Hàn Mạc cũng nhìn Sương nhi lấy làm lạ, tiểu cô nương ranh mãnh này không biết ở đâu đến, nói một câu tưởng chừng như khờ khạo, nhưng Lưu Thanh Nguyên đang muốn tìm cái thang để xuống, mà Sương nhi nói lời này, khác nào đang xuống thang bị một cước đá hung hăng vào mông .
Lưu Thanh Nguyên rất xấu hổ, ngượng ngùng:
- Cô nương nói đùa!
Sương nhi ngây thơ lắc đầu:
- Ta nói đâu có gì đáng cười. Nha môn bắt người là muốn thẩm án, nếu không tại sao vô duyên vô cớ bắt người?
Nàng nháy mắt với Hàn Mạc hỏi:
- Ca thấy đúng hay không?
Hàn Mạc cũng buồn cười, tinh quái nhìn Lưu Thanh Nguyên, nửa cười nửa không.
Bí quyết làm quan của Lưu Thanh Nguyên chính bắt tay với các thế gia, hắn tuyệt đối không bao giờ để mình đắc tội với đám quý tộc trong triều. Hàn Mạc là thính trưởng Tây hoa thính, tuy rằng quyền lực hắn có thể không coi ra gì, nhưng thân phận quý tộc Hàn gia là rất trọng yếu.
- Hai vị đừng hiểu lầm.
Lưu Thanh Nguyên xấu hổ cười nói:
- Hạ quan mời hai vị đến đây là…là…!
Nhất thời hắn tìm không ra lý do, lại thấy phía sau Hàn Mạc một đám nha sai đang nhìn nhau ngơ ngác, liền ra hiệu, quát:
- Đều lui xuống cho ta, cho các ngươi đi mời người các ngươi lại mời như thế nào, ta nhất định sẽ phạt các ngươi thật nặng.
Mấy nha sai không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nghe phủ doãn quát như vậy, đều sợ hãi, lập tức lui ra.
- Hàn thính trưởng, mời vào mời vào, mau ngồi xuống a!
Lưu Thanh Nguyên nở nụ cười rất thân thiện, trong lòng thì âm thầm chửi mười tám đời Tiêu Minh Đường: "Để cho lão tử cuốn vào trong vòng tranh đấu của các ngươi, Tiêu Minh Đường, tiểu tử ngươi thật ác độc.
Nể mặt Lưu Thanh Nguyên nhiệt tình đón tiếp, Hàn Mạc và Sương nhi miễn cưỡng ngồi xuống, rất nhanh nước trà được dâng lên.
- Hàn thính trưởng, mời ngại lại đây, là muốn nhờ ngài giám định một đồ vật.
Trên mặt Lưu Thanh Nguyên mang theo nụ cười, nhưng nhìn rất là gượng ép.
Từ đầu đến cuối trên mặt Hàn Mạc đều giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt, Lưu Thanh Nguyên gặp qua rất nhiều dạng người, nhưng kiểu cười của Hàn Mạc làm hắn không thể đoán ra trong lòng Hàn Mạc muốn cái gì.
- Không biết là cái gì vậy?
Hàn Mạc nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rất là tự nhiên, giống như là đến uống trà vậy.
Lưu Thanh Nguyên rất nhanh đem đồ vật đó lên, nhẹ nhàng mở ra, đó là một bức họa.
Hàn Mạc đứng dậy quan sát, thấy bức họa dùng bút pháp cổ xưa, thanh thoát bay bổng, hoa lệ phú quý, kể cả đối với người không hiểu về hội họa khi xem đều có thể thấy được, Hàn Mạc đánh giá bức họa này là bức họa đẹp.
- Đây là Cổ Đình Khải "Dã xuân đồ", là bức họa vô giá.
Lưu Thanh Nguyên giải thích:
- Hàn thính trưởng nghe qua về Cổ Đình Khải?
Hàn Mạc a a cười, lắc đầu.
Lưu Thanh Nguyên giật mình, Sương nhi bỗng nhiên lên tiếng:
- Ngươi nói Cổ Đình Khải có phải là Lâm khách nghênh song Cổ Đình Khải.
Lưu Thanh Nguyên cười nói:
- Ra là cô nương biết, cô nương cũng biết chuyện Lâm khách nghênh song.
- Lâm khách nghênh song?
Hàn Mạc nhíu mày hỏi:
- Đó là chuyện gì?
- Cổ Đình Khải là người nước Khánh.
Sương nhi nháy mắt nói:
- Người ta nói trước đây ông ấy được thần tiên chỉ bảo, cho nên tranh của ông ấy giống như thật, cách xa nhìn lại bức họa, không biết là thật hay là giả. Trước kia có người đến nhà của ông ấy, được ông ấy mời vào phòng, khách nhân nhìn một cái ao, trong ao hoa sen nở rộ, nước lăn tăn gợn sóng, thậm chỉ có mấy chú ngỗng trắng đang trong ao, mà bên phải phòng, đứng mấy người mỹ nhân, dáng người rất cuốn hút, lúc nói chuyện với Cổ Đình Khải, luôn trộm nhìn mấy mỹ nữ. Sau đó Cổ Đình Khải cười nói, nếu thích thì lựa chọn mỹ nhân mang về, khách nhân nghe vậy rất là vui vẻ, hắn cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện, mỹ nữ đều là hình vẽ trong bức họa, ngay cả cái ao cũng là tranh vẽ.
