Chương 246: Lại nằm viện!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
"Đổng cục trưởng!"

"Đổng cục trưởng!"

"Tiểu Đổng!"

Cuồn cuộn, gào thét, cắn nuốt...

Đất lở như Trường Giang cuồn cuồn quét qua tất cả, phát ra tiếng vang đinh tai nhức ốc!

Không lâu sau, tất cả trở lại bình tĩnh, mưa to dần dần nhỏ lại, tầng bùn cát thứ hai trước mắt đã dày lên đến thêm hai mét, thậm chí là còn tràn đến bên chân của mọi người, bất quá tất cả mọi người đều không cảm thấy gì. Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng kinh ngạc nhìn vào chổ mà Đổng Học Bân biến mất, Lương Thành Bằng cởi áo mưa ra, ngã gục trên mặt đất. Đám người Trần Phát thì hô tên của Đổng cục trưởng, người dân được cứu ra cùng với người thân ôm nhau cùng một chổ mà khóc hô, người thân thì đoàn tụ, tất cả người mắc kẹt đều được cứu ra, nhưng mà, Đổng Học Bân thì không trở về!

Trên tầng bùn cát vắng vẻ, cái gì cũng không có!

Mấy người cảnh viên của đồn công an Huệ Điền Hương đặt mông ngồi xuống đất, xong rồi! Tất cả đã xong rồi!

Lưu Đại Hải ngơ ngác nhìn về chổ đó, bỗng nhiên, gã tìm trái tìm phải, chụp lấy một cây xẻng vọt đến trước!

"Lưu sở trưởng! Ngài làm cái gì vậy?" Hai người cảnh sát nhân dân vô thức túm lấy gã.

Lưu Đại Hải hất tay ra nói: "Cứu người! Đổng cục trưởng còn ở bên trong!"

Hai người cảnh sát vội la lên: "Ngài không thể đi! Bùn cát còn chưa ổn định! Đi là chịu chết đó!"

Lưu Đại Hải trợn mắt nhìn: "Hai thằng nhóc các cậu buông tôi ra! Mạng của tôi đều là do Đổng cục trưởng cứu! Tôi con mẹ nó sợ cái gì!" Một người cảnh sát của đồn công an Huệ Điền Hương thấy thế, xắn tay áo lên muốn lao về hướng tầng bùn cát, kết quả là bị hai ba người của đội cứu viện túm lại.

Lương Thành Bằng quát: "Bình tĩnh lại một chút!"

Tạ Tuệ Lan đột nhiên nói: "Sao xe cứu viện còn chưa tới! Gọi điện thoại! Nhanh tìm người cho tôi!"

Người của huyện cục bên cạnh lau nước mắt, nhanh chóng lấy ra điện thoại di động bấm một dãy số: " A lô, các người đến đâu rồi... sao... mới tới Nam khẩu.... đường đi không dễ?" Không đợi hắn nói được thêm cái gì, Tào Húc Bằng đã đoạt lấy điện thoại, giận dữ hét: "Các người làm việc cái kiểu gì thế? Hả? Đừng có lý do với tôi! Trong vòng năm phút đồng hồ các người nếu như không đến được hiện trường! Toàn bộ con mẹ nó cuốn gói cút xéo ngay cho tôi! Nghe rõ không?"

Một phút...

Hai phút...

Lương Thành Bằng đi tới đi lui tại chổ: "Đưa người bị thương đi trước!"

đám người Trần Phát chịu đựng đau thương, đi qua định đem mấy người dân chúng đến bệnh viện.

Ai mà ngờ mấy người dân lại nói rằng: "Không thấy Đổng cục trưởng đi ra! Chúng tôi không đi!"

Một bà lão gạt nước mắt nói: "Tôi cũng không đi! Đổng cục trưởng khẳng định không có việc gì! Khẳng định không sao cả!"

Những người được cứu ra khác không ai muốn đinh, nhìn chằm chằm vào chổ mà Đổng Học Bân vừa mới đứng khi nãy. Nhân tâm cũng bằng máu bằng thịt, tất cả hành động của Đổng cục trưởng từ đầu đến đuôi tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt, nếu không có Đổng Học Bân, người thân của bọn họ đã sớm chết trong xe rồi, một người cũng không sống được! Bất quá, cái tình hình này ai cũng biết, cơ hội Đổng Học Bân còn sống hầu như là bằng không rồi!

