Ngày mai chính là ngày 30 cuối cùng của năm, trên khắp các ngõ lớn ngõ nhỏ đều nghe thấy tiếng pháo đốt vang, không khí vô cùng phấn khởi.
Đổng Học Bân là lần đầu tiên ăn tết cùng huyện Duyên Đài, đi đi lại lại trên đường, nhìn những hàng đèn lồng cùng những dải lụa đỏ treo hai bên đường, trên mặt hắn cũng tỏ vẻ vui mừng. Tạ lão gia tử tán thành, chức quan thăng chức, năng lực phát hiện mới, cùng Ngu đại tỷ ôn tồn, những tin tức làm cho Đổng Học Bân phấn chấn đều tới cũng một lúc, tâm trạng hắn rất tốt, hắn vui vẻ ngâm nga hát, nghĩa dũng quân khúc quân hành từ miệng hắn nhẹ nhàng đi ra.
Đây mới là việc làm cho người ta vui mừng nhất.
Người nhà một cán bộ vừa từ trong cổng khu tập thể đi ra nghe thấy, trong lòng không khỏi thán phục, nhìn một cái Tiểu Đổng Cục trưởng người ta rèn luyện chính trị hàng ngày này rất cao, đến hát cũng hát quốc ca.
Từ sân của văn phòng ủy ban huyện, Đổng Học Bân đi vào khu ký túc xá, hắn bước lên cầu thang đi lên.
Đứng trước cửa văn phòng Phó Huyện trưởng, hắn giơ tay ra gõ “cốc cốc” hai tiếng vào cánh cửa.
Các quy củ trên chốn quan trường rất nhiều, ngay cả gõ cửa cũng phải chú ý, cấp dưới muốn vào phòng cấp trên báo cáo công việc, gõ cửa một tiếng không được, như vậy là không lễ phép; gõ bốn tiếng cũng không được, là không tôn trọng, bởi vì nếu gõ cốc cốc cốc cốc mấy tiếng liền như thế sẽ làm cho người ta có một cảm giác bị thúc giục, cấp trên mới có quyền làm như thế với cấp dưới, còn cấp dưới khi muốn tìm cấp trên thường chỉ được gõ cửa hai tiếng, còn phải gõ nhẹ nhàng nữa, không được quá mạnh tay, nếu không làm được như sẽ là người không biết cách gõ cửa, chẳng biết khi nào bạn sẽ đắc tội với cấp trên, đó chính là quan trường.
“Mời vào” Trong phòng vọng ra tiếng một người đàn ông trung niên.
Đổng Học Bân mở cửa đi vào, anh lật tay đóng cửa lại, cười nói: “Huyện trưởng Triệu, chúc mừng năm mới”.
“Tiểu Đổng tới rồi đấy à?” Triệu Hưng Long gật đầu cười nói: “Chúc cậu năm mới vui vẻ, ngồi đi”.
Đổng Học Bân không biết Triệu Thịnh Long tìm mình có chuyện gì, an vị ngồi xuống ghế sô pha.
Triệu Hưng Long năm nay chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, nhìn trông rất giống người làm nông, bộ dạng giản dị. Ông là Phó Huyện trưởng của huyện Duyên Đài, chủ yếu phụ trách việc quản lí đầu tư chiêu thương, cũng là lãnh đạo của Cục chiêu thương. Đổng Học Bân đã tiếp nhận phòng chiêu thương, sau này nhất định sẽ không ít lần phải giao lưu với vị lãnh đạoTriệu Hưng Long này, tuy nhiên trước đây vì lý do công việc mà
Đổng Học Bân không có nhiều dịp giao lưu với hắn cho nên không được quen biết cho lắm.
“Lão Mạnh của Cục chiêu thương sáng nay đã nhập viện rồi” Triệu Hưng
Long không nói khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề, “Cậu biết tin chưa?”
“Mạnh Tường Lân?” Đổng Học Bân đáp: “Mạnh Cục trưởng không phải vừa mới xuất viện sao? Vẫn là tụ huyết não sao?”
