Chờ ra khỏi hội trưởng nhỏ, Lý Khánh cười ha hả vỗ vỗ bã vai Đổng Học Bân aọi hắn vào văn phòng mới, “Thi ra văn phòng cháy sạch không dùng được nữa, ừm, thay đổi cái phờng này, sau này tới tìm chỗ này của tôi là được, Tiểu Đông à, chớ miễn cường, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, nên nghì ngơi nhiều hơn hai ngày, ừm, bất quá tôi xem khí sắc cậu không tệ, mạnh hơn nhiều so với lúc nằm viện” Chu Trường Xuân ở phía sau đi vào theo, nghe vậy, cũng cười nói: “Những ngày này để cho Tiểu Đổng đưa văn kiện, việc nặng ai đó cần thể lực đều để người khác làm”.
Đổng Học Bân làm ra một bộ dáng cảm kích, “Cảm ơn lãnh đạo, tôi aiờ đây không có việc gì, sau này chỉ cần là chuyện lãnh đạo phân phó, tôi khẳng định sẽ làm được thỏa đáng”.
Lý Khánh rất có cảm xúc gật đầu, “Làm rất tốt, đừng quá liều mạng”.
Chu Tnrờng Xuân sắc mặt hơi có vẻ bệnh trạng vui mừng vỗ vỗ cánh tay Đổng Học Bân.
“Lão Chu anh cũng vậy” Lý Khánh ngó ngó hắn, “Chú ý nghĩ ngơi, thời gian gần đây sắc mặt anh không tốt lấm đâu”.
“Ài, bệnh cũ”.
Thấy Chu Trường Xuân và Lý Khánh còn có việc muốn nói, Đổng Học Bân cáo từ rời đi.
Nhìn ra được, thông qua một chuyện cứu văn kiện, tín nhiệm của Lý Khánh và Chu Trường Xuân đối với mình đã thăng lên một mảng lớn.
Điềm tốt đây!
Đổng Học Bân mỹ mãn đẩy cửa trở lại phòng tổng hợp, tất cả mọi người đều có mặt. Hai người Đàm Lệ Mai và Thung Tử đang ở trước máy photo xì xầm ai đó, thỉnh thỏang nhỏ aiọng cười nhẹ nói chuyện phiếm, Thường Quyên và lão Nghiêm đều dấu thân thể đằng sau máy tính, một người cầm tạp chí nữ xem, một người xem báo chí, Quách Thuận Kiệt đang lười biếng cúi đầu chọp mắt, đầu hơi cúi cúi, giống như tùy thời đều sẽ ngủ, Quách Phàn Vỹ thì dùng tay trái xoa tay phái viết báo cáo, tựa như rất mệt mỏi.
Lão Nghiêm là người đầu tiên thấy được Đổng Học Bân, bỏ báo ra, “Ơ, Tiểu Đổng đi làm rồi sao?”
Tất cả mọi người nhìn tới, Đàm Lệ Mai cười vẫy tay nói: “Bân Tử, chúc mừng nhập Đảng, chúc mừng xuất viện”.
“Cảm ơn”.
Thường Quyên híp mất nói: “Đại công thần trở về rồi sao, thân thể thế nào?”
“Sớm không có việc gì, đa tạ chị quan tâm” Đống Học Bân động động cánh tay, ý bảo mình đã hoạt động tự nhiên.
Quách Phàn Vỹ ghen ghét, ngoài miệng cũng nói theo mọi người: “Tiểu Đổng, vết thương còn chưa khỏe nhớ đừng dính nước”.
Chi có Quách Thuận Kiệt sớm vạch mặt cùng Đổng Học Bân không há mồm, nhíu lông mày nhìn hắn, khẽ hừ một tiếng, tiếp tục híp mắt ngủ gật.
Hàn huyên cùng các đồng nghiệp trong chốc lát, Đổng Học Bân trở về bàn công tác của mình, mở máy tính ra, bắt đầu công tác. Không lâu sau, hắn đột nhiên chú ý tới một cái hiện tượng kỳ quái, không chỉ hai người Quách Phàn Vỹ và Quách Thuận Kiệt, mà ngay cả Thung Tử vừa cao lại béo lại cũng có thể không có trạng thái bình thường, như đã phải vận động thể lực cường độ cao vậy. Thấy Thung Tử đi Đàm Lệ Mai bên kia in ấn văn kiện, Đông Học Bân cũng cầm tớ giấy đưa tới, “Thung Tử, làm sao vậy? Tối hôm qua đã làm ai à?” Dứt lời, Đông Học Bân còn nháy mắt nhìn nhìn Đàm Lệ Mai.
Đàm Lệ Mai đỏ mặt, mắng Đông Học Bân một câu: “Nhìn tôi làm ai vậy?”
Đóng Học Bân a một tiếng, “Không, tùy tiện nhìn thôi.” Hắn cảm giác Đàm Tử Thung Tử có ai đó, ồ, sẽ không nói yêu thương chứ?
Thung Tử ho khan vài tiếng, “Bân Tử, cậu cũng đừng nói mò, những ngày này tôi bị trận bóng làm cho mệt mỏi”.
“Trận bóng?”
“Đúng vậy, trận đấu bóng đá cơ quan quốc an” Thung Tử cất lời giải thích:
“Nghe nói phân cục hàng năm đều tổ chức một lần loại thì đấu này, nhưng mà năm trước đều là bóng bàn hoặc là bóng rổ, phần lớn là cũng tiến hành bên trong phân cục, nhưng mà năm nay thị cục muốn thống nhất cuộc thì, mấy phân cục quốc an kinh thành, tất cả cho ra một đội tham gia, trước lễ quốc khánh bắt đầu đá, ngày hôm qua cũng đá một hồi cùng phân cục Mật Vân, chúng ta thua”.
