Lữ Đại là bức tường cản đường đi của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân thì không phải cao nhân trong chính trường nhưng tự mình cũng nhìn ra, mọi người cũng đều biết. bọn người như cục phó Tôn Thụ Lập, chủ nhiệm những văn phòng đại diện như Bồ Dương, Quách Tuấn Ngọc hay trưởng phòng nghiệm vụ, ai ai đều biết rằng, nếu cục trưởng Đổng không phá được bức tường
Lữ Đại thì khó có thể triển khai công việc được, sẽ để lại ấn tượng cho lãnh đạo huyện là mình không có năng lực, đến lúc đó thì vị trí của chính hắn sẽ không ổn định càng không nói đến chuyện thành tích nữa.
Tên Lữ Đại bị mất quyền lực kia cũng thực độc.
Nhưng rõ ràng là, không đủ phân lượng thì không thể thay đổi cục diện được.
Nếu không có thủ đoạn thâm sâu hơn, thì người khác còn nghĩ tên cục trưởng trẻ măng nay bị Lữ Đại làm cho mất hết quyền lực, Lữ cục trưởng trước nay vẫn là kẻ túc trí đa mưu, chuyện này thì đúng là không phải không thể xảy ra, tình thế thay đổi lúc sáng, làm cho không ít người đều thấy sự gấp gáp, những người tinh mắt đều nhìn ra được là Lữ Đại đã bắt đầu đấu với Đổng Học Bân.
Nhưng ngoài chủ nhiệm văn phòng La Hải Đình là đứng về phía Đổng Học Bân những người khác đều không có hành động nào, nếu nhìn ra mà nói, bây giờ các phe trong cuộc chiến đã rõ ràng, Lữ Đại không phải là cục trưởng nhưng sau lưng có Trần Đồng Binh ủng hộ, gần đây tiếng nói của Tạ Huyện trưởng trong huyện có quyền lực càng lớn, nhưng cũng huyện Duyên Đài vẫn là ở ngoài tầm khống chế, điểm này không ai có thể bỏ qua, những lời đồn đại về Đổng Học Bân, hắn làm được bao lâu còn đang là một vấn đề, nên rất nhiều cán bộ lãnh đạo đều ngồi chờ xem,xem Đổng Học Bân và Lữ
Đại quyết ra một cái kết quả.
Nếu Đổng Học Bân có thể đè ép được Lữ Đại thì họ cũng ủng hộ công tác của hắn, nhưng nếu Đổng Học Bân không làm được thì trong lòng họ ắt phải cân nhắc, người lãnh đạo trẻ tuổi này có thể đảm đương việc của cục chiêu thương hay không? Hắn liệu làm được bao lâu chứ?
Sóng ngầm bắt đầu nổi lên, mưa gió sắp đến.
Ngày đầu năm mới, tình thế Cục chiêu thương đã hết sức phức tạp.
Bồ Dương cùng Quách Tuấn Bảo mấy chủ nhiệm này vẫn chưa quay lại văn phòng đại diện mà còn ở lại văn phòng cục chiêu thương, thứ nhất là vì việc bố trí công tác trong năm nay còn chưa quyết xong, thêm nữa nếu đi đến văn phòng đại diện thì mấy hôm nữa lại phải quay về đây, thế thì không bẳng ở lại đây ít hôm, còn điểm quan trọng nhất là họ muốn xem xem cục trưởng Tiểu Đổng có bản lĩnh gì, có thế đánh thắng lão hồ ly Lữ Đại trên chính trường không, thật ra mà nói những cán bộ nhân viên trong cục đều không mấy nể phục lãnh đạo trẻ được cấp trên bổ nhiệm xuống này. Đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Đổng Học Bân không thể triển khai công tác ngay sau khi đến được, tuổi tác, kinh nghiệm đều là vấn đề.
Nếu lần này điều đến Cục Chiêu thương một vị lãnh đạo ngoài bốn mươi tuổi, sẽ không có cục diện, điều này thì không cần nói cũng biết.
Do đó bây giờ đối với cục trưởng Đổng, mọi người đều ngoài mặt thì cười trong lòng thì xa cách.
Chỉ chừa sự tôn trọng ngoài mặt thôi, trên thực thế rất nhiều người hoài nghi về năng lực của Đổng Học Bân, thậm chí có người còn châm biếm Đổng Học Bân, xem hắn làm sao để giải quyết việc Lữ Đại ngáng chân, một bộ phận rất lớn đều không tin Đổng Học Bân có thể thắng được Lữ Đại. Nói về sức chiến đấu, trong cục chiêu thương mấy chục người xem chừng cũng không lại được Đổng Học Bân, nhưng nói đến đấu tranh chính trị thì sẽ không giống, đấu chính trị cùng đấu sức, hai cái này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Có sự ủng hộ của cấp trên, Phó Cục trưởng tiếm quyền Cục trưởng là chuyện hoàn toàn có thể.