Triệu Hưng Long ừm một tiếng: “Nghe nói buổi sáng bệnh tình lại không được ổn định, ừm, Cục Chiêu thương hiện tại như rắn mất đầu, tôi thấy anh cũng không cần đợi đến năm sau nữa, tôi sẽ nói lại với Tạ Huyện trường, cậu bắt đầu làm việc ngay hôm nay luôn đi. Ha ha, mọi người trong huyện rất kỳ vọng vào cậu, làm tốt nhé”.
Đổng Học Bân vội vàng đáp ứng.
“Thật ra nói là hôm nay bắt đầu nhậm chức, nhưng cậu muốn làm việc thì cũng phải đợi đến sang năm rồi” Triệu Hưng Long nhấc chén nước nóng lên uống một ngụm, nói: “Mai là 30 rồi, hôm nay Cục chiêu thương bắt đầu nghỉ tết, để cậu nhậm chức sớm một chút chủ yếu là sợ trong thời gian nghỉ tết này có việc gì đột xuất hay cấp bách lại không tìm được người phụ trách. Cậu chỉ cần chuẩn bị chút là được rồi, trong hôm nay hãy bàn giao lại hết công việc ở cục bên kia đi”.
Đổng Học Bân gật gật đầu, nhậm chức buổi sáng hay tối đối với hắn thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Rời khỏi phòng của Phó Huyện trưởng, Đổng Học Bân lái xe trở về cục, hắn thu dọn lại chút đồ của mình trong phòng làm việc, cái gì nên để lại thì để lại, cái gì nên mang đi thì mang. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng hắn ở cục rồi, nghĩ lại hắn cũng làm việc ở đây được hơn một năm rồi, nhanh thật.
Đột nhiên hắn cảm thấy có chút thổn thức.
Cốc cốc, Phùng Phó Đội trưởng đội hình cảnh gõ cửa đi vào.
“Lão Phùng” Đổng Học Bân cười nói: “Có việc gì à?”
Phùng phó đội trưởng thở dài: “Không phải, nghe nói hôm nay anh sẽ đi… ài…” Anh ta có chút luyến tiếc.
Đổng Học Bân chỉ vào anh ta cười nói: “Ha ha, đại lão gia đừng có để khuôn mặt như vậy nữa, sau này cũng không phải là không gặp nữa, cục chiêu thương cũng ở trong thành phố, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt”.
Một năm ở cục, người thân thiết với Đổng Học Bân nhất có lẽ là Lương
Thành Bằng,Tần Dũng và Phùng phó đội trưởng. Đương nhiên đám người Lưu
Đại Hải thì không cần phải nói đến rồi.
Sau đó, không ít người trong cục cũng đến từ biệt Đổng Học Bân, Tần
Dũng, Cung Tông Văn, còn có rất nhiều lãnh đạo cấp dưới nữa, làm cho
Đổng Học Bân vô cùng cảm động, buổi trưa hắn gọi mọi người cùng đi ăn cơm, coi như là tiệc tiễn đưa.
Buổi chiều, Đổng Học Bân ôm đống đồ của mình vất lên xe, chính thức kết thúc chức vụ Phó Cục trưởng.
Dù sao cũng đi thì hãy đi cho sạch sẽ, buổi chiều tiện thể chuyển luôn nhà.
Ai ngờ, Đổng Học Bân vừa mới lái xe tới sân của khu tập thể cục thì anh liền nhìn thấy phía dưới nhà mình có mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu, có khoảng bảy tám cảnh sát đang đợi ở đó, Phùng phó đội trưởng cũng ở trong đó. Đổng Học Bân không khỏi sửng sốt, hắn dừng chiếc xe của mình lại ở trong sân, sau đó mở cửa xe bước xuống.
“Đổng cục trưởng”.
“Đổng cục”.
Mấy người lần lượt chào anh.
“Lão Phùng, anh đang làm gì vậy?” Đổng Học Bân cười khổ.
Phó đội trưởng Phùng thở dài nói: “Nghe nói anh muốn chuyển nhà, nên tới giúp thôi”.
Đổng Học Bân xua tay nói: “Mọi người về hết đi, tâm ý của mọi người tôi xin nhận, bây giờ vẫn đang là giờ làm, mọi người đến đây hết thế này sao được chứ, trong nhà cũng không có đồ đạc gì cả, một mình tôi chuyển là được rồi”.
