Chương 184: Tổ chức của những âm hồn!

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Hàn Mạc nghe Hàn Tín Sách giải thích về Đông hoa thính, lập tức liên tưởng đến Cẩm Y Vệ triều Minh, chức trách của hai bộ máy này hình như hơi giống nhau. Cẩm Y Vệ đời Minh là tổ chức cả thiên hạ đều biết đến, nghe nói đến ai nấy đều tái mặt, nhưng cái Đông hoa thính này thì kín đáo hơn rất nhiều. Đến mình là con cháu dòng dõi thế gia cũng còn không biết diện dạo nó ra sao, thì người ngoài càng không thể có hiểu biết gì về Đông hoa thính rồi.

- Đông hoa thính và Tây hoa thính có gì khác nhau ?

Hàn Mạc hỏi vẻ rất nghi hoặc:

- Chúng là hai cơ quan tương đồng chăng?

Hàn Tín Sách lắc đầu nói:

- Đông hoa thính hôm nay so với Tây hoa thính một trời một vực, nhân lực trong Tây hoa thính e rằng không bằng một phần mười của Đông hoa thính.

Hàn Mạc ngẩn người, chỉ nghe chừng đó cũng đã ý thức được tình cảnh thê lương của Tây hoa thính.

- Có điều Tây hoa thính sáu năm trước, Đông Hoa thính không thể nào sánh được.

Hàn Tín Sách thở nhẹ nói:

- Lúc Công Nhan lão còn tại thế, Tây hoa thính một thời nở mày nở mặt, Hắc Kì của nước Ngụy, Tử Y Vệ của nước Khánh, đều không dám đứng ngang hàng với Tây Hoa thính của nước Yến.

Hàn Mạc càng nghe càng thấy mờ tịt, hỏi:

- Thế thì vì sao ngày nay Đông hoa thính có thể qua mặt Tây hoa?

Hàn Tín Sách suy nghĩ một hồi, không trực tiếp trả lời, lại hỏi:

- Ngũ thiếu gia có biết Đông hoa thính thành lập khi nào không?

Hàn Mạc lắc đầu.

- Đông hoa thính được thành lập lúc đương kim hoàng thượng đăng quang. Không đầy tám năm mà thôi.

Hàn Tín Sách nói khẽ:

- Còn Tây hoa thính từ thời tiên đế đã được thiết lập, đã ba mươi chín năm!

Hàn Mạc sửng sốt, nếu xét theo thâm niên, lịch sử của Tây hoa thính có bề dày hơn Đông hoa thính rất nhiều, có thể nói là đáng bậc ông nội của Đông hoa thính.

- 39 năm trước, tiên đế vừa mới lên ngôi, nước Yến chúng ta ẩn tàng rất nhiều gian tế của các nước đối địch, ngang ngược phá hoại trật tự nước Yến, lại thường xuyên ám sát quan viên nước ta.

Dừng lại một lát, Hàn Tín Sách nói giọng trầm trầm:

- Lúc đó, nước Yến hòa hợp hơn so với bây giờ rất nhiều, các thế gia liên minh với nhau để chống lại gian tế nước địch, vì Hình bộ và Đại Lý tự phải thi hành án quá nhiều, hoàn toàn không tìm đâu ra nhân lực đối phó với gian tế nước địch. Cũng chính vì vậy, Binh bộ Thị lang Tiết Công Nhan lúc đó đã tấu xin hoàng đế tổ chức một cơ quan mới để đối phó với gian tế của nước địch.

- Tiết Công Nhan không phải là dòng dõi thế gia, cũng có thể ngồi vào ghế Binh bộ Thị lang?

