Sáng sớm.
Đổng Học Bân ngồi tựa trên ghế sô pha đang chuẩn bị ra khỏi cửa.
Cù Vân Huyên làm giống như là chính cô ta đi thi vậy, liên tục khẩn trương: "Tiểu Bân, lúc làm bài nhớ chú ý khống chế thời gian một chút, đừng để bị đề bài làm chậm trễ, nhanh làm tiếp xuống dưới, nghe nói thời gian thi lần này rất gấp, đúng rồi, bút chì có đem theo chưa? Nhớ mang theo một cây bút dự phòng nha, cục tẩy đâu? Bút máy 2B đâu? Giấy dự thi mang theo rồi chứ? Ngàn vạn lần đừng quên thứ này nhé" Kéo nếp nhăn trên áo thun của hắn đi, Cù Vân Huyên lại lấy một cái khăn ướt, ngồi xuống kéo ống quần của hắn lên, lau đi những hạt bụi dính trên giày của hắn.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ nhìn cô: "Đừng đừng, con tự lau được rồi, để con tự lau!"
Cù Vân Huyên cẩn thận buột dây giày cho hắn, ôn nhu nói:" Chín giờ là bắt đầu thi, con xem lại sách đi"
Trời đất, Huyên di càng ngày càng tốt với mình, tốt đến nỗi giống như là chị gái ruột vậy.
Lúc này, mẹ từ trong phòng bếp đi ra, mang theo một cái túi: "Cho con một ít đồ ăn nước uống nè, khát hay đói bụng thì cứ lấy ra mà ăn uống"
Bên trong có nước khoáng, có tuyết lê, có táo. Cù Vân Huyên vừa nhìn, liền cầm lấy cái túi trong tay: "Chị Loan, đồ để cho em, em cùng Tiểu Bân đến trường thi mà, chờ buổi trưa nó thi xong em dẫn đi ăn cơm tiệm, không trở về đâu, địa điểm thi cách nhà quá xa, buổi chiều còn có đợt thi thứ hai"
Mẹ ngẩn ra: "Hôm nay em không phải đi làm sao?"
Cù Vân Huyên nói: "Xin nghỉ một ngày rồi"
Mẹ chậc lưỡi nói: "Đừng chậm trễ việc làm của em, chị đi với nó là được rồi"
Đổng Học Bân nói: "Đúng vậy Huyên di, dì đừng đi"
"Đứa nhỏ này thiệt là" Cù Vân Huyên cười cười nhéo vào má thịt của hắn: "Dì không thể không lo lắng được, chị Loan, chị ở nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài nóng lắm, huyết áp của chị lại cao, đừng để mắc bệnh"
"Vậy..." Mẹ và Cù Vân Huyên đã rất thân thuộc rồi, cho nên không coi nhau là người ngoài: "Vân Huyên, vậy làm phiền em, Học Bân, thi tốt nha, phát huy bình thường là được rồi"
Đổng Học Bân gật đầu: "Vâng"
Đệ Thập Ngũ trung học kinh thành.
Từ đường Tự Tân quẹo qua một cái, xa xa liền nhìn thấy được một dải băng rôn màu đỏ trên cao: Địa điểm tổ chức cuộc thi công chức cơ quan các cấp kinh thành trường Đệ Thập Ngũ. Ngoài cửa hàng ràng, còn để mấy cái bảng nhỏ như " Ra vào xin trình giấy báo dự thi" và "Bình tâm tĩnh khí dự thi, thi bằng trình độ thực tế". Trước cửa trường học có già trẻ lớn bé, cả trai lẫn gái, có cha mẹ đưa con cái đến thi, có vợ đưa chồng đi thi, có một đội cổ vũ mười mấy người đang hò hét trợ uy, nói chung là náo nhiệt miễn bàn.
Con cái là hy vọng của người lớn, nếu có thể thi đậu công chức, thì chính là một chuyện rạng rỡ mặt mày không cần nghi ngờ nữa, cả đời có thể coi như kiên định.
Xuống xe taxi, Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên đứng trước cửa địa điểm thi.
Nhất thời, có hơn mười mấy ánh mắt tập trung nhìn về hướng của Huyên di.
Cù Vân Huyên thật đẹp, đi đến đâu cũng đều là đối tượng để người ta ngước nhìn cả, nhưng mà cô không hề để ý đến ánh mắt của người chung quanh, cằn nhằn Đổng Học Bân giống như là mẹ đang lo cho con vậy: "Đừng khẩn trương, cứ phát huy hết mình, chỉ cần con có thể thi đậu công chức, dì sẽ mới ăn một bữa thật lớn, cơm Tây cơm Trung gì tùy con chọn, ừ, đúng rồi, vừa nãy trên xe dì có nghe nói một chút, cần phải để ý đến thời gian đấy, thi trắc nghiệm hai tiếng đồng hồ, phân phối thời gian hợp lý"
Đổng Học Bân cười khổ lấy điện thoại ra đưa cho Huyên di: "Nhớ kỹ, bên trong không được đem điện thoại theo, dì ở chổ này chờ con đó"
Bỗng nhiên, phía sau có người gọi tên của Cù Vân Huyên, nhìn lại, là dì Hứa mang Tiểu Đông đến thi.
"Vân Huyên đến rồi à? Đưa Tiểu Bân đến?" Khác với Hứa khoa trưởng, biểu tình của dì Hứa rất nhẹ nhàng, có vẻ như vô cùng tự tin với Tiểu Đông: "Như vậy đi, Tiểu Bân và Tiểu Đông đi thi, hai ta vào quán trà bên cạnh ngồi, đã lâu rồi không nói chuyện phiếm với em" Nhìn qua Đổng Học Bân, dì Hứa nói: "Thi tốt nha" Nói là nói như vậy, nhưng mà bà ta căn bản là không nghĩ rằng Đổng Học Bân có thể thông qua kỳ thi viết, con trai của bà ta đã thi hai lần rồi, còn Đổng Học Bân mới lần đầu đi thi thì làm sao có khả năng qua được?"
