Ăn cơm xong, Đổng Học Bân liền chuẩn bị đi đến cục Tài chính đòi tiền.
“Reng reng reng”, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng vang lên.
Là Hồ Tư Liên Hồ thư ký gọi tới: “Đổng Cục trưởng, có lẽ anh cũng biết, công trình xây dựng đô thị giai đoạn hai ở huyện ta đang có một vấn đề lớn, tài chính đang bị thiếu hụt, dẫn đến việc nguồn chi cho các ban ngành chưa thể xuống được. Ý của huyện là thế này, liệu xem các anh có thể tự giải quyết vấn đề tài chính trước một chút được không, có thể chậm chậm một chút, đợi bên tài chính ổn định sau đó sẽ nhanh chóng chi bổ cho các ban ngành. Bây giờ thì khó khăn quá, mong các anh thông cảm”.
Đổng Học Bân ngồi xuống ghế nói: “Nghe nói cục thủy lợi và một số ban ngành khác đều nhận được tiền rồi?”
“Điều này tôi cũng không rõ lắm. Khả năng là họ được nhận đầu tiên, hơi sớm hơn một chút thôi”.
Đổng Học Bân cười khổ nói: “Huyện vẫn cường điệu năm nay chú trọng đến chiêu thương, còn giao cho chúng tôi dự án năm trăm triệu, vậy mà bây giờ, tôi xem thế nào cũng không xem ra chiêu thương là công tác trọng điểm”.
Hồ Tư Liên trầm giọng xuống: “Vấn đề tài chính của các anh nếu thật sự là khó khăn, để tôi bàn bạc với Tạ Huyện trưởng một chút?”
“…Bỏ đi!” Đổng Học Bân ánh mắt sắc lạnh, “Cảm ơn Hồ tỷ, tôi sẽ tự giải quyết chuyện này”.
“Vậy được rồi” Hồ Tư Liên nói: “Hiện tại cục diện ổn định mới là quan trọng nhất, tiền vừa đến sẽ cấp phát xuống các ngành”.
Gác máy, Đổng Học Bân trầm mặc suy nghĩ, Hồ thư ký đích thân gọi cho hắn, điều đó có nghĩa huyện đang thực sự không có tiền. Đổng Học Bân vẫn cho rằng là do Đinh Lực cố ý làm khó cục chiêu thương, bây giờ nghĩ lại, hắn không thể to gan như vậy. Nhưng nếu nói Đinh Lực công tư phân minh thì Đổng Học Bân cũng không tin. Rất nhiều ban ngành nhận tiền trước như vậy, tại sao cục Chiêu thương lại bị xếp sau cùng? Lại còn là trong lúc tài chính đang khó khăn? Không cần nghĩ nhiều cũng biết, Đinh
Lực đã lợi dụng tình thế này, mượn cớ tài chính đang khó khăn cố ý làm khó cục chiêu thương, làm khó hắn.
Được lắm!
“Dám đấu với tao sao? Vậy tao sẽ chơi với mày!”
Đổng Học Bân ánh mắt lạnh lùng, món tiền trợ cấp này không thể không có. Cục chiêu thương đang rất cần tiền, căn bản chờ không được lâu như vậy!
Hắn lập tức gọi điện qua văn phòng, bảo Quách Phàn Vỹ và La Hải Đình xuống lầu đợi hắn.
Cầm túi lên, Đổng Học Bân xuống lầu lấy xe, tung chìa khóa cho Quách Phàn Vỹ: “Đi, đến cục tài chính”.
La Hải Đình mở cửa xe, ánh mắt không biểu cảm, cô không ngồi vào hàng ghế trên mà chuyển thân hình đầy đặn ngồi vào hàng ghế sau, ngay cạnh
Đổng Học Bân, “Cục trưởng, món tiền này làm sao chúng ta lấy được? Tôi vừa nghe nói cục Bảo vệ môi trường và cục Y tế và không ít ban ngành khác cũng chưa nhận được tiền. Hình như huyện ta có vấn đề về tài chính thật rồi”
Nếu như chỉ là Đinh Lực cố ý làm khó thì còn đơn giản, như vậy chỉ cần báo cáo với lãnh đạo là có thể lấy được tiền, nhưng hiện nay cục tài chính tựa như không có tiền, cái này thì khó khăn rồi.
