Hành lang ngoài phòng thi, Đổng Học Bân lại gặp phải Tiểu Đông.
Tiểu Đông nhìn hắn một cái, châm chọc: "Kỳ này còn khó hơn kỳ thi toàn quốc, cậu làm được sao?"
Đổng Học Bân không cam lòng tỏ ra yếu thế: "Anh sẽ không thi rớt chứ?"
"Tôi? Thi rớt?" Tiểu Đông bật cười một tiếng, tràn đầy tự tin nói:" Đừng coi tôi như cậu, ngoại trừ hai câu lập luận suy lý làm sai, câu thường thức cũng có vài chổ hỏi đặc biệt khó, thì những câu còn lại cơ bản là không có khả năng sai, trước khi nộp bài tôi còn tính thử, nếu không có xảy ra bất ngờ, thì xác suất sai sẽ không vượt hơn bảy phần trăm, ha ha, còn cậu? Bài thi khó như vậy, cậu... ít nhất cũng sai bốn, năm chục câu phải không?"
Đổng Học Bân cười nói: "Đừng lo lắng cho tôi, anh không thành vấn đề thì tôi cũng không thành vấn đề"
"Đừng có mạnh miệng!" Tiểu Đông hiển nhiên là không rõ ý tứ trong câu nói của Đổng Học Bân.
Sau khi kết thúc đợt thi đầu tiên, tâm tình của Đổng Học Bân cũng thả lỏng rất nhiều, nhưng mà vừa nghĩ đến bài thi tự luận buổi chiều, hắn lại cảm thấy đau đầu.
Ngay cả tâm tình ăn trưa cũng không còn.
Hai người chờ bên ngoài là Cù Vân Huyên và dì Hứa có thể là sợ bọn họ chịu áp lực, thấy bọn họ đi ra ngoài cũng không hỏi có làm được hay không, vào ăn trưa tại một quán sủi cảo gần đó, trong bất tri bất giác đã đến thời gian thi buổi chiều rồi.
Về lại địa điểm thi, Tiểu Đông có vẻ bình tĩnh, tựa hồ như có nắm chắc hoàn toàn: "Cố gắng thi nha, đừng để rớt đấy"
Trong lòng Đổng Học Bân tuy rằng không có kế sách gì, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Anh cũng thế, đừng thi rớt đấy"
"Hừ!" Tiểu Đông quay về phòng học.
Thi tự luận, thời gian thi là hai tiếng rưỡi.
Buổi chiều, 13:30 - 16:00.
Đề thi khảo sát bảy loại năng lực của người dự thi: năng lực đọc hiểu lý giải, năng lực phân tích phán đoán, năng lực đưa ra và giải quyết vấn đề, năng lực biểu đạt ngôn ngữ, năng lực sáng tác văn thể, năng lực vận dụng thời sự chính trị, năng lực quản lý hành chính. Đáp án không có duy nhất, có tính chất tiểu luận văn, phần lớn là mang tính linh hoạt.
Đổng Học Bân không am hiểu luận văn, cực kỳ không hiểu, cho dù được Hồ gia gia phụ đạo cho hắn mấy ngày, có một chút tiến bộ nhỏ, nhưng dù sao cũng là lâm trận mới mài gươm, vốn liếng của hắn quá kém. Vốn Đổng Học Bân đã suy nghĩ tốt rồi, nếu như đề thi trắc nghiệm đơn giản, thì hắn sẽ dựa vào thực lực của mình để làm bài, tranh thủ tiết kiệm, đợi đến đợt thi tự luận thì dùng BACK để quay cóp bài của người khác. Bởi vì thi trắc nghiệm là hên xui, đánh đại vào cũng có xác suất hai mươi lăm phần trăm trả lời chính xác, nhưng tự luận thì khác, không thể dễ dàng làm đại được.
Nhưng mà kế hoạch đã có thay đổi, thi trắc nghiệm đã không qua được, bất đắc dĩ phải dùng BACK của ngày hôm nay, đợt thi tự luận buổi chiều nay coi như là bó tay rồi.
Làm sao bây giờ?
Nếu như dựa theo độ khó của đợt thi buổi sáng, thì phần tự luận của mình nhất định sẽ không lấy được điểm nào cả.
Chẳng lẽ dừng ở đây? Mình thật sự không có duyên với đường làm quan?