Đổng Học Bân giật mình một cái, “Tôi tự hỏi sao các người mệt mới thành như vậy”.
Đàm Lệ Mai thích nói chuyện phiếm hơn, nghe bọn hấn nói đến đây, ríu ra ríu rít nói: “May mắn Bân Tử cậu không tới đi làm, ta nói cho cậu hay, chúng ta phân cục đá bóng quả thực không có cách nào xem, quá tệ, so với...” Hướng Quách Phàn Vỹ Quách Thuận Kiệt bên kia ngấm ngầm, nàng hạ giọng nói: “So với wc còn thối hơn, nói trận cẩu ngày hôm qua, nếu không phải cuối cùng Thung Tử liều mạng phạm quy đẩy ngã một tiên phong phân cục Mật Vân xuống, chắc phải thua sáu không!”
Đổng Học Bân cười nói: “Tất cả mọi người là nghiệp dư, thắng thua là vận khí chiếm đa số chứ?”
“Thôi đi!” Đàm Lệ Mai bĩu môi nói: “Naười ta đá tốt lấm, tiên phong là tiên phong, hậu vệ là hậu vệ, lại nhìn chúng ta bên này, bắt đầu sắp xếp trận hình thì còn được thông qua, nhưng đá bóng cũng không phải là chuyện như vậy, tiên phong đều đá như hậu vệ, hừ, thìệt thòi tôi và mấy tý muội tài vụ dắt cuống họng hô cho bọn hấn cố aấng lên, mấc cỡ chết người!”
Thung Tử cho rằng Đàm Lệ Mai aiận hẳn, vội hỏi: “Trận đấu tiếp theo khẳng định tôi sẽ đá tốt hơn”.
Đàm Lệ Mai lườm hấn một cái, “Anh có cái chân thối, ngoại trừ đốn người còn có thể làm aì? Chạy hay không chạy đều bất động!”
Thung Tử lúng túng nói: “Tôi, không phải tôi đang giảm béo sao”.
“Khụ khụ, cái kia, đông chí Đàm Tử, đồng chí Thung Tử” Đổng Học Bân thấp aiọng nói: “Hai ngươi có phải là đang làm đối tượng?”
Thung Tử nóng mặt gấp lên nói: “Tôi, hai người, hai người...”
Khuôn mặt nhỏ nhấn của Đàm Lệ Mai đỏ lên nhìn trừng trừng Đổng Học Bân, “Không cho phép nói cùng người khác”.
Đổ mồ hôi, thật sự là vậy? Đổng Học Bân nói: “Hai người thật là, tôi không hói hai người còn không nói? Yên tâm đi, miệng tôi kín lấm, ừm, lúc nào hai ngươi đàm luận? Có gặp gia trưởng chưa? Phát triển đến bước nào rồi?” Đổng Học Bân trong lòng cao hứng vì bằng hữu, lại có điểm hâm mộ bọn họ. Ài, mình còn không biết năm nào tháng nào mới có thể nếm tư vị nói yêu thương.
“A” Thung Tử không thể chịu được, để ý văn kiện, vội vàng đi trở về bàn công tác.
Đàm Lệ Mai cầm một tá giấy A4 vỗ cánh tay Đổng Học Bân một cái, “Cậu muốn chết à, làm loạn như vậy, hừ hừ, tôi lại là có điều khác muốn nói cho cậu” Nàng nói tránh đi: “Biết chưa? Những ngày này cậu năm viện, xét thấy biểu hiện dũng mãnh lần kia của cậu, phân cục chúng ta nhất là trong chỗ tông hợp đã truyền cho ngươi ngoại hiệu ‘đội viên cứu hỏa’.”.
Đổng Học Bân a một câu, “Cái gì? Đội viên cứu hỏa?”
“Hì hi, êm tai chứ?” Đàm Lệ Mai lặng lẽ cười nói: “Lý Khánh Chủ nhiệm và Chu Chủ nhiệm ngày đó nghe xong ngoại hiệu của ngươi, còn gật đầu nói mười phần chuẩn xác, không chừng cứu văn kiện lần này, lúc trô lại ghi bài phát biểu cho Dương Phó cục trưởng cũng là tất cả mọi người không ngờ được, cuối cùng là ngươi cấp cứu lửa, thay lãnh đạo và mọi người giải vây, cậu nói một chút, đây không phải đội viên cứu hỏa thì là cái gì? Cậu có khó khăn gì đều có thể làm! Tôi xem mấy trưởng phòng chỗ tổng hợp thậm chí vài cái Phó cục trưởng phân cục đều khẳng định hiểu rõ phòng tổng hợp có đội viên cứu hỏa như cậu!”
Đội viên cứu hỏa, cũng coi như một câu hai ý nghĩa.
Đổng Học Bân đau khổ cười, “Cái ngoại hiệu này ai đặt? Không phải quá lộ mặt chứ!?”
Đàm Lệ Mai gắt cuống họng, “Còn nói chơi với tôi? Trong lòng cậu đang đắc ý hả?”
Nàng thật sự nói đúng, Đổng Học Bân xác thực đắc ý, đây là lãnh đạo và các đông nghiệp khẳng định đối với công tác của mình!
Hắc, lại tiếp tục cái này trạng thái phát triển xuống dưới mà nói, có hi vọng thăng quan rồi!!