Chính sảnh bên trong tụ tập hơn mười thành viên danh tiếng của Tây hoa thính, nhìn thấy Hàn Mạc tuổi chưa đến hai mươi mặt mày thư sinh thanh tú đều có chút nghi hoặc, cho đến lúc hắn xuất Huyền thiết lệnh bài, tất cả thất kinh, quỳ xuống, cùng hô :
- Thuộc hạ tham kiến thính trưởng đại nhân!
Ánh mắt Hàn Mạc như điện, đảo qua mọi người, tính cả Bùi Anh Hầu cũng chỉ có mười ba người, chính sảnh không rộng, nhưng mấy người đứng ở đây có vẻ cực kỳ trống trải.
- Đứng lên đi!
Hàn Mạc thu Huyền thiết lệnh bài, nét mặt trở lại vẻ ôn hòa thân tín, đột nhiên nhận ra hai người, ngạc nhiên nói:
- Là các ngươi?
Hai người kia đứng chung một chỗ, Hàn Mạc liếc mắt một cái là nhận ra, đó chính là hai gã mộc kỹ kỳ nhân, thực không đoán được hai người cũng là thành viên của Tây hoa thính.
Bọn họ hai người ngay từ Hàn Mạc tiến vào đã nhận ra hắn, quả nhiên kinh ngạc vô cùng, đến lúc Hàn Mạc nhận ra họ, thoáng nhìn nhau, ôm quyền nói:
- Thính trưởng trí nhớ thật tốt, là chúng ta.
Hàn Mạc cũng không để ý trong mắt hai người có chút thất vọng, chỉ cười cười nói:
- Đúng là có duyên đi đâu cũng gặp, thật là tốt, thật kì diệu.
Hắn ngẩng đầu nhìn trước mặt, thấy trên vách tường của chính sảnh, có treo một bức họa, bên dưới hơn mười trúc bản, trên đó viết chi chít chữ, tự nhiên chậm rãi tiến đến.
- Đây là bút tích của Công Nhan tiên lão!
Bùi Anh Hầu đứng bên phải vừa giải thích, vừa chỉ vào trúc bản nói:
- Đây là Tây hoa thính hai mốt điều luật, là năm đó Công Nhan lão lập nên!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Ánh mắt hắn dừng trên bức họa, thấy bức họa đã khô vàng, nhưng nét vẽ còn rất rõ ràng, vẽ một lão giả ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc, vuốt râu bạc, mắt nhìn hướng lên, dường như suy nghĩ, trầm tĩnh mà cao đạo, nét bút tuy không khắc họa nội lực bên trong nhưng tự bức tranh vẫn thấy toát lên thần khí chất ngất.
Tung hoành trong bóng tối hơn ba mươi năm bí mật lãnh đạo Yến quốc, vì Yến quốc cống hiến biết bao chiến công âm thầm.
Hàn Mạc chỉnh đốn trang phục, thi lễ trước bức họa, vẻ mặt đầy sự khâm phục, dáng vẻ của hắn thật khiến cho các thành viên Tây hoa thính ở đây sinh ra thiện cảm.
Mấy vị thính trưởng trước đến đây đều là diễu võ dương oai, sau đó cau mày than thở "xui xẻo", chưa có ai thật tâm bái kiến bức họa Công Nhan lão.
Hiện giờ tiểu tử này, ngược lại như một người dạn dày kinh nghiệm cử chỉ hành vi nhất mực cung kính.
- Công Nhan lão, thanh danh và thần tích của ngài, Hàn Mạc đều nghe qua, ngài đúng là đại công thần của nước Yến quốc!
Hàn Mạc dừng lại trước bức họa, chậm rãi nói:
- Hàn Mạc hôm nay tiếp nhận Tây hoa thính, chưa chắc phát dương quang đại, nhưng Hàn Mạc sẽ dùng hết tâm trí làm việc, ít nhất không làm nhục thanh danh ngài!