Hàn Tín Sách gật đầu nói:

- Đúng, ông ta là người duy nhất từ khi dựng nước đến nay đảm nhậm chức Binh bộ Thị lang mà không thuộc dòng dõi thế gia. Nói đến Tiết Công Nhan, đây cũng là một nhân vật rất xuất sắc. Ông ta là người huyện Lâm Dương, địa bàn của nhà họ Hồ, ông ta không phải dòng dõi thế gia. Lúc đó đại doanh Tây Bắc đang chiêu mộ binh sĩ, thế là ông ta liền đi tòng quân, nghe nói lúc tòng quân không đầy mười ba tuổi. Lúc ở đại doanh Tây Bắc Tiết Công Nhan nhiều lần lập chiến công, trên chiến trường rất dũng mãnh, chức tước cũng từng bước từng bước cao lên. Cho đến năm ông hai mươi tư tuổi, thâm nhập nước Khánh, quy phục hơn mười thân vương đại tướng của nước Khánh, giết vô số địch, công danh hiển hách. Vì thế mới được quá lệ mà thăng lên chức Binh bộ Thị lang, cũng xem như phần thưởng hiếm có. Năm đó vì việc này, các thế gia tấu trình phản đối, nhưng toàn bộ tướng lĩnh của đại doanh Tây Bắc đều nhất quyết tiến cử, vì thế mới có câu chuyện li kì một nhân vật không phải dòng dõi thế gia lại có thể giữ chức Binh bộ Thị lang.

- Tiết Công Nhan xây dựng Đông hoa thính, chắn hẳn đã được mọi người tán thành!

Hàn Mạc tưởng tượng ra vẻ uy nghi oai hùng của Tiết Công Nhan, trong lòng lâng lâng cảm phục.

- Lúc ấy gian tế nước địch lộng hành, các thế gia tuy đều có vệ binh nhưng dù sao cũng là đèn nhà ai nấy tỏ, hơn nữa các vệ binh không phải lúc nào cũng nườm nượp đông đúc bên cạnh chủ nhân, vì thế cơ hội cho gian tế nước địch hành thích quan lại của Yến quốc rất nhiều, vô số quan viên bị chết dưới đao của chúng. Nước Yến lúc bấy giờ rơi vào một tình thế rất hoang mang, đến nhà họ Hàn chúng ta, cũng không ít quan viên bị hành thích, nên mọi người đều mong muốn thiết lập một tổ chức chống lại gian tế nước địch. Tiết Công Nhan đã chủ động đứng ra khởi xướng, mọi người ý nguyện được toại, vì thế triều đình đã nhanh chóng ban chỉ thiết lập Tây hoa thính.

Hàn Tín Sách nói chậm rãi:

- Nói về cái tên Tây hoa thính này, cũng là một việc trùng hợp. Hôm đó lúc Tiết Công Nhan xin tiên đế ban tên gọi, chính là ngay trong phòng khách phía tây của Ngự hoa viên, một phi tử hầu hạ tiên đế buột miệng nói có thể gọi là Tây Hoa thính, tiên đế lập tức đồng ý, cái tên Tây Hoa thính ra đời như thế đó.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Đây chính là lai lịch của Tây hoa thính?

Hàn Tín Sách gật đầu cười nói:

- Cái tên này ra đời ngẫu nhiên, là việc rất tùy tiện, lúc đó có thể không một ai có thể nghĩ rằng, cái tên tùy ý nói ra này, qua ngày tháng sau đó, làm cho gian tế của nước địch và quan viên của nước ta vô cùng kính sợ.

- Tiết Công Nhan nhậm chức, trở thành thính trưởng đầu tiên của Tây hoa thính. Tiết Công Nhan chiến công hiển hách, rất có tiếng tăm ở nước Yến, hơn nữa ông ấy là người sống tình có nghĩa, mỗi khi Tây hoa thính tuyển mộ người, kì nhân nghĩa sĩ các nước nô nức đến đầu quân. Tiết Công Nhan chọn lọc kĩ càng, chọn ra không ít nhân tài tinh anh, những người này sau đó cũng trở thành chủ lực cho Tây hoa thính. Còn Tây hoa thính cũng trở thành lực lượng nòng cốt của hoàng đế, là con bài át trong tay thánh thượng.

Hàn Tín Sách nâng ly uống một cốc trà, có vẻ nói đến khi cổ khô rồi. Lại nhấp tiếp vài ngụm nữa mới quay sang nói với Hàn Mạc:

- Ngũ thiếu gia dùng trà đi!

Hàn Mạc đang đắm chìm trong câu chuyện lịch sử của Tây hoa thính, còn hứng thú đâu mà uống trà, hỏi tiếp:

- Sau đó thế nào?