Đổng Học Bân nói: “Tôi không tin cục tài chính một chút tiền cũng không có”.
La Hải Đình trầm ngâm nói: “Cái này cũng đúng, bây giờ mới là đầu năm, hết tiền thì có thể nói là bù vào cho sự cố kia, không động vào được, nhưng bao giờ cũng có một khoản dự trữ, bình thường không bao giờ dùng đến. Nếu như vậy, tầm mười triệu chắc chắn chúng ta có thể xin được” Thế nhưng có một câu cô vẫn chưa nói ra là số tiền có thể nhận không phải là để cho cục chiêu thương mà là “tiền dự trữ” cho những lúc cấp bách, cục chiêu thương không dễ gì có thể xin được. Huống chi giữa Đổng Cục trưởng và Đinh Lực đã từng có xích mích, như vậy thì…
Thành đông.
Khuôn viên cục tài chính.
Xe dừng lại, Đổng Học Bân bảo Quách Phàn Vỹ chờ trong xe, sau đó cùng La Hải Đình xuống xe.
“Ồ, Đổng cục trưởng?” Từ phía sau có một người trung niên gọi anh.
Đổng Học Bân quay lại, cười nói: “Từ Cục trưởng!”
La Hải Đình cũng nhận ra, cũng mỉm cười với Từ cục trưởng.
Người này khoảng bốn mươi tuổi, có mái tóc dài, tên là Từ Húc, Cục trưởng cục vệ sinh. Đổng Học Bân có gặp một lần trong cuộc họp lần trước, bất quá cũng không thân thiết. Nghe nói trước đây Từ Húc là bác sỹ khoa nhi, sau đó dần dần lên làm lãnh đạo bệnh viện rồi thẳng đường lên làm cục trưởng cục vệ sinh. Có lẽ đã làm qua bác sỹ khoa nhi đã tạo cho hắn có một cách dịu dàng ôn hòa, luôn không nhanh không chậm, nhưng lại rất có dể tạo quan hệ.
Từ Húc đi gần đến cười nói: “Cũng đến đòi tiền?”
Đổng Học Bân gật gật đầu: “Từ cục trưởng cũng vậy? Kinh phí cho cục Vệ sinh cũng chưa xuống?”
“Chỉ phát cho chúng tôi mười triệu “cấp cứu”, số tiền còn lại họ cũng bảo đợi” Từ Húc bất lực nói: “Nhưng trong cục làm sao mà đợi được? Vì chuyện này nên tôi cũng phải chạy đến đây”.
Đổng Học Bân mỉm cười: “Vậy còn khá hơn chúng tôi, cục Chiêu thương chúng tôi đến một vạn còn chưa được”.
“Hả?” Từ Húc nhìn hắn, hiển nhiên cũng biết chuyện lần trước ở vũ hội, cười cười nói: “Vậy cùng đi lên chứ?”
“…Được” Ba người cùng đi vào trụ sở cục Tài chính, lên thẳng phòng làm việc của Đinh Lực.
Trên lúc lên lầu, họ trao đổi với nhau về một vài chuyện. Nghe Từ Húc nói, Đổng Học Bân cũng biết thêm được không ít chuyện. Những ngày này không chỉ có cục Chiêu thương và cục Y tế mà còn có những ban ngành khác vẫn chưa nhận được kinh phí của huyện phân bổ hoặc cũng chỉ được nhận trước một chút để giải quyết những chuyện cấp bách trước mắt đều đến cục Tài chính để đòi tiền. Họ đều có ý nghĩ giống Đổng Học Bân, biết cục
Tài chính nhất định phải còn một số tiền nên đều đến để đòi nhưng Đinh
Lực không gặp một ai, đều viện cớ trốn, nếu không trốn được thì đẩy sang bên huyện, chỉ nói cục Tài chính không có tiền. Từ Húc và lãnh đạo một số ban ngành khác cũng đều đã đến đây không dưới hai lần, lần nào đến cũng đều tay không ra về, không nhận được đồng nào.