Cho nên cuộc đấu chính trị giữa Đổng Học Bân và Lữ Đại, sẽ quyết định hướng đi của sự việc, bây giờ cả cục chiêu thương không ít đôi mắt đang theo dõi họ.
...
4 giờ chiều
Đổng Học Bân lại đi kiểm tra một lượt các phòng, cảm thấy bên trong các phòng ban là bầu không khí rất quỷ dị, quay về phòng làm việc, Đổng Học Bân nhíu máy, tự mình pha trà, xem bộ dạng thì đống lửa thứ hai này buộc phải đốt cẩn thận một ít, nếu đốt không tốt, nếu không có trên căn bản thương hại tới Lữ Đại này, thì đống lửa này ngược lại sẽ đốt tới trên người mình, thành dẫn lửa đốt đi uy tín của chính mình, đây là chuyện hắn không muốn cũng không thể nhìn thấy.
Nhưng Đổng Học Bân không sợ khiêu chiến, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng sợ ai.
Có cuộc điện thoại, hắn gọi La Hải Đình lên phòng làm việc.
“La đại tỷ” Đổng Học Bân muốn tìm được sự đột phá, nhưng hắn lại không có hiểu biết nhiều về Cục chiêu thương, nên mới tìm La Hải Đình, “Tình hình chung trong cục như thế nào, chị có thế nói cho tôi nghe được không?”
La Hải Đình chớp mặt một cái rồi bắt đầu cẩn thận nói: “Ngài muốn nghe về mặ nào?”
Đổng Học Bân cười nói: “Mặt nào cũng được, tùy chị”.
La Hải Đình biết sự tùy ý này cũng không phải là tùy ý thật, bởi vì không nói cũng biết, Đổng Học Bân muốn nghe về chuyện Lữ Đại, cô cũng biết Tiểu Đổng cục trưởng đang gặp vấn đề khó khăn, liền nói: “Thế tôi sẽ nói về lãnh đạo cục trước vậy, Tôn Cục trưởng là người biết làm việc, năng lực làm việc tốt, bình thường thì đều không có mặt trong cục, mà toàn đi ra ngoài quan hệ với giới kinh doanh, không quá… không quá quan tâm đến việc trong cục, còn Lữ Cục trưởng…” Nàng hạ giọng, “Có vẻ liêm khiết, cuộc sống tác phong cũng không có vấn đề”.
Đổng Học Bân nhìn nàng, “Ha ha, chính quyền chúng ta cần chính là cán bộ liêm khiết tốt”.
La Hải Đình hơi trầm ngâm, “Về mặt kinh tế Lữ Cục trưởng hẳn là không có vấn đề”.
Đổng Học Bân muốn hỏi chính là vấn đề này, La Hải Đình cũng hiểu nên mới khẳng định thêm.
Nghe đến đây, Đổng Học Bân trong lòng bỗng cau mày, La Hải Đình là chủ nhiệm văn phòng, quản lí tài vự, coi như trước đây làm việc cần sự phê chuẩn của Lữ Đại, nhưng kinh nghiệm trong tay cũng có, nếu La Hải Đình đã nói như thế thì đúng là Lữ Đại không có vấn đề gì kinh tế thật, chí ít là không có lạm dụng công quỹ, La Hải Đình cũng đang nói cho hắn điểm này, muốn lôi chuyện cũ bàn đến Lữ Đại, đây cũng là khó có thể làm, hơn nữa mặc dù Lữ Đại thực sự tham ô nhận hối lộ, vật ngã hắn hình tượng
Cục Chiêu thương cũng sẽ đại ngã, Đổng Học Bân trên mặt cũng không đẹp gì.
Không có nhược điểm về kinh tế sao?
Tác phong, cuộc sống cũng không có vấn đề gì?
Đổng Học Bân thật đúng là không biết nên hạ đao như thế nào.
Nói thêm vài câu ngoài lề rồi La Hải Đình nói: “Vậy ngài làm việc tôi xin phép!”
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Tài liệu tuyên truyền hôm nay phải được viết xong, sáng sớm mai, Triệu Huyện trưởng muốn xem, cô chịu khó xem xét, nếu hết giờ vẫn chưa xong thì ở lại làm cho xong nhé”.
“Được, tôi sẽ giục họ đẩy nhanh tiến độ”.
“Đặt những dự án của cục lên trước nhé, làm xong thì đưa lên tôi xem trước”.
“Vâng” Cô ta vừa muốn đi, tiếng gõ cửa lại vang lên.
La Hải Đình tiện tay mở cửa luôn, chỉ nhìn thấy một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi trông có vẻ xấu xí, người này cô chưa từng gặp nhưng nhìn kĩ thì thấy quen quen.
Đổng Học Bân ha ha cười, “Phàn Vỹ! Đến khi nào thế?”
Quách Phàn Vỹ cười nói: “Buổi sáng xong xuôi thủ tục liền từ Bắc Kinh chạy tới, vừa đến buổi chiều”.