Phó đội trưởng Phùng không nói gì, mấy người khác cũng không có ý muốn đi.
Đổng Học Bân giờ mới phát hiện, mấy bảy tám người này hắn đều biết, có người đã cùng hắn phá án, có người là cùng đoàn đi sang Nhật khảo sát với hắn. Hắn nói thêm vài câu nữa, bọn họ vẫn không đi, Đổng Học Bân không có cách nào khác, trong lòng cũng thấy ấm áp vô cùng, nhìn đám người bọn họ, hắn đành cười khổ, vỗ vỗ vai hai người đứng gần anh nhất:
“Được rồi, chuyển nhà, chuyển nhà, cảm ơn mọi người”.
“Nên mà”.
“Đúng vậy Đổng cục, anh đừng khách sáo”.
Lên trên tầng, Đổng Học Bân hỏi: “Hôm nay không có án à? Đừng làm chậm trễ nhiệm vụ của các cậu”.
Phó đội trưởng Phùng nói: “Công việc đều giao cho tổ khác phụ trách rồi, nhiệm vụ của tôi hai ngày này chính là đưa các an hem đi diễn tập, tối nay còn có tiệc tất niên của các cán bộ trong huyện nữa”.
Liên hoan tết các cán bộ, đây là một hoạt động không thể thiếu hàng năm, nhưng mà bởi vì tổ chức vào ngày 30 hay mấy ngày đầu năm thì hơi khó khăn, cho nên bữa tiệc liên hoan này thường tổ chức vào trước đêm 30 một hoặc hai ngày.
Đổng Học Bân nói: “Việc này tôi đã nghe nói qua, nhưng mà tất cả công việc đều bỏ lại à?”
Phó đội trưởng Phùng bất đắc dĩ nói: “Theo chỉ thị, bữa tiệc liên hoan này, cơ quan nào cũng phải chuển bị một tiết mục, ít nhất là một, hơn nữa nhất định phải là người trong bộ môn, không được thuê người ngoài.
Dù sao ý nghĩa của nó cũng là muốn buổi tiệc náo nhiệt hơn, yêu cầu tất cả các cơ quan đều phải tới dự, nói là để tăng cường tinh thần đoàn kết, thúc đẩy sự giao lưu giữa các bộ môn khác nhau. Tối nay còn có tất cả các lãnh đạo các chuyên môn khác cũng tham gia, cho nên không chỉ có cục chúng ta, các bộ môn khác cũng rất coi trọng, có cơ quan tôi nghe nói đã bắt đầu tập luyện từ ba tháng trước cơ”.
Ý nghĩa chính trị lớn hơn ý nghĩa giải trí đúng không?
Tối nay Đổng Học Bân cũng phải tham dự, hắn đã có chút hứng thú rồi, rốt cuộc họ đã chuẩn bị những tiết mục gì.
Hát quốc ca?
Hô lớn tôi yêu Bắc Kinh?
Đổ mồ hôi, chắc chỉ có thể là những thể loại này, Đổng Học Bân nghĩ tốt hơn hết mình nên cáo bệnh ở nhà.
Đồ đạc trong nhà Đổng Học Bân cũng không nhiều, quần áo, hành lí, tài liệu, sách báo, về cơ bản chả có chút gì nặng cả, ngay cả máy tính cũng là máy tính xách tay, cầm một cái là đi, những vật dụng khác trong phòng cũng không phải của Đổng Học Bân, tủ lạnh, máy giặt, máy tính để bàn… đều là những thứ khi hắn dọn đến sống đã có sẵn rồi, cho nên sau khi thu dọn khoảng nửa tiếng đồng hồ thì đám người phó đội trưởng Phùng đã chuyển đống đồ này xuống tầng dưới và nhét vào trong chiếc xe của Đổng Học Bân.
Sau khi xong việc, Đổng Học Bân cảm ơn mọi người: “Hôm nay thật cảm ơn mọi người”.
“Đổng cục, ngài đi thong thả”.
“Đổng cục trưởng, có thời gian hãy quay về cục chơi!”
Mấy người cảnh sát không nỡ từ biệt, thật ra ai cũng không muốn Đổng Học Bân đi.