Tiểu Đông căn bản là không coi Đổng Học Bân vào mắt, nói với Cù Vân Huyên: "Chị Cù, sao chị lại đến cùng hắn?" Hắn ta không nghĩ ra vì sao Cù Vân Huyên lại đột nhiên đối tốt với cả nhà của Đổng Học Bân, trước đây sao chưa từng thấy như vậy?
Trong lòng Đổng Học Bân thầm nói, không đi theo tôi chẳng lẽ đi theo anh? Thật là biết suy nghĩ!
Thái độ của Cù Vân Huyên đối với Tiểu Đông hoàn toàn khác hẳn khi đối với Đổng Học Bân, tùy tiện chào hỏi mẹ con Tiểu Đông một tiếng cho có lệ, Cù Vân Huyên đi đến đưa cho Đổng Học Bân một cái túi nhỏ giống như túi trang sức vậy: "Cái này là dì cầu được, con mang theo vào phòng thi, có thể tăng vận may cho con"
Đổng Học Bân cảm thụ được sự quan tâm của Huyên di, mạnh mẽ gật đầu một cái, dưới ánh mắt cổ vũ của Cù Vân Huyên, xoay người lại, đi qua hàng rào.
Khi dạy học nằm ở dãy nhà phía đông, còn phía tây mới là khu thi.
Vào hàng lang dưới lầu, Đổng Học Bân phát hiện ra Tiểu Đông ngay bên cạnh không xa, liền nghiêng đầu dùng khẩu khí nghi vấn hỏi: "Lần trước anh đi thi trắc nghiệm hầu như là làm đúng hết phải không? Chỉ sai vài chổ ở phần thi viết à?" Hai người bọn họ đã từng có xung đột với nhau, cho nên Đổng Học Bân nói chuyện cũng không cố kỵ.
Tiểu Đông nhìn hắn một cái, khẩu khí không thiện, nói: "Không phục?"
Đổng Học Bân cười lạnh nói: "Anh có cái gì có thể làm cho tôi chịu phục?"
Tiểu Đông hừ một tiếng: "Cỡ như cậu mà cũng muốn thi công chức? Kiếp sau đi! Không phục thì cứ thử một lần, xem ai có thể tiến vào cơ quan nhà nước!"
Đổng Học Bân cũng tỏ thái độ: "Được đấy, so thì so"
Tiểu Đông nở nụ cười trào phúng nhìn hắn một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, bước nhanh vào trong phòng thi. Đối với cuộc thi lần này, hắn ta đã có chuẩn bị đầy đủ rồi, nhất là phần thi trắc nghiệm, Tiểu Đông càng có nắm chắc trăm phần trăm là có thể lấy được điểm cực cao, làm sao có thể thất bại so với Đổng Học Bân vừa mới thi lần đầu?
Nhìn bóng lưng của Tiểu Đông, Đổng Học Bân cũng không có đi tìm phòng thi của mình, mà là thông thả đi theo phía sau Tiểu Đông khoảng sáu bảy mét, căng thẳng theo dõi bóng lưng của hắn, mãi cho đến khi hắn ta đi hết một hành lang rồi quẹo một cái mới vào phòng thi, Đổng Học Bân mới dừng chân lại, ghi nhớ số phòng của Tiểu Đông, lại quan sát chổ ngồi của hắn, bàn thứ hai ở giữa, cách cửa không xa.
Tiểu Đông ở trong phòng nhìn thấy Đổng Học Bân, nhíu mày nói: "Làm gì thế?"
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Không có việc gì, chỉ nhìn chổ anh ngồi thôi"
"Tôi ngồi đâu thì có liên quan gì đến cậu?" Tiểu Đông liếc hắn một cái: "Hai ta không cùng một phòng thi, cậu còn muốn copy bài làm của tôi à?"
Đổng Học Bân nhún vai: "Cái đó thì không nhất định, anh cẩn thận bài thi của mình một chút đi"
"Có bệnh" Tiểu Đông cúi đầu lấy đồ dự thi ra.
Rời khỏi phòng học, Đổng Học Bân bắt đầu đi đến phòng thi 026 của mình, chính là cái lớp cách phòng thi của Tiểu Đông hai lớp.
Vào phòng thi, Đổng Học Bân nhanh chóng tìm được vị trí của mình, ngồi ở dãy bàn thứ ba, có vẻ hơn lệch.
Thầy cô giám thị đã đến, dừng lại quan sát mỗi thí sinh một cái, tựa hồ như đang nhìn xem có ai mang công cụ gian lận vào hay không.
Người ngồi gần cửa sổ nhất liên tục lau mồ hôi.
Cô gái ngồi bàn đầu thì gấp đến mức dùng mũi chân vẽ loạn dưới đất.
Người ngồi cuối góc thì dùng sức vỗ mắt và mặt.
Đổng Học Bân cảm nhận được rõ ràng bầu không khí bên trong phòng thi tràn ngập mùi thuốc súng và cảm giác khẩn trương, nhìn phòng thi ngồi đầy hơn phân nửa, hắn hít sâu vào rồi thở nhẹ ra, bình tĩnh lại tâm tình của mình, trong lòng khẩn trương nắm chặt đấm tay, thầm nói: Rốt cuộc cũng đến ngày hôm nay, phù, chỉ mong đề thi trắc nghiệm đơn giản một chút, coi như là cầu xin người ra đề vậy!