La Hải Đình cũng biết hắn là ai vậy, nàng đã xem qua lý lịch của Quách Phàn Vỹ.
Nhìn thấy cấp dưới cũ của mình đến giúp sức, Đổng Học Bân hết sức vui mừng, "Tôi giới thiệu mọi người với nhau một chút, vị này là Quách Phàn
Vỹ, là cấp dưới cũ của tôi, nhận lệnh từ sáng và bây giờ đã xuống đến đây, hôm nay nhận chức Phó Chủ nhiệm văn phòng Cục Chiêu thương, đây là
Chủ nhiệm La Hải Đình, là lãnh đạo của anh, từ sau thì phối hợp làm việc với Chủ nhiệm La cho tốt nhé”.
Quách Phàn Vỹ vội vàng cung kính vươn hai tay ra bắt tay với La Hải
Đình, “Chủ nhiệm La, sau này trong lúc làm việc có điều gì thiếu sót, mong chị chỉ bảo”.
La Hải Đình cười đáp, “Không cần khách sáo như thế, công việc của văn phòng nhiều, tôi còn mong cậu giúp tôi ấy chứ, sớm đã mong cậu đến rồi”.
Lời nói của La Hải Đình làm Đổng Học Bân cảm thấy có chút cảnh giác và ý muốn thử, cũng không trách gì khi chị ta như thế, Đổng Học Bân vừa xuống nhận chức đã điều hạ cấp của mình đến giúp, khẳng định là hết sức tin tưởng người này, là tâm phúc của Đổng Học Bân, ai mà biết được cục trưởng có ý gì khác nữa không? Biết đâu lại muốn người này lên thay vị trí của La Hải Đình thì sao? Đây là nguyên nhân mà La Hải Đình biểu hiện tốt trước mặt Đổng Học Bân, nàng không muốn vị trí chính mình trở nên lung lay, không muốn bị mất quyền lực.
Đổng Học Bân cũng không muốn để La Hải Đình có ý nghĩ đó, cười ha ha nói, “Chủ nhiệm La, sau này Quách Phàn Vĩ sẽ phụ trách công tác trong phòng tôi, chị là lãnh đạo đi trước, cần tích cực chỉ điểm cho hắn”.
Phụ trách việc trong văn phòng của cục trưởng sao?
Đó không phải là thư kí sao?
Vừa nghe xong thì ánh mắt La Hải Đình nhìn Quách Phàn Vỹ đã có thiện cảm hơn, hóa ra là Đổng cục trưởng muốn hắn tới làm thư kí, thế này thì công việc trong văn phòng chỉ là chức vụ tạm thời, chia sẻ công việc, xem ra Đổng cục trưởng cũng không có ý tứ hạ mình xuống, La Hải Đình nhất thời buông xuống cảm giác nguy cơ.
Quách Phàn Vỹ nghe xong, trong lòng cũng vui mừng.
Phó Chủ nhiệm? Hắn hiện tại vừa nghe cái xưng hô này đầu đều muốn lớn ra, trong phòng tổng hợp hắn cũng đã giữ chức Phó Chủ nhiện một năm, công việc thì phải giải quyết nhiều mà quyền lực thì không có, lại còn bị cấp trên mắng mỏ, cả đời này hắn cũng không muốn giữ chức đấy nữa, nhưng thư ký sẽ không giống, thân phận này vốn là rất đặc thù, hơn nữa
Quách Phàn Vỹ cũng là muốn đi theo bên người Đổng Học Bân làm thư ký, cái này so với một Phó Chủ nhiệm không thực quyền cơ hội tiến tới cao hơn nhiều.
Thực ra Quách Phàn Vỹ không phải sự lựa chọn tốt nhất cho ghế thư kí, điều này Đổng Học Bân hiểu rõ.
Không phải nói năng lực không đủ, mà Quách Phàn Vỹ cũng giống như mình, hai mắt có chút tối, thậm chí hắn còn không bằng Đổng Học Bân, đây là lần đầu hắn đến huyện Duyên Đài, đến tình hình trong huyện cũng không rõ, lãnh đạo của các ban ngành hắn cũng không biết, đối với chuyện câu thông chắc hẳn sẽ gặp vấn đề, nhưng Quách Phàn Vỹ là sự lựa chọn duy nhất có thể, thứ nhất là vì không tìm ra ai phù hợp trong cục để làm thư kí, thứ hai là quan hệ Lữ Đại trong cục rất sâu sắc, Đổng Học Bân không thể tùy tiện tìm một người làm thư kí được, so sánh những thứ khác nữa thì thôi để Quách Phàn Vỹ làm thư kí là tốt nhất, ít nhất thì sự tin tưởng và trung thành cũng không cần phải lo nghĩ, công tác triển khai không tốt? Để cho hắn từ từ thích ứng đi, chuyện gì cũng đều có quá trình hết mà.