Tại một khu dân cư huyện Nam Thành.
Chiếc xe mercedes màu bạc chạy qua vườn hoa của tiểu khu thì dừng lại dưới một tòa nhà.
Sau khi xuống xe, Đổng Học Bân nghĩ người nhiều quá sẽ không tốt liền dặn Quách Phàn Vĩ đứng ngoài xe chờ, hắn cùng Lâm Bình Bình bước vào bên trong, cuộc hẹn chiều nay với nhà đầu tư có tên là Bành Khắc Nông gặp chút vấn đề, Lâm Bình Bình được biết Bành Khắc Nông đã vô tình đầu tư cho dự án xử lý phân gà, hơn nữa tối nay sẽ đi huyện khác khảo sát, không có thời gian cũng ăn cơm với họ, xem ra là chuẩn bị đầu tư dự án vào huyện kia, đợi Lâm Bình Bình báo cáo tình hình xong, Đổng Học Bân biết chiều nay là cơ hội cuối cùng rồi, vì vậy mà đã trực tiếp đến tận nhà để thăm hỏi, không nói trước gì với Bành Khắc Nông thì đúng là hơi mất lịch sự, nhưng Đổng Học Bân cũng dùng hành động để chứng tỏ vụ đầu tư này nhất định phải hoàn thành, Lâm Bình Bình biết Cục trưởng Tiểu
Đổng đã nhát định phải làm, cô cũng bị ảnh hưởng bởi điều đó nên đã dốc hết tinh thần ra để hoàn thành công việc.
Bước lên tầng ba, nhấn chuông cửa nhà 301.
Leng keng leng keng leng keng... cửa mở rồi.
“Các người tìm ai?” Một cậu bé khoảng mười mấy tuổi ra mở cửa.
Lâm Bình Bình cười hi hi nói: “Tiểu Hổ, không nhận ra chị rồi sao?”
Cậu bé Tiểu Hổ chợt nhớ ra: “Chị là chị Lâm ở Cục Chiêu Thương, hai người tìm ba em hả? Ông vừa đi ra ngoài rồi, không biết mấy giờ mới về, hai người vào nhà đợi nhé” Vừa nói cậu bé vừa mở cửa để hai người vào trong, không biết cậu đang chơi trò gì mà chạy vội về phòng, bên trong phòng phát ra tiếng gõ bàn phím và nhấp chuột, hình như là đang chơi game nên không thèm để ý đến mấy người Đổng Học Bân nữa.
Đổng Học Bân nghĩ đứa bé này đến một chút đề phòng cũng không có.
Lâm Bình Bình và Đổng Học Bân ngồi trong phòng khách, cô nói nhỏ: “Tiểu
Hổ là con trai của Bành Khắc Nông, ông ta là một thương nhân, không giống với Lương tổng, ông ta làm việc gì cũng đặt lợi ích lên đầu tiên, vì vậy tuy ông ta là người Huyện Duyên Đài nhưng huyện ta lại không giữ chân lại được, tuy nhiên Bành tổng rất thương con, nó muốn gì được nấy, hôm trước tôi nghe cậu bé nói với ba là chiếc xe mercedes đó cũ rồi, đưa nó đến trường thật là mất mặt, kết quả là hôm vừa rồi khi tôi đến bàn chuyện với Bành Khắc Nông liền nhìn thấy ông ta đã mua chiếc xe mercedes mới”.
Đổng Học Bân gật đầu: “Có thể bắt đầu từ cậu bé này không?”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, và cũng đã thử rồi” Lâm Bình Bình nói: “Còn mua quà cho cậu ta nữa nhưng hiệu quả không cao, cậu ta ngoài chơi game ra thì chẳng thích thứ gì cả”.
Đổng Học Bân chợt nói: “Cô ngồi đây, tôi đi thử thử xem”.