Đột nhiên lại có thêm vài chiếc xe cảnh sát và xe tải đi vào trong sân khu tập thể, Đổng Học Bân nhìn thoáng qua liền nhận ra mấy chiếc xe đó, là xe của đồn cảnh sát địa phương. Quả nhiên, Sở trưởng Lưu Đại Hải và
Phó Sở trưởng Trần Phát cùng mấy người nữa lần lượt bước xuống xe, phía sau còn có Sở Phong, có Đại Lăng Tử, Nhị Lăng Tử, tất cả đều là người của đồn cảnh sát.
Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Lão Lưu, lão Trần, sao các người lại đều đến đây vậy?”
Lưu Đại Hải nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm nay anh đi, chúng tôi…tới tiễn anh”.
Đổng Học Bân cười nói: “Nửa tháng trước đã ăn tiệc tiễn biệt rồi, còn đưa đón gì nữa, hơn nữa lại cũng không phải là tới huyện khác, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau, nhìn mọi người kìa… ai cũng… ha ha…”
Lưu Đại Hải bốn lăm tuổi, sau khi nhìn thấy Đổng Học Bân liền đỏ cả mắt lên, nghẹn lời không nói được gì.
Đổng Học Bân nhanh chóng chỉ tay vào hắn: “Lão Lưu, các đại lão gia ơi, xin mọi người đừng thế này nữa”.
Lưu Đại Hải xúc động nói: “Đổng cục trưởng, lần đó bị ngã từ trên núi xuống, nếu không nhờ có anh giúp đỡ thì tôi cũng không sống được đến bây giờ rồi, sinh mệnh này của Lưu Đại Hải chính là do anh cứu, tôi…” Dù đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi, Lưu Đại Hải vẫn không thể chấp nhận được việc Đổng Học Bân bị điều đi nơi khác, có lẽ trong mắt những người khác, Đổng Học Bân là một cán bộ rất cảm tính và không trưởng thành, nhưng trong mắt những người ở sở cảnh sát, họ lại cảm thấy không có người lãnh đạo nào tốt hơn Đổng Học Bân, làm việc dưới trướng của Đổng cục trưởng, tâm trạng mọi người đều rất kiên định, vui vẻ.
Đổng Học Bân cười, đặt tay lên vai Lưu Đại Hải nói: “Quỷ sứ nhà anh, đừng có giống như mấy bà cô nữa, mấy câu này nói bao nhiêu lần rồi”.
Đám người Sở Phong và Đại Lăng Tử, Nhị Lăng Tử cũng đều nhìn chằm chằm Đổng Học Bân, dường như ai cũng có rất nhiều điều muốn nói.
Thật ra cũng không cần phải nói, Đổng Học Bân đều hiểu hết.
Cuối cùng, Trần Phát cầm rượu và thuốc lá tới, “Đổng cục trưởng, đây là chút tâm ý của mọi người”.
“Mọi người như vậy là ép tôi phải phạm sai lầm” Đổng Học Bân cười khổ một tiếng nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi gì mà nhận lấy, “Cảm ơn mọi người, cảm ơn. À, mấy dòng nước mắt bên kia nhanh lau hết cho tôi, trông ra bộ dạng gì chứ, ha ha, tôi biết mọi người sẽ đến tiễn nhưng không ngờ lại còn có cả quà nữa”.
Hắn vốn định đùa một chút cho giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, không ngờ lại chẳng có ai cười cả.
Đổng Học Bân kìm chế dòng nước mắt mặn đắng nói: “Lão Lưu, công việc trị an ở đây giao cho anh gánh vác rồi. Hãy nhanh chóng đem quân của anh về đi, tất cả giải tán”.
Chẳng có ai nhúc nhích.
Đổng Học Bân vừa cười vừa mắng: “Đám người này, phải nhìn thấy tôi rơi nước mắt mới vui sao?”
Đột nhiên, có những tiếng ồn ào lớn phát ra từ phía cánh cổng, lại có thêm khoảng ba mươi mấy người dân tới, có mấy người trong tay còn cầm hoa quả rau cỏ gì đấy.