Chức quan của Hàn Tín Sách tuy cao hơn Hàn Mạc mấy bậc, nhưng trong gia tộc, Hàn Tín Sách không thể bằng Hàn Mạc, con cháu thế gia chính gốc, cho nên Hàn Mạc thúc giục, Hàn Tín Sách không hề phật ý, ngược lại mỉm cười nói:

- Tiết Công Nhan xuất thân từ chiến trường, cho nên luật lệ trong Tây hoa thính rất nghiêm ngặt, rất nhiều quy tắc. Tuy hạ quan trong Tây hoa thính không phải là những kẻ tầm thường, nhưng dưới sự quản chế nghiêm nghặt, không ai dám tùy ý làm gì sai trái. Hai mười mốt điều mà Tiết Công Nhan lập ra cho Tây hoa thính năm ấy, cũng trở thành quy tắc quan trọng nhất của Tây hoa thính, mãi lưu truyền đến nay.

- Hai mốt điều?

Hàn Tín Sách cười ha hả nói:

- Ngũ thiếu gia không phải vội, nay thiếu gia đã là thính trưởng của Tây hoa, đợi ngày mai lên làm, đến nha môn, tự nhiên sẽ biết được thế nào là hai mốt điều của Phòng khách phía Tây.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, việc đúng là không cần phải gấp gáp, chỉ e đến Tây hoa thính cái đầu tiên phải học chính là cái gọi là "hai mốt điều " này.

- Tiết Công Nhan tuy trọng tình trọng nghĩa nhưng khi quản lí thủ hạ thì vô cùng khắt khe, nghe nói tốp đầu tiên vào Tây hoa vốn có hơn hai trăm người, nhưng được nửa năm, qua huấn luyện khắc nghiệt, đã đào thải hơn một nửa, chỉ còn lại có hơn bảy mươi người. Năm đó huấn luyện như thế nào, người ngoài không biết được, nhưng những người biết được nội tình hiểu rằng, người từ Tây hoa thính không những ai nấy đều tinh thông thuật theo dõi, hơn nữa đều giỏi ám sát. Một nhóm người như thế này, lúc mới bắt đầu còn làm việc công khai dưới mặt trời, nhưng sau này Tây hoa thính cũng càng lúc càng kín đáo, cuối cùng thì Tây hoa thính hoạt động hư hư thực thực, quy mô trong mười dặm, nghiêm cấm không ai được vào trong, thế là không còn ai biết hành tung của Tây Hoa thính như thế nào nữa.

Hàn Tín Sách có vẻ nghĩ ngợi gì đó, nói chậm rãi:

- Tây hoa thính lúc đầu thành lập, cũng chưa phải là đối thủ của gian tế nước địch, mà tổn hại cũng rất thảm, mỗi năm nhân sĩ Tây hoa thính vì nước hiến thân không dưới trăm người. May mà Tiết Công Nhan không ngừng thu phục những người mới. Cho nên Tây hoa thính tuy từng thất bại thê thảm, nhưng qua thất bại này họ càng hiểu rõ hơn thế nào là công việc thám thính thật sự. Hai năm qua đi, tình thế dần dần chuyển biến tốt đẹp, Tây hoa thính bắt đầu đấu tranh ngang ngửa với gian tế nước địch. Năm năm sau, gian tế nước địch trên nước Yến ta đã không còn là đối thủ của Tây hoa thính. Hàng loạt thích khách nước địch phải rút khỏi lãnh thổ nước Yến. Tây Hoa thính đã đánh tan vô số căn cứ của gian tế, cũng chính lúc đó trở đi, tiếng tăm của Tây Hoa thính bắt đầu vang dội… Đương nhiên, những việc mà người của Tây Hoa thính làm không phải quang minh chính đại cho lắm, người thường hoàn toàn không biết được sự tồn tại của Tây hoa thính, càng không thể biết được sự vinh quang của Tây hoa thính. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Về điểm này bản thân Hàn Mạc có thể hiểu, Tây hoa thính phải hoạt động độc lập và bí mật thì mới có thể giấu kín hành tung của họ, có lợi cho kế hoạch hành động của họ, hơn nữa, ở góc độ nào đó, họ càng tỏ ra thần bí thì càng làm cho đối thủ khiếp sợ, có thể chiếm địa vị có lợi trong chiến thuật tâm lí.

