Chương 167: Kim Tài Phường

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Khi Hàn Mạc tới tây viện, trong viện đã sớm chuẩn bị tốt, hắn trực tiếp tìm Hàn Thanh, lại phát hiện Hàn Thanh đang trêu đùa vài nha hoàn. Hắn ho nhẹ một tiếng, đám nha hoàn lập tức tản đi như chim én, Hàn Thanh xấu hổ lại gần nói:

- Thiếu gia, ngài còn chưa nghỉ ngơi?

Hàn Mạc cũng không nói lời thừa, thấy xung quanh không có người, mới nhẹ giọng hỏi:

- Hắc Báo đã an bài tốt rồi chứ?

- Bọn họ đã sớm vào kinh.

Hàn Thanh thấp giọng nói:

- Hiện giờ có lẽ đã tới chỗ nên đến, năm người, lúc nào cũng có hai người bên ngoài.

Hàn Mạc khẽ gật đầu nói:

- Ta tin tưởng bọn họ sẽ có tác dụng. Nếu sau này chúng ta phải lăn lộn ở trong kinh, nên chuẩn bị tốt mới đúng. Đúng rồi, cậu đã an bài bối cảnh của bọn họ tốt chứ?

- Thiếu gia yên tâm, chuyện này tôi đã xử lý ổn thỏa, người ngoài tuyệt đối không tra ra được lai lịch của bọn họ.

Hàn Thanh nói cực kỳ quả quyết.

Hàn Mạc dường như có suy nghĩ, xuất thần nhìn vài cây trúc xanh trong sân, dường như nghĩ tới cái gì, sau một lát mới nói:

- Không nên tùy tiện liên lạc với bọn họ, nếu có việc cần thiết, phải được sự đồng ý của ta, phải cam đoan bọn họ tuyệt đối an toàn.

Hàn Thanh nghiêm nghị nói:

- Vâng!

Hàn Mạc chậm rãi đi đến bên cạnh cây trúc, vuốt ve thân trúc lạnh lẽo, lẩm bẩm nói:

- Nếm mật nằm gai, không phải trải qua thời gian sống của mình một cách vô ích, chẳng qua muốn làm một số việc nên làm mà thôi.

Lúc hoàng hôn ngày tiếp theo, Hàn Tân liền tới tây viện, tìm được Hàn Mạc hạ giọng nói:

- Tiểu Ngũ, buổi tối hôm nay chúng ta phải tới Kim Tài Phường, cậu hãy mang đủ bạc.

Hàn mạc nghĩ đến Kim Tiếu Phật hỏi:

- Kim Tài Phường? Chính là của Kim Tiếu Phật?

Hàn Tân lập tức gật đầu nói:

- Chính là chỗ của tên kia. Kim Tài Phường ở tại thành nam, cạnh sông Lưu Tinh, chúng ta phải đi sớm mới được.

Sông Lưu Tinh là một một con sông trong thành, xuyên qua nam bắc, nghe nói là sông do con người đào từ thời triều Tề, bờ sông nam thành, quán rượu thanh lâu san sát, đó là chỗ giải trí tốt nhất của đám quý nhân quan lớn.

Lúc đèn mới lên rực rỡ, bên bờ sông Lưu Tinh nam thành đèn đuốc sáng trưng, tiệm trà, quán rượu, sòng bạc, thanh lâu, rạp hát đều náo nhiệt lên, nơi nào cũng có thể thấy được quý nhân cưỡi ngựa lớn bên đường, nơi nào cũng có thể thấy được quan to ngồi kiệu xa hoa, tôi tớ xung quanh, lưu luyến tại chỗ phồn hoa náo nhiệt nhất kinh thành này.

Tới nơi này rồi, cũng không coi xem quan ai lớn thế ai nhỏ, mục đích chỉ có một, móc bạc ra tiêu như nước, đạt lấy hưởng thụ cao nhất chỉ có quan to quyền quý mới có được.

Mùi rượu trong quán rượu, mùi trà trong quán trà, mùi son phấn trong thanh lâu, còn tiếng hò hét trong sòng bạc và rạp hát, kéo dài mười dặm bên sông.