Hàn Mạc ngẩn ra, giật mình nói:
- Ý của ngài nói, khách nhân trong phòng trò chuyện, lại động tâm với những mỹ nhân trong tranh? Chuyện này… sao có thể xảy ra!
Lập tức Lưu Thanh Nguyên nghiêm mặt nói:
- Hàn thính trưởng, chuyện này hoàn toàn thật. Tranh của Cổ Đình Khải thật sự không người nào sánh bằng. Hơn nữa tranh của ông ta không nhiều, bức "Dã xuân đồ" là một bức tranh Cổ Đình Khải rất đắc ý, nếu nói vô giá cũng không phải giả. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hắn dừng một chút, lấy lòng Hàn Mạc nói:
- Lần này mời Hàn thính trưởng lại đây chính là muốn cùng Hàn thính trưởng thưởng thức bức họa, nếu ngài thích coi như hạ quan tặng ngài!
Tuy hắn vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong lòng nhịn đau, vì muốn hóa giải hiểu lầm lần này, cho nên chịu đau bỏ ra đồ quý, bức tranh này là một trong những thứ hắn rất thích, xem ra lần này phải cắn răng tặng tranh rồi.
Hàn Mạc cười ha ha nói:
- Bức tranh quý như vậy, ta như thế nào có thể lấy đi đồ yêu quý của người khác? Hay là…!
Hắn chưa nói hết câu, Sương nhi nhìn bức họa lắc đầu nói:
- Bức tranh này là giả, đúng vậy, không phải tranh của Cổ Đình Khải!
Lập tức sắc mặt Lưu Thanh Nguyên thay đổi, mặt trầm xuống, không hài lòng :
- Cô nương, lời này không thể nói lung tung. Bức tranh này là ta rất vất vả mới có được, chắc chắn là của Cổ Đình Khải!
Sương nhi hé miệng cười, chỉ vào bức họa giải thích:
- Tranh của Cổ Đình Khải có một điểm quái dị, lão họa sĩ vẽ cái gì cho đến bây giờ đều vẽ theo số chẵn, như là hai người, bốn người, sáu người, ngươi xem bức tranh này, hoàn toàn là vẽ ba người, là số lẻ, cho nên nó không phải là tranh của Cổ Đình Khải .
Lưu Thanh Nguyên ngẩn ra, nhìn về Hàn Mạc, cũng thấy Hàn Mạc đang kinh ngạc nhìn Sương nhi, qua một lúc, Hàn Mạc mới cười hỏi:
- Sương nhi, muội như thế nào biết Cổ Đình Khải chỉ vẽ những bức tranh có số chẵn?
Sương nhi nháy mắt, lắc đầu nói:
- Muội biết, nhưng có người dặn ta không cần nói ở bên ngoài .
- Có người?
Hàn Mạc ngạc nhiên hỏi?
-Người nào vậy?
Sương nhi lắc lắc đầu, cũng không trả lời.
Hàn Mạc càng cảm thấy lai lịch Sương nhi kì quái, nhưng Sương nhi nếu không muốn trả lời, hắn cũng không ép, sau đó hắn nhìn Lưu Thanh Nguyên cười nói:
- Phủ doãn đại nhân khách khí, mặc kệ bức tranh này là thật hay giả, Hàn Mạc cũng nhất định không đoạt đồ vật yêu quý của người khác.
Hắn đứng dậy, ôm quyền:
- Đại nhân không cần phải chứng tỏ thêm gì, Hàn Mạc còn có chuyện khác bên mình, tạm thời cáo từ.
Thần sắc Lưu Thanh Nguyên không tốt lắm, nếu bức tranh này là giả, như vậy hiển nhiên không lấy được lòng Hàn Mạc, ngược lại còn làm cho Hàn Mạc nghĩ chính mình lừa dối hắn, như vậy vô tình đắc tội Hàn gia.
Hàn Mạc lại không nhận tranh, càng làm hắn cảm giác không ổn, vội ôm quyền:
- Hàn thính trưởng, à…à…đúng rồi, thính trưởng nếu không thích bức tranh này, bên trong hạ quan còn không ít bảo vật, mời Hàn thính trưởng đến chọn lựa…!
Hàn Mạc cười xua tay:
- Phủ doãn đại nhân tâm ý, ta hiểu được. Kỳ thật việc hôm nay, chỉ là một chút hiểu lầm, đại nhân không cần để trong lòng. Đại nhân cũng là vì việc công mà chấp pháp, Hàn Mạc rất khâm phục, trong lòng càng không oán trách đại nhân. Sau này ở kinh thành, còn muốn đại nhân chiếu cố nhiều hơn. Việc hôm nay, dừng ở đây, coi như đại nhân để mắt Hàn Mạc nên mời đến uống trà, ngài xem được không?
