

"Tôi... “Đổng Học Bân suy nghĩ một chút: "Cùng lắm thì con mời một hộ lý tới, mẹ cũng đừng quản."

Loan Hiểu Bình thở dài, "Hộ lý chăm sóc con cẩn thận tỉ mỉ sao? Nếu không cho dì Hai con tới?"

"Mẹ cũng đừng quản liễu, mau trở về đi, có việc nhớ gọi điện thoại."

Cuối cùng Loan Hiểu Bình cũng không nói lại con trai, hơn nữa mấy ngày nay ba ấy xác thực không thoải mái, sau trăm dặn ngàn dặn, Loan Hiểu Bình mới ra phòng bệnh.

Mẹ già vừa đi, mặt của Đổng Học Bân liền trắng lại, thật ra từ buổi chiều hắn đã bắt đầu nhịn rồi, ngay cả là mẹ của mình, nhưng Đổng Học Bân cũng không kêu mẹ già cởi quần cho hắn đi xả, buổi chiều tuy rằng cũng có không ít đồng sự nam tới, nhưng quan hệ cũng không quá quen, cho dù người quen Đổng Học Bân cũng không dám nhờ bọn họ hỗ trợ, cũng may lực nhẫn nại của hắn không tồi, lúc này nhanh chóng gọi y tá tới, hỏi xem có hộ lý hay không.

Nhưng y tá nói, hộ lý chỉ còn có hai người, bất quá đều bận hết rồi.

Đổng Học Bân đau đầu, mẹ nó, người anh em, chẳng lẽ muốn cho mình nghẹn chết hay sao!

Làm sao bây giờ? Từ bỏ cái mặt mũi này để nhờ y tá cởi quần giúp? Nếu không thì mời một hộ lý tới?

Đổng Học Bân là một người kinh thành, vô cùng sĩ diện, chuyện này thật sự khiến cho hắn suy nghĩ hơn nửa ngày, đến cuối cùng, Đổng Học Bân vẫn không thể đánh mất mặt mũi, cắn răng một cái, hắn ngay cả thủ tục xuất viện cũng không làm, kêu y tá mặc quần áo và giầy cho hắn, cầm lấy bóp tiền và điện thoại di động, Đổng Học Bân cũng mặc kệ sự ngăn cản của bệnh, trực tiếp ra khỏi bệnh viện.

Một chiếc xe taxi vừa chở người tới bệnh viện, Đổng Học Bân vừa nhìn, liền cúi đầu gian nan chui vào.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định đi đến chổ của Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến ở vài ngày, thứ nhất người thăm bệnh rất nhiều, trốn một chút cũng tốt, thứ hai, chị Ngu từng tắm qua cho mình, nhờ cô ấy giúp đỡ, Đổng Học Bân thật ra cũng không có tâm lý cản trở nhiều.
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]