Đổng Học Bân còn sống không?

Ài...

Miễn cưỡng coi như còn sống đi....

Trong khoảnh khắc đất lở ụp xuống, Đổng Học Bân dùng hết sức lực cuối cùng của mình, lao mình vào chổ cô bé Nữu Nữu vừa đứng khi nãy, cũng là chổ cửa xe buýt lúc đầu, bùn cát xung quanh cửa xe chậm rãi chảy vào trong, không gian để lại cho Đổng Học Bân không nhiều lắm, hắn vùng vẫy như bơi sẩy vào trong, chỉ là trong lúc nhất thời toàn thân người không thể chiu vào trong xe được, khi đất cát đến, lực đánh thật lớn đổ ập vào hầu như làm cho hai chân của Đổng Học Bân gãy vụn ra, dựa vào chút sức còn sót lại trên người, Đổng Học Bân liều mạng mở cửa xe, cuối cùng mới có thể tiến vào trong xe.

Bốn phía tất cả đều là bùn cát, là từ ngoài cửa xe chảy vào, không gian lưu lại cho hắn càng ngày càng ít.

Đổng Học Bân muốn đứng lên, nhưng mà hai chân hình như gãy hết rồi, cảm giác đau đớn xé rách căn bản không thể nào điều khiển được, miễn miễn cưỡng cưỡng, Đổng Học Bân lết đến gần cửa xe, dùng một miếng đệm lót chặn ở cửa xe, làm chậm tốc độ chảy vào trong của bùn cát, sau đó, Đổng Học Bân thở dài dựa vào đáy, nhìn thùng xe tối đen như mực, hắn cười khổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi thần chết đến thăm hắn.

Bùn cát ẩm ướt chậm rãi chảy qua ngực của Đổng Học Bân, không khí trong xe còn lại quá ít.

Mười phút, hắn đại khái là chỉ còn kéo dài sinh mạng này được mười phút! Cho dù không khí còn, thì cũng bị chết chìm do bùn cát lấp lên!

Đổng Học Bân ngưỡng cổ lên một chút, bỗng nhiên có chút hối hận, mình còn nhiều chuyện chưa làm, chính khoa còn chưa được đề lên, vì cứu mấy người dân mà bỏ mạng lại ở đây, đáng giá sao? Nếu như bây giờ có một ký giả cầm micro hỏi Đổng Học Bân, Đổng Học Bân khẳng định sẽ hiên ngang lẫm liệt nói đáng giá, nhưng mà tỉnh táo nghĩ lại, nếu như nói đáng giá thì lại có vẻ khoác lác quá, đúng vậy, Đổng Học Bân nghĩ rằng không đáng, mình còn trẻ, còn chưa có kết hôn, còn nhiều đường phải đi, vì người khác mà bỏ mạng lại, đáng giá cái con khỉ mốc!

Mình đúng là quá xúc động rồi!

Thế nhưng, nếu như cho Đổng Học Bân một cơ hội lựa chọn lại lần nữa, sợ rằng hắn cũng sẽ đi cứu người.

Đổng Học Bân không phải cái loại người am hiểu dùng lý trí suy xét vấn đề, đầu óc nóng lên là tùy tâm sở dục làm thôi, lúc cứu người hắn quả thật là không nghĩ nhiều như vậy, cũng chỉ là lúc xong chuyện rồi mới vỗ ót hối hận, nếu như lần sau có dân chúng gặp nạn, hắn phỏng chừng là lại động thân ra, bằng không, trong những ngày tháng về sau, cái mà hắn hối hận không phải là chuyện đã đi cứu người, mà sẽ là hối hận vì sao lúc đó lại không đi cứu người!

Từ cái góc độ này mà nói, Đổng Học Bân rốt cục là một người rất mâu thuẫn...

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Ba phút....

Bùn cát cao hai mét, cái đệm lót của cái ghế hiển nhiên là không có biện pháp ngăn chặn rồi, bùn cát trong sẽ đã qua cái cổ của Đổng Học Bân, hắn bắt đầu cảm thấy hít thở có chút khó khăn rồi, ngực hoảng lên, kết quả là, Đổng Học Bân cử động hai chân bị gãy xương, tựa vào thành xe mới miễn cưỡng chống đỡ được..