Nghe thấy điều này, La Hải Đình trong lòng lại cảm thấy lo lắng hơn, chuyên này nhất định sẽ rất khó khăn.
Đổng Học Bân không quan tâm, sắc mặt vẫn như thường, như chưa từng nghe thấy những lời Từ Húc kể.
Trên lầu, phòng làm việc của cục trưởng cùng một lầu với phòng làm việc của nhân viên.
Lúc đi lên, có một chàng trai đang ôm đống tài liệu đứng trước mặt họ, giữ khuôn mặt tươi cười nói: “Từ Cục trưởng, La Chủ nhiệm, tìm Đinh cục trưởng?” Đây là chủ nhiệm văn phòng ở cục hành chính Đường Hiểu Quân, người này không biết Đổng Học Bân, nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt.
Từ Húc ừm một tiếng: “Lão Đinh có trong văn phòng không?”
Đường Hiểu Quân vội lắc đầu: “Cục trưởng Đinh đi họp, không có ở phòng”.
La Hải Đình nhíu mày: “Khi nào thì về?”
“Cái này thì tôi cũng không rõ” Đường Hiểu Quân từ chối khéo: “Bằng không ngày mai các vị lại đến?”
Đổng Học Bân không để ý đến anh ta, túm vào bả vai cậu ta sau đó mạnh mẽ đẩy sang một bên, sải bước trên hành lang đi thẳng về hướng văn phòng cục trưởng, định mở cửa bước vào.
Đường Hiểu Quân bị bất ngờ, không hiểu người này là ai mà lại to gan đến vậy?
Nhìn thấy động tác dứt khoát mạnh mẽ của Đổng Học Bân, Từ Húc cảm thấy rất vui vẻ: “Đây là Đổng cục trưởng, cục trưởng cục Chiêu thương”.
Đổng Học Bân? Đường Hiểu Quân giật mình sợ hãi. Tuy rằng chưa từng gặp qua nhưng đã nghe danh từ lâu, không nói được lời nào để chặn Đổng Học Bân lại. Cậu ta thật sự không ngờ người này lại chính là Đổng Học Bân.
Trong phòng cục trưởng không có một bóng người, Đổng Học Bân xoay người đi ra.
Đường Hiểu Quân cười xấu hổ nói: “Đinh Cục trưởng thật sự là không có ở đây, có chuyện gì thì…”
Đổng Học Bân không để ý đến cậu ta. Hắn không tin là Đinh
Lực không có ở đây, nhìn trái nhìn phải, Đổng Học Bân bước nhanh về phía khu vực làm việc, chỉ có một vài nhân viên đang làm việc chăm chỉ, người thì đánh công văn, người thì nghe điện thoại. Nhìn thấy Đổng Học Bân ở phía sau, tất cả đều dừng lại, quay lại nhìn hắn một cách kì lạ.
Đổng Học Bân nhìn bọn họ sau đó đưa mắt nhìn về phía một gian văn phòng bên sườn trái, sau đó chậm rãi bước vào.
“Đổng Cục trưởng!” Đường Hiểu Quân ở sau lưng cuống quýt gọi hắn.
Mở cửa, Đổng Học Bân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đinh Lực ở bàn sau làm việc, cười nói: “Ồ, sao Đinh cục trưởng lại họp ở đây nhỉ?” Trong phòng chỉ một mình Đinh Lực.
Đinh Lực sắc mặt khó chịu, không ngờ đã trốn trong phòng phòng làm việc của Đường Hiểu Quân mà vẫn bị tìm thấy.