Lâm Bình Bình không nghĩ là bọn họ chỉ dựa vào cái miệng có thể giữ được Bành tổng, cũng không nghĩ là chỉ dựa vào khí thế và quan niệm nhất định phải đạt được thì có thể bù vào những tổn thất kinh tế mà huyện
Duyên Đài sắp gặp phải, vì vậy Lâm Bình Bình cũng muốn xem Cục trưởng
Tiểu Đổng có chiêu thức gì để có thể thay đổi được ý định của Bành Khắc
Nông.
Trong phòng ngủ.
Tiểu Hổ gõ bàn phím cạch cạch, mắt nhìn chăm vào màn hình hoàn toàn không biết có người đang đứng phía sau mình.
Đổng Học Bân cũng từng chơi game trên mạng, biết là chơi game có thể nghiện liền đứng ở đó nhìn, “Tiểu Hổ, cậu đang làm gì thế? Đánh quái vật sao?”
Tiểu Hổ quay lại cười: “Đánh trang bị”.
“Ô? Trang bị gì? Cấp mấy rồi?”
“Đây là quyền trượng, pháp sư dùng, đang 8, em đang chuẩn bị đánh đến 11 đây”.
“Cậu là Pháp sư? Công lực ma thuật được bao nhiêu rồi?” Đổng Học Bân liền nói chuyện về đề tài mà cậu bé thích để có thể thân thiện hơn, nói cũng phải đến mười mấy phút.
Một lúc sau, Tiểu Hổ bẻ bẻ tay rồi tự nói một mình: “Hôm nay để pháp trượng đánh đến 10 thôi vậy”.
Đổng Học Bân nói: “Khó lắm hả?”
“Đương nhiên rồi, đừng nhìn em cấp cao nhưng trang bị không tốt, pháp trượng 8 hoàn toàn không thể vượt qua người ta 10 11 được, lạc hậu quá rồi, cấp 11 thường là đỉnh rồi, muốn đến 11, 12 là không thể, công suất của thợ rèn ở đó thấp lắm, có khi chưa đến 20%, một người không có trang bị tốt thì thảm rồi. Hôm trước em bị nổ một trang bị, 10 đến 11 thì nổ mất, thật là đau lòng, vì vậy lần này không dám liều nữa, đánh đến 10 là có thể nổ với mấy đứa bạn rồi, người chơi trò này ở trường em cao nhất mới đến 10 chứ mấy”.
Đổng Học Bân chớp chớp mắt: “Trang bị cao nhất là bao nhiêu?”
“ 13, tuy nhiên khu này vừa mới mở, cả khu vẫn chưa có vũ khí của 13”.
“Cậu có đủ nguyên liệu cho 13 không?”
“Đủ thì đủ, hôm qua mới thu thập xong, nhưng chỉ đủ dùng một lần, nếu
10 đã thất bại thì sẽ không đủ nữa, nếu nổ ở 11 thì không phải là mất cấp mà cả trang bị đều mất rồi” Cứ nghĩ đến lần nổ trang bị trước, giờ
Tiểu Hổ vẫn còn thấy sợ hãi.
Nhìn đến đây, Đổng Học Bân chợt nói: “Tiểu Hổ có muốn lên 13 không?”
Tiểu Hổ nhìn hắn: “Tất nhiên là muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng cái này chỉ có thể dựa vào vận may thôi, có tiền cũng không mua được”.
Đổng Học Bân cười nói: “Thế này đi, nếu anh có thể giúp em lên được 13 thì em sẽ làm gì?”
“?” Tiểu Hổ nhảy cẫng lên một cái: “Thật không? Anh đừng lừa em nhé? Nếu anh thật sự giúp em lên được 13, anh bảo em làm gì cũng được”.
“ Ha ha, vậy quyết định như vậy nhé?”
Tiểu Hổ nhìn hắn hoài nghi, “Nhưng nếu bị nổ thì sao? Chú muốn luyện như thế nào?”
“Nổ không được đâu, anh có bí quyết, tuy nhiên trò chơi này không được nói cho người khác biết, ha ha, lại đây, em nói cho anh biết cái nào là nguyên liệu trang bị trước đã”.
“...Có được không đó anh?”