Sáu phút đồng hồ...

Tám phút đồng hồ...

Mười phút đồng hồ...

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sinh mạng của Đổng Học Bân cũng từng chút từng chút đến phần kết.

Người sắp chết, thường hay nghĩ những chuyện tương đối hoang đường, Đổng Học Bân bây giờ nghĩ, nếu như cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ sống ích kỷ một chút, phải hưởng thụ niềm vui của cuộc sống, quan? Có thể thăng bao nhiêu thì cao lên bấy nhiêu! Tiền? Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu! Vợ? Có thể lấy được bao nhiêu... ặc, cái này không thể quá nhiều, nhiều quá thì lộn xộn, ừm, Tạ Tuệ Lan một người, Cù Vân Huyên một người, Ngu Mỹ Hà một người, à ừm, tam thê tứ thiếp thì bỏ phần sau đi, tam thê đủ rồi. Nghĩ đến đây, Đổng Học Bân cảm thấy mình thật là lạc quan, sắp chết đến nơi rồi mà còn tưởng tượng mấy chuyện tào lao!

Mười một phút đồng hồ...

Mười hai phút đồng hồ...

Bùn cát lại một lần nữa dâng lên đến cổ, toàn bộ xe buýt hầu như đã bị lấp đầy.

Đi tới cửa xe? Bên trên là bùn cát cao hơn hai mét, tuyệt đối hẳn là phải chết không thể nghi ngờ rồi!

Chờ trong xe buýt? Không khí đã cạn hết rồi, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Hô hấp của Đổng Học Bân dần dần gấp, hít thở từng ngụm từng ngụm, nhưng không có cảm giác được dưỡng khí tiến vào trong phổi, đầu càng ngày càng mơ hồ, con mắt càng ngày càng choáng, chậm rãi, Đổng Học Bân rốt cục bởi vì thiếu dưỡng khí cực độ mà hôn mê bất tỉnh, bốn phía lại một lần nữa lâm vào trong bóng tối dày đặc, loại cảm giác này Đổng Học Bân rất là quen thuộc, lần tai nạn xe ấy, lần bị bắn trúng đầu ấy, khi đó đều tiến nhập vào trạng thái này.

Mình đã chết rồi sao?

Ài, hẳn là đúng rồi.

...................

...............

...........

.......

...

Không biết là qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên truyền đến mấy âm thanh.

"Tỉnh! Hắn tỉnh!"

"Nhanh lên! Mau gọi bác sĩ tới! Mau gọi bác sĩ!"

"Tiểu Bân!"

Mí mắt của Đổng Học Bân không mở lên được, chỉ cảm thấy cả người đau đớn muốn xé toạc ra, nghe được mấy âm thanh này, Đổng Học Bân trong lòng hơi sửng sốt, ơ, mình không chết? Lại một lát sau, rốt cục có thể mở mắt lên, Đổng Học Bân hí mắt nhìn một chút, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh còn có không ít thiết bị, Đổng Học Bân còn thấy được mẹ già Loan Hiểu Bình hai mắt đẫm lệ nhìn mình, xung quanh còn có mấy bác sĩ và y tá đang bận rộn gì đó.

Loan Hiểu Bình khóc ròng nói: "Tiểu Bân, con, con nghe thấy mẹ nói không?"

Đổng Học Bân nở ra một nụ cười khá là xấu xí: "Con... con ... không phải... người điếc..." Khí lực rất yếu, ngay cả nói liên tục cũng không được.

Loan Hiểu Bình che cái miệng lại, khóc hu hu tại chổ.

Đổng Học Bân yêu thương nói: "Mẹ... con đã nói... con phúc lớn mạng lớn... không chết được..."

"Mẹ thiếu chút nữa bị con hù chết rồi! Thiếu chút nữa bị con hù chết rồi!"