Nói xong, lại thi lễ.
Trong sảnh mọi người ngơ ngác nhìn nhau, cảm xúc trên mặt cũng khác nhau.
Gã gốc có tuyệt kỹ điêu khắc lạnh lùng cười, buột miệng than nhẹ:
- Giả vờ giả vịt!
Đồng bọn bên cạnh kéo tay áo của hắn, ra hiệu đừng nói chuyện lung tung.
Hàn Mạc đứng thẳng người, xem trúc bản chép "hai mốt điều luật", điều thứ nhất là "Trung quân ái quốc"
" Điều thứ hai, thượng lệnh hạ hành, vi giả trục!" (trên ra lệnh dưới thi hành)
" Điều thứ tam, đồng nghiệp hỗ ái, vi giả trục!" (đồng nghiệp phải cùng chí hướng sát cánh bên nhau)
"Điều thứ bốn, bất thương vô cô, vi giả sát!" (không được giết hại người vô tội)
" Điều thứ năm, bất thông gian địch, vi giả sát!" (không tư thông với địch)
…
Hàn Mạc nghiêm túc đọc hai mốt điều luật, là chiếc chìa khóa khiến Tây hoa thính tung hoành bí mật mấy chục năm trời.
Hàn Mạc đọc từng điều luật, trong sảnh tất thảy mọi người vẻ mặt nghiêm túc, thần sắc ngưng trọng.
Chờ Hàn Mạc đọc xong, Bùi Anh Hầu mời Hàn Mạc ngồi lên ghế chủ tọa, mười ba thành viên Tây hoa thính nghiêm nghị đứng trước hắn, có lẽ còn không ít người trong lòng chưa phục, nhưng Hàn Mạc thực đã là Thính trưởng Tây hoa, điều luật thứ hai của Tây hoa thính ghi rõ ""Thượng lệnh hạ hành" , nghĩa là trên ra lệnh dưới chấp hành.
Hàn Mạc ánh mắt quét qua mọi người, chỉ thấy mọi người quần áo thống nhất, trên người mặc màu xanh kính y, ngực thêu điều văn đỏ như máu, dưới hông mặc quần da, cả bộ nhìn giống như chuồn chuồn.
Phần lớn mọi người mặc quần có mầu đen, nhưng có một người ngoại lệ, nàng mặc quần có mầu hồng nhạt, rất dễ nhìn thấy, mà chủ nhân của nó, cũng là nữ tử.
Nhìn nàng khoảng mười bẩy mười tám tuổi, mi thanh mục tú, da dẻ trắng nõn, thân hình thon thả, đứng ở phía sau, nhưng cả người mang lại cho người khác cảm giác lạnh lẽo vô cùng, một đôi phượng nhãn cũng lạnh như băng.
Hàn Mạc vừa rồi chưa nhìn kỹ, nên không có phát hiện, bây giờ mới thấy.
Hàn Mạc hiểu rằng, nữ nhân trên thế giới này, có rất nhiều loại, có loại nhìn qua một lần làm người ta hít thở không được, nhưng càng nhìn lại càng thấy không như mình tưởng tượng, cuối cùng thấy cũng bình thường, không xứng là mỹ nữ, nhưng còn có một loại nữ tử, lần đầu gặp cảm thấy cũng không có gì nổi bật, nhưng nhìn càng lâu càng thấy có hứng thú, cô gái trước mắt này chính là loại thứ hai.
Đương nhiên bây giờ không phải lúc để thưởng thức cái đẹp, Hàn Mạc cũng không nhìn lâu, dù gì cũng phải giữ hình ảnh, nếu không dễ bị hiểu là kẻ phong tình phóng đãng, ngày sau lệnh họ không dễ rồi.
Bùi Anh Hầu là người hiểu chuyện, đứng trước mọi người, đối với Hàn Mạc cung kính thi lễ:
- Thính trưởng đại nhân, các thành viên Tây hoa thính đến đủ, mời đại nhân giáo huấn!
