Hàn Mạc cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Hắn hồ như không thể nhắm mắt được. Hắn biết, đàn ông khi rung động tâm trí thường hỗn loạn. Khi đối mặt với một tuyệt thế giai nhân như Tú công chúa không có nam nhân nào có thể giữ được đầu óc tỉnh táo. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, người này tuy là tuyệt thế giai nhân, nhưng nàng là Thính trưởng Đông hoa thính, lòng dạ thâm hiểm. Khi đối diện với người như vậy, mình nhất định phải giữ được đầu óc tỉnh táo. Nên hắn chỉ có thể luyến tiếc nhắm mắt lại cho dù trong sâu thẳm chỉ muốn tìm một tấm gương lớn để ngắm từng tấc da thịt trên mình công chúa.
Trong đầu hắn còn nhớ như in đôi gò bồng đảo nõn nà của nàng. Hắn hiểu rõ, khoảnh khắc này, ấn tượng này sẽ luôn luôn khắc ghi trong tâm trí.
- Người ta không đẹp sao?
Tú công chúa cười khanh khách nói:
- Ngươi còn không thèm nhìn ta !
Hàn Mạc nhắm mắt, vận "trường sinh kinh" để hơi thở không ngừng chuyển động, cố giữ vẻ ngoài điềm tĩnh nói:
- Thần không dám khinh nhờn công chúa.
- Không phải ngươi nói ở đây chỉ có một nam một nữ ư?
Tú công chúa nhỏ nhẹ:
- Tại sao ngươi lại gọi ta là công chúa ?
Hàn Mạc vẫn nhắm mắt, nhưng mùi thơm đặc biệt toả ra trên cơ thể Tú công chúa vẫn xông vào mũi hắn
- Vậy thần nên gọi người thế nào đây?
- Ngươi muốn gọi ta thế nào ?
- Toàn bộ do công chúa định đoạt.
- Ta không quyết định tuỳ tiện. Nhưng ngươi gọi ta là Tú cô cô, không bị thiệt chứ?
Tú công chúa chậm rãi tới gần Hàn Mạc, mùi hương toả ngát , cười quyến rũ.
Hàn Mạc trầm ngâm không nói gì.
- Ngươi không thích?
Tú công chúa hỏi.
- Không phải.
Hàn Mạc hít sâu một hơi rồi nói:
- Chỉ là gọi Tú cô cô thực ra làm công chúa già hơn tuổi, mà trông cô…cô … chỉ có thể làm tỉ của ta thôi.
Tú công chúa cười khanh khách, ngực phập phồng:
- Ta không sợ già. Ngươi gọi ta là cô cô, ta cũng không vì ngươi gọi ta như thế mà già đi. Nhưng cách xưng hô này ngươi chỉ được gọi khi có hai chúng ta, được không?
- Tuân chỉ!
Hàn Mạc gật gật đầu.
- Vậy ngươi gọi ta một tiếng được không?
- Tú cô cô
Tú công chúa cười rộ
- Vậy ngươi mở mắt ra được không?
Hàn Mạc kiên quyết lắc đầu
- Không.
- Tại sao?
- Ta sợ bản thân không ngăn được sự mê hoặc của công chúa..
Tú công chúa cười ha ha :
- Ta có thể mê hoặc được ngươi ư? Ta có sức hấp dẫn lớn vậy sao?
Hàn Mạc thành thực gật đầu:
- Đúng vậy!
Tú công chúa lại cười càng lộ vẻ xinh đẹp, tiếng cười của nàng trong như suối. Nàng đứng cúi xuống bên Hàn Mạc, ngực áp vào vai Hàn Mạc nói:
- Vậy cô cô hỏi ngươi, thi thể ngươi mang đi rút cuộc là ai? Tại sao ngươi phải mang nó đi?
Hàn Mạc nhếch mép:
- Cô cô định dùng mĩ nhân kế với ta sao?
Khuôn ngực đầy đặn của Tú công chúa lại áp vào vai Hàn Mạc. Hàn Mạc chỉ cảm thấy sự mềm mại căng tròn nhựa sống của nàng, toàn thân hắn nóng rực, bản năng nam nhi trong hắn dường như đang trỗi dậy.
Tây Hoa thính nhìn vẻ bề ngoài trông rất thần bí nhưng với Tú công chúa,Tây Hoa thính dường như chẳng có vẻ gì thần bí cả, cách bố trí đồ đạc cho đến cơ cấu tổ chức trong Tây Hoa thính và đại đa số người trong Tây Hoa thính nàng hiểu rõ như lòng bàn tay.
Nhưng Ngân Chất Tứ Ưng, hiển nhiên không nằm trong hiểu biết của Tú công chúa.
Năm đó, Tiết Công Nhan che giấu tung tích Ngân Chất Tứ Ưng kỹ như thế, chắc chắn là che giấu một bí mật, Hàn Mạc đương nhiên không thể đem chuyện bí mật này tiết lộ cho bất cứ người nào, càng không thể nói với Tú công chúa.
- Ôi chao…!
Tú công chúa nén thở dài, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thất vọng.