Sau đó, Đổng Học Bân lại mơ màng đi vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng làm vài giấc mộng, chờ lần thứ hai hắn tỉnh lại, trời hình như đã tối, Đổng Học Bân hơi mở mắt ra, cảm thấy thân thể khôi phục lại rất nhiều, không còn khó chịu như vậy nữ Lúc này, Loan Hiểu Bình cầm chút trái cây từa ngoài phòng bệnh đi vào, Đổng Học Bân suy yếu nói: "Mẹ, đây là bệnh viện gì, hoàn cảnh không tồi, bệnh viện nhân dân huyện Duyên Đài có phòng bệnh tốt như vậy sao?"

Loan Hiểu Bình đỏ mắt lên nói: "Đây là kinh thành, bệnh viện Tích Thủy Đàm"

Đổng Học Bân kinh ngạc: "Sao lại đến kinh thành?"

"Con nói đi, con ở bệnh viện nhân dân huyện Duyên Đài hôn mê suốt, bệnh viện đã đưa thông báo bệnh tình nguy kịch, sau đó bên bệnh viện kiến nghị đến bệnh viện lớn của kinh thành thử một lần, mới đưa đến kinh để điều trị" Loan Hiểu Bình lau lau mũi, khi nhận được thư thông báo bệnh tình nguy kịch, cả người bà hầu như tan vỡ, cũng không biết là đã ký tên lên như thế nào nữa: "Con còn tưởng là chuyện của sáng sớm sao? Con đã hôn mê ba ngày rồi đấy!"

Đổng Học Bân a một tiếng: "Lâu như vậy?"

Loan Hiểu Bình lòng còn sợ hãi nói: "Bác sĩ đều nói con là nhặt được một cái mạng về, dưới loạn tình huống này, đổi lại là người thường thì đã chết sớm rồi!"

Đổng Học Bân vội hỏi: "Đúng rồi, vậy con làm sao đi ra khỏi xe buýt?"

Thì ra, khi Đổng Học Bân bị nhốt trong xe buýt không lâu, thì mưa to bên ngoài ngừng lại, trên núi cũng không còn đá vụn đất cát rơi xuống nữa, lúc này xe cứu viện cũng đã tới, sau nhiều lần trắc trở mới mở được con đường dẫn vào bên trong xe buýt, đem Đổng Học Bân đã ngất xỉu bên trong xe ra ngoài, may mà cứu viện đúng lúc, mẹ già nói, nếu cho dù chậm một hai phút đồng hồ, thì mạng của Đổng Học Bân tuyệt đối không cách nào giữ được nữa, thật sự đúng là nhặt được một cái mạng về!

Đổng Học Bân vui, trong lòng nói anh em, mạng ghê gớm thật nha!

"Vậy con bị thương cái gì? Sao chân không động đậy được?"

"Nứt cốt, gãy xương"

"Ặc, vậy có di chứng gì không?"

"Không có, bác sĩ nói con hai tháng nữa là có thể hồi phục lại rồi"

"Ực, vậy thì tốt rồi" Giật giật cánh tay, không có bị gì cả, bây giờ chỉ là chân không nhúc nhích được.

Reng reng reng, reng reng reng, điện thoại của Đổng Học Bân không ngừng vang lên.

Loan Hiểu Bình hình như đã quen, nghe điện thoại a lô một tiếng, sau đó thông báo tình hình của Đổng Học Bân cho người bên kia nghe. Trong một tiếng, có khoảng chừng mười mấy người gọi điện thoại đến ân cần hỏi thăm, hiển nhiên là bên huyện Duyên Đài đã biết chuyện Đổng Học Bân vượt qua thời kỳ nguy hiểm, Loan Hiểu Bình báo lại cho từng người biết.

Đổng Học Bân cũng không nghe điện thoại, nhờ mẹ già hỗ trợ cảm ơn sự quan tâm của mọi người.

Thừa dịp lúc này, ánh mắt của Đổng Học Bân chuyển hướng lên một tờ báo trên bàn, là báo của tỉnh, tiêu đề trang nhất hình như là có tin của mình, vì vậy đưa tay ra cầm lấy tờ báo, đọc đọc một chút. Bên trong ghi lại cảnh tượng Đổng Học Bân cứu người, hình ảnh đứng ở trong mưa đào bùn đất, Đổng Học Bân nhìn mà có chút ngượng ngùng, bậy bạ quá!