Trước cuộc thi nửa giờ, ngồi trong phòng thi 026 nhìn thời gian trôi qua từng chút, Đổng Học Bân đã cảm nhận được áp lực trong phòng thi, có thể là do mọi người thi trắc nghiệm buổi sáng không được tốt, cho nên ảnh hưởng đến tâm tinh đi thi buổi chiều, trên mặt của mọi người đều lộ ra vài phần nghiêm túc và ngưng trọng.
Trong lòng Đổng Học Bân thở dài khẩn trương, vỗ vỗ mặt, nhìn trời cầu khẩn.
Bây giờ hắn đã không hy vọng rằng mi2h có thể làm được bài tự luận này, chỉ hy vọng điểm không quá thấp là tốt rồi, nói như vậy, nhờ ưu thế nhất định của điểm thi trắc nghiệm hắn còn c1o thể vượt qua tuyến tiêu chuẩn cơ bản, có chút hy vọng.
Phù, Đổng Học Bân ơi là Đổng Học Bân, mày nhất định phải phát huy trình độ của mày ở mức cao nhất!
Một giờ ba mươi, cuộc thi bắt đầu.
Sau khi lấy được đề thi, Đổng Học Bân lo lắng nhìn vào câu hỏi thứ nhất.
Sau khi đọc xong đề bài một lần, nhìn thoáng qua yêu cầu của đề bài, tâm của hắn liền lạnh. Bài thi quả nhiên là vẫn giữ nguyên độ khó giống hồi sáng, Đổng Học Bân đoạn bài văn hai lần, sửng sờ không hiểu cái gì, chứ đừng nói là phải trả lời yêu cầu của đề bài, hoàn toàn không nghĩ ra được gì!
Tiêu rồi!
Tiêu thật rồi!
Mơ hồ viết lung tung cho xong câu thứ nhất, hắn nghiếng răng nhìn về câu thứ hai.
"Tài nguyên hải dương của nước ta rất phong phu, nhưng dân quân không giữ lấy, Bột Hải là nội hải lớn nhất của nước ta, vô cùng quan trọng đối với kinh tế Đông Bắc..."
Đột nhiên, Đổng Học Bân a lên một tiếng, khó tin chớp chớp mắt, không phải chứ? Sao mà nhìn quen mắt thế?
Nhìn xuống câu thứ ba.
" Nhằm vào hành vi du lịch không văn minh vẫn còn tồn tại của công dân trong nước ta, viết một phần đề nghị cho ban quản lý du lịch, yêu cầu là, đề nghị hợp lý, trật tự rõ ràng, không vượt quá 400 chữ..."
Cả người của hắn sửng sờ ra tại chổ: "Trời đất?"
"Cậu có chuyện gì?" Giám thị nhìn qua: "Làm bài của mình đi, không được lên tiếng"
Đổng Học Bân vội nói: "Xin lỗi, xin lỗi" Cúi đầu xuống làm bài, xác định là mình không nhìn lầm, hắn vừa mừng vừa sợ nhìn xuống câu thứ tư. Cái đệch! Đổng Học Bân nhất thời hít sâu một hơi, cả kinh giống như nhìn thấy quỷ vậy, trợn to mắt há to mồm to đến nổi có thể nhét cả nắm đấm vào trong, thật sự không biết nên hình dung tâm tình của hắn lúc này như thế nào cả.
Đây là đề thi tự luận?
Đây là đề thi tự luận?
Đây là đề thi tự luận?
Tự hỏi bản thân ba lần liên tiếp, nhưng hắn vẫn không thể tin vào mắt của mình.
Mắt thấy thời gian đã trôi qua nửa tiếng, Đổng Học Bân không suy nghĩ nhiều nữa, cầm lấy bút nhanh chóng làm bài.
Đầu bút múa lượn, lưu loát sinh động, không hề có chút ngắc ngứ.
Lực chú ý của ông giám thị hồi nãy vẫn luôn tập trung lên người của Đổng Học Bân, hình như là đang hoài nghi hắn quay cóp vậy, đi bộ một vòng, rồi đứng lại phía sau hắn, đưa mắt nhìn vào phần bài làm của hắn. Sau một lát, khuôn mặt của ông giám thị lộ ra vẻ kinh ngạc, mãi cho đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ của cuộc thi vang lên thì ông ta mới ngẩng đầu lên, rồi cùng với ông giám thị còn lại bắt đầu thu bài làm, niêm phong lại.