Hàn mạc sửng sốt.
Toàn bộ thành viên đến đông đủ?
Tây Hoa Thính chỉ có mười ba người?
Hắn có chút nghi ngờ, ướm hỏi:
- Ờ, bên ngoài còn có người sao?"
Bùi Anh Hầu cười khổ nói:
- Hồi bẩm đại nhân, Tây hoa thính hiện giờ chỉ có tất cả là mười ba thành viên!
Hàn Mạc trong lòng trầm xuống, hắn cuối cùng hiểu vì sao triều thần cười nhạo hắn, vấn đề là ở chỗ đó, Tây hoa thính chỉ có mười ba người, số người không bằng cả ngự thiện phòng.
Mười ba người? Mình gần như là tướng không binh.
Xem ra Tây hoa thính chính là điêu linh suy nhược tới cực điểm, chưa nói Yến quốc, chỉ riêng kinh thành, mười ba con người có thể làm được việc gì?
Trong lòng hắn không kìm nổi chua chát, nhưng trên mặt vẫn gượng cười, gật đầu nói:
- Đến tận bây giờ, các vị vẫn còn lưu lại Tây hoa thính, có thể thấy được mỗi người đều cực kỳ trung thành, có câu "binh tinh bất tại đa", có các vị giúp đỡ, ta nghĩ Tây hoa thính sẽ có ngày quang vinh trở lại!
Tuy nói như vậy, nhưng hắn có chút không tin, mà trên mặt mọi người cũng có vẻ ảm đạm.
Bùi Anh Hầu nói:
- Thuộc hạ Bùi Anh Hầu, hiện đảm nhiệm Nhất sử chủ sự!
Người áo đên đêm đó hắn gọi mua đồ mộc kỹ tiến lên, ôm quyền nói:
- Thuộc hạ Công Thâu Toàn, đảm nhiệm Nhị xử chủ sự!
- Côn Thâu Toàn?
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
- Ngươi là người của gia tộc Công Thâu?
Công Thâu Toàn thản nhiên cười đáp:
- Làm nhục tổ tiên, hổ thẹn hổ thẹn!
Hàn Mạc khen:
- Thật sự là họ Công Thâu, hèn chi ngươi tinh thông cơ quan thuật, thật là mở rộng nhãn giới a!
Kiếp trước Hàn Mạc đối với lịch sử họ Công Thâu cũng biết một ít.
Dựa theo truyền thuyết, cuối thời Xuân Thu, thủy tổ của họ chính là Công Thâu Bàn, ông còn có một cái tên khác rất nổi tiếng chính là Lỗ Ban.
Lỗ Ban nguyên họ là Công Thâu, bởi vì sinh ở Lỗ quốc, mà thời cổ "Bàn" và " Ban" giống nhau, cho nên gọi là: Lỗ Ban
Lỗ Ban sống cuối thời Xuân Thu đầu thời Chiến Quốc, gia tộc nhiều đời làm thợ thủ công, Lỗ Ban từ nhỏ đã theo gia đình tham gia nhiều công trình xây dựng công trình thổ mộc, dần dần nắm được các kỹ năng tinh xảo nhất, tích lỹ dạn dày kinh nghiệm. Lúc đó chuyển giao thời kì, từ Xuân Thu chuyển sang Chiến Quốc, xã hội thay đổi khiến cho thợ thủ công có thể tự do thể hiện tài năng. Dưới tình thế này, Lỗ Ban có điều kiện nghiên cứu cách chế tạo các cơ quan thuật bằng thổ mộc, tìm tòi thêm các tuyệt kỹ nghề thủ công, khoảng chừng 450 năm trước công nguyên, hắn rời nước Lỗ đi đến nước Sở, trợ giúp nước Sở chế tạo binh khí, sáng chế ra vân thê ( *leo thành), chuẩn bị đánh nước Tống, nhưng bị Mạc Tử ngăn lại, Mạc tử chủ trương chế tạo công cụ sản xuất, phản đối chế tạo vũ khí chiến tranh, Lỗ Ban tiếp nhận tư tưởng này.