Tiểu nhị nhún nhường, chị em xinh đẹp quyến rũ phong tình vạn chủng, đám tú bà trát son phấn thật dày trên mặt, đều mang theo khuôn mặt tươi cười, cố gắng mời quý nhân qua đường vào trong quán của mình, kiếm lấy những thỏi bạc trắng bóng kia.

Cạnh bờ sông này, có một quán hơi đặc biệt, lá cờ tung bay trên cột cờ trước cửa, trên lá cờ là hình một đồng Yến tệ.

Quán này mái cong nhà đẹp, tràn ngập các màu sắc, so với cửa hàng xung quanh khí thế hơn không chỉ mười lần.

Mặt tiền của quán cũng rất lớn, cửa lớn màu son, chẳng qua không giống như các cửa hàng khác, cửa lớn quán này đóng chặt, hai người đàn ông vạm vỡ lưng mang loan đao đứng trước cửa, đầu đều trọc lốc, bộ dạng cực kỳ hung hăng.

Trên bảng hiệu của quán viết ba chữ rồng bay phượng múa.

Kim Tài Phường!

Lúc Hàn Mạc tới Kim Tài Phường, nhất thời quả thật không rõ quán này nghiệp vụ kinh doanh là cái gì. Nếu là quán rượu, thanh lâu, vậy luôn phải có người nghênh đón khách ở ngoài mặt tiền, nếu nói nơi đánh cuộc, cũng nên việt một chữ "đánh cuộc" ở ngoài cửa, dù sao quy củ của phường đánh cuộc, đều phải viết chữ "đánh cuộc" trên cửa, về phần rạp hát, vậy không có khả năng, ít nhất Hàn Mạc không nghe được tiếng nói vui vẻ từ bên trong, ngay cả tiếng chị em cười duyên oanh yến cũng không nghe thấy.

Lúc này Hàn Mạc mặc một bộ quần áo người hầu, đi theo phía sau Hàn Tân, mới đến, hắn cũng không muốn quá mức rêu rao.

Chẳng qua dọc đường đi tới, hắn đã tiếp nhận sự phồn hoa của Yến kinh, cũng khiến hắn nhận thức sức hấp dẫn của văn minh cổ đại. Nếu thành Đông Hải có một góc của núi băng văn minh cổ, như vậy thành Yến kinh gần như đã mở ra bức họa văn minh cổ.

Một đá một cây, một người một sông, đều khiến Hàn Mạc mang theo cái nhìn thưởng thức.

- Đây là Kim Tài Phường.

Hàn Tân quay đầu lại thấp giọng nói:

- Ta đã nói qua với đệ, cánh cửa này không phải ai cũng có thể đi vào, chẳng những phải có bạc, hơn nữa còn phải có thân phận.

Nhìn thấy Hàn Tân đến, không ngờ hai người đầu trọc nhìn qua cực kỳ hung hăng lại mở miệng mỉm cười, tiến tới dắt ngựa:

- Cuối cùng Hàn thiếu gia đã đến, mấy ngày rồi ta không thấy ngài.

Hàn Tân lập tức khôi phục cảm giác vẻ vang quý tộc trước mặt những người này, hắn móc mấy lượng bạc từ trong ngựa ra, đưa qua nói:

- Cho hai con ngựa này ăn thật tốt, thiếu một sợi lông, cẩn thận đầu của ngươi.

Tên đầu trọc nhận bạc, vẻ mặt tươi cười:

- Hàn thiếu gia yên tâm, tôi cung chúng nó như tổ tông.

Hàn Mạc xuống ngựa theo Hàn Tân, giao Tuyệt Ảnh vào tay tên đầu trọc.

Một tên đầu trọc khác nhẹ nhàng gõ cửa, cử lớn màu đỏ mở ra một kẽ hở, nhìn thấy Hàn Tân lập tức mở rộng hơn một chút. Hàn Tân quay đầu lại ra hiệu bằng mắt với Hàn Mạc, một trước một sau đi vào cửa.

Vừa mới vào cửa chợt nghe một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Hàn thiếu gia tới rồi!