- Ngươi cho rằng cô cô dùng mĩ nhân kế với ngươi sao? Cô cô trong lòng ngươi… là người có tâm kế như thế sao?
Hàn Mạc mở to mắt quay đầu lại, mặt hắn và mặt Tú công chúa dường như sắp chạm vào nhau
Khuôn mặt nàng thật xinh đẹp, da dẻ trắng mịn màng, không có chút tì vết , càng không nhìn thấy bất kì những vết tích thời gian lưu lại trên khuôn mặt ấy, đôi mắt long lanh chớp chớp, đôi môi ngọt ngào hé mở.
- Tận trong đáy lòng của mỗi người đều có một vài bí mật không thể cho người khác biết đựơc. Có thể là đau thương, có thể là hạnh phúc, chỉ có một mình ta âm thầm gặm nhấm nó!
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói:
- Cô cô và ta cũng sẽ có bí mật như thế, chúng ta sẽ giữ lại trong lòng và không khơi nó ra, được không?
Câu nói này dường như làm xúc động Tú công chúa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên lặng lẽ, nàng chậm rãi ngồi xuống, cơ thể mềm mại trầm xuống nước, liếc nhìn về phía đoá hoa trong ao rồi lẩm bẩm nói:
- Bí mật trong lòng…tự mình gặm nhấm!.
Một lúc lâu sau, Tú công chúa mới mỉm cười thản nhiên, chăm chú nhìn Hàn Mạc, dịu dàng nói:
- Lời ngươi nói không giống người trẻ tuổi nói, giống như lời của một ông cụ non vậy, nhưng dường như rất có lý. Chỉ là bí mật đau thương trong lòng nên ta phải đi tìm niềm vui, nói tóm lại có thể gột sạch đau thương trong lòng!
Hàn Mạc tuy còn có tâm lý đề phòng với nàng nhưng hai người đang ở phòng tắm khoảng cách về thân phận giữa công chúa và bề tôi rất nhỏ, hắn thật thà nói:
- Múa hát mừng cảnh thanh bình, phù hoa qua đi, có lẽ chỉ còn lại thương cảm và hư vô!
Một thoáng buồn hiện lên trên đôi mắt của Tú công chúa rồi rất nhanh biến mất, nàng lại phá lên cười:
- Ngươi mới chừng đó tuổi, nhưng lại dạy cô cô những thứ phù du.
Dừng lại một lát rồi nói:
- Hàn Mạc, lần này Đông Hoa thính của ta không cùng Tây Hoa thính của ngươi ra tay, chỉ là vì.. ta biết Hoàng đế ca ca không muốn để Đông Hoa thính cướp đoạt cơ hội của Tây Hoa thính.
Hàn Mạc nhíu mày:
- Công chúa… à, Tú cô cô, ta không rõ ý của cô cô.
Tú công chúa cười nhẹ nhàng:
- Ngươi sẽ hiểu thôi… sớm muộn ngươi sẽ hiểu.
Rồi đột nhiên nàng chỉ về phía góc Trúc Tương Phi nói:
- Ngươi có nhìn thấy cái gì kia không?
Hàn Mạc nhìn theo tay nàng chỉ nhìn thấy phía đó là một bồn hoa, loại hoa đó rất quái dị, tuy là đầu mùa xuân nhưng hoa đã nở rộ , vươn lên cao vút, màu sắc đỏ tươi rực rỡ , cánh hoa như điểm những giọt máu tươi, thoạt nhìn không ai nghĩ có thể có một loại hoa đẹp thê lương và mãnh liệt như thế.
- Loài hoa của địa ngục!
Hàn Mạc nhẹ nhàng nói
- Ngươi biết đó là hoa gì không?
Hàn Mạc gật gật đầu, khẽ thở dài:
- Đó là hoa của địa ngục hay còn gọi là hoa Man Châu Sa, đó là loài hoa chịu nguyền rủa.
- Hoa nở không thấy lá, thấy lá không thấy hoa, hoa và lá mãi mãi không gặp nhau.
Tú công chúa thoáng buồn, nhẹ nhàng nói.
- Hoa một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa lá mãi mãi không gặp nhau.
Hàn Mạc khẽ ngâm:
- Tình không vì nhân quả, duyên định trước sinh tử!
Tú công chúa quay đầu, vẻ mặt dịu dàng, chăm chú nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:
- Xem ra điều ngươi hiểu biết thật sự không ít!
Chính vào lúc này, nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng kêu giận giữ:
- Tránh ra, các ngươi dám cản ta, ta muốn gặp công chúa…Ta biết công chúa đang ở đây!
Hàn Mạc nghe tiếng thì đoán ra ngay là ai, tiếng kêu lúc to lúc nhỏ, đó là người mà hắn ghét nhất - Mộ Dung Hạc.
Đêm hôm khuya khoắt, gã lại không kiêng nể gì mà xông vào tẩm cung của Tú công chúa, hơn nữa dám lớn tiếng, bởi vậy có thể thấy, quan hệ giữa gã và công chúa chắc chắn rất thân thiết.