- Tuy nói là người thường không thể nào biết được sự tồn tại của Tây hoa thính, nhưng các kì nhân nghĩa sĩ trong giang hồ vẫn có thể biết được uy danh của nó. Có nhiều người trong giang hồ năm ấy vốn muốn vào ở nhà thế gia làm khách, bỗng nhiên đều đổ về Tây hoa thính. Tiết Công Nhan tuyển chọn chắt lọc từ trong số đó ra số lượng lớn nhân tài. Thế lực của Tây hoa thính lúc ấy như mặt trời giữa trưa, hình như nội các cũng lo ngại nên họp nhau lại tấu xin thánh thượng hạn chế số người của Tây hoa thính, để ngăn chặn sự bành trướng thế lực của tổ chức này.

- Quần thần hạn chế số người trong Tây hoa thính ở mức ba trăm người, cho nên mấy chục năm sau đó, Tiết Công Nhan luôn tuân thủ theo quy củ này, khống chế số thủ hạ trong Tây hoa thính chỉ ở mức ba trăm người đổ lại, và còn lập ra bốn xứ.

Hàn Tín Sách chậm rãi nói:

- Vì Tây hoa thính cũng là một quan phủ, tuy là có đặc biệt nhưng cũng có một số hồ sơ lưu trong Lại bộ. Năm đó bốn xứ của Tây hoa thính được phân công như thế nào, cho đến hôm nay người ngoài cũng không thể biết, có điều Ngũ thiếu gia đến Tây hoa thính thì mọi việc sẽ rõ thôi. Bốn xứ này có âm thầm hoạt động trong lòng nước Yến, cài người ở các quận theo dõi động tĩnh của các đại thế gia, cũng có rải rác trong thành Yến Kinh, theo dõi hành tung của bá quan, còn có một vài bộ phận hoạt động ở các nước khác thiết lập mạng lưới thám thính. Nói chung ở trong tay của Tiết Công Nhan, Tây hoa thính cực kì lớn mạnh, mấy chục năm không hề suy yếu.

Ghé lại gần Hàn Mạc, sát tai nói nhỏ:

- Đây cũng là nguyên nhân chính làm các đại thế gia nể sợ hoàng đế.

Hàn Mạc nghe tới đây thì suy nghĩ rất lung, nhưng không những không hiểu rõ cho lắm, ngược lại càng thêm mù mờ, nếu tình thế cứ tiếp tục thế này, thì Tây hoa thính là một tổ chức không tầm thường, thính trưởng Tây hoa thì sẽ là chức vụ mà bao nhiêu người mơ ước, vì sao mình được phong làm thính trưởng Tây hoa lại bị triều thần cười mỉa mai chứ?

- Có tiên đế bảo hộ, Tây hoa thính của Tiết Công Nhan đứng vững ba mươi năm không đổ, còn Tiết Công Nhan bị ám sát vô số lần mà vẫn bình yên vô sự, đây không thể không nói là một kì tích, mấy chục năm ấy Tây hoa thính đã cống hiến cho đất nước rất nhiều, không ít nhân vật chủ chốt của nước địch bị Tây hoa thính ám sát, thám thính của ta cũng không ngừng thâm nhập nội các các nước, lấy mật tin cấp báo cho Yến quốc, lập công lớn, còn trong nước thì không ít quan lại ngã ngựa dưới tay của Tây hoa thính. Nhưng công băng mà nói, Tây hoa thính vì bảo vệ nước Yến đã có nhiều cống hiến vĩ đại. Ba mươi năm trôi nhanh như tên bắn, tiên đế băng hà, đương kim thánh thượng đăng cơ, Tiết Công Nhan cũng vào tuổi hoa giáp (sáu mươi), nhưng uy danh của ông không hề giảm sút, Tây hoa thính vẫn luôn là tổ chức hoạt động bí mật lớn mạnh nhất.

Hàn Tín Sách nâng ly trà, lấy giọng, nói tiếp:

- Có điều sau khi thánh thượng lên ngôi, có lẽ là cảm thấy quyền thế của Tây hoa thính quá mạnh, cho nên lập tức lập ra một quan phủ tương ứng!

Nhìn Hàn Mạc nói khẽ:

- Đó chính là Phòng khách phía Đông – Đông hoa thính!

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]