Hàn Mạc chỉ ngửi thấy một làn gió thơm xông vào mũi, hai người đẹp mặc đồ lông cừu trắng đi ra từ trong phòng, cười duyên tiến đến một trái một phải ôm tay Hàn Tân, bộ ngực cọ xát đầu vai Hàn Tân, có một người nũng nịu nói:

- Tam thiếu gia, mấy ngày rồi ngài không có tới, tôi còn tưởng rằng ngài không muốn chúng tôi nữa, lại hại chị em chúng tôi đã nhiều ngày rửa mặt bằng nước mắt!

Hàn Tân điêu luyện bóp nhẹ mấy cái trên mông hai người đẹp, sau đó ôm eo hai nàng cười nói:

- Tam thiếu gia sao có thể bỏ lại các nàng, chậc chậc, mấy ngày không gặp, Ái Ái, mông của nàng lớn ra không ít.

- Tam thiếu gia đừng nói bừa, mông Sở Sở mới lớn lên này.

Người đẹp bên trái vuốt ngực Hàn Tân nói, cười ha ha vô cùng lẳng lơ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lúc này, không ngờ không ai để ý tới Hàn Mạc, đều chỉ nghĩ rằng Hàn Mạc là một người hầu nho nhỏ mà thôi.

Hàn Mạc nhìn thấy động tác thành thục của Hàn Tân, biết người này là tay già đời chốn phong nguyệt này, không kìm được cười khổ trong lòng.

Tới trước nhà lầu, Hàn Tân cũng không tiến vào bên trong, mà đi qua bên trái chuyển tới một đường mòn cùng hai cô gái bên cạnh. Đi về phía trước một lát, thấy một cửa viện hình vòm xuất hiện trước mặt, trước cửa cũng có hai người đàn ông vạm vỡ đứng gác, nhìn thấy Hàn Tân đến, đều cung kính thi lễ, Hàn Tân trêu đùa với hai người đẹp, chuyện chuyện phong nguyện đi thẳng vào sân, Hàn Mạc theo ở phía sau, hai gã hộ viện kia cũng không ngăn cản, nghĩ rằng là tùy tùng của Hàn Tân, mặc hắn đi vào.

Đi vào trong viện, Hàn Mạc nhìn quanh bốn phía, hơi ngạc nhiên.

Viện này rất rộng rãi, đình đài lầu gác đầy đủ cả, núi giả lớm chởm, tuy vào đông lại an bài không ít chậu cây, mai lan cúc trúc bốn quân tử đều có. Tuyết đọng được quét sạch sẽ, nếu không phải còn hơi lạnh, có lẽ nghĩ rằng ngày xuân đã đến.

Một người trung niên áo gấm màu xanh đi tới từ đối diện, cười ha ha bắt tay Hàn Tân nói:

- Tam thiếu gia, cuối cùng ngài đã đến, hôm nay có đánh cuộc lớn, thiếu ngài là không được.

Hàn Mạc đánh giá người nọ một phen, một người rất bình thường, khí chất không hơn người, chỉ là nụ cười trên mặt nhìn qua cực kỳ dối trá, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ người này chính là Kim Tiếu Phật?

Hàn Tân nhìn thấy người nọ, sắc mặt lập tức trầm xuông, buông hai người đẹp ra, lạnh lùng nói với người nọ:

- Dương Lão Lục, ông chủ Kim có nhà hay không?

Hàn Mạc thế mới biết, người nọ không phải là Kim Tiếu Phật, mà gọi Dương Lão Lục, hiển nhiên là bộ hạ của Kim Tiếu Phật.

- Tam thiếu gia, ngài yên tâm, lát nữa ông chủ Kim sẽ mời ngài uống rượu.

Dương Lão Lục vẻ mặt vui vẻ:

- Ông chủ Kim phân phó, nếu Tam thiếu gia tới đây, trước tiên đi xem cảnh đánh cuộc, Tiêu thiếu gia và Hồ thiếu gia đều đã tới rồi, còn không ít quý nhân đều đã ngồi vào vị trí, chỉ còn chờ Tam thiếu gia ngài.

Hắn ghé lại gần, cười tủm tỉm nói:

- Đây là một trăm lượng bạc ông chủ Kim phân phó hiếu kính Tam thiếu gia, một chút thành ý!

Hàn Tân hừ lạnh một tiếng, gạt tay Dương Lão Lục ra, lạnh lùng nói:

- Đang trêu đùa bổn thiếu gia?

- Không dám không dám.

Dương Lão Lục cười cười.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]