Hàn Mạc tới nha phủ, thấy biểu hiện của Lưu Thanh Nguyên, hắn biết người này bị bán đứng, nãy giờ hắn lo sợ, xem ra cũng là người hiểu chuyện.
Hàn Mạc cũng không muốn cùng nha phủ Yến Kinh, nhưng cũng dễ dàng bỏ qua chuyện này. Hắn hiểu ra một đạo lý, muốn sinh tồn trong các thế lực, bất kể lớn nhỏ, sẽ tận lực lôi kéo người khác về phía mình. Một khi trở thành kẻ thù, cỗ máy quyền lực này sẽ liên kết hướng về kẻ thù.
Nếu hôm nay với Lưu Thanh Nguyên trở mặt, Lưu Thanh Nguyên nhất định sẽ sợ hãi bị Hàn gia tính sổ, không chừng sẽ đầu quân cho một gia tộc khác để tìm kiếm sự bảo vệ, đây cũng là chuyện bình thường.
Lưu Thanh Nguyên thấy Hàn Mạc nói chuyện thành khẩn thẳng thắn, đầu tiên giật mình, lập tức nói:
- Hàn thính trưởng, ý của ngài là….!
- Đại nhân là Hàn Mạc trưởng bối.
Hàn Mạc mỉm cười:
- Kỳ thật ta biết, đại nhân ở trong kinh làm việc có nhiều bề khó xử, chuyện này bị người khác làm khi dễ mà thôi, Hàn Mạc tuyệt đối sẽ không đặt trong lòng. Như đại nhân nói, hai ta cùng một chỗ uống trà thưởng tranh, chuyện này rất có ý tứ, sau này có cơ hội, Hàn Mạc lấy thân phận của một vãn bối sẽ đến quấy rầy đại nhân nhiều hơn, chỉ mong có thể uống trà ngon là được.
- Cầu còn không được, cầu còn không được!
Lưu Thanh Nguyên liên mồm nói.
Trong mắt Lưu Thanh Nguyên, con cháu quý tộc bình thường, biết bức tranh là giả, nhất định sẽ nổi giận đùng đùng, nói không chừng tại chỗ đốt bức tranh cũng nên, nhưng cách ứng xử của Hàn Mạc biểu hiện rất là khiêm tốn, cũng cơ trí cực kỳ, nãy giờ nói bậy bạ, hắn cũng không có ý trách, còn khiến Lưu Thanh Nguyên nghe xong cảm thấy thoải mái, lập tức thay đổi cách nhìn đối với Hàn Mạc.
Đột nhiên, có người từ cửa chạy vào:
- Bẩm đại nhân, kẻ điên kia lại thổi sáo!
Lưu Thanh Nguyên nhíu nhíu mày, hỏi:
- Còn không hỏi ra nhà hắn ở đâu sao? Hỏi ra nhanh gọi người nhà hắn đến bảo lãnh người!
- Kẻ điên kia không chịu nói gì, lúc hỏi hắn, hắn không có phản ứng!
Nha sai báo lại:
- Đại nhân, nếu cứ như vậy, đó cũng không phải chuyện tốt, hay là đem hắn thả ra, ở lại trong lao, chỉ lãng phí lương thực.
Lưu Thanh Nguyên bình tĩnh, thoáng nhìn Hàn Mạc, cười nói:
- Chê cười, chê cười. Hàn thính trưởng, hạ quan có chút việc công, mời ngài ngồi uống trà, hạ quan đi xử lý một chút!
Hàn Mạc nói:
- Đại nhân trong phủ có chuyện quan trọng, Hàn Mạc không dám quấy rầy, xin cáo từ trước!
Lưu Thanh Nguyên trong lòng cũng đang cầu cho vị thiếu gia quý tộc này nhanh chóng rời khỏi nơi này, tuy Hàn Mạc đối nhân xử thế rất tốt, nhưng hắn ở lại trong phủ nha mỗi một phút đều làm cho Lưu Thanh Nguyên cảm thấy có áp lực, cho nên Hàn Mạc nói cáo từ, trong lòng Lưu Thanh Nguyên lập tức vui mừng, nhưng bên ngoài lại làm ra quý người không muốn cho Hàn Mạc về:
- Hàn thính trưởng, nếu không ngài chờ một chút, hạ quan xử lý xong chuyện sẽ uống cùng ngài vài chén trà?
- Đại nhân khách khí!
Hàn Mạc khoát tay, nói:
- Hàn Mạc cáo từ!
Sương nhi đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi nói kẻ điên kia làm cái gì?
Trên mặt tràn đầy vẻ tò mò, nghiêng đầu, dùng ánh mắt như pha lê nhìn về Lưu Thanh Nguyên đầy háo hức…