“Không sao, cứ giao cho anh”.
Tiểu Hổ rất quý nguyên liệu trang bị của mình nên cứ hỏi lui hỏi tới
Đổng Học Bân rồi bán tính bán nghi đưa nhân vật trong game bước vào bên trong cửa hàng rèn, chỉ cho Đổng Học Bân phải thao tác như thế nào, sau đó liền nói: “Hay là thôi đi, trò chơi này rất ít bị bug, đừng luyện mà hỏng đó”.
“Em đừng có lo, anh có thể lừa em sao?”
Tiểu Hổ đành phải đồng ý, sau đó thì lo lắng nhìn vào màn hình.
Đổng Học Bân hít sâu, ngồi vào ghế rồi cầm con chuột trong tay, bắt đầu thao tác rồi, đặt nguyên liệu và vũ khí lên sau đó hợp lại.
Đing... pháp trượng đạt đến 9.
Đổng Học Bân cười, tiếp tục đặt nguyên liệu lên, hợp thành.
Đing... pháp trượng đạt đến 10.
Tiểu Hổ nắm chặt tay lại, tim như nhảy ra khỏi lòng ngực, bắt đầu từ bây giờ xác suất sẽ rất thấp, trừ khi có kỳ tích xuất hiện, nếu không thì không thể một lúc mà đạt đến 12 chứ đừng nói 13.
Đổng Học Bân nhìn màn hình rồi tiếp tục hợp thành.
Đing... hợp thành thất bại, pháp trượng trực tiếp rơi xuống 0!
Đổng Học Bân cau mày, trong lòng lập tức ra chỉ lệnh... back ba giây!
....
Thời gian ngược trở lại!
Trên màn hình lại trở về cấp 10 trước khi hợp thành, Đổng Học Bân không vội thao tác nữa, lấy nguyên liệu rồi bước đi vài vòng, mười mấy giây sau mới quay về cửa hàng rèn, đặt nguyên liệu và trang bị lên, nhấp chuột hợp thành... đing, pháp trượng đạt đến 11!
Mắt Tiểu Hổ chợt sáng lên: “ 11 rồi!”
Đổng Học Bân nói: “Phải nói trước, nếu anh đạt đến 13 thì em phải nói tốt cho Cục Chiêu Thương, khuyên ba em đầu tư ở Huyện Duyên Đài, có được không?”
“Được! Ba em rất nghe lời em! Tuyệt đối không thành vấn đề” Tiểu Hổ vội vàng nói: “Anh! Anh trai của em! Anh nhanh tiếp tục đi!”
“ Ha ha, được”
…
Trong phòng khách
Cửa vừa mở, Bành Khắc Nông đã trở về.
Lâm Bình Bình cười ha ha đứng dậy chào: “Bành tổng, tôi không mời mà đến, làm phiền ông rồi?”
Bành Khắc Nông hơi ngạc nhiên cười nói: “Là trưởng ban Lâm, không phải tôi đã nói trong điện thoại rồi sao, tuy là tôi cũng muốn có đóng góp gì đó cho huyện Duyên Đài, nhưng dù sao tôi cũng là một thương nhân, cái dự án xử lý phân gà đó tôi đã xem rồi nhưng đúng là có một vài mạo hiểm, nếu so sánh thì tôi vẫn thấy dự án bên huyện lân cận được hơn, tối nay đi công tác cũng là vì bàn về mối đầu tư này, trưởng ban Lâm, thật xin lỗi”.
Lúc nãy, cửa phòng nhỏ đã mở
Đổng Học Bân mỉm cười bước ra: “Vị này chắc là Bành tổng đúng không?”
Lâm Bình Bình giới thiệu: “Đây là Đổng Cục trưởng của Cục Chiêu Thương chúng tôi”.
“Ồ, thì ra là Đổng Cục trưởng”
Bành Khắc Nông cười bắt tay hắn: “Ngưỡng mộ tiếng tăm của Đổng Cục trưởng, bây giờ mới được gặp, ha ha”.