Lúc này, mẹ già đột nhiên che điện thoại nhìn qua đây:" Là điện thoại của Lương cục trưởng"

"Cái này nghe" Đổng Học Bân đưa tay tiếp điện thoại: "A lô, Lương cục trưởng à, tôi Tiểu Đổng đây"

"... Tên nhóc cậu, khá lắm!"

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: "Khiến cho ngài lo lắng, thật sự không phải"

Lương Thành Bằng nghe được trạng thái của hắn đã tốt, trong lòng cũng yên tâm lại:" Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi, tên nhóc cậu lần này lại lập công rồi, sáu bảy mạng người, đều được cậu cứu ra, biết không? Sự tính của cậu không chỉ được lên trang nhất của báo tỉnh, mà ngay cả đài truyền hình địa phương hai ngày nay đều phát đi phát lại, còn cố ý làm một chuyên mục đưa tin về câu, đem vụ bắt cóc trong trường và vụ án nhảy lầu phát sóng lại"

Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ nói: "Tâng bốc quá"

"Cái phần vinh dự này cậu nên có được, từ từ dưỡng bình, chờ cậu về tôi sẽ thỉnh công cho cậu"

"Khụ khụ, cái kia, là nhị đẳng công hay là nhất đẳng công"

"Cậu đó, ha ha, thành phố đã khen ngợi, đương nhiên là nhất đẳng công!"

Ở niên đại hòa bình, nhất đẳng công có thể còn khó hơn lên trời, rất nhiều người có cống hiến trọng đại cũng không thu được cơ hội nhận nhất đẳng công, tâm tình của Đổng Học Bân liên tốt lên một chút, đây chính là một chiến tích trần trụi, hơn nữa cộng với nhị đẳng công và tam đẳng công trước đây, việc đề danh vào khoa chính của mình lại gần thêm một chút, Đổng Học Bân nhanh chóng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Lương cục trưởng, tôi nhất định tranh thủ nhanh chóng hồi phục, sớm ngày trở lại trận tuyến"

Lương Thành Bằng nói: "Đừng, cậu khỏi cần, huyện đã phê cho cậu ba tháng ngày nghỉ, cậu nghỉ ngơi kiên định cho tôi, cái khác không cần phải làm hiểu không?"

"Khụ khụ, hiểu rồi, hiểu rồi"

"Được rồi, không làm phiền cậu nghỉ ngơi, ha ha, tên nhóc cậu, đúng là đã cho cục chúng ta mặt mũi!"

Vừa cúp điện thoại, điện thoại di động lại vang, vừa nhìn dãy số, là của Lưu Đại Hải.

Đổng Học Bân cười tiếp:" Lão Lưu, là tôi!"

Lưu Đại Hải im lặng một chút, khàn khàn nói: "Thân thể ngài thế nào?"

"À, bị thương chút xíu mà thôi, nửa người trên không có vấn đề gì, chỉ là xương đùi bị gãy"

"Đổng cục trưởng, tôi... tôi... cái này..."

"Đã là đàn ông rồi mà còn lúng túng cái gì, có chuyện nhanh chóng nói, tôi đang đợi ăn trái cây, ha ha"

Lưu Đại Hải cắn răng nói: "Đổng cục trưởng, sau này mạng của tôi là của ngài, có việc ngài cứ nói!"

Đổng Học Bân cười nói: "Được rồi được rồi, không cần làm ra vẻ như vậy, hai tháng nửa tôi cũng không thể quay về huyện Duyên Đài, công tác bên kia anh coi chừng giùm tôi, đừng để xảy ra loạn"

"Ngài yên tâm!"

Không lâu sau, Trần Phát, Phùng phó đội trưởng, Tần Dũng, Đường Cẩn, dì Hai, những người bạn có giao tình tốt với Đổng Học Bân trên cơ bản đều gọi điện thoại đến, Đổng Học Bân đương nhiên là không nghe hết toàn bộ, thân thể của hắn chống đỡ không nổi, chỉ có thể đưa điện thoại cho mẹ già, nhờ mẹ già xã giao giúp mình. Bất quá khiến cho Đổng Học Bân có chút phiền muộn chính là, Tạ Tuệ Lan ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, không hỏi một tiếng.