Mộc kỹ của Công Thâu Bàn là thiên hạ vô song, hơn nữa con cháu từ những sáng kiến sẵn có, thi triển tuyệt kỹ gia truyền, khiến khắp thiên hạ đâu đâu cũng nghe danh "Bá đạo cơ quan thuật" của dòng họ Công Thâu.
Bá đạo cơ quan thuật, tên như ý nghĩa, cơ quan thuật lấy công làm chính, con cháu Công Thâu đối với Mặc gia luôn coi như cái đinh trong mắt, vì đãcản trở Công Thâu gia lập công lớn, nhưng Mặc gia cơ quan thuật cũng thần kỳ vô cùng, Mặc gia chuộng hòa bình, cho nên cơ quan thuật của họ lấy thủ là chính.
Vì thế, trong thiên hạ hai đại gia tộc, phát động một trận đọ sức.
Bởi vì Công Thâu gia cơ quan thuật quá mức ác độ, bị người đời đả kích là bàng môn tà đạo, vì vậy Mặc gia với ưu thế dư luận, trăm năm qua đi, người Công Thâu gia điêu linh, thế lực nhỏ lại, dần dần không phải là đối thủ của Mặc gia, cuối cùng gần như mai danh ẩn tích.
Tuy nhiên ai cũng biết, nếu thật sự so sánh bản lãnh, thực tế là Công Thâu gia hơn Mạc gia một bậc, thắng lợi của Mặc gia là do dư luận ủng hộ, thứ nữa Mặc gia tượng trưng cho chính đạo, điều này ăn sâu vào lòng người, so với Công Thâu gia tộc lưu truyền thì ảnh hưởng hơn hẳn.
Hàn Mạc ngày đó nhìn thấy Công Thâu Toàn sở hữu cơ quan thuật thần kỳ còn tưởng là tuyệt kỹ của Mặc gia, không thể tưởng đó là công phu Công Thâu gia gần như đã thất truyền, bây giờ nghĩ tới, cơ quan thuật của Công Thâu gia quả nhiên không phải bình thường.
Công Thâu Toàn nghe Hàn Mạc khích lệ, khiêm tốn nói:
- Thính trưởng đại nhân quá khen!
Tiểu tử khờ lúc này đi lên, ôm quyền, lạnh lùng nói:
- Thuộc hạ Lý Cố, đảm nhiệm Tam xử chủ sự!
Cũng không nói nhiều, lui ra.
Hàn Mạc thản nhiên cười, gật gật đầu.
Thiếu nữ kia là người cuối cùng đi ra, thi lễ: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
- Thuộc hạ Tiết Hồng Tụ, đảm nhiệm Tứ xử chủ sự!
Hàn Mạc sửng sốt, thấy thiếu nữ tuổi trẻ, hơn nữa là nữ nhân, lại làm Tứ xử chủ sự, không kìm nổi nói:
- Ngươi… ngươi là Tứ xử chủ sự?
- Đại nhân không phải là thính trưởng sao?
Vẻ mặt Tiết Hồng Tụ lãnh đạm, hỏi ngược lại.
Nàng hiểu ý của Hàn Mạc, biết hắn chỉ mình nhỏ tuổi, lại thành Tứ xử chủ sự, cho nên nàng hỏi ngược lại, cũng là muốn nói " ngươi không phải còn trẻ mà đã làm thính trưởng hay sao "
Hàn Mạc a a cười, nói:
- Hỏi rất thay, Tiết cô nương, ta không có ý khác, chỉ là khâm phục mà thôi!
Tiết Hồng Tụ thản nhiên đáp:
- Thuộc hạ cũng rất bội phục thính trưởng đại nhân!
Hàn Mạc nghe vậy, thầm nghĩ trong lòng "hóa ra là một muội tử đáo để!"