Là người huyện Duyên Đài, Bành Khắc Nông chắc chắn nghe qua đại danh ôn thần, “ Không ngờ Cục trưởng Đổng đích thân đến tận đây, sớm biết thế này bữa tối dù có bận đến mấy tôi cũng bớt chút thời gian đi ăn cơm rồi”.
“Bành tổng khách sáo rồi”
Đổng Học Bân nói.
Chào hỏi vài câu xong, Bành Khắc Nông liền mời hai người ngồi xuống.
Lâm Bình Bình nhìn Đổng Học Bân rồi nói: “Bành tổng, lần này đến...”
Bành Khắc Nông cắt ngang: “Tôi biết hai người đến là có ý gì, nói thật, gần đây tôi đã nhắm được một dự án tốt, vì vậy thật xin lỗi”.
Lâm Bình Bình đành phải cười khổ, cô cũng đoán ra được rồi.
Đột nhiên Tiểu Hổ từ trong phòng đi ra, “Ba! Ba về rồi hả?”
Bành Khắc Nông cười âu yếm: “Ừm, khách đến mà con cũng không biết rót nước mời sao, chỉ có biết chơi game thôi, ha ha”.
Tiểu Hổ chợt hỏi: “Ba, mọi người đang bàn chuyện đầu tư hả?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Con thấy ba nên đầu tư cho huyện Duyên Đài đi”.
“Hả?” Bành Khắc Nông và Lâm Bình Bình đều sững người.
Tiểu Hổ ôm lấy cổ Bành Khắc Nông, “Ba, có được không ba nói đi”.
Bành Khắc Nông nhìn cậu, “Chuyện làm ăn của ba con chen vào làm gì?”
Tiểu Hổ chu miệng: “Nếu ba đi đầu tư ở huyện khác, thì suốt ngày ở bên ngoài, không có ba thì ai sẽ coi nhà và chăm con đây? Ba đi con cũng nhớ mà, huyện Duyên Đài tốt như thế mà ba cũng bỏ, sao ba lại bỏ gần mà cầu xa chứ, cái này không phải là tự làm khổ mình sao? Ba, quyết định vậy nha, đầu tư với Huyện Duyên Đài nhé”.
Bành Khắc Nông cười mắng: “Quyết định gì chứ? Con đừng có mà làm loạn!”
Tiểu Hổ làm mặt xấu nói: “Không quyết định cũng phải quyết định, con nói rồi đó, nếu ba không đồng ý thì con sẽ đi méc mẹ!”
“Cái thằng bé này!” Bành Khắc Nông gõ đầu cậu bé một cái.
Đổng Học Bân lúc này mới lên tiếng: “Bành tổng, vậy chúng tôi không làm phiền nữa, chuyện đầu tư ông suy nghĩ lại nhé?”
Bành Khắc Nông định nói không cần phải suy nghĩ, nhưng nhìn thấy con trai đang nhìn mình đành phải nói: “Được, vậy tôi sẽ suy nghĩ lại”.
Tiểu Hổ nháy mắt với Đổng Học Bân một cái.
Đổng Học Bân cười rồi cũng Lâm Bình Bình đi xuống lầu.
Dưới lầu, Lâm Bình Bình bái phục hỏi: “Cục trưởng, ngài nói gì với Tiểu
Hổ vậy? Lần trước tôi mua cho nó nhiều đồ như thế nhưng đứa nhỏ này một câu cũng không chịu nói giúp cho chúng tôi” Cô đúng là không hiểu, chẳng lẽ nào Tiểu Đổng Cục trưởng đối với trẻ em có sức hút lớn hơn mình nhiều? Không thể nào.
Đổng Học Bân nói: “Thì chơi game với cậu ta một lúc nên thân thôi”.
Lâm Bình Bình không tin.
“Lúc về nhìn Bành tổng có vẻ do dự rồi, hai ngày nay cô cố gắng để mắt đến ông ta, bắt buộc phải lấy mối đầu tư mười triệu này về”.
“Vâng”.