Đổng Học Bân giật mình, anh nhận ra mấy người trong số đó, đều là những người dân anh đã từng giúp khi đang tại nhiệm.
Cùng chẳng biết là ai đứng ra tổ chức việc này, mấy chục người đều tới tiễn đưa Đổng Học Bân.
Một người phụ nữ trung niên đi rất nhanh, là người đầu tiên đi tới trước mặt Đổng Học Bân, một tay bà nắm chắc lấy tay Đổng Học Bân, nước mắt lã chã rơi, Đổng Học Bân nửa năm trước tới tỉnh lân cận phá vụ án về người phụ nữ và cô gái, người phụ nữa chính là mẹ của cô gái bị bán đi này, nàng này vô cùng cảm động, lời nào cũng không nói hết được, cuối cùng người phụ nữ kia đã nhét vào tay Đổng Học Bân một bọc trứng gà lớn.
Đổng Học Bân vội vàng đỡ lấy túi trứng gà: “Cảm ơn đại tỷ, cảm ơn”.
Một cặp vợ chồng đi tới: “Đổng Cục trưởng, nghe nói anh sắp đi, chúng tôi… Đây là tranh của con gái chúng tôi, từ khi anh cứu nó, hầu nhưu ngày nào nó cũng nhắc tới anh”.
Hai người này là phụ huynh của một học sinh mà lần đó Đổng Học Bân cùng trường học đã giải cứu được khỏi đám bắt cóc, trên bức tranh đó, những nét vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ một người đang chĩa sung vào một người khác, rõ ràng là vẽ việc Đổng Học Bân đang tấn công kẻ bắt cóc.
Đổng Học Bân cầm lấy bức tranh nói: “Đẹp thật, giúp tôi nói lời cám ơn với cô bé”.
Một bà lão cũng run rẩy chen tới: “Đổng cục trưởng, anh là người tốt, là quan tốt,người tốt sẽ gặp nhiều may mắn. Nhà tôi nghèo, cũng chẳng có gì tặng anh, đây là chút hoa quả anh nhất định phải nhận lấy”. Đây là bà lão đã được Đổng Học Bân cứu từ trong chiếc xe buýt trong vụ lở đất.
Đổng Học Bân nắm tay bà lão nói: “Bác gái, cảm ơn bác”.
Còn mấy người ở phía sau Đổng Học Bân cũng không nhận ra là ai nữa, đồ đạc trong tay anh cũng ngày càng nhiều lên, đám người Lưu Đại Hải thấy thế liền chạy tới giúp Đổng Học Bân cầm chúng.
Ngày hôm nay đối với Đổng Học Bân mà nói vô cùng khó quên, hắn cũng cảm thấy vô cùng xúc động, nhìn thấy bao nhiêu người dân tới tiễn đưa mình, cổ họng Đổng Học Bân nghẹn lại, đôi mắt cũng đỏ lên, “Các vị hương gia, Đổng Học Bân tôi nào có đức gì, mọi người như vậy tôi không dám nhận, cảm ơn mọi người, tôi cảm ơn mọi người!”
Rất nhiều cán bộ và người nhà sống trong khu tập thể ra xem cảnh tượng này cũng không khỏi đối với Đổng Học Bân nổi lên một tia kính ý.
Người dân không quan tâm bạn có phải người nhà của huyện ủy không, không quan tâm bạn có không hiểu biết về pháp luật thế nào, chỉ cần bạn thành tâm đối tốt với họ, thành tâm làm việc, người dân liền cảm thấy bạn là người quan tốt, còn Đổng Học Bân đã không màng sống chết mấy lần mà cứu người dân nên tất nhiên được mọi người tôn trọng.
Chiếc xe rời khỏi sân nhà khu tập thể.
Đổng Học Bân ngoảnh đầu lại, mọi người vẫn chưa chịu đi, họ cứ đứng ở cửa nhìn theo anh.
Lau lau khóe mắt, Đổng Học Ban vẫn không thể kìm chế được mà rơi nước mắt, cảnh tượng vừa rồi làm hắn vô cùng cảm động, Đổng Học Bân nghĩ rằng vì những ánh mắt này, vì những hương thân này, hắn một năm này vất vả tất cả đều đáng giá!