Cuối cùng, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là đành trông mong gọi qua.

Reng reng reng, điện thoại đã được chuyển, nhưng mà không có âm thanh.

"A lô, Tạ huyện trưởng"

"... "

"Khụ khụ, tôi là Tiểu Đổng đây, cái kia cái kia, hiện tại tôi không sao cả, nên báo cáo với ngài một tiếng"

"..."

Đổng Học Bân ặc một tiếng, có ngốc cũng biết Tạ tỷ nổi giận, nhanh chóng nói: "Xin lỗi xin lỗi, lần này, lần này thật sự là vậy đó, em nói xem tình huống lúc ấy, nếu anh không đi ra những người đó không phải đều phải chết hết sao? Anh không được phép do dự, khụ khụ, cái kia, anh cam đoan, lần này tuyệt đối cam đoan, lần sau nếu có loạn chuyện này nữa anh khẳng định sẽ trốn rất xa, ai muốn ai thì đi, không liên quan đến anh, em xem có được không?"

Tạ Tuệ Lan rốt cục cũng lên tiếng: "Bản lĩnh của anh thật lớn, bây giờ huyện Duyên Đài ai mà không biết đại danh của Đổng cục trưởng anh?"

"Tạ tỷ, anh sai thật rồi, lần sau sẽ không viện dẫn lý lẽ nữa"

"Anh có gì mà sai? Là tôi sai, tôi căn bản không nên điều động công tác cho anh!"

"Ai da, em xem em kìa, đừng nóng giận đừng nóng giận, anh không phải là không có việc gì sao?"

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: "À, không có việc gì, chỉ là hai chân bị gãy hết, trầy da toàn thân, hôn mê ba ngày, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, ha ha, cái này thì tính là gì chứ, bệnh nhỏ trầy nhỏ mà thôi, có đúng không?"

Đổng Học Bân lúng túng nói: "Đã khiến em lo lắng"

"Ha ha, tôi không lo lắng, Đổng cục trưởng anh là ai chứ? Mười tên tội phạm đều không đánh ngã được anh, đạn không bắn chết anh, đá không đè chết anh, đất lở cũng không chôn chết anh, ha ha, tôi lo lắng cái gì? Hiện tại cho dù ném anh xuống biển sâu Thái Bình dương, ngày hôm sau anh vui vẻ xuất hiện trước mặt của tôi, tôi cũng không có chút kỳ quái!"

Đổng Học Bân đỏ mặt nói: "Em đừng có chế giễu anh như vậy được không? Lần này thật sự là một ngoài ý muốn"

"... được rồi, tôi đi họp"

"Đừng vậy mà, em mà giận anh, buổi tối anh ngủ không yên đâu, lòng anh sẽ nặng lắm"

"Tôi không tức giận"

"Trời, em không tức giận mà có thể dùng ngữ khí này sao?"

"Vậy anh kêu tôi phải nói thế nào? Nói tôi bởi vì nhớ mong anh, từ ngày hôm trước đã bắt đầu không ăn? Nói tôi bởi vì lo lắng cho anh, hai ngày nay ngay cả giấc ngủ ba tiếng cũng không có? Nói tôi bởi vì thương nhó anh, cứ một chút lại gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi thăm anh có tỉnh lại hay chưa à?"

Đổng Học Bân trong lòng ấm áp, thì ra Tạ Tuệ Lan lo lắng cho mình nhiều như vậy!

Ngữ khí của Tạ Tuệ Lan đã hòa hoãn lại một chút: "... tôi đi họp, tự anh chăm sóc cho mình đi!"

"Ừm, em cũng chú ý thân thể, nhớ ngủ nhớ ăn cơm đầy đủ nha, anh không có việc gì đâu!"

"Từ từ dưỡng bệnh, chờ anh trở về huyện Duyên Đài, coi tôi thu thập anh thế nào!"

"Ặc, muốn giết muốn hiếp thì tùy tiện, bất quá đừng rút chức quan của anh!" Lần trước Tạ tỷ đã nói qua câu này.

"Ha ha, lúc nào cũng không quên cái mũ quan của anh!"

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân thoải mái nằm ngửa ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Còn sống thật tốt!!!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]