La Hải Đình cùng Từ Húc đi vào, không còn gì để nói. cái này cũng chính là Đổng Học Bân, thay đổi người thứ hai cũng tìm không thấy Đinh Lực.
Sao hắn có thể trốn ở đây được chứ?
Đinh Lực nhìn mọi người, thu thập một chút tâm tình: “Ha ha, bên phòng làm việc của tôi có gián nên tôi tạm thời qua bên này làm việc”.
Từ Húc cũng không động gì đến chuyện này nữa: “Lão Đinh, hôm nay tôi đến để lấy tiền. Bây giờ cục Y tế sắp không trụ nổi nữa rồi. Bây giờ tôi không cần lấy tất cả nhưng hãy cấp cho chúng tôi một triệu, số tiền còn lại chúng tôi sẽ tự tìm cách, anh thấy thế nào?”
Đinh Lực cười nói: “Lão Từ, không phải tôi làm khó các anh. Hiện tại cục Tài chính đang hết tiền, tất cả đều dồn cho công trình xây dựng đô thị giai đoạn hai rồi, tiền từ trên thành phố cũng chưa chi xuống…”
Đổng Học Bân ngắt lời: “Đinh Cục trưởng, anh không phải là có ý kiến gì với cục Chiêu thương chúng tôi đúng không?”
Đinh Lực nhếch nhếch mày, vẫn giữ nụ cười nói: “Câu này là có ý gì? Hiện cục Tài chính đang gặp khó khăn, rất nhiều ban ngành cũng chưa nhận được tiền. Đổng Cục trưởng, anh phải hiểu cho sự khó khăn của chúng tôi”.
Đổng Học Bân cười, lạnh lùng nói: “Nhưng tôi không hiểu được, dù không thể lấy được tất cả số kinh phí nhưng có thể chi trước cho chúng tôi một triệu cũng không được sao? Tại sao các cục khác đều được ứng trước một số tiền, còn cục Chiêu thương chúng tôi một đồng cũng không được? Như vậy không phải là ý của anh sao? Tiền không xuống, huyện bảo chúng tôi tự giải quyết vấn đề, nhưng chúng tôi phải giải quyết thế nào? Cục Chiêu thương chuyên liên hệ, tìm nguồn đầu tư, đầu tư xong tiền đều được đưa về huyện, vậy chúng tôi lấy thu được cái gì?” Bệnh viện thì có thu nhập, công thương thì có tiền phạt, cục Chiêu thương thì một chút cũng không có, tự mình giải quyết thì giải quyết kiểu gì?
Từ Húc cũng thao thao bất tuyệt nói nói về sự khó khăn của cục Y tế.
Đinh Lực không nói gì, ngồi yên mà nghe. Cục Tài chính quả thực vẫn còn tiền nhưng không thể tùy tiện cấp ra được. Theo như hắn thấy, cục Y tế không có vẻ khó khăn lắm, còn cục Chiêu thương thì… khó khăn thì khó khăn nhưng ngay từ đầu Đinh Lực đã không muốn chi tiền cho Đổng Học Bân, mối thù ở vũ hội hắn còn chưa báo, thật vất vả bắt được cơ hội hắn như thế nào sẽ bỏ qua.
Nói qua lại khoảng mười phút.
Cuối cùng Đổng Học Bân biết chỉ phí công vô ích, mắt nhíu nhíu lại nói: “Nếu Đinh cục trưởng một chút cũng không nể mặt, vậy được rồi, tôi sẽ ở ngoài văn phòng đợi, lúc nào tiền về đến phòng tài chính của cục Chiêu thương thì tôi sẽ đi. Đinh cục trưởng, tôi chờ tin của anh” Dứt lời Đổng Học Bân và La Hải Đình liền ra khỏi phòng.
Đinh Lực trong lòng hừ lạnh một tiếng, “Mày không đi thì tao sẽ cấp tiền cho mày sao? Đừng có mơ!”
Từ Húc cũng không biết Đổng Học Bân định làm gì.