Mọi người lục đục đi ra khỏi phòng thi.
Chờ khi Đổng Học Bân đi ra ngoài, ông giám thị khi nãy đã gật đầu tán thưởng với hắn một cái, lộ ra một nụ cười.
Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ cười đáp lễ một cái, nhưng quay đầu lại với biểu tình cứng ngắc. Xảy ra chuyện gì? Bài làm của mình có vấn đề?
Ra ngoài cửa, tiếng oán giận vang lên bốn phương tám hướng: "Ai da, lần này xong rồi, đề thi khó quá"
"Đúng vậy, thi trắc nghiệm còn đỡ, không ngờ thi tự luận lại khó như vậy, đến câu thứ ba, có mấy người có thể trả lời chứ?"
"Tôi thi rớt rồi, ài, sang năm thi tiếp vậy"
Trong mười người thì hết chín người có mặt mày ủ rũ rồi, hình như tất cả đều thi rớt hết.
Ngoài cổng trường, Cù Vân Huyên và mẹ đang đứng dưới chổ mát của tàng cây chờ hắn, dì Hứa cũng đứng cùng một chổ với bọn họ, xem ra Tiểu Đông vẫn còn chưa ra khỏi trường thi. Đổng Học Bân thất thần đi ra, thấy mẹ và Huyên di đang muốn mở miệng nói cái gì đó, hắn đột nhiên đưa tay làm thế tạm dừng: "Trước tiên đừng nói cái gì cả, mẹ, Huyên di, con phải đến một chổ ngay lập tức, có chuyện đặc biệt gấp, hai người về nhà trước đi!"
Không đợi mẹ và Huyên di trả lời, Đổng Học Bân đã đưa tay đón một chiếc taxi bên đường.
"Bác tài" Hắn nói với tài xế: "Làm phiền ngài, đến bệnh viện u"
Vừa vào khu nội khoa u tổng hợp trong bệnh viện u, hắn kinh ngạc phát hiện ra phòng bệnh của Hồ gia gia đã không còn ai, ngay cả hành lý cũng không còn, tìm một y tá hỏi mới biết, tối hôm qua lão gia tử đã xuất viện rồi, có thể là sau khi Đổng Học Bân vừa rời đi không lâu. Hắn lập tức lấy điện thoại di động ra tra lại số điện thoại mà ngày đó Hồ gia gia gọi điện cho hán, gọi qua, chỉ nghe đầu dây bên kia vang lên một giọng nữa: "Xin chào, phòng nằm viện của bệnh viện u xin nghe"
Không phải là điện thoại của Hồ gia gia? Ngày đó ông lấy điện thoại của bệnh viện gọi cho mình?
Hắn lập tức chạy đến khu y tá hỏi thăm điện thoại và địa chỉ của Hồ gia gia, nhưng mà y tá lại nói trong bệnh viện có quy định, không thể tiết lộ tin tức của người bệnh.
Đứng ngoài hành lang, Đổng Học Bân ngơ ngác nhìn căn phòng vắng vẻ.
Lão gia tử hẳn là không còn bao nhiêu ngày nữa, lẽ nào ngày hôm qua là lần cuối cùng mình được gặp ông ấy?
Quay trở lại phòng bệnh kia, Đổng Học Bân cúi đầu, cung kính cúi lạy ba cái.
Bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao ngày ấy Hồ gia gia khẳng định với hắn rằng phần thi tự luận hắn nhất định có thể lấy điểm cao, bây giờ hắn mới hiểu được, vì sao Hồ gia gia lại không cho hắn nói với người khác về tư liệu ôn tập này, cũng là bởi vì do con của ông là người ra đề thi lần này, có lẽ ông thu hoạch được đề thi tự luận ở kinh thành lần này bằng một con đường nào đó, cho nên mới có được đến bảy mươi phần trăm đề bài... Trong quá trình phụ đạo trước đó Hồ gia gia đã len lén nói cho hắn biết!
Dưới tình huống quay cóp như vậy mà còn không qua được, thì cứ việc thẳng thắn đi tìm một miếng đậu hũ đập đầu vào chết đi cho rồi!