Vừa nghĩ đến đây, hắn không thể không nhìn về phía công chúa, hắn thấy Tú công chúa cũng nhíu mày.
Vốn dĩ Hàn Mạc cũng đã nảy sinh tình cảm với nàng nhưng Mộ Dung Hạc đột nhiên xuất hiện làm Hàn Mạc mất đi một chút tình cảm mà hắn vừa nhen nhóm với Tú công chúa, hắn mang vẻ mặt lãnh đạm, một lần nữa ánh mắt lại hướng về phía bồn hoa Man Châu Sa.
Tiếng kêu dần lại gần,thì nghe thấy một tiếng "bập , bập", cánh cửa trúc chắc chắn bị đẩy ra, Mộ Dung Hạc cao lớn uy mãnh xông thẳng vào, nhìn tả nhìn hữu, cuối cùng cũng nhìn thấy công chúa, gã cũng thấy Hàn Mạc đang đứng cạnh công chúa.
Mộ Dung Hạc giận đến tái mặt, đồng tử mở rộng đầy vẻ oán hận, trừng mắt nhìn Hàn Mạc như muốn ăn tươi nuốt sống, vai trái hắn hôm qua bị Hàn Mạc đả thương bây giờ vẫn còn băng bó, hai tay gã nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, vẻ phẫn nộ đã lên đến cực điểm.
Tú công chúa liếc Hàn Mạc một cái, ánh mắt lộ lên vẻ phức tạp, nói với Mộ Dung Hạc :
- Ngươi…ngươi ra ngoài đi!
- Tại sao?
Mộ Dung Hạc gần như gào lên:
- Công chúa, tại sao là hắn?
Tú công chúa nhắc lại:
- Ngươi ra ngoài trước đi!
- Ta không đi.
Mộ Dung Hạc chậm rãi đi tới, chỉ vào Hàn Mạc nói:
- Hàn Mạc, ngươi dùng cách gì để lừa gạt công chúa vậy? Ngươi muốn gì? Ta muốn giết ngươi, giết chết ngươi!
Mắt hắn đỏ rực, giống như một dã thú, dường như đang muốn lao vào xé xác Hàn Mạc ra từng mảnh .
Hàn Mạc thấy hắn chính là Hộ quân tham lĩnh mà dám chống lại mệnh lệnh của công chúa, chắc chắn quan hệ của hai người không hề bình thường, trong lòng hắn dấy lên cảm giác chán ghét Tú công chúa. Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới lời dặn dò của Hàn Huyền Đạo, đó là phải loại trừ sự ưu ái của Tú công chúa đối với Mộ Dung Hạc, vả lại trong lòng hắn thật sự cũng muốn nhìn thấy Tú công chúa và Mộ Dung Hạc mâu thuẫn nhau, nhất thời hắn cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí, hắn liền giơ tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Tú công chúa, khi chạm vào da thịt Tú công chúa hắn cảm thấy thân thể mềm mại của nàng run lên , nàng quay đầu lại nhìn hắn nhưng không hề có sự kháng cự.
Hai người nhìn nhau, da thịt kề sát, càng cảm thấy thân thiết vô cùng.
- Mộ Dung tham lĩnh, ngươi không nhìn thấy ta và Tú công chúa đang tắm ư?
Hàn Mạc cười đắc chí:
- Ngươi tự ý xông vào tẩm cung của công chúa, không coi bề trên ra gì, đáng chịu tội gì? Còn không cút ra ngoài!
Mộ Dung Hạc nghiến răng, quai hàm bạnh lên, toàn thân phẫn nộ run rẩy,
- Công chúa, bồn tắm này ta chưa từng vào, tại sao nàng cho hắn vào? Nàng … nàng…!
Giọng của gã dường như nghẹn tắc lại.
Tú công chúa thở dài, nhắc lại lần nữa :
- Ngươi…ra ngoài đi …!
- Hàn Mạc, Công chúa của ta…!
Mộ Dung Hạc giơ nắm tay nói:
- Ngươi mạo phạm công chúa, nhất định ta sẽ giết chết ngươi, ta sẽ xé xác ngươi làm vạn mảnh.
Hàn Mạc cười to nói:
- Công chúa đang ở trong lòng ta. Ngươi muốn giết ta, bây giờ ngươi có thể động thủ, chỉ e không biết cuối cùng ai sẽ phải nhuộm máu tươi ở trong ao này.
Mộ Dung Hạc liếc nhìn Tú công chúa, tức gận gầm lên một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài.
Tú công chúa nhìn Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
- Ngươi ôm đủ chưa?
Hàn Mạc sửng sốt, vội vàng rút tay lại vẻ lúng túng nói:
- Xin công chúa giáng tội, ta… ta nhất thời không kìm lòng nổi!
- Không kìm lòng nổi?
Tú công chúa nhắc lại câu nói của Hàn Mạc rồi nở nụ cười quyến rũ, bờ môi thơm kề sát tai Hàn Mạc, tiếng nhẹ như gió thoảng :
-Vậy ngươi muốn không? Ta… đã …